Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 693




Chương 693

“Vũ! Có phóng viên!”

Cô vội vàng muốn đẩy tay anh ra nhưng người phía sau lại không muốn buông ra: “Thích chụp thì cứ việc chụp, người nào thích nhìn thì lại đây mà nhìn!” Anh dùng giọng điệu khinh thường phỉ nhổ bản thân xã hội này.

Anh có thể dùng loại phương thức này để phản kháng lại nhưng Vy Hiên thì không làm được như vậy, cô đã sớm biết rõ cuộc sống khổ sở khi bị dư luận xã hội chĩa vào, thật vất vả mới bỏ xuống được gánh nặng này thì sao cô có thể trở thành gánh nặng trên lưng Vũ được chứ?

Cô dùng sức giật tay anh ra, xoay người lại mặt mày lạnh nhạt: “Vũ, đây chính là những thứ mà cậu phải đối mặt, là cuộc sống mà từ khi sinh ra cậu sẽ phải thích nghi với nó. Nhiều năm như vậy, tôi cũng chỉ muốn đem cậu quay lại với cuộc sống bình thường, bây giờ nhìn thấy cậu có thể dung nhập với cuộc sống ở nhà họ Tập, tôi thật… Thật sự rất vui.”

Theo mỗi một câu nói của cô, sắc mặt Tập Lăng Vũ lại âm trầm thêm một phần.

Tới gần, anh hỏi: “Tôi trở lại nhà họ Tập, cô thật sự vui vẻ à?”

Vy Hiên nhẹ chau lông mày lại, tránh né ánh mắt hùng hổ dọa người của anh: “Ừm.”

Dường như không cam tâm, Tập Lăng Vũ trừng mắt nhìn cô, ngực bắt đầu phập phồng: “Tôi hỏi cô một lần nữa!” Anh từng câu từng chữ hỏi cô: “Tôi rời khỏi cô, có phải khiến cô cảm thấy rất vui hay không!”

Ý nghĩa vấn đề anh hỏi bắt đầu trở nên khác biệt, tâm tình của Vy Hiên vốn đã ổn định lại trong phút chốc xảy ra thay đổi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, há to miệng nhưng cuối cùng cũng chỉ là hạ thấp ánh mắt, tay phải siết chặt lại: “Ừm.”

“Được!” Hốc mắt Tập Lăng Vũ đỏ lên, gật nhẹ đầu, từng bước một lui về phía sau, hung hăng đè nén, vẻ mặt nhăn nhó giống như con thú bị ném bỏ ở đầu đường.

Phẫn nộ, còn cả bi thương.

Vy Hiên không nhìn anh, trái tim cô cũng đang đau đớn.

Cô dùng anh để một lần nữa khiến cho trai tim mình cứng rắn trở lại, bây giờ là thời điểm tự tay đi đập nát nó, trả lại cho anh cuộc sống vốn có, cũng trả lại cô cuộc sống yên bình.

Xe gầm lên lướt nhanh ở trước mặt cô làm tung lên một mảnh bụi mù.

Lúc này Vy Hiên mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa xa.

Ngày hôm sau trên báo chí lại ngập tràn tin tức của Tập Lăng Vũ.

Trong nhà ăn của nhà họ Tập, Tập Chính Hãn đọc báo xong liền tức giận ném xuống đất: “Đều là bọn tiểu nhân vong ân phụ nghĩa! Sau này đừng hòng tôi sẽ bỏ ra một xu tiền quảng cáo nào nữa!”

Trình Tương đi tới nhặt tờ báo lên, quét mắt nhìn vào tiêu đề và ảnh chụp lớn trên tờ báo, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng chế giễu: “Nó đã huyên náo khiến cho dư luận xôn xao, tất cả truyền thông đều đưa tin, đối thủ cạnh tranh của chúng ta cũng đang mượn cớ này để hạ thấp uy tín của chúng ta, ông có thể chặn miệng được bao nhiêu người?”

Tập Chính Hãn không nói gì, vẻ mặt hung ác nham hiểm.

Trình Tương không nhanh không chậm nói: “Dư luận bây giờ cũng không giống như mười mấy hai mươi năm trước nữa, chẳng may… chuyện năm đó lại bị truyền thông móc ra, ai biết được những chuyện tốt kia của ông sẽ bị người ta nói khó nghe như thế nào đâu! Tôi cũng không muốn bởi vì con của ông không hiểu chuyện mà làm liền liên lụy đến Hạc Minh của tôi…”

Tập Chính Hãn không kiên nhẫn đánh gãy lời bà ta: “Đi đi! Đừng nói gì nữa!”

Trình Tương trên mặt không vui nhưng cũng là không nói thì thôi, mặt lạnh ngồi ở một chỗ khác của bàn ăn dài ăn điểm tâm, hai vợ chồng ai cũng mang tâm sự riêng.

Tập Lăng Vũ đi từ trên lầu xuống, câu chào hỏi cũng chẳng muốn nói, trực tiếp ngồi xuống bàn.

Tập Chính Hãn cau mày, càng nhìn anh càng thấy tức giận đập bàn “Bộp” một tiếng: “Từ giờ trở đi, ba không cho phép con gặp mặt cùng cái cô Phạm Vy Hiên kia nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.