Tạm Biệt Nordrhein Westfalen

Chương 22




Nếu như hiện nay hỏi Tưởng Vũ Châu đến tột cùng vì cái gì xuất quỹ, đại khái chính hắn cũng không nói rõ được.

Bởi vì có lẽ cái hắn cần cũng không hẳn là một lý do, có lẽ là bởi vì người yêu không ở bên nên hắn cô đơn, lại có lẽ là do công việc áp lực quá lớn, vì thế thân thể mới muốn phát tiết.

VP chỉ là cái danh hiệu. Kỳ thực nói trắng ra cũng chỉ là một máy để xử lý công việc mà thôi. Tưởng Vũ Châu có nhận thức vài cái VP, rời xa văn phòng thì tính tình ở ngoài cũng coi như là ôn hòa, nhưng bất đắc dĩ mà phải làm công việc này một lần, thì trong vòng 168 tiếng đồng hồ, đại khái là 100 tiếng là đi công tác. Một hồi đến văn phòng, nghe MD (Manager Director – Giám đốc) chỉ trích cùng một loạt các công việc khác, hùng hổ y như một con trâu động dục.

VP mà có tính tình táo bạo thì cũng không hiếm thấy, nhưng nhân viên trái lại phân tích Tưởng Vũ Châu luôn hạnh phúc giống như trung vé xổ số. Vì vấn đề riêng tư luôn là đề tài được coi trọng, bọn họ tránh không được mà sẽ tán vài câu về tính tình của hắn. Nam nhân ba mươi tuổi mà lại ưu tú đến vậy, mặc dù áp lực công việc lúc nào cũng kinh khủng nhưng hắn chưa bao giờ đem oán khí đó chuyển lên đầu nhân viên của mình.

Hắn một mực kiềm chế cảm xúc của chính mình. Trong khoảng thời gian cùng một chỗ với hắn, Dư Dương xác thực chưa thấy hắn nổi giận. Để giải tỏa căng thẳng sau những lần công tác áp lực, hắn đều tìm một chỗ để xả, thỉnh thoảng say rượu bí tỉ cũng không phải là một cách tệ. Hắn hiểu được chừng mực, nhưng cũng đã thành thói quen : tuy đêm trước uống đến say không biết gì, nhưng ngày thứ hai vẫn đúng giờ xuất hiện tại văn phòng ân cần hỏi thăm nhân viên.

Chỉ là không ngờ tới một đêm kia tại quán bar, xô phải một tên nhóc tự dâng tới tận cửa.

Trong đầu tuy có men rượu nhưng vẫn biết là phải từ chối người ta. Vậy mà cuối cùng không đẩy ra được đối phương vừa nhiệt tình vừa cố chấp. Đợi được đến khi đem người đặt ở dưới thân rồi, Tưởng Vũ Châu mới đỏ mắt thấy rõ người trước mắt, nhưng mà xúc động ở phía dưới thì không cách nào dừng được.

Dĩ vãng, Dư Dương hầu như cái gì cũng nghe theo hắn, ở trên giường cũng luôn thẹn thùng, bị động. Giống như chỉ cần hắn nói hôm nay tăng ca, Dư Dương nhất định sẽ thông cảm, còn lo lắng cho hắn. Mà ở chuyện giường chiếu, tất cả cũng đều là hắn dạy cho cậu. Cho nên mỗi lần làm tình, đều thật cẩn thận nhẫn nại, trân trọng cậu hết mực.

Mà hiện tại người kia khiến hắn có chút giật mình, sự xa lạ cùng nhiệt tình chủ động này làm hắn càng thêm say mê. Việc này cùng trước đây không hề giống nhau, làm hắn có chút không kiềm chế được.

Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức đúng giờ kêu, Tưởng Vũ Châu theo đó mà tỉnh lại. Người con trai đứng trước gương mặc áo sơ mi quay đầu cười với hắn, “Tỉnh?”

Có chút thẫn thờ ngồi ở trên giường, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình được để ngay ngắn trên tủ, kí tức tối hôm qua ập lại. Một nam nhân, vào lúc nào mới có thể cởi xuống đồng hồ đeo tay, hắn biết rõ. Nói thật ra, cảm giác này có điểm tệ.

Đối phương có một khuôn mặt rất tuấn tú, Tưởng Vũ Châu không phủ nhận nếu như mỗi ngày sáng sớm tỉnh dậy, đều có một tình nhân ôn nhu ngọt ngào như vậy là chuyện rất tuyệt với. Nhưng vừa nghĩ đến người kia tại Đức lại hoàn toàn không biết gì cả. Nghĩ đến hắn, Tưởng Vũ Châu không lên tiếng mà đem quần áo vung vãi trên sàn nhà mặc lên.

Nguyên bản còn tưởng loại chuyện như thế này, cả đời này sẽ chỉ xảy ra một lần. Nhưng khi trên màn hình điện thoại di động hiện một dãy số xa lạ, nghe được giọng nói đó, Tưởng Vũ Châu vẫn là lập tức nhớ lại. Người này nhỏ hơn hắn vài tuổi cũng tính là trưởng thành rồi, nhưng sáng sớm sẽ dậy lấy điện thoại của hắn nhập vào số điện thoại của mình, hắn đối với loại này một chút biện pháp cũng không có.

“Tôi có bạn trai rồi.”

Tưởng Vũ Châu một mực nhớ kỹ lần thứ hai bọn họ gặp nhau. Đối phương gọn gàng dứt khoát một câu “Em rất thích anh”, và hắn cũng nghiêm túc đáp lại.

“Nếu như chỉ là thể xác thì sao?”

Một giây ấy, hắn bị mê hoặc.

Sau khi, ôm cái hắn gọi “chỉ là thể xác” một người cấm dục đã lâu như Tưởng Vũ Châu đôi lúc muốn dừng mà không được. Có lúc củi khô lửa bốc, hai người thậm chí không kịp về nhà, chỉ tìm đại một nhà quán rượu làm qua loa.

Về phần mấu chốt là tới cùng thì đã bắt đầu từ đâu, quan hệ hai người phát triển thành chỉ cần đối phương muốn gặp mặt, hắn liền bỏ lại công việc trong tay đi gặp từ lúc nào, Tưởng Vũ Châu đã nhớ không rõ. Chỉ nhớ có một lần, trên tay là một cái dự án đang trong giai đoạn nước rút, Tưởng Vũ Châu thật sự là không thể phân thân đi gặp hắn, vậy mà sau một cuộc điện thoại, người kia còn đích thân tới công ty chờ hắn tan làm.

“Này em đã đặt bàn ở nhà hàng Ý lúc chín giờ rồi, cho nên chờ anh cùng đi, thời gian cũng vừa kịp.”

Chuyện này thực sự làm Tưởng Vũ Châu bị dọa.

Đại khái đây chính là điểm người này khác Dư Dương: Dư Dương cho tới bây giờ đều sẽ không miễn cưỡng hắn, chỉ cần hắn bảo đi hướng đông, cậu sẽ không đi hướng tây. Hắn đã từng đã cho cậu rất nhiều dũng khí cùng an ủi, thế là cậu liền mang theo một thân sùng bái cùng yêu hắn. Nhưng giờ đây nam nhân này lại không thế. Tên đó chưa bao giờ quan tâm hắn công tác xong hay chưa, có bao nhiêu mệt mỏi. Chỉ cần muốn gặp là nhất định sẽ nhìn thấy. Nhưng chính loại “Không hiểu chuyện” này, tùy hứng như thế, lại làm tâm lý Tưởng Vũ Châu vô cùng hưởng thụ.

Loại quan hệ này giằng co hơn nửa năm, hắn không phải không nghĩ tới việc chấm dứt, nhất là buổi tối sau khi làm xong còn nhận được điện thoại của Dư Dương.

Biết rõ hắn một khi đã tăng ca là sẽ làm đến khuya, vì thế cậu dù ở Đức xa xôi nhưng vẫn luôn canh giờ rồi mới gọi cho hắn. Rất nhiều lần, Tưởng Vũ Châu đều phải bình tĩnh lai hô hấp của bản thân, rồi sau đó mới đối người ở đầu dây bên kia ân cần hỏi han. Nhưng mà mỗi lần cắt đứt điện thoại, tâm lý liền vắng vẻ đáng sợ. Có lúc, người bên cạnh tưởng đã ngủ sẽ nhào qua bên hắn, “Lại là người tình nhỏ bé gọi?”

Hắn biết rõ chính mình đã vi phạm rất nhiều, hơn nửa năm nay đều chỉ là tại hắn phóng túng chính mình, thật giống như hưởng thụ đứa nhỏ này, hưởng qua ngon ngọt, bảo hắn chịu khổ thì hắn khó lòng làm được..

Làm người yêu Dư Dương, Tưởng Vũ Châu luôn có một loại cảm giác ưu việt.

Hắn biết rõ Dư Dương rất yêu mình, biết rõ việc cậu hạ định quyết tâm cùng hắn một chỗ liền sẽ không đơn giản, nhưng một lần này… Tưởng Vũ Châu có cảm giác, Dư Dương thực sự sẽ bỏ hắn.

Nhưng hắn rất sợ Dư Dương bỏ đi, cho nên hắn xin lỗi, hơn nữa nói cho Dư Dương ngày đó gặp được chỉ là lần duy nhất đấy thôi, là hắn không tỉnh táo, do gần đây công việc áp lực quá lớn, lại không mấy thuận lợi… Thế nào cũng được, hắn nghĩ ra nghìn vạn cái lý do, nhưng trái lại Dư Dương nói một câu: “Tưởng Vũ Châu, chia tay đi.”

Trước mặt Tưởng Vũ Châu, Dư Dương không khóc, cũng không muốn khóc.

Cậu đương nhiên cũng không nói cho Tưởng Vũ Châu, chỉ hai tiếng đồng hồ trước thôi, cậu còn hạ quyết tâm như thế nào, nghĩ về tương lai ra sao. Hướng người trong nhà nói ra, sau đó không được tiếp nhận, không nhận được cảm thông, thậm chí bị cha đuổi ra ngoài. Cậu cái gì cũng không nói, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, dường như chính mình chưa từng yêu người đàn ông này.

Nhưng khi đi trên đường gọi điện thoại cho Chu Khải thì, cậu không nói đươck một câu nào.

Cậu khóc một tiếng cũng không ra, bất luận Chu Khải hỏi cái gì, đầu bên kia cũng chỉ vọng đến tiếng gió lạnh tạt bên tai.

“Cậu ở cái chỗ m* nào? Nói chuyện!”

Thẳng đến khi nghe được câu nói đó, thì mới không kìm được tủi thân mà khóc ra tiếng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.