Edit: reallllchicken
Beta: Blue
Hơi thở của anh lướt nhẹ qua vành tai làm Lạc Thời ngưa ngứa, cô nhỏ giọng nói, "Đâu có," sau đó nhìn vào trong thì thấy ngoài ông nội Chu còn có hai người khác khí chất hơi giống nhau, phải chăng là, "Anh Trạch Đình, bên trong là bác trai và bác gái phải không?"
Mặt mũi bọn họ giống y như đúc.
Chu Trạch Đình gật đầu, buông bàn tay đang giữ cửa đặt lên mu bàn tay cô, anh cúi đầu nói bên tai cô, "Đừng sợ." rồi dẫn cô vào phòng bao.
Cửa phòng khép lại, tay được anh nắm lấy, sự lo lắng căng thẳng của cô đã vì lòng bàn tay ấm áp ấy mà dịu đi phần nào, cô khẽ cắn môi, nói: "Vâng, không sợ nữa."
Nhưng lòng bàn tay vẫn còn chảy mồ hôi.
Anh nhìn cô mím môi, giả bộ bình tĩnh, đôi mắt anh chan chứa nét dịu dàng. Năm ngón tay đang đan vào tay cô, anh dùng lực nắm chặt thêm chút nữa.
Trong lòng đang loạn cào cào nên Lạc Thời không để ý tới lực trên tay, cô đứng trước mắt ba mẹ Chu Trạch Đình, nụ cười trên mặt còn hơi ngượng ngùng căng thẳng.
"Con chào bác trai bác gái, con là Lạc Thời." Lạc Thời nói xong, mặc dù hồi hộp nhưng vẫn thoải mái tự nhiên.
"Chào con, ngồi đi." Mẹ Chu nói.
Trên người bà hội tụ đủ khí chất của một người phụ nữ mạnh mẽ, vào lúc này mới dịu đi phần nào, khuôn mặt bớt đi sự già giặn, để lộ ra chút ôn hòa cứng nhắc hiếm có.
Ba Chu không lên tiếng, ông chỉ gật đầu, coi như là đáp lại.
Cô chưa từng ứng phó với cảnh tượng này nên không biết tình cảnh lành lạnh như vậy có được xem là bình thường hay không, cô chủ động ngước mắt nhìn anh.
Chu Trạch Đình không phản ứng gì, bầu không khí nặng nề, nhưng khi thấy cô nhìn qua, đôi mắt anh lại sáng lấp lánh, anh kéo ghế ra cho cô ngồi.
Sau đó anh cũng ngồi cạnh cô.
Ông nội Chu thấy cảnh này thì hơi đau đầu, nhiều năm qua, cách chung sống của con trai và con dâu vẫn luôn là như vậy, ông không mong đợi có thay đổi gì lớn, nhưng cũng không thể để cháu dâu mình bị dọa, vì vậy ông nhìn Lạc Thời ở bên kia, nhỏ giọng nói: "Lạc Thời, con đừng quá căng thẳng, ba mẹ Chu Trạch Đình lúc nào cũng vậy, có khi cả ngày còn chưa nói nổi một câu với nó, chứ không phải là bọn họ không thích con, con đừng suy nghĩ nhiều."
"Ông nội, con biết rồi ạ." Lạc Thời nhỏ giọng trả lời.
Chu lão gia phải tha thiết giải thích, thề thốt mãi thì cô mới chịu tin, nhưng trong lòng cô vẫn mơ hồ hoài nghi có phải vì mình không tốt nên...
Bữa tiệc gặp phụ huynh ăn uống rất an tĩnh, lúc kết thúc, ba Chu vì có công việc nên vội vàng đi trước, ngược lại mẹ Chu tự tay đưa hộp quà cô và nói, "Hy vọng con thích." rồi mới rời đi.
Hai người họ rời đi rất nhanh, sắc mặt Chu lão gia không tốt lắm, nhưng ngại Lạc Thời vẫn còn đang ở đây nên không muốn nổi giận, chỉ có thể nhịn xuống.
Lạc Thời không mấy để tâm, bởi vì từ đầu đến cuối, sự tương tác của ba mẹ Chu dành cho Chu Trạch Đình cực kỳ ít, cô càng không thể hy vọng bọn họ có thể nhiệt tình với mình.
Cô nhìn ra được, quan hệ của Chu Trạch Đình và ba mẹ Chu là quan hệ máu mủ ruột thịt nhưng thiếu đi sự ấm áp của tình thân.
Ăn cơm xong, Chu lão gia được tài xế Chu gia đón đi, Lạc Thời và Chu Trạch Đình bước ra khỏi nhà hàng. Trời hơi tối, đường lớn bên ngoài nhà hàng có rất nhiều người qua lại, sôi nổi nhộn nhịp, cùng nhau đi về một hướng.
Khung cảnh hơi khác thường, thế nên cô nhìn thêm mấy lần nữa.
Quản lý đại sảnh đi theo hai người, thấy cô để ý đến chỗ đó, nhanh chóng nói: "Tối nay ở bờ sông Nam Hà có bắn pháo hoa, có lẽ họ đều đi xem pháo hoa."
Lạc Thời đáp "Ồ", bước chân đi về phía xe của Chu Trạch Đình vẫn không hề ngừng lại.
Thế nhưng lúc anh khom người sắp sửa ngồi vào xe, cô bỗng vội vàng vòng qua trước xe, kéo lấy cổ tay anh, ngón tay cô chạm vào đồng hồ của anh, hơi lạnh một chút.
Động tác dây dưa, anh quay đầu lại nhìn cô.
Lạc Thời cắn cắn môi... không lên tiếng, giống như là đang do dự.
Chu Trạch Đình liếc nhìn cô, "Muốn đi xem pháo hoa sao?"
Đôi mắt cô bỗng sáng lên, gật đầu, "Muốn."
*
Biển người bên bờ sông Nam Hà chen chúc, nam nữ trẻ tuổi ôm nhau, trên người thì mặc đồ đôi trẻ trung đơn giản, bọn họ cứ nối tiếp nhau tạo nên một quang cảnh nổi bật bên ở bờ sông Nam thơ mộng.
Nhưng chiếc váy của Lạc Thời và tây trang của Chu Trạch Đình có vẻ không ăn nhập lắm với khung cảnh xung quanh.
Lạc Thời chẳng quan tâm, cô cách xa anh nửa bước, đi thụt lùi, cười tủm tỉm, nóng lòng muốn thử mấy nữ sinh đi sau anh.
Trên khuôn mặt của mấy cô nữ sinh vẫn còn sự ngây ngô non nớt, họ luôn mê mẩn những người đàn ông có khí chất xuất chúng, diện mạo đẹp đẽ và tuổi tác trưởng thành.
Lạc Thời không gần không xa đi theo Chu Trạch Đình, thường trộm nhìn anh, qua vài phút, rốt cuộc cũng có một nữ sinh lấy hết dũng cảm bước nhanh về trước, chạy đến cạnh anh, gương mặt đỏ bừng, cô ấy muốn nói gì đó nhưng lại ấp úng chẳng nói nên lời.
Chu Trạch Đình dừng bước, mặt không cảm xúc mà lẳng lặng nhìn nữ sinh kia mấy giây, sau đó đột nhiên nhìn cô đang cười trộm ở phía trước cách anh nửa bước, đưa tay ra nói: "Đến đây, anh làm ấm tay cho em." Giọng nói tuy lạnh lùng, nhưng lại mang theo cả tình cảm dịu dàng hòa tan trong đó.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, thoáng chốc đã hấp dẫn ánh mắt của nữ sinh kia, Lạc Thời không cười nữa, chớp mắt đi về trước mấy bước, cô còn chưa kịp giơ tay ra, cô gái kia liền hiểu rõ, mặt ửng đỏ, "A" một tiếng rồi chạy mất.
Cô lần nữa chớp mắt, trả lời anh, "Anh Trạch Đình, em không lạnh."
Chu Trạch Đình đáp "Ừ", muốn thu tay lại, nhưng anh không ngại trong tay có thêm một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn, vì thế anh nói bên tai cô: "Nhưng mà anh muốn nắm tay."
Ngón trỏ cô vẽ nên vòng tròn trong lòng bàn tay anh, anh trở tay bao tay cô lại, thoáng thấy nụ cười tinh nghịch trên mặt cô, ánh mắt anh càng thêm dịu dàng.
Còn mười phút nữa là bắn pháo hoa, Lạc Thời tìm được chỗ trống, kéo anh vào đứng.
Nội thành thành phố L cấm bắn pháo hoa, vì thế nên có rất nhiều người đến xem pháo hoa ở bờ sông Nam Hà. Hai phút cuối, gần như ba lớp ngoài và ba lớp trong của bờ sông bị dòng người bao phủ.
Người chen chúc đông nghịt, lúc nào cũng có người lớn giọng than phiền.
Lạc Thời nghe được, cô cúi đầu nhìn hai cánh tay rắn chắc thon thả đang đặt trên lan can, cùng với lòng ngực ấm áp kề sát sau lưng, trái tim cô như được kẹo bông gòn lấp đầy, cực kỳ ngọt ngào.
Lúc pháo hoa chỉ còn ba mươi giây, mọi người ở bờ sông cùng nhau đếm, tiếng vang lảnh lót, chấn động khiến cho nước sông Nam gợn sóng.
Cô khẽ tựa vào ngực anh, lớn tiếng đếm ngược theo mọi người, giọng cô nhẹ như bông, gió lạnh thổi qua nên rất nhanh đã tan vào trong gió, anh thấy mặt cô đỏ bừng thì đặt cằm trên đỉnh đầu cô cọ cọ, nói: "Đừng hô nữa, ngày mai cổ họng của em sẽ đau đấy."
Nhưng xung quanh có quá nhiều âm thanh, lời của anh không lọt vào tai Lạc Thời, chỉ có hơi nóng sượt qua trán cô.
Lạc Thời ngẩng đầu nhìn anh, lớn tiếng hỏi: "Anh nói gì cơ?"
Trên mặt cô còn mang theo chút phấn khởi, cảm xúc mãnh liệt bị lây bởi những người xung quanh, cả người cô nóng lên, Chu Trạch Đình thấy vậy thì dứt khoát lắc đầu, để cô nghiêng đầu tiếp tục hô theo mọi người.
Ở bữa cơm Lạc Thời đã phải kìm nén cảm xúc, nhưng ngược lại ở đây cô có thể thoái mái giải tỏa.
"Ba"
"Hai"
Một phút trước khi pháo hoa nở rộ, cảm xúc của mọi người dâng trào đến giới hạn, có người vẫy tay múa máy, có người lớn tiếng hét lên, cho đến bây giờ Chu Trạch Đình chưa bao giờ trải qua thời khắc náo nhiệt như thế này, ngoài mặt anh vẫn tỏ ra vô cùng lãnh đạm, nhưng trong lòng cũng cảm thấy hơi xúc động.
Cuối cùng tiếng "Một" vang lên, anh hơi siết chặt cánh tay, nhưng không ngờ cổ anh đã bị cô dễ dàng ôm lấy, một chút ấm áp rơi vào động mạch chủ trên cổ, tiếp đó lan đến tai anh, nhẹ nhàng kề sát, pháo hoa hướng lên bầu trời đen kịt tối om. Lúc pháo hoa còn chưa nở bung, cô nói: "Chu Trạch Đình, em sẽ yêu thương anh, quá khứ, hiện tại và cả tương lai, những thiếu hụt sẽ không còn nữa."
Sau đó, "Bùm" một tiếng, pháo hoa thắp sáng màn đêm tĩnh mịch.
Trong khoảnh khắc Lạc Thời nhìn anh đó, Chu Trạch Đình thấy được rằng trong mắt cô dường như có chứa vì sao, rực rỡ hơn cả pháo hoa trên bầu trời.
Một lúc lâu sau, khi pháo hoa đã cháy hết, anh mới khẽ cười, trút bỏ đi sự thanh lãnh, ý cười nhàn nhạt mà lại chạm đến đáy mắt anh, anh hỏi: "Em nói gì?"
Có những lời, chính là muốn mượn chút xúc động để nói ra khỏi miệng. Bây giờ pháo hoa đã tàn, âm thanh xung quanh không còn quá ồn ào nữa, Lạc Thời xấu hổ đỏ mặt, nhưng cô không im lặng như trước, hai tay cô vịn vai anh, nhẹ giọng lặp lại, "Em nói, em yêu anh thật nhiều, bù lại những gì anh còn thiếu."
Lần này anh thật sự cười lớn, ngũ quan lãnh tuấn sụp đổ, ý cười rất sâu, anh "Ừ", đầu kề trán cô, thủ thỉ: "Đều bù lại."
*
《Người sống ở Lolita》đóng máy, sau bữa tiệc đóng máy, Qúy Tiêu Tiêu và các cô đi sau cùng.
Bên ngoài nhà hàng, cách đường chính không xa, có một chiếc xe Bentley phiên bản giới hạn đang đỗ, Qúy Tiêu Tiêu nhìn về phía đó, mang theo ý cười, cô ra hiệu với Lạc Thời và Lạc Mi Mi, ba người nhanh chóng ghé đầu vào với nhau.
Qúy Tiêu Tiêu nói: "Chị đây đã kết hôn với Lạc Đê."
Mặt Lạc Thời đầy kinh ngạc.
Lạc Mi Mi cũng vậy.
"Từ bao giờ thế?"
Qúy Tiêu Tiêu: "Lấy giấy chứng nhận rồi, chưa tổ chức đám cưới, cũng không định làm, sự nghiệp của hai đứa đều đang đi lên, công ty sẽ không đồng ý."
Lạc Mi Mi: "Vậy cũng được, chúc mừng cậu nhé."
Lạc Thời: "Chúc mừng chị Tiêu Tiêu, chị phải thật hạnh phúc nhé."
Quý Tiêu Tiêu ôm hai người, nói: "Cho hai người hưởng ké tí không khí vui mừng, nhanh lên, chỉ được một lần thôi đấy."
Lạc Thời và Lạc Mi Mi đều cười vui vẻ, ôm thật lâu mới nói: "Được rồi, mau buông ra đi, Lạc Đê còn ở trong xe, chờ một lát thôi đoán chừng là đã muốn ghen rồi."
Giây tiếp theo, Lạc Thời, Lạc Mi Mi lập tức đẩy cô ấy ra, mặt không cảm xúc nhất trí nói: "Khoe ân ái, chết sớm đi."
Qúy Tiêu Tiêu bị đẩy ra xa hai mét: "....."
Hai người thấy cô ấy thẹn thùng bước lên xe Bentley, sau đó nghênh ngang rời đi.
Lạc Thời ôm vai Lạc Mi Mi, nhìn bộ dáng suy tư của cô ấy, hỏi: "Chị Mi Mi, chị nghĩ gì thế?"
Lạc Mi Mi còn ngẩn ngơ, cô lắc lắc cánh tay cô ấy, "Chị Mi Mi? Chị Mi Mi?"
"Hả? Sao vậy?" Lạc Mi Mi bị đong đưa nên lấy lại tinh thần, nhìn Lạc Thời.
"Em hỏi vừa nãy chị nghĩ gì thế? Nghĩ gì mà ngẩn ngơ như vậy? Hơn nữa trong khoảng thời gian này chị thường xuyên thất thần, em rất lo cho chị."
Lạc Mi Mi khẽ cười, xoa xoa đỉnh đầu cô, nói: "Không có gì, chỉ là bận bịu cho bữa tiệc đóng máy thôi."
"Thật không?" Cô hoài nghi nói.
"Đương nhiên là thật rồi." Lạc Mi Mi gõ đầu cô, sau đó lại nói: "Thay vì tốn thời gian nghĩ cho chị thì em hãy suy nghĩ về sinh nhật Chu Trạch Đình đi."
Lạc Thời: "..."
Lời này của Lạc Mi Mi lập tức chặn miệng cô, gần tới sinh nhật Chu Trạch Đình rồi. Cô có hỏi qua Bùi Đông, anh ta nói anh không thích ăn sinh nhật, nhưng mỗi năm bạn bè sẽ cùng nhau tổ chức cho anh, đều là bạn bè nên anh cũng không từ chối.
Chẳng qua mỗi năm đều thiếu đi chút vui vẻ.
Bởi vì cô hỏi đến, Bùi Đông trực tiếp đá buổi tiệc năm nay cho cô.
Lạc Thời hơi bối rối, cô không nghĩ ra ý tưởng gì hay nên thuận tiện muốn hỏi Lạc Mi Mi, người có đầu óc nhạy bén hơn cô, kết quả là....
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ, Lạc Mi Mi sờ bàn tay nhỏ nhắn của cô nói: "Còn làm gì nữa, đóng gói em lại đưa đến cho cậu ta, chắc chắn sẽ khiến cậu ta nhớ kỹ hơn bất kỳ bữa tiệc sinh nhật nào."
Nhưng giây tiếp theo, Lạc Mi Mi thấy bộ dáng ngo ngoe rục rịch của cô, sợ cô làm thật, liền nói, "Đừng đừng đừng, ngàn vạn lần không được làm chuyện đó trước khi kết hôn. Thời bảo bối nhà chúng ta tốt như vậy, thế nào cũng phải chờ đến lúc kết hôn."
Lạc Thời lần nữa 囧, Lạc Mi Mi nhìn mặt cô ửng hồng, nghi hoặc nói: "Em đừng nói với chị, bây giờ em đã là người của cậu ta rồi nha?"
Cô cuống quít lắc đầu, nào có nhanh như vậy, tuy rằng hai người đã thân thiết nhiều lần, cô cũng đã thấy dáng vẻ Chu Trạch Đình nổi gân xanh, nhắm mắt chịu đựng, nhưng cuối cùng anh đều thắng gấp lại.
"Chậc chậc chậc,"
Lạc Mi Mi thở dài một hơi.
Lạc Thời nghi ngờ, "Sao thế?"
Cô ấy đo ngực rồi bóp vòng eo thon của cô, mới nói: "Em chắc chắn Chu Trạch Đình lên được chứ? Với dáng người của em, bình thường cậu ta chạm vào cũng có thể nhịn được sao?"
Cuộc nói chuyện dừng ở đây, dù sao Lạc Thời cũng không dám hỏi Lạc Mi Mi về chuyện tiệc sinh nhật nữa.
Trùng hợp là trong thời gian này không có cảnh quay, chỉ có vài lịch trình ngẫu nhiên không tốn của cô quá nhiều thời gian. Cô bàn bạc cùng Bùi Đông, mất ba ngày mới chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ.