Tâm Du Thán Hỏa Xuân

Chương 2




11.

Huấn Luyện Viên đem bao cát đánh đến nổ vang, sức mạnh cường hãn lưu lại dấu vết sâu sắc trên bao cát.

Khắp người hắn tỏa ra áp lực người sống chớ gần, để người bên ngoài biết đường mà nhượng bộ lui binh.

Sau khi xong việc, Huấn Luyện Viên ngồi một bên uống nước.

Mồ hôi tuôn như mưa.

Gương mặt cương nghị, nhưng hai mắt lại rất mờ mịt.

Hắn hiểu rất rõ Người yêu, có điều.

Ánh mắt đối phương bây giờ, cùng với ánh mắt năm đó khi nhiệt luyến bị người nhà phát hiện chính là giống nhau. Bị ép biệt ly, qua mà không kip. Người yêu rất thống khổ, tại sao? Bởi vì hắn không thể cùng người kia - Tổng Giám ở bên nhau.

Huấn luyện viên bất tri bất giác, bên môi liền treo lên nụ cười châm biếm.

Hắn lúc nào bị ép đảm nhiệm loại vai ác này rồi.

Quả thực buồn cười đến cực điểm.

12.

Bên cạnh ngồi xuống một người, Huấn Luyện Viên không để ý, tiếp tục nhìn trần nhà đờ ra.

"Tôi không biết em ấy đã có bạn trai."

Âm thanh trong sáng, mang theo một chút giọng của người phương nam mềm mại.

Huấn luyện viên liếc mắt một cái, là người đàn ông trong WC kia, Tổng Giám.

Trên mặt mang mắt kính gọng vàng, xem ra rất là nhã nhặn bại hoại.

Ánh mắt nhìn xuống một chút.

Quần thể thao bó sát người, áo lót màu trắng, eo nhỏ mông mẩy.

Huấn Luyện Viên không hiểu, hắn tại sao lại bị cái người vừa nhìn đã thấy rất thiếu thao này cướp người yêu cơ chứ?

13.

Có lẽ là ánh mắt khiêu khích cùng đánh giá của Huấn Luyện Viên quá trắng trợn.

Tổng giám có chút phẫn nộ.

Y trong lòng có áy náy, nhưng chuyện xảy ra như vây, là đàn ông, tốt nhất là không nên gặp lại người kia.

Tổng Giám nhịn một chút, vẫn là đem lời muốn nói nói ra: "Yên tâm đi, tôi sẽ để người khác đến làm trợ lý cho tôi."

Huấn luyện viên khóe môi ngoắc ngoắc, ánh mắt phát ra từng tia châm chọc:" Em ấy sẽ đến tìm cậu."

Tổng giám liền hô hấp vất vả.

Huấn luyện viên tiếp tục cười đến gần y, câu cuối cùng tiếp cận nói nhỏ, rồi lại giống như một bạt tai, tàn nhẫn mà vạch trần tâm tư y: "Mà cậu... mỡ đến miệng mèo, có mèo nào không muốn?"

Thực tủy biết vị, vụng trộm cấm kỵ, lại có người nào đã từng nếm thử, lại sẽ chịu từ bỏ.

15.

Lại một lần nữa trắng đêm không về, mọi thứ liền sáng tỏ.

Tiên đoán quả nhiên trở thành sự thật, lần này, Huấn Luyện Viên trái lại không còn bao nhiêu cảm giác.

Hắn ở trong căn phòng của hai người, hút thuốc, một điếu lại tiếp một điếu.

Như là cáo biệt, vừa giống như là nhớ lại.

Huấn Luyện Viên không giống như trước đây, trắng đêm đợi đến hừng đông.

Đợi đến sáng ngày thứ hai, Người Yêu hai mắt đỏ chót trở về, lại một lần nữa mặt trắng bạch, quỳ gối trước mặt hắn thỉnh cầu tha thứ.

Huấn luyện viên mắt lạnh nhìn dấu hôn để lại trên cái cổ trắng nõn của Người Yêu nở nụ cười:" Em cùng với cậu ta ở bên nhau đi, cứ dây dưa thế này không có ý nghĩa, anh rút lui."

Người yêu nước mắt trong nháy mắt liền rơi xuống, hắn gắt gao cầm tay Huấn Luyện Viên, không chịu buông ra, khóc đến chật vật, thành thật nói: "Không được, không thể...em cũng yêu anh, em yêu anh mà"

"Vậy thì đồng thời đi."

"... A?"

"Đồng thời, 3p."

Huấn Luyện Viên vẫn mỉm cười, đáy mắt ẩn chứa ác ý, nhưng bị vẻ ngoài khoan dung rộng lượng vững vàng che lấp.

16.

Tổng Giám làm sao cũng không sẽ nghĩ tới cục diện ngày hôm nay.

3p? Y có bị điên mới chấp nhận.

Không chút nghĩ ngợi, Y liền từ chối.

Chủ nhật là ngày Tổng Giám đi tập thể hình, đến nơi, y mới vừa cởi quần áo, mở cửa tủ đựng đồ.

Phía sau có người đưa tay chạm vào cửa tủ, đem tủ đóng lại, y bị vây hoàn toàn bên trong lồng ngực người nọ.

Tổng giám bình tĩnh xoay người, chiều cao hai người không chênh lệch lắm, thêm nữa huấn luyện viên hơi cúi người.

Chỉ trong chớp mắt, khoảng cách ám muội, hơi thở quấn quýt.

Huấn Luyện Viên nhíu mày cười khẩy: "Nghe nói cậu không đồng ý?"

Tổng giám cau mày nhìn thẳng: "Không đồng ý."

"Vì lẽ đó, cậu liệu có thể cút ra bao xa?"

"..."

17.

Thấy Tổng Giám không nói, Huấn Luyện Viên nở nụ cười: "Cậu không đồng ý, còn dám ăn vụng..."

Chưa nói hết câu, Huấn Luyện Viên liền tàn nhẫn nắm eo Tổng Giám, đầu lưỡi liếm qua hàm răng.

"Tôi liền chơi cậu đến mức không cương nổi mới thôi."

Âm thanh lạnh lẽo, ánh mắt hung ác làm Tổng Giám run rẩy.

Y chắc chắn sẽ không hoài nghi trình độ nghiêm túc của Huấn Luyện Viên.

Người này thật sự có thể làm y.

Không có yêu, chỉ có bạo lực.

18.

Tổng giám tách khỏi người yêu.

Di động không nghe, lúc làm việc tránh không gặp, mặc dù có thể có cơ hội ngầm gặp mặt, nhưng Tổng Giám đều tìm cơ hội tách ra.

Người yêu dẫu có ngu ngốc, cũng rõ ràng là đang xảy ra chuyện gì.

Rõ ràng trước đây,giữa hai người có sức hấp dẫn mãnh liệt như thế.

Lúc đối diện, hắn thậm chí có thể cảm nhận được bầu không khí khô nóng.

Tổng giám sẽ không có lý do gì mà tách hắn ra.

Là bởi vì Huấn Luyện Viên sao?

Huấn luyện viên đi tìm Tổng Giám sao?

Hay là bởi vì đề nghị 3p trước đó?

Người yêu suy nghĩ lung tung, nhưng không dám cùng hai người kia hỏi dò cái gì.

Có thể hỏi ai đây, hắn biết chuyện của mình làm có bao nhiêu thái quá.

Đối với Huấn Luyện Viên thẹn trong lòng, đối với Tổng Giám là xấu hổ.

19.

Trong không khí cuồn cuộn sóng ngầm, Huấn Luyện Viên nhìn rõ ràng.

Hắn hầu như là thờ ơ lạnh nhạt nhìn người yêu thống khổ giãy dụa.

Phảng phất như là ép người yêu đến thân thể cùng tâm trí vỡ nát.

Nhưng mà trong lòng Huấn Luyện Viên chỉ có lạnh lẽo cùng hoang vu.

Tình cảm ngọt ngào trước đây đều không còn.

Ngay cả ký ức cũng không lưu lại, để hắn thưởng thức tư vị hoàn hảo kia. Là thời điểm Huấn Luyện Viên quyết định rời đi.

Tâm bảo vệ không còn ở chỗ người này.

Là tự nhục.

Nhiều bạt tai đánh vào mặt hắn như vậy, hắn cũng chưa đến mức đến cốt khí rời đi cũng không có.

20.

Thế nhưng hiện thực tại lúc hắn muốn từ bỏ, lại một lần nữa làm Huấn Luyện Viên tức giận.

Hai người kia say rượu mất lý trí.

Lại một lần nữa!

Hơn nữa, lại để hắn mẹ nó ngay mặt bắt được.

Huấn Luyện Viên là bị đồng nghiệp của Người Yêu gọi đến đón Người Yêu.

Mọi người đều biết Huấn Luyện Viên là người yêu của hắn.

Vừa mới tới nơi, liền được báo lại là Người Yêu đi vệ sinh, vẫn chưa trở về.

Huấn luyện viên nhìn xung quanh một vòng.

Công ty mở tiệc chúc mừng.

Vị Tổng Giám kia không có ở đây.

Có chuẩn bị tâm lý, Huấn Luyện Viên vững bước hướng WC đi tới.

Quả nhiên, từ WC cuối cùng, bắt được hai người đang chăm chú dây dưa, quần cũng đều cởi ra rồi.

Huấn Luyện Viên trên tay cầm cánh cửa nhà vệ sinh bị mình bạo lực mà mở ra.

Hướng hai người bên trong cười lộ ra một hàng răng trắng.

" Đừng gấp như vậy, đi khách sạn đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.