Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 20: Đoat đích (thượng+trung+hạ)




Hoàng cung bây giờ tràn ngập tiếng khóc bi thống, thị vệ khắp nơi đều mặc tang phục, mỗi cổng ra vào, đều bị kiểm tra, cũng may lúc trước Tinh hậu có đưa cho Dận Không lệnh bài, nên trên đường quay lại Dục Đức cung liền không gặp trở ngại

Tới nơi liền nhìn thấy hơn trămviên đại thần đang quỳ rạp, tiếng khóc vang vọng cả bầu trời đêm. Đang ở bên ngoài dò xét, Hứa công công thấy Dận Không, liền lặng lẽ tới gần, dẫn hắn vào trong nội đường, lấy ra một bộ tang phục, giúp hắn mặc vào. Dận Không trên danh nghĩa là nghĩa tử của Tần đế, đương nhiên phải để tang cho Tần đế

Hứa công công vừa giúp Dận Không mặc tang phục, vừa thấp giọng nói:

-Mấy vị hoàng tử, công chúa khóc quá sức, nhiều lần bất tỉnh, làm phiền Bình vương điện hạ chiếu cố giúp..

Dận Không gật đầu nói:

-Hoàng hậu thế nào rồi?

Hứa công công nói:

-Hoàng hậu vẫn mạnh khoẻ, bất quá vừa rồi có mấy vị đại thần ủng hộ thái tử đăng cơ, làm cho người phải lo lắng đối sách

Dận Không thầm nghĩ: " Có lẻ thấy Tinh hậu đối với ta thập phần coi trọng, nên Hứa công công này có thái độ tương đối kính trọng với mình, nên khi nói không cần dấu diếm thái độ"

Dận Không sửa sang lại ống tay aó, từ cửa chính, tiến vào linh đường. Hứa công công chỉ cho hắn quỳ gối phía bên trái. Dận Không đi tới bên Yên Nguyên Tông cùng Yên Lâm, cố toát ra vẻ mặt bi thống đau khổ ,quỳ xuống. bên cạnh

Đôi mắt đẹp của Yên Lâm sớm đã sưng đỏ vì khóc, thấy Dận Không tới, không kìm hãm mình liền dựa vào vai hắn, Dận Không thầm rùng mình, dùng ánh mắt cuốn quít ngăn nàng lại, không nghĩ tới, hai mắt Yên Lâm nhắm lại, ngã xuống trong lòng, hắn ôm cai eo nhỏ nhắn của nàng, giọng khẩn trương nói:

-Công chúa….

Yên Nguyên Tông liếc mắt nhìn qua, cũng may trước mặt là tình huống đặc thù, nên Kỳ vương cũng không sinh ra lòng nghi nghờ, thanh âm khàn khàn nói:

-Dận Không! Ngươi đở Yên Lâm vào phòng nghĩ ngơi, thuận tiện tìm ngự y coi cho nàng một chút.

Dận Không gật đầu, cùng Hứa công công đở Yên Lâm vào nội đường bên trong, may mắn là Tôn Tam Phân vẫn còn ở chổ này.Kiểm tra một chút, Tôn Tam Phân nói:

-Không sao! Chỉ là do thương tâm quá độ, công chúa chỉ cần nghĩ ngơi một hồi là không có chuyện gì

Dận Không nghe nói vậy, lúc này mới yên lòng

Lúc này bên ngoài linh đường đột nhiên vang lên tiếng lao xao, tướng quốc Tiết An Triệu cùng đại tướng quân Bạch Quỹ cùng lúc đi tới. Hứa công công thấy thế liền cuốn quít đi ra.

Dận Không nhìn qua cửa sổ, thấy Bạch Quỹ cùng Tiết An Triệu trên mình khoát tang phục, mặt ai cũng toát lên vẻ đau buồn, chỉ có chút bất đồng giữa hai ngừoi, nét mặt Tiết An Triệu có vài phần buồn bực, bất đắc dĩ, chắc trong lòng đang lo cho an nguy con trai mình. Tay tướng quốc cầm đạo chiếu chỉ, chắc là Tinh hậu đã giao cho hắn đọc di chiếu trước mặt bá quan văn võ

Dận Không thấy vậy, trong lòng cảm thấy hưng phấn kịch liệt, chỉ cần Tiết An Triệu đọc di chiếu này, Kỳ vương Yên Nguyên Tông sẽ thuận lợi đăng cơ đế vị, đến lúc đó Tinh hậu có thể thành công chấp chưởng quyền lực Đại Tần

Yên Lâm đang trên gường đột nhiên kêu lên một tiếng thật dài, thân thể nàng nhích động một chút, chậm rãi mở mắt, nhìn Dận Không nói:

-Dận Không!

Bên trong phòng, ngoài trừ Tôn Tam Phân thì không còn ai, nên hắn cũng không còn e ngại, Dận Không đi tới bên giường, Yên Lâm mặt ứa nước mắt nhào vào trong lòng hắn

Tôn Tam Phân tinh ý quay đầu nhìn ra ngoài, kỳ thật chính là đang cảnh giới giùm Dận Không

-Phụ hoàng người….

Yên Lâm thỏ thẻ nói, Dận Không nhẹ nhàng hôn vào má nàng, nói nhẹ:

-Không có việc gì cả, mọi sự rồi sẽ trôi qua.

Yên Lâm ôm chặt thân mình Dận Không, cất tiếng khóc nói:

-Đáp ứng ta, vĩnh viễn phải ở bên cạnh ta… Không được bỏ ta mà đi..

Dận Không nghiêm túc gật đầu, đột nhiên Tôn Tam Phân ho khan, Dận Không cuốn quít buông Yên Lâm ra, trở thân mình đứng dậy.

Hứa công công đi vào, hướng Yên Lâm nói:

-Công chúa điện hạ, Tiết tướng quốc chuẩn bị đọc di chiếu, người nên ra ngoài một chút

Yên Lâm gật đầu, Hứa công công liền đở nàng đi ra ngoài. Ra đến cửa, Yên Lâm xoay người lại nói:

-Dận Không! Ngươi không đi ra sao?

Di chiếu của Tần đế Yên Uyên thật ra không liên quan gì với Dận Không, nhưng lấy thân phận hắn bây giờ, cũng có thể được tham dự một cách hợp tình hợp lí, nên Dận Không gật đầu, vội vàng đi theo ra ngoài

Dận Không cùng Yên Lâm trở lại linh đường, cùng nhau quỳ xuống, lúc này Tinh hậu đã xuất hiện tại linh đường. Tiết An Triệu cùng Bạch Quỹ trao đổi với nhau bằng ánh mắt, liền Tiết tướng quốc bước tới giữa linh đường tuyên đọc di chiếu:

-Vương thất không tạo, thiên hoạ không hối…..

Nội dung di chiếu, Dận Không sớm đã biết, nên ánh mắt hắn tập chung chú ý vào thái tử Yên Nguyên Tịch, thấy trên mặt Yên Nguyên Tịch ban đầu tràn ngập vẻ tin tưởng, đột nhiên trở nên tái nhợt, hai mắt hắn không thề tin điều vừa nghe, nhìn Tiết An Triệu. Yên Nguyên Tịch vô luận như thế nào cũng không thề tưởng tượng được, vào thời khắc mấu chốt, Tiết An Triệu đột nhiên thay đổi lập trường bấy lâu nay của mình

Hai mắt Yên Nguyên Tịch nhanh chóng được phủ lấp bởi niềm cừu hận và căm giận, hai tay nắm chặt, đang định đứng dậy

Liền lúc này trong đám quần thần bước ra một người, chính là Hoàn Mật,thượng thư bộ lễ của Đại Tần, nổi tiếng là một vị quan liêm kiết, tính tình chính trực, người luôn ủng hộ thái tử kế vị ngôi đế, Hoàn Mật nói:

-Tiên hoàng lúc tại thế, đã định thái tử là người kế nhiệm ngôi đế, nay lúc lâm chung tại sao lại thay đổi?

Tiết An Triệu lúng túng nói:

-Hoàn đại nhân, di chiếu chính là từ khẩu truyền của hoàng thượng…

Hoàn Mật cười ha hả:

-Khá lắm! Chính là từ khẩu truyền! Tiên hoàng nói ra những lời này, lúc đó có những ai ở đó?

Hoàn Mật đưa mắt nhìn đám quần thần, nói lớn:

-Ta đi vào trong cung, tiên đế đã băng hà, chắc hẳn là Tiết tướng quốc thuỷ chung canh giữ bên cạnh tiên đế?

Sắc mặt Tiết An Triệu xấu hỗ tới cực điểm, trước đây hắn cùng Hoàn Mật tập chung hô hào đám quần thần tại Chính Đức điện ủng hộ thái tử, bây giờ chính mình đảo ngược, trở thành mục tiêu thoá mạ của đám quần thần kia

Hoàn Mật nói:

-Phế trưởng lập thứ, chính là vi lễ. Thái tử chính là chân mệnh đế quân, ta tuyệt không thừa nhận di chiếu trong tay tướng quốc.

Bạch Quỹ cả giận nói:

-Phản nghịch! Hoàn Mật! Ngươi thân là đại thần của Tần quốc, cư nhiên dám đứng trước linh đường của tiên đế nói lời đại nghịch bất đạo, trong mắt ngươi chẳng lẽ không có coi tiên hoàng ra gì?

Hoàn Mật lạnh lùng nói:

-Hoàn mỗ trung thành, trời cao chứng giám. Hôm nay dù có chết tại đây vẫn nói lên sự thật, mỗ không muốn làm một tên gian thần tiểu nhân mưu cầu được sống mà nói ra lời dối trá

Trong đám quần thần có mấy người đứng lên, Yên Nguyên Tịch nét mặt hiện lên vài tia an ủi, hắn đứng dậy nói:

-Muốn bức tội người, thì lời nào nói không được. Nguyên Tịch ta vì nước xuất lực, vì phụ hoàng giãi ưu lo, tự thấy không có làm điều gì sai trái, phụ hoàng tuyệt đối không có khả năng lưu lại di chiếu này

Nãy giờ không lên tiếng, Tinh hậu đột nhiên lạnh lùng nói:

-Nguyên Tịch! Phụ hoàng ngươi lúc lâm bệnh, ngươi đến bên giường chỉ có vài lần, làm sao biết bệ hạ không lưu lại di chiếu này?

Yên Nguyên Tịch cười lạnh nói:

-Nguyên Tịch dù không có đang cơ đế vị cũng không có gì phải hối tiếc, chỉ là Nguyên Tịch e rằng Đại Tần, một mảnh giang sơn gấm vóc, vô cớ lại lọt vào tay ngoại nhân

Tinh hậu cười lạnh nói:

-Ngoại nhân? Chẳng lẻ trong mắt ngươi, chỉ có ngươi là con của bệ hạ, những người khác thì không phải?

Yên Nguyên Tịch cả giận nói:

-Phụ hoàng lâm trọng bệnh, mỗi lần ta đến thăm, ngươi đều ngăn trở. Hôm nay không biết từ đâu lại lấy ra di chiếu này,cũng không biết tư tâm tột cùng của ngươi là cái gì. Phụ hoàng đột nhiên băng hà, hoàng hậu hình như chưa nói với quần thần về nguyên nhân cái chết của người?

Tinh hậu lạnh lùng nói:

-Thái tử chẳng lẻ thật sự muốn biết nguyên nhân bệ hạ băng hà?

Nàng xoay người hướng Bạch Quỹ nói:

-Lỗ vương, ngươi đã mang tới hay chưa?

Bạch Quỹ cung kính nói:

-Khải bẩm hoàng hậu! Lỗ vương đã mang vào cung, đang chờ hoàng hậu phát lạc.

Yên Nguyên Tịch sắc mặt đột biến, năm đó chính hắn sai Lỗ vương cho Tần đế Yên Uyên phục dùng tiêu dao tán, việc xong,đã cho người đưa Lỗ vương sang Tấn quốc, tưởng rặng việc này trời biết, đất biết, chỉ hai người biết, nay không biết như thế nào lại rơi vào tay Bạch Quỹ

Tinh hậu mỉm cười nói:

-Ngươi có còn muốn cùng Lỗ vương đương tràng đối chất?

Trên trán Yên Nguyên Tịch mồ hôi lạnh tuôn rơi xuống, nếu Lỗ vương đem việc này tiết lộ ra, sợ rằng nữa cơ hội chuyển mình cũng không có

Dận Không âm thầm cảm thấy kì quái, Tinh hậu lúc trước không tiết lộ điều gì, có thật Lỗ vương Yên Hưng thật sự đã rơi vào tay nàng, hay là nàng chỉ tung đòn gió cố ý nhiễu loạn tâm tư Yên Nguyên Tịch?

Yên Nguyên Tịch không ngừng xoay người về phía sau như tìm gì đó, Bạch Quỹ nói:

-Thái tử chắc chờ Đỗ Bằng thống lĩnh đám thị vệ đến đây mưu phản

Ánh mắt Yên Nguyên Tịch lộ ra vẻ sợ hãi cực kì:

-Ngươi….

Bạch Quỹ cười lạnh nói:

-Ta đã ra lệnh cho thống lĩnh ngự lâm quân Chu Siêu bắt gọn Đỗ Bằng cùng đám nghịch tặc, thái tử chờ bọn họ, sợ rằng họ không thể tới đây rồi.

Yên Nguyên Tịch mặt đổ mồ hôi ròng rã, Tinh hậu nắm cục diện sâu sắc hơn hắn tưởng tượng rất nhiều

Chứng kiến thấy tình thế không tốt, mấy người đứng bên cạn Hoàn Mật lặng yên lui xuống, chỉ còn Hoàn Mật vẫn đứng im lặng chỗ cũ.

Tinh hậu lạnh nhạt nói:

-Hoàn đại nhân còn có điều gì muốn nói?

Hoàn Mật tiến về phía trước hai bước, ánh mắt như thiêu cháy Tiết An Triệu, miệng nói:

-Tiết tướng quốc chẳng lẻ không nhớ tới ân sũng của tiên hoàng, ngày đó hai người chúng ta trước mặt tiên hoàng ,đã một phen đính ước hiệp trợ thaí tử, hôm nay hà cớ gì người lại đột nhiên trở mặt?

Tiết An Triệu hổ thẹn trong lòng, không dám đối mặt nhìn ánh mắt hắn.

Bạch Quỹ cả giận nói:

-Hỗn trướng! Bệ hạ linh cữu còn đó, ngươi lại đứng trước buông lời hồ đồ. Người đâu! Bắt hắn lại, đem hăn ra khỏi chổ này.

Hoàn Mật ha hả cười nói:

-Bạch đại tướng quân, ngươi thật là uy phong lẫm liệt!

Hắn đưa ngón tay chỉ Bạch Quỹ nói:

-Chiến sự nơi biên cảnh vô cùng cấp bách, ngươi thân là hộ quốc tướng quân, lại không để ý tới an nguy của quốc gia,dám lẻn vào Tần đô, ý đồ phế bỏ thái tử, cũng không biết đến tột cùng ngươi làm việc này, đạt được lợi ích gì?

Bạch Quỹ cả giận nói:

-Đánh giặc ngoài, thì phải an ổn bên trong, Bạch mỗ một lòng vì nước, nếu không kịp về Tần đô dẹp yên chuyện này, mấy người các ngươi là một bầy thần tặc tử dám làm nhục thánh mệnh, làm cho tiên đế phải ôm hận nơi cửu tuyền

Ngoài cửa bốn gã cầm đao vọt tới, bao quanh Hoàn Mật lại, hắn cả giận nói lớn:

-Ta lại Đại Tần thượng thư, ai dám bắt ta.

Bốn gã hộ vê thấy uy thế của Hoàn Mật do dự không dám tiến lên. Hắn xông ra chỉ vào đám quần thần đang cúi đầu nói lớn:

-Các ngươi đều là lũ ham sống sợ chết, giương mắt nhìn cơ nghiệp tiên đế một tay sáng lập ra, nay tiêu huỷ trong tay đám nghịch tặc này

Ánh mắt hắn nhìn tới đâu, đám quần thần liền vội tránh, không dám đối mặt

Dận Không âm thầm than thở, Hoàn Mật con người này có thể nói là một trang hảo hán

Hoàn Mật quỳ rạp xuống đất, hướng linh đường Tần đế Yên Uyên, cung kính xá ba lạy, đột nhiên đứng dậy hướng Tinh hậu vọt tới

Bạch Quỹ kịp thời che phía trước Tinh hậu, liền thấy Hoàn Mật một đầu đánh vào cái trụ gần bên, máu tươi trên trán bắn ra, moi người tại linh đường cơ hồ đều nhắm mắt lại, đau lòng không dám nhìn cảnh tượng này

Hoàn Mật tay chân không ngừng co quắp, miệng lẩm bẩm nói:

-Ta… lấy máu… tiễn đưa .. hoàng thượng..

Trong mắt dần mất đi nét tinh anh, hô hấp dần hoàn toàn đình trệ

Tiết An Triệu cắn môi, đôi mắt tràn đầy lệ nóng, hắn đột nhiên quỳ xuống, tất cả mọi người đều hiểu, hắn quỳ không phải vì Tần đế mà chính là vì Hoàn Mật.

Tinh hậu buồn bả thở dài một hơi nói:

-Hoàn đại nhân là một đại thần tận trung vì nước, mọi việc đều do tiểu nhân gian thần hãm hại

Náng hướng Bạch Quỹ nói:

-Bạch tướng quân, ngươi cho người hậu táng Hoàn đại nhân

Bạch Quỹ gật đầu đáp ứng

Cái chết của Hoàn Mật không có kích khởi đám quần thần, mà ngược lại làm cho bon họ nhận ra, nếu có phản ứng thì sẽ nhận được kết quả như Hoàn Mật, đám quần thần không ai dám lên tiếng phản đối một lần nữa

Tiết An Triệu run giọng đọc hết di chiếu, Yên Nguyên Tịch tựa hồ mất đi hết duệ khí ngày xưa, sắc mặt xanh đen, quỳ gối tại chỗ

Bạch Quỹ bước đi tới trước mặt Yên Nguyên Tông, quỳ rạp xuống, miệng nói:

-Thần Bạch Quỹ khấu kiến hoàng thượng vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Hắn hành động đầu tiên, đám quần thần thấy vậy, tranh nhau tới khấu kiến quỳ lạy Yên Nguyên Tông

Tinh hậu nhìn thấy đại cục đã định, bất giác khuôn mặt lộ ra nét tươi cười

Dận Không cùng Yên Lâm quỳ gối, lẳng lặng nhìn Yên Nguyên Tông, hắn thuỷ chung vẫn không thấy vui vẻ, nét mặt đượm sầu lo cùng với sự bất đắc dĩ. Dận Không đột nhiên có chút đồng cảm với hắn. Hàng vạn người đều ham muốn ngôi hoàng đế, nhưng đối với Nguyên Tông mà nói nó chỉ là một cái khoá ràng buộc hắn một cách vô hình mà thôi

Thi thể Hoàn Mật được đem xuống, trên mặt đất vẫn còn lưu lại một ít máu chưa khô. Cái chết của hắn chẳng những không giúp gì cho Yên Nguyên Tịch mà còn có tác dụng răn đe nhóm quần thần có ý nghĩ chống đối trong đầu

Ngày hôm sau, Dận Không cùng Tôn Tam Phân rời khỏi hoàng cung, Yên Nguyên Tông đăng cơ, đại sự đã định, tiếp tục lưu lại cũng không có tác dụng gì

Tôn Tam Phân quay đầu nhìn lại hoàng cung, thở ra một hơi nhẹ nhỏm, nói:

-Lão phu còn tưởng rằng không có cơ hội rời khỏi nơi đây nữa chứ!

Dận Không cười nói:

-Chuyện lần này làm khổ cực Tôn tiên sinh rồi.

Tôn Tam Phân nói:

-Mấy ngày sắp tới, hoàng cung tất nhiên vẫn còn phong ba bão táp, chúng ta rời xa nó, chính là điều tốt.

Dận Không gật đầu, từng bước từng bước Tinh hậu nhất định sẽ đối phó với Tiết An Triệu, Kỳ vương lên ngôi với sự trợ giúp của Bạch Quỹ mấy ngày này việc ổn định triều chính tất sẽ có biến hoá dị thường

Ngã tư chính của Tần đô, ngưởi qua lại đều bị ngự lâm quân xét hỏi, dân chúng được tin Tần đế Yên Uyên băng hà, nét mặt ai cũng sầu thảm, lo lắng

Xe ngựa đang trên đường trở về Phong Lâm Các, Dận Không đột nhiên nhớ đến Trần Tử Tô, chuyện này dưới sự chỉ bảo của hắn, mới làm thoát khỏi một phen máu đổ khắp nơi, có lẽ nên đi bái phỏng hắn, đem tình hình trước mắt thuật lại

Tôn Tam Phân thấy thái độ Dận Không đối với Trần Tử Tô vô cùng coi trọng, liền đồng ý đi cùng hắn

Hai người Dận Không đi tới hàn xà của Trần Tử Tô, cửa nhà khép hờ, một vị trung niên mỹ phụ đang ngồi bên trong, Dận Không đoán ra, chắc là phu nhân của Trần Tử Tô

Dận Không nhẹ nhàng đứng trước cửa nói:

-Xin cho hỏi,Trần tiên sinh có ở nhà không?

Trần phu nhân ôn nhu nói:

-Tướng công mới đi ra ngoài, lập tức sẽ quay về ngay, ngài có phải là Bình vương điện hạ?

Dận Không cười gật đầu, quan sát thấy nàng thuỷ chung nhìn chằm chằm hướng khác, đôi mắt không chút thần thái, xem ra Trần Tử Tô nói nàng bị mù quả nhiên là sự thật.

-Bình vương! Xin mời vào

Trần phu nhân nhẹ giọng nói

-Dân phụ thân thể mang bệnh, không thể đứng dậy tiếp khách

Hai người Dận Không nhìn nhau, rồi bước vào. Trần phu nhân trông hơn ba mươi tuổi, có lẽ do bệnh tật suốt ngày ở trong nhà, nên sắc mặt hơi tái

-Mời ngồi, trên bàn có trà, Bình vương cứ tự nhiên dùng

Dận Không nhìn trên bàn hình như chuẩn bị đầy đủ, chẳng lẻ Trần Tử Tô biết hắn sẽ đến đây?

Trần phu nhân ôn nhu cười nói:

-Tử Tô nói có thề hôm này Bình vương sẽ tới, quả nhiên là không sai.

Dận Không cười nói:

-Trần tiên sanh đoán trước được sự việc, quả thật là kỳ tài trong thiên h

Trần phu nhân nói:

-Trong thiên hạ, người khen Tử Tô như vậy, sợ rằng chỉ có Bình vương và dân phụ hai người mà thôi

Giọng nói của nàng có chút nuối tiếc

Tôn Tam Phân đột nhiên nói:

-Trần phu nhân bị tê liệt bao nhiêu năm rồi?

Trần phu nhân nhíu đôi chân mày lại nói:

-Năm năm trước, Dân phụ trong lần đi tảo mộ phụ thân, bị nhiễm phong hàn, sau đó nằm bệnh lâu ngày liền bị tê liệt

Tôn Tam Phân nói:

-Lão phu bất tài, xin xem mạch cho phu nhân!

Dận Không thầm mừng rỡ, Tôn Tam Phân y thuật cao thâm, hy vọng có thể trị khỏi bệnh cho Trần phu nhân được

Trần phu nhân gật đầu, đưa tay ra

Tôn Tam Phân cẩn thận xem xét mạch, trầm ngâm một chút, nói:

-Bệnh tình của phu nhân, có thể trị được

Trần phu nhân giọng run rẫy nói:

-Tiên sinh nói là….

Tôn Tam Phân tràn ngập tự tin nói:

-Lão phu mặc dù không nắm chắc trị cho phu nhân khôi phục như lúc ban đầu, bất quá trãi qua trị liệu có thể đi lại được thì không khó.

-Tiên sinh nói thế có thật không?

Ngoài cửa truyền đến tiếng vui mừng lẫn sợ hãi của Trần Tử Tô, hiễn nhiên hắn vừa nghe được câu nói của Tôn Tam Phân

Tôn Tam Phân mỉm cười gật đầu, Trần Tử Tô liền quỳ xuống hành lễ, Dận Không cùng Tôn Tam Phân cuốn quít đở hắn đứng dậy

Trần Tử Tô run giọng nói:

-Nếu tiên sinh có thề trị cho hiền thê hai chân lành lặn, Trần Tử Tô nguyện làm thân trâu ngựa để báo đáp tiên sinh

Tôn Tam Phân nói:

-Trần tiên sinh muốn tạ ơn thì nên tạ ơn Bình vương điện hạ

Tôn Tam Phân đem cái nhân tình này cho Dận Không.

Trần Tử Tô muốn nói lời cảm ơn với Dận Không, hắn liền phất tay nói:

-Dận Không lần này tới đây là có chút chuyện hướng Trần tiên sinh thỉnh giáo

Trần Tử Tô mời hắn và Tôn Tam Phân ngồi xuống

Dận Không đem chuyện trong cung phát sinh, hết thảy kể hết ra, Trần Tử Tô khi nghe không ngừng gật đầu

Dận Không mê hoặc nói:

-Dận Không có một việc suy nghĩ mãi mà không nhìn thấu được. Nếu như Tinh hậu thù hận Tiết An Triệu cùng nhóm quần thần kia, sao không một lần diệt trừ, mà còn lưu lại hậu hoạn như thế

Trần Tử Tô lạnh nhạt cười nói:

-Bình vương suy nghĩ thử, chính biến lần này ngoài trừ Tinh hậu ra, còn có nhân vật nào dành được lợi ích lớn nhất

Dận Không đột nhiên nhớ tới Bạch Quỹ, lền bật thốt lên :

-Bạch Quỹ!

Trần Tử Tô gật đầu nói:

-Nêu Trần mỗ không đoán sai, Tinh hậu nhất định ý thức được trãi qua vụ việc này, địa vị Bạch Quỹ càng lúc càng lớn, nếu để cho hắn tự do phát triển, sợ rằng sẽ mất đi sự khống chế. Lưu lại Tiết An Triệu cùng đám quần thần, trên danh nghĩa là tránh đổ máu, cho đám quần thần một cơ hội thay đổi, nhưng thực tế là vì phân bố quyền lực sau này, nhằm kiềm chế bớt Bạch Quỹ

Dận Không chợt hiểu ra, Tinh hậu quả nhiên suy nghĩ cao hơn hắn rất nhiều lần

Trần Tử Tô nói:

-Chỉ tiếc… Tinh hậu tính như thế, vị tất đã thành công

-Tiên sính nói như thế nào?

Trần Tử Tô đứng dậy, mắt nhìn về hướng hoàng thành xa xa, nói:

-Bên ngoài xem ra có vẻ Tinh hậu đã thuận lợi đoạt quyền, nhưng chính thức giành lợi ích và quyền lực lớn nhất lại là Bạch Quỹ. Tinh hậu không có uy tín có có thể sai bảo quân đội, hơn nữa phế trưởng lập thứ đã mất đi lòng người. Tinh hậu đã sớm mất đi sự khống chế toàn bộ cục diện, rất nhiều chuyện có thể phát sinh sau này mà Tinh hậu không thể ngăn cản được

Dận Không được Trần Tử Tô chiết giãi tình huống có thể xảy ra, suy tư một chút liền nói:

-Nếu Bạch Quỹ thật sự như lời tiên sinh nói, Tinh hậu chẳng phải là gặp nguy cơ còn lớn hơn lúc trước

Trần Tử Tô gật đầu nói:

-Vô luận Tinh hậu có làm cách nào, Bạch Quỹ nhất định không buông tha Tiết An Triệu

Dận Không cười nói:

-Tinh hậu cũng không buông tha hắn, Tiết An Triệu cùng với thái tử mà chết đi, thì mục tiêu của nàng sẽ là hắn

Trần Tử Tô nói:

-Bạch Quỹ xuất thân từ quân đội, là người lãnh khốc vô tình, hắn sẽ bằng mọi cách thanh trừ phe cánh của thái tử cùng Tiết An Triệu, Tần đô sắp tớ sẽ có một hồi tinh phong huyết vũ

Dận Không có chút lo lắng, nói:

-Xem ra chuyện này, ta phải nhắc nhở Tinh hậu một tiếng

Trần Tử Tô cười thâm thuý nói:

-Bình vương điện hạ chẳng lẽ không nhìn ra, đây mới chính là cơ hội của người sao?

Dận Không khó hiểu nhìn Trần Tử Tô, nhất thời không đoán ra được suy nghĩ của hắn.

Trần Tử Tô nói:

-Nếu Tinh hậu độc lãm triều chánh, nắm quyền lực trong tay, đối với điện hạ vị tất đã là chuyện tốt

Dận Không chợt hiểu ra, tình thế của hắn cùng Tinh hậu. Nếu Tinh hậu thuận lợi nắm thực quyền, trong mắt Tinh hậu hắn sẽ không còn có tác dụng, thỏ chết giết chó săn, mà hắn lại đang biết những điều không nên biết, tất sẽ mang hoạ sát thân bất cứ lúc nào

Trần Tử Tô nói:

-Điện hạ nếu muốn tại Tần đô bình an sinh tồn, tất phải trở thành nhân vật trung tâm trong nhánh quyền lực của Tinh hậu

Trần Từ Tô mỉm cười nói:

-Mưu kế thâm sâu, thì cũng không qua ý trời. Tinh hậu lúc này chắc cảm thụ được ý nghĩa của câu nói này

Dận Không cùng Tôn Tam Phân trở về Phong Lâm Các thì trời đã vào giữa trưa. Dao Như và Thái Tuyết thấy bọn họ trở về an toàn vô cùng mừng rỡ. Tin Tần đế băng hà sớm đã truyền đi khắp nơi, hai nàng cũng đã biết, nên trong lòng vô cùng lo lắng, nay thấy hai người Dận Không trở về, coi như tâm trạng nặng nề mấy ngày qua được giãi thoát

Dao Như chạy lên nắm tay Dận Không, đầu tựa vào vai hắn, mặt cười rạng rở, Thái Tuyết lẳng lặng đứng phía sau nhìn hắn mỉm cười, ánh mắt toát lên niềm vui vô hạn

Tôn Tam Phân cười nói:

-Bây giờ thứ ta muốn nhất là được ăn món ăn do Thái Tuyết nấu

Thái Tuyết vui vẻ nói:

-Tôn tiên sinh đợi chút, Thai Tuyết lập tức đi làm cho người.

Dao Như nhẹ giọng nói:

-Công tử hình như đêm qua không ngủ? Dao Như đi chuẩn bị giường cho người

Dận Không nhẹ nhàng ôm lấy nàng, siết chặt lại, thấp giọng nói:

-Vậy nàng cần phải đi theo ta

Dao Như cười xấu hỗ, mặt ửng đỏ, cuốn quít cúi đầu xuống, hướng phòng ngủ của Dận Không chạy đi

Dận Không ha hả cười to, Tôn Tam Phân nhịn không được lắc lắc đầu. Dận Không đột nhiên nhớ ra hai mảnh lụa phát hiện từ bức Xuân Cung đồ, liền kéo Tôn Tam Phân đi tới thư phòng

Tôn Tam Phân cầm lấy mảnh lụa hoạ hình nhân trần truồng nhìn hồi lâu, mới nói:

-Đây chính là đồ phổ tu luyện nội công, các đường màu đỏ chính là huyệt đạo cùng kinh mạch

Dận Không dấy lên một ham muốn, từ lần trước bị đám Kỳ vương môn khách hạ nhục, hắn bỗng nhiên có hứng thú với ý định tu luyện võ công, nay lại có trong tay đồ phổ võ công mà thuộc loại cực kì quý báu và lợi hại, nếu không hiếm thấy thì làm sao có thể Tề quốc đại phú thương Quản Thư Hành động tâm cơ chứ

Tôn Tam Phân nói:

-Công tử từ chổ nào có được thứ này?

Dận Không cười nói:

-Cái này được dấu trong hoạ trục của bức Xuân Cung đồ, vốn ban đầu ta tưởng cái này chính là thuật phòng trung, bây giờ xem ra chính là tâm pháp võ công

-Công tử muốn học võ?

Tôn Tam Phân có chút hiếu kỳ hỏi

Dận Không gật đầu:

-Trong tình thế loạn lạc này, nếu không có vũ kĩ sợ rặng khó giữ được mình

Tôn Tam Phân gật đầu đồng ý

-Công tử nói có lý, lão phu mặc dù đối với võ công không hiểu rõ cho lắm, nhưng bức đồ phổ này hoạ kinh mạch cùng huyệt đạo, lão phu có thể nghiên cứu chút, rồi giãi đáp cho công tử.

Tôn Tam Phân y thuật tinh thông, thuật châm cứu lại cao siêu,đương nhiên nắm rõ huyệt đạo và kinh mạch trên cơ thể

Qua một đêm không ngủ, tâm thần có chút mệt mõi, ăn xong bữa trưa, Dận Không liền vào phòng ngủ một giấc, tỉnh lại thì đã vào đêm. Dao Như dưới ánh đèn, đang may cho hắn bộ đồ mới. Dận Không lăng yên đi tới, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, Do bị bất ngờ, nàng liền kinh hãi, kim may liền đâm trúng vào ngón tay

Dận Không cuốn quít nắm tay nàng, đem ngón tay bị kim châm, ngậm vào miệng, Dao Như thẹn thùng, ôn nhu nói:

-Công tử hù doạ nô tỳ……

Dận Không áy náy nói:

-Do ta lỗ mãng, làm cho nàng bị thương

Nói xong hắn cúi xuống hôn vào đôi môi anh đào của nàng một cái thật sâu

Dao Như : " A!" lên một tiếng, ngả vào lòng hắn, Dận Không bồng nàng lên, nói nhẹ vào tai:

-Bức hoạ kia, ta đã nghiên cứu kỹ, nay chúng ta phải thực hành một chút.. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Dao Như dấu cái trán trong lòng hắn, hơi thở nhẹ giọng rên rỉ, làm cho hắn càng thêm động tình

Hai người trên giường vừa mới cởi bỏ quần áo, thì nghe tiếng gõ cửa phòng vang lên, Thái Tuyết bên ngoài nói:

-Công tử! Có Mộ Dung cô nương muốn gặp công tử

Dận Không có chút bối rối, Mộ Dung Yên Yên này đến đây chắc là muốn thám thính tình hình trong cung. Không thể làm gì khác hơn, hắn đành buông cái thân thề mềm mai nhưng nóng như lửa đốt của Dao Như ra, tay vuốt nhẹ ngực nàng, thấp giọng nói:

-Nàng chờ chút, ta lập tức quay lại

Dao Như vươn hai tay quấn lấy thân hình Dận Không, dịu dàng nói:

-Công tử để Dao Như như thế này mà chờ sao?

Ghịt chặt hắn xuống, cái lưỡi thơm tho ướt át cùa nàng lướt nhẹ trên ngực hắn

Dận Không đối diên với cảnh này, không thề kìm chế được, thấp giọng nói:

-Ta như thế nào mà bỏ được…

Nói xong, hắn liền dung nhập vào thân thể say lòng người của Dao Như

Dận Không đi tới thư phòng, nhìn thấy Mộ Dung Yên Yên đang quan sát mấy bức thư pháp treo trên tường, Thai Tuyết thấy hắn, liền chạy đi pha trà

-Mộ Dung cô nương đêm khuya ghé tệ xa, chẳng biết có chuyện chi quan trọng?

Dận Không mỉm cười đi tới sát bên người Mộ Dung Yên Yên

Mộ Dung Yên Yên lạnh nhạt cười:

-Yên Yên không biết điện hạ buổi chiều mà vẫn còn vất vả như thế, lại mới mạo muội ghé thăm, xin thứ lỗi!

Hắn nghe ra trong lời nói nàng có hàm ý châm chọc, trên mặt không khỏi có chút nóng lên, cuốn quít mời nàng ngồi xuống

Cũng may, Mộ Dung Yên Yên liền thay đổi chủ đề:

-Yên Yên đến đây lần này, chính là muốn hỏi Bình vương điện hạ một chuyện.

-Mộ Dung cô nương cho chuyện gì xin nói rõ, Dận Không nếu biết nhất định nói hết

Hắn làm ra bộ dáng thành khẩn

Mộ Dung Yên Yên cười mỉm nói:

-Lần trước Bình vương điện hạ từng nói với Yên Yên, Tần đế Yên Uyên trong vòng hai mươi ngày sẽ khang phục, sao bậy giờ hắn đã băng hà?

Dận Không xấu hổ, ho khan một tiếng,cười nói:

-Thế sự khó liệu trước được, không nghĩ tới Tần đế là mệnh bạc đến như thế

Mộ Dung Yên Yên nói:

-Hai ngày qua, trong cung phong vân biến đổi, Bạch Quỹ hiệp trợ Kỳ vương đăng cơ, thái tử Yên Nguyên Tịch bị truất phế, tình hình trong cung như thế nào, Bình vương điện hạ chắc là người rõ ràng nhất?

Dận Không gật đầu nói:

-Tình hình trước mắt, quả thật ta có biết một ít.

Mộ Dung Yên Yên nói:

-Yên Yên muốn hỏi Binh vương một việc, vừa được tin Đại Tần thượng thư Hoàn Mật ,lấy cái chết chống lại Tinh hậu. Thi thể của hắn vừa bị tướng quân Bạch Quỹ đem treo ở ngọn môn, nhắm răn đe thiên hạ

Dận Không ngẫn ra, hắn rõ ràng nghe Tinh hậu nói qua, muốn Bạch Quỹ hậu táng Hoàn Mật, bậy giờ lại làm như vậy, không biết ý Bạch Quỹ muốn gì

Mộ Dung Yên Yên nói:

-Hoàn Mật là người cương trực, ghét nịnh nọt, là một vị quan thanh liêm chính trực, sau khi chết lại bị Bạch Quỹ làm nhục như thế, người này quả là hèn hạ đến cực điểm. Chẳng những hắn đem thi thể treo lên ngọ môn, còn hạ lệnh tra xét phủ đệ, Hoàn gia ba mươi hai nhân khẩu toàn bộ bị giam vào thiên lao

Dận Không hít một ngụm lãnh khí, Trần Tử Tô quả nhiên phân tích như thần, Bạch Quỹ làm vậy rõ ràng không coi Tinh hậu vào mắt

Mộ Dung Yên Yên nói:

-Yên Yên muốn nhờ Bình vương, phía sau cầu tình cho Hoàn thị, bỏ qua cho đám cô nhi quả phụ một mạng

Dận Không trầm ngâm một chút ,rồi nói:

-Không biết Mộ Dung Cô nương với Hoàn Mất có quan hệ gì?

Mộ Dung Yên Yên nói:

-Tiểu thư của Hoàn đại nhân Hoàn Tiểu Trác chính là tri kỹ của Yên Yên, xin Bình vương trượng nghĩa cứu giúp

Dận Không gật đầu, Mộ Dung Yên Yên lấy từ trong ống tay áo ra tấm ngân phiếu mười vạn lướng, đặt lên bàn nói:

-Nếu chừng này không đủ, Bình vương cứ nói thẳng

Dận Không nghiêm mặt nói:

-Mộ Dung cô nương xem ta là hạng người nào?

Hắn đem tấm ngân phiếu đẩy trả lại cho Mộ Dung Yên Yên

Nàng cũng không nhận lại, nhẹ giọng nói:

-Số ngân lượng này chính là dành cho Bình vương chi dụng trong việc đó, xin người chớ từ chối

Nàng nói tiếp:

-Yên Yên vừa mới nhận được tin tức, thái tử đã bị trục xuất khỏi Tần đô, Tiết An Triệu cũng đang bị giam lỏng, tình thế Tần đô càng lúc càng nghiêm trọng

Dận Không vạn van lần không thể nghĩ ra, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà sự việc lại biến hoá nhanh như thế, xem ra Tinh hậu thật sự đã mất quyền khống chế cục diện

Tiễn Mộ Dung Yên Yên ra về, Dận Không lập tực thay quần áo, cho người chuẩn bị xe ngựa vào cung, Thái Tuyết đi tới gần hắn, nhẹ giọng nói:

-Công tử! Xin hãy cẩn thận!

Dận Không gật đầu nói:

-Nàng yên tâm, ta biết chiếu cố bản thân mình

Thái Tuyết nói:

-Có một số việc không phải cứ cố sức là làm được, công tử không nên miễn cưỡng…

Đôi mắt của nàng tràn ngập lo lắng, khẳng định nàng đã biết chuyện Mộ Dung Yên Yên nhờ hắn cầu cứu cho Hoàn thị, cho nên khuyên hắn nếu không được thì buông, không nên dấn thân mình vào vòng nguy hiểm

Dận Không vuốt nhẹ mặt nàng, cười nói:

-Ta nghe nàng, nhất định sẽ bình an quay về

Thái Tuyết thẹn thung, cắn nhẹ môi dưới. Dận Không đột nhiên nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp khi xưa của nàng, khi chuyện này qua đi nhất định phải xoá bỏ dị dung thuật trên mặt nàng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.