Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 9: Mặt Nạ




Lý bà bà không quan tâm trưởng thôn hay A Quý là ai, chỉ tiện tay một đường giết tới. Chẳng mấy chốc, hơn một nửa số thôn dân đã biến mất, chỉ còn lại những mảnh tay chân rơi vãi khắp nơi.

Mộng Hoa ngồi ở bên cạnh, giương mắt nhìn Lý bà bà. Nàng không nghĩ rằng, bà lão vẫn thường đến xin sữa của mình lại có thể khủng bố như vậy.

“Bà bà, đừng giết nữa!” Nàng níu lấy tay áo bà lão, quỳ xuống van xin. Tuy rằng có chút oán hận những thôn dân này, nhưng chứng kiến từng gương mặt quen thuộc lần lượt chết đi, nàng không chịu đựng nổi.

“Giết một tên là giết, giết hết cũng là giết. Bọn chúng đã gọi ta là quỷ, vậy thì ta không ngại biến thành quỷ trước mặt chúng.”

“Xin bà bà, hãy cho họ một con đường sống.”

“Ngươi cứ hiền lành như vậy thì chỉ chịu thiệt vào thân thôi.” Bà lão cúi xuống, nhìn vào đôi mắt ầng ậng nước của Mộng Hoa. “Ài, thôi được rồi, tha cho bọn chúng một mạng vậy.”

Lý bà bà vỗ vỗ vai nàng an ủi rồi ngẩng đầu lên, quát lớn:

“Bọn ngu xuẩn kia nghe đây! Hôm nay, ta chỉ giết vài tên để cảnh cáo, nếu sau này các ngươi còn không phân biệt được phải trái, đừng trách ta độc ác.”

Tiếng quát của bà lão làm chấn động cả khu rừng. Chim chóc bay lên từng đàn từng đàn, nhưng được một đoạn thì lại rơi xuống. Các loại thú lớn, thú bé nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy. Còn đám thôn dân kia, tất cả đều trực tiếp ngất đi.

“Thật là, mới cãi nhau với lão già kia xong lại gặp phải đám người không biết sống chết này, dám gọi ta là quỷ.” Lý bà bà lầm bầm làu bàu, sau đó phất tay một cái, cây quạt dưới chân lượn vài vòng rồi hướng về phương bắc bay đi.

Mộng Hoa nhìn rừng cây phía dưới, tâm trạng rối bời. Nàng cảm thấy mình cũng không hơn gì đám thôn dân kia, chỉ như một con kiến trong mắt bà bà, tiện tay là có thể giết chết. Chỉ có nghĩ đến việc bà bà vừa cứu mình một mạng, nàng mới đỡ sợ hơn một chút.

Cho đến bây giờ, Mộng Hoa vẫn chưa hiểu được tường tận những chuyện đã xảy ra. Trong lúc sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu mình, nàng chợt nhớ đến điều gì đó, vội kéo lấy tay áo Lý bà bà. Do tốc độ phi hành quá nhanh, nàng cứ mở miệng ra là gió lại ùa vào, nên giọng nói có phần khó khăn:

“Bà… bà bà, mau… đưa… con quay… lại… thôn!”

“Quay lại? Cái thôn chết tiệt đó còn có gì để con lưu luyến nữa?” Lý bà bà không vui đáp.

“Con… con… gái của… con!”

“A! Ta quên mất” Bà lão đưa tay lên day trán. “Thảo nào từ nãy đến giờ cứ thấy thiếu thiếu thứ gì đó.”

Dù sao thì cũng chưa đi quá xa, chỉ trong chớp mắt là cả hai đã quay trở lại Hạnh Phúc thôn, bắt đầu tìm kiếm. Trong trí nhớ của Mộng Hoa, thần trí của Tiểu Linh dường như không được bình thường. Nghĩ đến đây, nàng có chút bất an.

Lúc này, ở một hướng khác của Hạnh Phúc thôn, bên trong một tòa biệt phủ xa hoa lộng lẫy, có một căn phòng giăng đầy những dải lụa đỏ, bên trên là những hình thêu chim thú đầy màu sắc sặc sỡ.

Cuối căn phòng là một chiếc giường lớn, được phủ lên một tấm nệm nhung có hoa văn tinh xảo, họa tiết cầu kỳ. Phía trên chiếc giường, đung đưa qua lại là những thứ đồ chơi bằng gỗ dành cho trẻ con, tô màu xanh xanh đỏ đỏ, trông rất đáng yêu.

Trên chiếc giường đó, Tiểu Linh đang ôm lấy một đứa bé và hát. Một lúc sau, nàng ngồi dậy, nâng đứa bé lên, lắc lắc vài cái rồi la hét inh ỏi:

“Dậy! Dậy chơi với mẹ! Sao con cứ ngủ hoài thế?”

Nhưng càng gọi, đáp lại Tiểu Linh càng là một sự im lặng đến tận cùng. Đứa bé chẳng có động tĩnh gì, đầu ngoẹo sang một bên, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng bệch, cái miệng nhỏ hơi há ra.

“Con! Con của mẹ! Mẹ xin lỗi! Mẹ không la mắng con nữa đâu. Con ngủ ngoan nhé!”

Tiểu Linh ôm đứa bé vào lòng, vỗ về vài cái rồi nằm xuống. Nàng lại bắt đầu hát, giọng hát có phần lạc đi. Nước mắt nàng ứa ra, ướt đẫm cả gối.

Tiểu Linh đang khóc, nhưng nàng hình như cũng chẳng biết được điều này. Nàng vẫn cứ thế hát, rồi quát mắng đứa bé, sau đó là vỗ về xin lỗi, cứ thế lặp đi lặp lại, không biết bao nhiêu lần.

Rầm!

Cánh cửa căn phòng đột nhiên vỡ vụn. Một cơn gió quét ngang qua, thổi sạch đám bụi mù mịt, hiện ra bóng dáng của Lý bà bà cùng với Mộng Hoa.

Lý bà bà bước tới, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, khi quay lại đã ôm lấy con gái của Mộng Hoa trên tay. Hơi thở của đứa bé vô vùng yếu ớt, nhưng may mắn là vẫn còn sống.

Lý bà bà lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc, cẩn thận nhỏ một giọt vào trong miệng đứa bé. Khi gương mặt trắng bệch kia có chút hồng hào trở lại, bà lão trao đứa bé vào tay của Mộng Hoa đang đứng lo lắng ở bên cạnh.

Tiểu Linh nằm trên giường, đột nhiên cảm giác hai tay trống không. Nàng ngồi bật dậy, hoảng loạn tìm kiếm xung quanh. Trông thấy Mộng Hoa đang ôm “con” của mình, nàng nhào tới, muốn giành lại đứa bé.

Nhưng Tiểu Linh chưa kịp lại gần, Lý bà bà đã phất tay một cái, khiến nàng văng ngược về phía sau, va vào bức tường rồi rơi xuống đất.

“Bà bà!” Mộng Hoa vội níu lấy tay Lý bà bà. “Tha cho Tiểu Linh đi. Dù sao thì nàng ta cũng tội nghiệp lắm rồi.”

“Nha đầu, lương thiện quá không tốt đâu.”

Nói thì nói vậy, nhưng có một vú nuôi hiền lành cho cháu trai của mình, Lý bà bà cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng. Bà ta xoay người rời khỏi căn phòng, Mộng Hoa ôm con theo sau, cả ba chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu.

Sau khi đám người Lý bà bà rời đi, Tiểu Linh lồm cồm bò dậy, gương mặt có chút mơ hồ. Đôi mắt long lanh của nàng nhìn về phía cánh cửa, nơi ánh sáng cuối ngày đang dần tắt đi.

“Con ta! Con của ta!”

Tiểu Linh ngẩng đầu, nhìn những dải lụa đỏ giăng khắp nơi trên trần nhà, nước mắt khẽ rơi xuống. Nàng đứng dậy, kéo lấy một chiếc ghế rồi đặt đôi bàn chân nhỏ nhắn, trắng nõn của mình lên.

Cạch!

Chiếc ghế ngã xuống, Tiểu Linh bước đi từng bước dồn dập giữa không trung, sau đó chậm dần, chậm dần, cho tới khi ngừng hẳn.

Trong khi đó, Lý bà bà cùng mẹ con Mộng Hoa cưỡi trên chiếc quạt, một đường bay thẳng về hướng bắc. Khi sắp rời khỏi Hạnh Phúc thôn, chiếc quạt dưới bỗng dừng lại, đáp xuống bên cạnh một tấm bia đá lớn.

“Ta tên Lưu Hằng, trong một lần du sơn ngoạn thủy, vô tình đặt chân đến mảnh đất này. Thấy nơi đây phong cảnh hữu tình, thời tiết lại ôn hòa mát mẻ, ta quyết định khai hoang đất đai, lập ra một thôn nhỏ, lưu lại hậu nhân của mình.

Trong mắt ta, cuộc sống vốn không cần phải giàu sang phú quý, công danh hiển hách làm gì, chỉ cần có thể bình an, vui vẻ, hòa thuận trải qua từng ngày là đủ rồi. Con người chẳng phải nên vì niềm vui mà tồn tại sao?

Thế nên, ta đặt thôn này tên là Hạnh Phúc, hi vọng mọi người có thể lấy đó làm mục đích để hướng đến trong cuộc đời ngắn ngủi này.”

Đọc xong những dòng chữ trên bia đá, Lý bà bà nhếch mép: “Cái gì gì gì là hạnh phúc, phải gọi là thôn Vô Phúc mới đúng.” Nói xong, bà ta vỗ nhẹ một chưởng, tấm bia đá ầm ầm vỡ tan, hóa thành bột mịn.

Lý bà bà phủi phủi tay, đang định lấy chiếc quạt ra để bay đi thì ánh mắt bất chợt hướng về phía một thân cây gần đó.

Đằng sau thân cây, một nữ tử đang mở to cặp mắt trắng dã nhìn bà và Mộng Hoa. Mái tóc nàng rối tung, gương mặt lem luốc, quần áo thì rách rưới, trông chẳng khác gì một kẻ ăn xin.

“A Sửu?” Lý bà bà hơi nhíu mày nhìn nàng, suýt chút nữa thì không nhận ra người trước mắt. Tuy nhiên, bà ta cảm thấy rất khó hiểu vì không hề cảm nhận được sự tồn tại của nàng.

“Á! Quỷ!” Sau một hồi run rẩy tay chân, nữ nhân điên hét lên, vội vã quay đầu rồi chạy thẳng một mạch vào trong rừng.

“Đó là ai vậy, bà bà?” Mộng Hoa nhìn theo bóng dáng nữ tử kia, ngập ngừng hỏi.

“Nàng ta tên A Sửu, là người hầu trước kia của nhà ta.” Bà lão thở dài, ném chiếc quạt ra trước mặt rồi nhảy lên. “Chúng ta đi thôi.’

“Người hầu!” Mộng Hoa thì thào, nỗi lo lắng vừa vơi đi được một chút lại bắt đầu dâng lên. Nghĩ đến bộ dạng thảm hại của A Sửu, nàng sợ rằng mình cũng sẽ có ngày rơi vào cảnh ngộ như vậy.

Nhưng hiện tại, Mộng Hoa cũng không còn lựa chọn nào khác, đành miễn cưỡng ôm con bước lên chiếc quạt, cùng Lý bà bà rời đi. Chiếc quạt nhanh chóng bay ra khỏi Hạnh Phúc thôn, lướt ngang qua đám thôn dân vẫn còn đang nằm la liệt bất tỉnh rồi biến mất trên bầu trời.

Đột nhiên, dưới mặt đất, một cặp mắt bỗ mở toang ra, hai con ngươi màu nâu nhạt đảo qua đảo lại, liếc nhìn xung quanh. Một thân hình mảnh khảnh ngồi bật dậy, khẽ lắc lư đầu rồi đưa tay vỗ nhẹ vài cái.

Diệp Thanh vươn vai, ngáp một hơi thật dài rồi nói:

“Định chơi đùa với đám ngu dân này một chút, ai ngờ từ đâu chui ra lão quái bà khủng bố như vậy, suýt nữa thì làm hỏng chuyện tốt của ta.”

“Bà già đáng chết, làm bẩn hết quần áo rồi.” hắn đứng lên, vừa phủi đi đám bụi bặm trên người vừa lầm bầm. Bàn tay nhỏ lấy từ trong tay áo ra một chiếc gương rồi giơ lên trước mặt, chải lại tóc tai vô cùng cẩn thận.

Chợt, đôi mắt Diệp Thanh mở to, trợn trừng lên, nhìn chằm chằm vào trong gương. Dưới vành tai là một vết xước nhỏ, chỉ để lại một vệt hơi sậm màu trên da, rất khó nhìn thấy. Tuy nhiên, nó lại hiện lên rất rõ ràng trong đôi mắt kia.

Diệp Thanh phình hai cánh mũi thanh tú của mình ra, đôi vai nhấp nhô, hô hấp một cách dồn dập. Nhưng rất nhanh, hắn khép hờ hai mắt lại, điều chỉnh nhịp thở rồi hé miệng lẩm bẩm:

“Không được tức giận! Không được tức giận! Đánh không lại nên không được tức giận!”

Diệp Thanh lại lục trong tay áo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ đựng phấn trang điểm. Hắn nghiêng mặt, liếc nhìn vào trong gương rồi chấm một ít phấn. Nhưng khi bàn tay mới đưa lên được một nửa, hắn dừng lại, lấy một chiếc khăn lau sạch ngón tay của mình.

Đầu hơi ngửa lên, Diệp Thanh đặt những đầu ngón tay thon thả vào dưới cằm, gãi nhẹ vài cái. Càng gãi, phần da ở đó càng chuyển sang màu trắng đục, dần dần bị tróc ra. Hắn luồn ngón trỏ của mình vào bên dưới lớp da, kéo nhẹ về phía trên.

Bịch!

Gương mặt Diệp Thanh rơi xuống đất, bị chính bàn chân của hắn đạp lên. Lúc này, Diệp Thanh đã không còn là Diệp Thanh nữa, mà là một nữ tử có dung mạo tràn đầy vẻ yêu mị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.