Tam Cứu Nhân Duyên

Chương 2: Bên dòng nước 1




Chạy mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng người đuổi theo ta mới thở phào nhẹ nhõm, lần này thiếu chút nữa bị sặc chết: hắn vừa bẩn thỉu vừa bốc mùi tanh tưởi làm ta thấy buồn nôn, thân mình cũng hơi nhích lên tránh né hắn. Nhưng chân vừa đứng thẳng lại thấy hắn muốn rơi xuống ngựa, ta vội lôi kéo hắn hướng lên trên một chút. Khó trách được sao hắn không nặng, thì ra chỉ còn có da bọc xương, vừa rồi khẩn trương chạy loạn ta cũng không chú ý tới. Sợ hắn lại rơi xuống lần nữa, ta liền một tay nắm chặt bờm ngựa, tay kia dùng sức giữ chặt hắn trên yên.

Chỉ cưỡi được một lát ta đã tìm ra được quy luật. Chính là phải dự kiến được hành động của con ngựa mà kẹp chặt vào yên, tùy theo chuyển động nhấp nhô của nó mà lên xuống phối hợp, chứ không phải bị động tìm kiếm sự cân bằng. Cả người lẫn ngựa cùng nhau chuyển động, dùng đùi cùng eo để hoàn thành động tác.

Nếu không phải dưới tay đè nặng một người, tay còn lại cố giữ cho cả hai không rơi xuống, nếu có thể thì cách xa hắn một chút, tuy rằng tư thế hơi kì quái nhưng ta vẫn vô cùng đắc ý.

Đi được khoảng hai giờ, rẽ trái quẹo phải, ngựa bắt đầu chạy chậm dần, hướng đến nơi có tiếng nước chảy, cuối cùng dừng lại. Thì ra là một thác nước giữa rừng, tuy nhỏ nhưng rất cao, dòng nước từ trên cao đổ xuống xối vào đất thành một dòng suối chảy xiết. Buông tay nắm chặt bờm ngựa, ta mới phát hiện cả bàn tay ướt nhẹp, lại thấy trên cổ ngựa cũng dính đầy mồ hôi, có lẽ nó muốn uống nước. Bàn tay kia vừa thả lỏng, người nọ chậm rãi trượt xuống, ta thuận tay giữ chặt một cánh tay hắn, chậm rãi giúp hắn xuống ngựa. Hắn vẫn nắm chặt dây cương như cũ, chân vừa chạm đất liền chậm rãi ngồi xuống, cả thân mình run rẩy kịch liệt. Ta cầm tay hắn, sau đó là cổ tay, tiếp theo đến xiềng xích, cứ thế thả dần cho đến khi hắn ngồi xuống hắn mới buông. Ta duỗi thẳng thắt lưng, thở dài: ha, còn sống, thật tốt.

Ta cũng nhanh nhẹn bám lấy yên ngựa, vắt một chân sang bên định nhảy xuống. Chân phải vừa mới chấm đất còn chân trái vẫn đặt trên bàn đạp, con ngựa đột nhiên giật mình. Ta cũng giật mình kinh hãi, đột nhiên nhớ ra xuống ngựa trong khi tay không cầm dây cương là cực kì nguy hiểm, lúc này nếu ngựa di chuyển, người ngồi trên lập tức sẽ bị kéo theo, nhẹ thì gãy chân gãy tay, nặng thì có thể mất mạng. Ta vừa định kêu to, người nọ liền ra tay, ta quay đầu nhìn thấy hắn vẫn nắm chặt dây cương như cũ, giữ cho con ngựa đứng im. Ta vội vàng rút chân trái, thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi lâu trên yên ngựa nên xương sống cùng thắt lưng đau nhức không chịu nổi, ta ngã phịch xuống đất, ngay bên cạnh người nọ. Hắn cúi đầu, một tay run run đưa trả lại dây cương, vùa mở miệng định nói thì bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi.

Ta lấy dây cương, nhớ lại vừa rồi ta ấn hắn mạnh như vậy, nhỡ đâu xương sườn hắn đang bị thương vì ta làm vậy mà trầm trọng thêm thì sao? Huống chi vừa rồi chạy như điên, hắn bị vắt ngang trên lưng ngựa, đầu luôn dốc ngược xuống đất, liệu có bị xuất huyết não không? Nghĩ vậy ta liền hỏi: “Ngươi sao rồi?” Lời vừa nói ra khỏi miệng, ta liền giận chính mình ngu dốt, muốn hắn trả lời thế nào đây? Thật không tốt, tình huống này không phải rõ ràng rồi sao? Càng nói càng vô nghĩa!

Vậy nên nhân lúc hắn chưa kịp trả lời, ta đã thẹn quá hóa giận, lại mở miệng nói: “Chúng ta vất vả trốn được đến đây, ngươi tuyệt đối không được chết! Nói cách khác, ta cũng mệt quá rồi, không muốn công sức bỏ ra thành công cốc! Người biết thì nói ngươi vận số không tốt, người không biết sẽ nói ta thành công thì thiếu, thất bại thì thừa, trồng hoa hoa không nở, vùi liễu liễu chẳng xanh, quả thực là kẻ mãn đời cũng chỉ thua cuộc mà thôi!”

Nói đến đây ta lại nhớ đến trước đây bản thân trải qua bao nhiêu trắc trở, thi hết TOEFL rồi GMAT, có trường nhận rồi còn bị từ chối, bạn trai cũng không có, không hiểu thế nào lại đi lạc đến thế giới xa lạ, còn thiếu chút nữa thì mất mạng, này không gọi là thất bại thì là gì? Càng nói càng thấy giận, cuối cùng đành phải hét lên một tiếng: “Tức chết đi được!”. Dứt lời lập tức nhảy dựng lên, dắt ngựa bước đi.

Liếc mắt nhìn lại ta thấy hắn hai tay chống đất, cúi đầu thở hổn hển.

Ta dắt ngựa đi tới đi lui một lúc, bởi ngựa sau khi chạy trốn xong không thể lập tức uống nước, ta làm vậy bởi vì cảm kích nó vừa mới gặp mặt lần đầu đã ra tay cứu mạng. Sau đó giải thích cho nó nếu bây giờ uống nước vào, phổi của nó sẽ dễ bị thương mà chết, ….

Người nọ ngồi một lúc rồi chậm rãi lết tới bên dòng nước. Ta thở dài, tự trách mình đối với ngựa còn tốt hơn người, rõ ràng người ta còn đang thương tật, vậy mà bị đem ra làm chỗ trút giận, bị mắng mỏ vì một chuyện chẳng liên quan đến mình.

Ta buộc ngựa ở một thân cây gần đó rồi qua giúp hắn, nâng hắn dậy, nửa lôi nửa kéo mà đưa hắn đến bên dòng suối. Hai chân hắn khi lê lết trên mặt đất thì run lên kịch liệt. Ta nhẹ nhàng đưa hắn tới bên mép nước, người nọ vẫn cúi đầu im lặng, thân thể vẫn run run như trước.

Ta tiếp tục quay về làm việc của mình, hắn nghỉ tạm một lúc rồi chậm rãi lần xuống, ta chỉ liếc qua hắn, thầm nghĩ có lẽ hắn muốn tắm rửa một chút, đúng là hắn cũng nên làm thế. Ta nghĩ không đi giúp hắn vẫn tốt hơn, dù sao người ta cũng là nam tử. Ta chăm chú nhìn hắn kéo lê thân mình đến bên thác nước, gian nan đi ra giữa dòng, mặt hướng phía trong, ngồi im để mặc cho những tia nước tuôn xối xả lên người, không hề động đậy.

Ta sờ sờ cổ ngựa thấy mồ hôi đã khô đi phần nào mới dẫn nó đến bờ suối, để cho nó thoải mái uống nước, chính mình cũng tháo bao tay, cúi xuống khỏa khỏa nước vài cái, a! Lạnh buốt đến tận xương! Người đó làm vậy không sợ cảm lạnh sao? Rồi đột nhiên ta nhớ ra đã từng đọc được ở đâu đó, nếu thân thể bị thương mà dùng nước lạnh để xối thì có thể tạm thời ngừng chảy máu, có lẽ hắn vì vậy mới xuống nước.

Nhìn thấy ngựa đã uống no nước, ta dắt nó đến một chỗ đất bằng phẳng, đem dây cương buộc vào một thân cây rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Giờ thì ta có thể khẳng định, chính mình vừa bị vứt vào một cái xã hội cổ đại, nếu không sao còn dùng đến ngựa?

Ta lắng tay nghe mọi động tĩnh xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng nước đổ ào ào cùng tiếng lá khô xào xạc, không có tiếng vó ngựa, cũng chẳng có tiếng người. Chỉ mong sao mấy gã đồ tể kia ngựa không có thông minh như của ta, tìm mãi cũng không đến được chỗ này.

Cảnh sắc khu rừng làm ta nhớ đến mấy lần dã ngoại khi còn học cấp ba, cũng một dòng suối giữa rừng, một vạt ánh nắng chói chang, cùng tiếng người cười đùa ca hát.

Nhưng giờ là một nơi hoàn toàn xa lạ, ta vội vàng kéo ba lô, cẩn thận xem xét những thứ mang theo. Một bộ đồ thể thao màu xanh lam, một chai nước khoáng, một lon Redbull, mấy ổ bánh mì, hai quả chuối, một thanh sô cô la lớn, một gói M&M. Người ta thường nói, sô cô la là đồ ăn đem lại hạnh phúc, quả thực không sai chút nào, ta lúc này chỉ muốn ăn sô cô la mà thôi!

Lại mở tiếp một ngăn bên cạnh, nhìn xem có thứ gì bỏ quên từ lâu hay không, biết đâu lại là bảo bối. Lục qua lục lại một hồi, ta tìm được một bao BVS, thảm rồi, sau này ta làm sao qua được nguyệt sự hàng tháng đây? Mấy chiếc khăn tay, một tờ giấy ghi một số máy lạ, ta nhìn nhìn một lúc vẫn không nhớ ra là ai, một chiếc lược, cuối cùng là một hộp diêm, bên trên in logo khách sạn Đại Trung Hoa, trong hộp vẫn còn nhiều que diêm. Ta mừng sắp khóc đến nơi, thật tốt quá, có diêm a! Ta vẫn còn may mắn!

Bỗng nhiên ta nhớ tới đêm sinh nhật hôm đó, ta cùng người yêu đến ăn cơm ở khách sạn Đại Trung Hoa, ta đã dùng đến diêm này để châm nến. Ngày đó khi cầu nguyện, ta đã cầu mong sang năm có thể cùng hắn song song xuất ngoại, sau đó thổi tắt nến. Ta lại lục lọi một chút, quả nhiên dưới đáy túi vẫn còn một cây nến chưa đốt qua lần nào. Lòng ta trong phút chốc trở nên ảm đạm, những chuyện đã qua như một thước phim quay chậm, lần lượt diễu qua tâm trí……..

Nhắc đến mới thấy mọi chuyện thật sự là bình thường không thể chịu nổi! Đến giờ ta mới phát hiện, trên thế giới này bất kể ngươi có gặp chuyện gì kinh thiên động địa thì kẻ khác cũng đã trải qua việc tương tự. Một việc có vẻ to tát với một người, nhưng trong mắt người khác có khi lại không đáng để tâm. Chỉ có người trong cuộc mới có tâm tư đi khóc lóc một hồi, trong lòng tràn đầy đau khổ, khó có thể tiêu tan.

Cuộc đời ta có thể tóm gọn ở mấy chữ: bị từ chối + bị bỏ rơi.

Sơ lược lý lịch trích ngang:

16 tuổi: thi đỗ khoa tiếng Trung một trường đại học lớn.

Đường tắt: nhảy lớp

20 tuổi: tốt nghiệp, làm trợ lý trong một công ty liên doanh với nước ngoài (không có biện pháp, tìm công việc đâu có dễ dàng chứ? Có tiền là được)

Nhiệm vụ: đánh máy, trả lời điện thoại, soạn công văn.

An ủi: công ty rất nổi tiếng.

Cảm khái: thời thanh xuân tươi đẹp nay còn đâu.

21 tuổi: không cam lòng yếu thế, muốn xuất ngoại.

Mục tiêu: Học viện thương mại nước ngoài.

Thủ đoạn: thi đỗ TOEFL cùng GMAT (điểm cao nhất đằng đuôi), gửi đi hơn 20 lá thư xin việc.

Thủ đoạn đê tiện: tự tiện đề cử chức vị, tăng cường khoe mẽ bản thân.

Lời bình: lạc quan quá mức cần thiết.

Tổn thất: 20 vạn tệ tiền ghi danh.

Kết quả: nhận được vài tấm giấy báo của mấy trường hạng trung nước Mỹ.

Phát hiện: thị thực (visa) là khó xin nhất.

Người yêu ba năm của ta cũng bắt đầu tìm đường xuất ngoại, không phải Mỹ mà là Úc, hắn nói sau này không thể bị ta bỏ lại ở sau lưng.

22 tuổi:

Mùa: cuối đông.

Khí hậu: gió to, cát vàng bay đầy trời.

Thời gian: buổi sáng ánh nắng vừa xán lạn lại dơ bẩn.

Sự kiện: Nước Mỹ đế quốc từ chối ta!

Cảm giác: muốn làm phần tử khùng bố (các vị đồng đạo làm ơn đừng nói cho các chú công an!)

An ủi: bạn trai nói trong nước cũng rất tốt.

Lời bình: nói dối.

Thời gian: không lâu sau.

Sự kiện: hắn đạt được học bổng du học Úc.

Ảnh hưởng: hắn có tin tức mới: “gần đây bận rộn nhiều việc”.

Chúng ta trước kia cũng có lần nhắc đến chuyện kết hôn, nhưng khi hắn ở một chỗ với ta lại không thèm nói qua một chữ, vì thế ta càng ngày càng bất an. Dần dà hắn bắt đầu nói ta không có dịu dàng mềm mại, tính tình táo bạo hay kích động. Nói quá nhiều, không cho hắn có cơ cãi lại. Bình thường cũng không làm việc nhà, suốt ngày chỉ thích vui chơi, v.v và v.v… Những lời đó trước đây hắn cũng từng nói, nhưng chỉ là lời nói trong lúc vui đùa thôi. Thế nhưng lúc đó là thật sự nghiêm túc.

Rốt cục: một ngày đầu xuân.

Sự kiện: hắn nói với ta sẽ đi trước. Vẻ mặt lạnh lùng.

Miêu tả tâm lý: trong nháy mắt, mùa xuân của ta đâu mất rồi?

Lúc đó ta quá tức giận, TMD(chửi thề)! Nhiều lời vậy làm gì, sao không nói rõ rốt cục là muốn đi hay ở luôn đi! Vì thế ta nói “Dừng lại!”, trong cơn tức giận ta bỏ chạy về nhà, trong lòng khó chịu không thể nói hết.

Trước đây mỗi lần cãi nhau, hắn đều chủ động gọi điện thoại đến, nhưng ta đã chờ vài ngày, hắn vẫn im hơi lặng tiếng, không thèm gọi lần nào.

Thời gian: ngày hôm qua.

Sự kiện: ta xong rồi!

Hành động ngu ngốc: rời chỗ làm giữa giờ nghỉ trưa, ta rốt cuộc vẫn lấy điện thoại gọi hắn.

Kết quả: hắn lạnh lùng thản nhiên, không nói cái gì.

Hành động ngớ ngẩn: khóc lớn giữa đường.

Phản ứng: hắn nói một câu cố tình gây sự, sau đó cúp máy!

Tức quá! Hắn cứ nhẹ nhàng như không mà bỏ rơi ta! Ngay cả câu nói “tạm biệt, cám ơn ngươi, sau này có duyên sẽ gặp lại” nhảm nhí, vô nghĩa cũng đều không có!

Hậu quả: mấy người qua đường, dân địa phương cùng đám ăn xin đều tò mò nhìn ta.

Sửa chữa: chạy như điên về phòng làm việc, vào toilet dùng nước lạnh rửa mặt.

Thất vọng: rửa một mạch đến khi giờ nghỉ kết thúc, hai mắt ta vẫn sưng đỏ, đành phải nói dối mọi người là bệnh đau mắt.

………….

Sơ lược như vậy, giờ nhìn lại ta vẫn cảm thấy uất ức.

Ngửa mặt nhìn trời, ta nhắm mắt lại….. Hôm nay ta đột nhiên tới một cái thế giới xa lạ, có lẽ ngay cả tính mạng đều khó bảo toàn, nhưng này không phải hoàn toàn là chuyện xấu! Bởi vì hiện giờ ta không phải đối mặt với đau thương, nếu có chết đi cũng không đáng sợ cho lắm!……. đây là chính mình tự an ủi hay là lạc quan hướng về phía trước? Thôi kệ, cứ vui vẻ đi.

Ta cúi đầu, thở dài, đem mọi thứ bỏ vào ba lô, cảm thấy cả thể xác và tâm hồn đều mệt mỏi, đành nằm xuống nghỉ, ánh mặt trời thật là ấm áp. Chỉ mong ta không chỉ vượt qua hai thế giới, mà còn vượt qua được chán nản trong lòng………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.