Tạm Biệt Quá Khứ Của Tôi

Chương 2: Tiểu thuyết




Tôi rón rén đi tới cửa, đem lỗ tai áp vào trên cửa, không có biết rõ ràng người đến là ai, tôi không dám đơn giản mở cửa. An ninh thị trấn nhỏ cũng không tệ lắm, nhưng ai có thể cam đoan hoàn toàn.

Căn phòng hơi cũ, tiếng gõ cử van toàn căn phòng, tim gan phèo phổi tôi cũng thót lên tới tận cổ họng, gần hết năm, chẳng lẽ lại đụng phải cướp bóc?

Tôi thận trọng cầm lấy chốt cửa, cánh cửa này cũng không chắc chắn.

Tôi trấn định lại trái tim đang run rẩy, thị trấn nhỏ này, ngoại trừ Lâm Mục biết tôi trở về, không có người nào khác, chẳng lẽ là anh? Nhưng là trong lòng lại lập tức hủy bỏ đáp án này.

Lúc này, anh phải ở nhà cùng vợ trông con, làm sao còn có thời gian tới xem tình nhân cũ, luyến tiếc hai đồng tiền hạt dưa, tôi không có tin anh có thể đi tới thăm tôi.

Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, thanh âm quen thuộc truyền đến, “Điền Mật, là tôi.”

Trong chớp mắt nghe được thanh âm của anh, tôi có cảm giác mình có chút ù tai, đại khái là tưởng niệm nhiều quá đến mức nghe thấy!

đến khi thanh âm truyền đến lần nữa, “Điền Mật, tôi là Lâm Mục, mở cửa.”

thật đúng là anh.

Anh không phải làm bộ không biết tôi sao? Không phải khách nhiều lắm, không nhớ rõ ra, hiện tại lại đến làm gì.

Việc anh có thể chuẩn xác tìm được phòng của tôi, tôi không có chút kinh ngạc nào, thị trấn nhỏ như vậy, muốn tìm ra được khách sạn nào có tên Điền Mật mướn phòng, với anh mà nói thì là quá mức dễ dàng.

Tôi ủy khuất do dự một lát, vẫn là mở cửa ra.

So với ban ngày anh ăn mặc bất đồng, buổi tối anh hiển nhiên là dốc lòng ăn mặc một phen, áo sơmi màu đen, áo khoác ngoài màu xám tro, anh tuấn ổn trọng, anh đứng thẳng tắp ở trước mặt tôi, vẻ mặt như ban ngày, không có bất kỳ nhiệt độ.

“Anh là ai, trí nhớ tôi không tốt.”

Anh cười lạnh một tiếng, cũng không nói một chữ. Thật giống như cách trả thù này của tôi thật trẻ con, trong mắt anh ngây thơ vô vị, rất buồn cười. Ngay cả đáp lại anh còn lười.

Đã từng, dáng dấp rêu rao như thế, cũng không đến gần con gái, giống như tôi đây là như thế, sớm đã thấy nhưng không thể trách.

Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, tâm tư hàng nghìn hàng vạn. Thanh xuân của tôi cũng chỉ còn có thể nhớ lại, trong trí nhớ người khác đều đã biến mất, thế giới lụi tàn, tôi còn ôm hy vọng không chịu buông tay thì còn có ý nghĩa gì?

Tôi muốn gì, anh cũng không cho được. Thứ bây giờ anh có thể cho, là thứ tôi không dám muốn. Phá hư gia đình người khác, nối lại tình xưa với anh, tôi không làm nổi.

Về điểm này chỉ kéo dài hơi tàn của ký ức thanh xuân, tôi cũng không chịu nổi hành hạ như thế.  Nếu có thể gặp lại, tôi cũng không muốn nữa. Gặp lại không bằng hoài niệm.

Cũng không biết chúng tôi nhìn nhau như vậy bao lâu, anh thủy chung không nói chuyện, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, tôi sợ rơi vào vòng xoáy của anh. Vì vậy thu lại tầm mắt, liếc anh một cái, vậy là đủ rồi.

Tôi không muốn cùng anh lãng phí thời gian nữa, chúng tôi lại không là người của cùng một thế giới, anh đã sớm có người cùng chung vui, mà tôi vẫn còn chờ một người không thể quay trở về.

Hiện tại ngay cả hy vọng về điều này cũng bị tước đoạt.

Tôi lui về phía sau một bước, chuẩn bị đóng cửa lại. Động tác của anh mau hơn tôi, cửa vẫn chưa đóng, anh liền cường ngạnh xông vào, không khác gì lúc trước kia khi dễ tôi, bá đạo vô lý.

“Lâm Mục, anh có bị bệnh không, anh thấy cũng thấy rồi, có thể rời đi. ” tâm tình của tôi có chút kích động, kích động chỉ để che giấu ủy khuất.

Anh giơ ra túi ny long trong suốt trong tay, là hạt dưa. Tôi chỉ nghĩ anh tới cầm theo lễ vật đến đây là muốn cùng tôi người bạn học cũ này hàn huyên.

Chỉ là hạt dưa thực sự là ít đến thấy thương, dựa vào giá cả bây giờ, cũng chính là hai đồng! Chạy thật xa tới, chính là vì hai đồng hạt dưa?

“Tôi không muốn ăn.” tôi còn ở đây già mồm. Anh cũng không nói chuyện, một dáng vẻ nôn nóng, kéo ra cổ áo của tôi, đem túi ny lon trực tiếp nhét vào trong lòng của tôi.

Từ đầu đến cuối anh một câu cũng không có nói. Không khí trong phòng bắt đầu khẩn trương, không khí đều trở nên có chút mỏng manh, không ai nói gì, hạt gióng mập mờ đang từ từ nẩy mầm. Tôi nghe tiếng anh thở dài, sau đó xoay người mở cửa ra.

Một khắc kia tôi không biết bị cái gì ma xui quỷ khiến gì, liều lĩnh từ phía sau lưng ôm lấy anh, hạt dưa trong túi nhựa cũng đổ tán lạn đầy đất.

Tôi gắt gao ôm lấy hông của anh, đem khuôn mặt chôn sâu vào lưng của anh, tham lam hít vào mùi đàn ông độc nhất vô nhị trên người anh. Tôi khinh bỉ chính mình đến chết, thầm mắng chính mình, Điền Mật, mày nhất định là điên rồi.

Nhưng tôi không muốn buông tay.

“Lâm Mục, không có lệnh của tôi, tại sao anh có thể kết hôn, anh quên rồi sao, anh là của tôi, mười năm trước là của tôi.” Tôi đè nén tiếng khóc.

Tôi cảm nhận được vào thời khắc ấy thân thể của anh trong ngực tôi cứng ngắc.

khóc lóc kể lể xong, tôi buông tay ra, không có cho anh có cơ hội nói chuyện, dùng sức đẩy anh ra ngoài cửa, nhanh chóng đóng cửa lại.

Tôi sợ đứng lâu hơn nữa, tôi lại không cam lòng buông anh ra.

Nếu như đã sớm biết anh đã kết hôn sinh con, tôi sẽ không trở về, đây quả thực là đem lòng lăng trì, gây thống khổ cho mình.

cửa đã đóng lại, tôi không còn có khí lực đi về phía trước, dựa vào cánh cửa chậm rãi trợt xuống, lúc này đây tôi thực sự mất tất cả.

Ngẫu nhiên cùng bạn cũ nói chuyện, biết anh còn như xưa, tôi cũng không kiềm chế được kích động trong lòng nữa, liều lĩnh chạy trở về, cho rằng có thể gương vỡ lại lành, lại không nghĩ rằng còn chậm một bước.

Thật sự sợ thanh âm khóc quá lớn ầm ĩ đến người cách phòng, Vì vậy đưa đầu ngón tay nhét vào trong miệng cắn. Tôi cảm giác như sắp khóc hết nước mắt, tôi từ xa chạy tới, là vì tạm biệt quá khứ đã qua, chính là tới đây rơi nước mắt từ bỏ.

Qua thật lâu, chân đều đã tê rần, tôi mới chậm rãi đứng lên, đạp lên hạt dưa tán loạn, khập khễnh đi tới bên giường, Lâm Mục đi, không có trở về. Sự đau lòng của tôi đại khái là không có quan hệ với anh.

Tình cảm không còn, phải tiếp tục sống tiếp, tôi còn không có dũng khí đi tìm cái chết, bởi vì nếu như tôi chết, Lâm Mục cũng sẽ không là của tôi. Tắm xong leo lên trên giường, kỳ thực tôi biết tối nay nhất định tôi không thể ngủ.

Điện thoại phòng khách reo vang quấy nhiễu, tôi nhàn rỗi cũng vì buồn chán, tiện tay nhận, “Xin chào” Tôi được dạy dỗ rất tốt.

“Điền Mật, vừa mới đưa qua cho em hai đồng hạt dưa, tiệm chúng tôi giống như là tiễn năm cũ đón năm mới, nể mặt em là bạn học cũ, tôi cũng không lấy nhiều tiền, tôi chỉ muốn hỏi một chút, chừng nào em thuận tiện trả hai đồng cho tôi, số tiền ít, không cho thiếu nợ. Nếu không tôi chờ ở dưới lầu em mang xuống?”

Nét mặt không phải vừa mới thâm trầm, sao lại trở mặt! Đạp anh! đạp chết anh, tôi tức giận trực tiếp đem điện thoại vứt qua một bên.

trùm lên áo khoác, lại từ trong bóp tiền lấy ra hai đồng, anh đòi tiền, tôi trả tôi không thiếu tiền.

rút thẻ cửa phòng đang chuẩn bị đi xuống, đã bị một bóng đen chặn lại, không đợi tôi kịp phản ứng, liền ôm kiên cố trong ngực, đụng lỗ mũi của tôi làm đau.

“Lâm Mục, tên hỗn đản này, buông ra!” tôi bắt đầu đánh anh.

Anh không thèm dể ý tôi đang giận cùng đánh anh, đoạt lấy thẻ cửa phòng trong tay tôi, vẫn ôm chặt tôi, thật vất vả đem tôi ném tới trên giường, một tay anh vịn tường, có chút thở hồng hộc, “Em là trâu bò sao! ”

Tôi từ trên giường đứng lên, “Anh bị điên rồi!”

Ngữ khí của anh như gây sự, “Thu nợ, chuyện này trời đất không thể lay dịch được, tôi làm sao lại thành bệnh thần kinh?”

Thực sự là vừa tức vừa buồn cười, hai đồng anh nói là tiền nợ, CMN, kiếm tiền đến tẩu hỏa nhập ma sao.

Tôi bình phục lại, “Lâm Mục, rốt cuộc anh muốn thế nào? ”

“Là tôi nên hỏi em, rốt cuộc em muốn thế nào?”

Tôi đón nhận ánh mắt cười nhạo của anh, đem tự tôn tự ái gì gì đó đều dẫm nát dưới bàn chân, khiêu khích nhìn anh, “Em muốn như thế nào, anh dám không?”

Anh cười nhạt hai tiếng, “Tôi dám, em dám không?”

Lúc tôi còn muốn trổ tài miệng lưỡi, anh đã bước qua đây, đem tôi đẩy ở trên giường, chờ tôi khi phản ứng lại, cơ hồ là cả người anh đều đã đặt ở trên người tôi, ngăn chặn cái miệng tôi còn đang tức giận muốn mắng anh.

Giờ khắc này lý trí của tôi đã sớm bị khống chế, đại khái là quá mức tưởng niệm anh, lại bị anh khiêu khích đầu độc, đạo đức sớm đã biến mất không biết tung tích.

Anh chủ động hôn, tôi dường như có chút nửa chống cự, nửa nghênh đón, vốn có thể liều chết phản kháng, lại chẳng biết tại sao hai tay lại giữ cổ của anh, hôn khó bỏ khó rời, cuối cùng cơ hồ là gặm cắn xé lẫn nhau, dùng cái này để phát tiết oai oán trong lòng, hận còn nhiều hơn thương yêu.

đại khái tất cả tưởng niệm, cũng không bằng sự tiếp xúc chân thành trực tiếp.

từ trên giường đến toilet, ở trên ván cửa dày, ở trên tường lạnh lẽo, thẳng đến khi mồ hôi đầm đìa, tình trạng kiệt sức, chúng tôi vẫn không muốn buông nhau ra.

Cảm giác một khắc kia cho dù có chết đều nguyện ý.

cuối cùng chúng tôi lại trở về trên giường, vẫn làm nhiều lần cho đến hơn hai giờ sáng, lần này gặp lại  sau cửu biệt mới tính là tạm thời có kết thúc.

Phía sau lưng và cái trán của anh đầy mồ hôi, tôi nâng hai tay lên vuốt ve khuôn mặt tôi tưởng niệm đã lâu, mười ngón tay qua lại không ngừng vuốt ve.

Cái giá phải trả cho một đêm này rất lớn, về sau lúc anh nghĩ tới tôi, không có ký ức của một mối tình đầu hoàn hảo, chỉ có lần này bất chấp tất cả.

Hình tượng của tôi ở trong lòng anh sợ sớm là đã xuống dốc không phanh, không khác gì những người phụ nữ anh xem thường.

Tình cảm mãnh liệt qua đi lý trí cũng đã quay về, hối hận cũng không kịp, tôi sợ anh mở miệng nói với tôi hai chữ xin lỗi, lúc đó sẽ như găm dao vào tim tôi, cho nên tôi nói chuyện trước.

Dùng hai ngón tay ngăn trên môi anh, “Em tự nguyện, anh đừng nói gì.”

Anh giơ lên một cánh tay, đem ngón tay của tôi lấy xuống, “Không tự nguyện cũng không được, ai bảo em thiếu anh tiền hạt dưa”

Vì vậy tôi là người không tốt, tính cả đêm nay, tôi bị anh lên giá rồi, giá cực rẻ chỉ hai đồng.

Tôi nỗ lực ngẩng đầu nghiêm túc cắn cái cằm của anh một cái, tôi ôm trong lòng một chút hy vọng cuối cùng,  “Lâm Mục, anh nói cho em biết, anh không có kết hôn, đó cũng không phải là con của anh, anh chỉ muốn chọc em thôi.”

Tôi tuyệt vọng lại có chút mong đợi nhìn anh, “Lâm Mục, nói cho em biết. ”

Tôi tin tưởng mình không có yêu lầm người, tôi thích người đàn ông này từ lúc tôi mười bốn tuổi, anh sẽ không làm tôi đau lòng, anh tốt như vậy, đã từng đối với tôi rất tốt, làm sao anh có thể dụ dỗ tôi mắc phải sai lầm lớn như vậy.

Anh sẽ không tàn nhẫn như vậy đối với tôi.

Tôi nhìn chòng chọc anh, đợi anh tuyên án. Tôi không biết một giây kế tiếp nghênh đón tôi là cái gì, địa ngục hay là thiên đường?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.