Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa

Chương 10: Tôi hận anh




Nó khẽ cựa mình, mở đôi mắt to đảo xung quanh thấy hắn đang nhìn nó chăm chăm, bị bắt quả tang nhìn trộm, hắn thấy hơi chột dạ quay đi chỗ khác, nó khẽ cười trước hành động của hắn, liền ngồi đối điện hắn.

- Em dạy rồi hả?

Nó không nói gì, vẫn nhìn xoáy sâu vào đôi mắt hắn, dí sát khuôn mặt mình vào khuôn mặt hắn, hắn chút lúng túng không hiểu ý của nó.

- Nè, em làm gì vậy?

Nó bật cười khanh khách. Chỉ tay vào mặt hắn

- Ủa mặt tôi có gì sao?

Nó giữ ý, ngừng cười. Chêu đùa với anh thú vị thật. Nó lắc đầu rồi ngây ngô nhìn hắn.

- Đẹp không?

- Sao? Em đẹp ấy hả?

Nó gật đầu. Hắn mở to mắt tiến sát mặt nó. " Em định chơi tôi hả? Chơi lại cho em biết sự lợi hại của Ken này "

Nó vẫn bình thản, không bị mê hoặc. Thật khác với những cô gái khác. Nó vẫn khoanh chân, chống tay nhìn anh. Anh nhìn từ trán đến cằm, soi xét rồi vuốt cằm trầm ngâm :

- Không tệ.

Nó tức điên, sao chứ? Chỉ không tệ thôi à? Chưa ai nói với nó như thế cả? Ai cũng nó xinh đẹp hoặc hơn cả thế. Hừ, anh ta thật không có mắt thẩm mĩ. Nó chau mày lạnh lùng bảo

- Lại đi.

- Em chưa hài lòng à? Em là cô duy nhất tôi khen không tệ đấy. Vậy đi, ngắm lại coi

sao?

Hắn vươn người tiến sát mặt nó, hai mắt nhìn nhau, khuôn mặt cách chưa đấy 2cm, thậm chí có thể cảm nhận hơi thở của nhau. Hắn soi vào đôi bông tai nó đang đeo thì ...

* Bùm *

Nghe thấy tiếng động nó quay ra phía phát ra tiếng động đó.

- Ư..

Nó mở căng mắt nhìn hắn. Gì đây? Thế này người khác nhìn vào sẽ nghĩ là nó chủ động đấy. Nó chỉ muốn xem cái gì rơi xuống hồ bơi thôi mà đâu có muốn sự việc này xảy ra. Hắn ngạc nhiên không kém, tim hắn trễ nhịp lần nữa. Hắn cũng đang định quay ra xem cái gì thì bị môi nó chặn lại.

Nó đẩy hắn ra thở hổn hển. Vò đầu. Nụ hôn đầu của mình?? AAAA, nó gào thét trong lòng. Nhìn ra trái dừa đang nổi lênh bênh trên bể bơi, nó thầm rủa quả dừa đáng ghét ấy. Không chần chừ, nó cầm hòn sỏi phi về phía quả dừa. Ngay tức khắc quả dừa vỡ đôi, nước dừa lan ra bể bơi.

* Bốp * * Bốp *

Hắn đứng lên vỗ tay khen ngợi:

- Công lực thâm hậu. Xong rồi đến lượt tôi phạt em.

- Tội thứ nhất em dám cướp mất nụ hôn đầu thật của tôi. Thứ hai em dám làm vỡ quả dừa, nước dừa làm nước bể bẩn không thể tắm. Lại phải tháo nước và dọn lại. Cứ cho em là tiểu thư đại hạng có thể đền lại cái bể cho tôi nhưng nụ hôn của tôi. Em tính trả thế nào? - Hắn vừa nói vừa nhấn mạnh như đinh đóng cột.

Nó ứ họng. Sao? Nói nó cướp mất nụ hôn đầu của hắn. Loại như hắn cùng bao đứa con gái khác rồi mà còn dám mở miệng nói nụ hôn đầu. Mà nói nó sao? Đúng là ảo tưởng làm như cao sang, quý hóa lắm vậy.

Nó nhún vai, cười khẩy rồi bỏ đi.

Hắn khó chụi trước nụ cười khó hiểu của nó. Dám phớt lờ lời nói của hắn sao. Bao nhiêu vinh hạnh hắn cho nó tất mà nó dám. Không chậm trễ, hắn chạy lên, kéo tay nó lại, ghì chặt nó thành tường. Đặt lên đó một nụ hôn mãnh liệt.

Nó vũng vẫy, cố thoát ra, nhưng người ở thế bí là nó. Nó càng cố vùng ra, hắn càng siết chặt. Đây là hậu quả cho việc khinh thường hắn, cô ta có là con gái không nhỉ? Sao lại có thể tự nhiên và bình tĩnh trước vẻ đẹp tiến gần của hắn.

.

Hắn được thế lấn tới, nuốt trọn bờ môi căng mịn của nó. Hắn nghĩ nó là loại con gái nào hả? Nó cắn mạnh vào môi hắn, thấy mùi vị tanh, hắn bỏ ra nó ra quệt máu trên miệng. Nó lấy khăn tay quệt sạch sẽ thứ nước đọng trên môi. Nó không hiểu sao nó lại có thể để hắn lấn tới như vậy.

* Bốp *

Nó giận đến run người, nhanh gọn giáng cái tát vào khuôn mặt đẹp trai của hắn. Nó gằn giọng:

- TÔI HẬN ANH .

Mặt hắn lằn 5 vết tay của nó. Nó là đứa con gái đầu tiên dám tát hắn và từ chối hắn. Thấy nó bỏ đi, hắn cũng đủ can đảm, lòng tự trọng để giữ nó lại. Nó chạy thật nhanh, thật nhanh ra khỏi nơi này. Đi được một đoạn xa, trời tối như mực, nó không biết đường nào. Điện thoại nó để quên trong nhà hắn rồi.

Nó đâu thể mặt dày mà vào lấy được. Hừ, mai mua cái mới. Danh bạ nó cũng lưu trong máy tính rồi. Chỉ là cái điện thoại và đôi giày thôi mà. Chẳng khó gì để mua lại.

Nó nhếch môi rồi đi tiếp về phía biển sâu.

Từng đợt sóng ru nhẹ lòng nó. Nó ngồi xuống, lòng lại buồn thăm thẳm. " Anh à, nụ hôn đó lẽ ra phải là của anh , nó là của anh mà, giờ đây làm sao em có thể trả lại cho anh đây. Nhưng nếu nó còn, anh có tiếp tục giành cho em không? Em không thể lấy lại cho anh "

Cơn gió thoảng qua cuốn đi những giọt nước mắt nó cứ tuôn trào. Nó muốn gào thét lên " Anh à, em nhớ anh nhiều lắm. Ai cho phép đi chứ".

..........

- " Băng này, em nhìn xem biển có đẹp không? "

- " Em thích lắm. Em yêu anh nhất "

- " Băng ngoan lắm. Lần sau hứa với anh đừng có chêu đùa anh như vậy, anh buồn và đau lắm đầy "

- " Em biết rồi mà. Nhưng em sợ ở biển một mình lắm "

- " Đừng lo. Anh sẽ bảo vệ em. Anh sẽ bảo vệ đến khi anh ngừng thở ".

- " Vâng "

- " Lớn lên em sẽ là một tiểu thư thứ thiệt xung quanh em sẽ mệt mỏi lắm đấy.

Sống trong giới thượng lưu, em cũng phải biết tự bảo vệ mình nghe chưa"

- " Thế em không là tiểu thư nữa"

- " Không được. Em phải là tiểu thư ngoan thì anh mới yêu "

- " Băng sẽ là tiểu thư ngoan. "

- " Ừ. Băng giỏi lắm ".............

.......................

- " Em cầm anh hôn em đấy"

- " Tại sao " - anh buồn rầu nhìn nó.

- " Phải đợi đến khi, em 15 tuổi, em sẽ đính hôn với anh, đi Paris, lúc đó mới lãng mạn và nhớ lâu chứ" - nó thích thú.

- " Ha ha nhìn em vậy mà ghê quá. Được rồi. Anh sẽ đợi "

Không phải anh bảo sẽ đợi sao? Sao anh có thể ra đi ngay khi có người khác cướp mất chứ. Em sợ lắm anh à, không phải nói là sẽ bảo vệ em sao? Sao lại bỏ em một mình ở đây. Anh à.........

Em nhớ anh người cũ của em.

Hắn đứng dưới gốc cây, từ nãy giờ, nhìn nó như vậy, hắn không khỏi đau xót. Nhưng chân hắn mềm nhũn, hắn không thể bước đến gần nó. Hắn muốn đến đó, rất muốn đến đó, ôm nó vào lòng, bảo vệ, che chở cho nó.

Hắn muốn người nó nhớ đến là hắn. Là hắn. Một lần thôi. Hắn điên dại như muốn hét lên : Why Not Me ? Tại sao không phải là Tôi chứ"

Why oh why tell me why not me

Why oh why we were meant to be

Baby I know I could be all you need

Why oh why oh why...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.