Tạm Biệt Nordrhein Westfalen

Chương 8




Gói thuốc trống không.

Lại là một ngày trời đầy mây.

Đối diện nhà ăn là một cái bãi đỗ xe, trung tâm rửa xe cùng quầy sách báo cũng vỏn vẹn cách vài bước chân. Chuyện rửa xe Chu Khải không bận tâm, nhưng cái quầy sách báo hắn trái lại là khách quen, đại thể thời gian là mua thuốc, thỉnh thoảng cũng sẽ mang vài chai bia lên lầu cùng lão Triệu và mọi người bọn họ uống. Đã hơn một năm, lão già trong tiệm này đã sớm nhớ kỹ khuôn mặt hắn, mỗi lần thấy hắn đều sẽ nhiệt tình thăm hỏi, đáng tiếc hắn đến bây giờ vẫn là không nói.

Nhớ lần đầu tiên ở chỗ này mua bia, tìm không được loại bia thường uống cũng không thể nói rõ tên, giữa lúc lão già buông tay biểu thị giúp không được gì hắn trái lại tại quầy thu ngân lấy một tờ giấy, bằng ký ức vẽ lại logo của hãng bia đó.

Lão già hoàn toàn tỉnh ngộ: “Ah! Krombacher!” Sau đó là biểu tình khoa trương khen hắn vẽ tranh rất đẹp, Chu Khải nghe không hiểu, đành cái hiểu cái không cười. Đại khái là ban đầu liều mạng luyện tập để có thể làm một tâc phẩm điều khắc bằng thức ăn, hắn điêu long điêu ưng đều được, huống chi là một cái hoa văn nho nhỏ.

Trở lại cạnh cửa mở ra một bao L&M mới, khi kẹp điếu thuốc hắn cảm giác như chạm vào gốc rạ, chắc cũng để tầm mười ngày rồi đi, phỏng chừng muốn thành đống cỏ nát

10: 20, cách thời gian đi làm còn đủ hút một điếu.

Còn chưa tới giờ, trong phòng bếp chỉ có Chúc Vân Tường, “Quan Lệ Dĩnh nói đêm nay ông chủ đến.”

Tào Kiến Quốc? Chu Khải một bên đội mũ một bên hỏi, “Có nói ăn cơm hay không?”

Chúc Vân Tường ghé vào tủ lạnh trước đem nguyên liệu nấu ăn ra, “Không, nhưng có lẽ là vẫn sẽ ăn gì đó đơn giản.”

Vừa vặn Lưu Bân xuống, Chu Khải nhìn thấy liền hỏi: “Cà ri và đầu cá hồi đâu rồi?”

Lưu Bân đối mấy cái tủ lạnh cùng với nguyên liệu nấu ăn rõ ràng nhất, không cần một giây đồng hồ đã trả lời không có.

Giữa trưa tất cả món ăn đúng hạn trước mười hai giờ toàn bộ hoàn thành, Chúc Vân Tường đã sớm làm xong rau trộn lúc này đang ở hai lò thượng làm đồ ăn.

“Ăn cơm!” Chúc Vân Tường đem mì sợi cùng thức ăn đã làm tốt mang ra, đặt lên bàn.

Này là bữa sáng của bọn hắn, hầu như đều ăn mì ống, thỉnh thoảng cũng sẽ yêu cầu Du Tiệp rang cơm. Mà bữa ăn thứ hai vào buổi tối sáu giờ trước khi đi làm.  Bữa tối thường là vào lúc mười rưỡi.

Chu Khải đem cái ghế dọn xong, đem phục vụ rửa chén cũng kêu đến, mọi người ngồi xuống xung quanh cái bàn thật dài. Hắn như cũ ngồi ở vị trí bên trái ghế đầu tiên, giống như khi lão Triệu vẫn ở, chẳng qua giờ đây vị trí đầu liền cứ để trống như thế mà thôi.

Gắp mì thứ nhất bỏ vào bụng, dạ dày bắt đầu ấm lên, khi đũa thứ hai giơ lên thì điện thoại nội tuyến vang lên.

Tiệc đứng vừa mới bắt đầu, sẽ không gọi thêm món ăn nữa. Lần này gọi, có thể có chuyện gì?

“… Chu đầu bếp?”

“Không có việc gì, cậu tiếp đi.”

Phục vụ sinh nói được hai câu, che ống nghe hướng Chu Khải nhỏ giọng nói: “Mã chim muốn anh nghe điện thoại.”

Hắn uống một ngụm súp rồi buông bát xuống.

Mã chim có cùng suy nghĩ với hắn lúc trước, gã hỏi chuyện đầu cá hồi. Kỳ thực nhà ăn đều biết rằng Tào Kiến Quốc thích nhất canh đầu cá hồi, nhưng không phải người người đều giống như Mã chim tượng nhiệt tình như vậy. Mỗi lần ông chủ đến, hắn liền phá lệ để bụng, tuy rằng Tào Kiến Quốc nhiều lần đều nói ‘ đơn giản thôi ’, nhưng cuối cùng này lần không phải cũng làm tận tám món thay vì bốn sao? Chu Khải tuy rằng cảm thấy hài hước, nhưng là hiểu rõ nhà hàng dù sao cũng là người ta mở, ông chủ muốn ăn thế nào liền ăn thế ấy.

“Cái gì? Không có? Vậy cậu đi mua là được, thế nào lại để không có?!”

“Vậy sao anh không nói cho tôi biết hôm nay ông chủ muốn tới?”

“Không được, cậu lập tức đi mua đi. Giám đốc nói muốn ăn canh đầu cá hồi.”

Đến tột cùng là Tào Kiến Quốc nói, hay là Mã chim nói, Chu Khải lười truy cứu, “Đi không được, hôm nay không có ai lái xe.” Nếu như không nhớ lầm, hôm nay Dư Dương không làm công.

“Tiểu Dư? hôm nay trên tầng không ai, tôi gọi cậu ta đến. Tôi bảo cậu ta lái xe ra trước, một lúc sau cậu hãy ra.”

Chu Khải không có cách, đành phải ba chân bốn cẳng giải quyết mì còn thừa trong bát.

“Đây là như thế nào?” Chúc Vân Tường đang ăn mì, thấy Chu Khải vội vội vàng vàng, nhất thời không nói được đầu não.

“Bảo đi mua đầu cá hồi.”

“Mẹ, ” Du Tiệp khó chịu, “Bởi vì Tào Kiến Quốc muốn ăn? Hăn bị thần kinh à?”

Chu Khải bỏ bát vào chậu rửa, cười cười hướng Du Tiệp đùa cợt: “Cậu biết cái gì, phương diện này cậu phải học tập Mã quản lí nhiều đấy, biết rõ chưa?”

Đổi xong quần áo xuống lầu, còn chưa đẩy cửa ra đã thấy được chiếc Viano đỗ ven đường, nhưng mà trên ghế trái lại không có ai.

Tuy rằng hắn thỉnh thoảng thích híp mắt, người không biết rõ còn tưởng rằng hắn cận thị, thật ra không phải thế. Mắt hắn tốt đến mức có thể đứng ở đầu lò đọc rõ từng chữ ở bảng gọi món.

Dư Dương đang đứng bên cạnh xe nói điện thoại. Mơ hồ có thể nghe được giọng nói, có vẻ như đang vui.

Chu Khải không đi lại gần, chỉ là nhân cơ hội tại bậc thang trên cùng ngồi xuống, đốt một điếu thuốc chờ cậu ta. Không muốn cố ý trộm nghe cái gì, nhưng cũng không tận lực lảng tránh.

Con người này, hầu hết thời gian đều sắm vai một sinh viên tốt, nhìn không ra tính tình thật, có đôi khi lễ phép vâng lời, bộ dạng thậm chí khiến người ta có cảm giác ‘có thể sai làm cái gì cũng được’. Nhưng mà, thấy cậu ta trước kia khi đối mặt chất vấn mình lại cố ý bày ra bộ dạng đối chọi gay gắt. Nhưng sau biết rõ chính mình bị gạt, bị trêu đùa liền lộ ra biểu tình tức giận. Chu Khải liền nhịn không được muốn đổi biện pháp khác. Dư Dương mất hứng so với Dư Dương thường ngày thú vị hơn rất nhiều: đôi môi mỏng sẽ bị chủ nó cắn cắn, khi nhìn hắn trưng ra khuôn mặt bình thường cũng lộ ra biểu tình tức giận, rất thú vị, rất có ý tứ.

Chu Khải không phủ nhận chính mình đối Dư Dương lòng hiếu kỳ, mà khiến hắn cảm giác tân kỳ người, Dư Dương không phải cái thứ nhất, nên, cũng sẽ không là cuối cùng một cái.

Giọng nói nhỏ nhẹ trẻ trung, hắn nhịn không được tập trung tinh thần thử lắng nghe.

“… Đúng vậy, trước khi liền đã nói với cậu rồi, cái này rất quan trọng, với lại đề mục rất khó, tôi thức đêm viết liền hai cái được hay không!”

Ngồi ở bậc thang này mới phát hiện, nguyên lai từ cái này góc độ có thể thấy Dư Dương đứng đối diện xe. Hai cái giày thể thao thong thả bước tới bước lui, thật giống như xem một đứa trẻ chơi nhảy lò cò, có thể thấy được tâm tình chủ nhân nó không tệ.

“Vậy còn cậu, công việc ở nhà thì sao. Hai ngày này bận?… Thế nào lâu như vậy cũng không gọi cho tôi?… Có phải hay không? Ưm, này… Được rồi, tin tưởng cậu! Uy, không thèm nghe cậu nói nữa a, tôi trở lại làm việc đây, phải lái xe một lúc.”

Quên mất trong tay còn thừa nửa điếu thuốc, thẳng đến khi tàn thuốc rơi vào tay với thả ra, giẫm tắt tàn thuốc đứng lên.

“Tôi biết rồi, cậu phải tự chăm sóc bản thân đấy.”

Từ đằng sau xe xuất hiện, vui vẻ trên mặt còn chưa kịp che lấp. Chu Khải không nói cái gì, cũng chỉ khi hắn là tâm tình tốt. thấy ở cạnh hộp số đã có một chai sô đa giống lần trước như đúc, thế là thuận lợi mở ra uống một hớp lớn.

Xe một đường đi, thời tiết có vẻ như cũng chả có gì đặc biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.