Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 35: Lãnh hương nghịch thiên (4)




Taynàng chợt buông, dây cột tóc đột nhiên rơi xuống tay hắn.

Nàng từng cười sán lạn như đóa mai bừng nở sau tuyết, nói, A Ly, tóc của chàng phải là tự em, tự em sẽ chải đầu búi tóc cho chàng.

Những lời nói mang ý độc chiếm đó, chính là phạm tội đại bất kính. Thiên hạ này là của hắn, nàng cũng là của hắn, thế nào mà nàng lại dám nghĩ hắn sẽ là của một mình nàng?

Nhớ lại sự tinh nghịch của nàng, khóe miệng hắn bất giác cong lên ý cười.

Trước khi chết còn muốn giúp hắn chải tóc. Kết tóc thành phu thê, cả hai mãi mãi ân ái không rời. Đây thực sự là hắn phản bội nàng sao?

Đột nhiên những đau đớn từ dưới đáy lòng lại bùng phát, trong nháy mắt tâm trí dường như sáng tỏ điều vẫn nghi hoặc trong lòng. Nàng nói không phải Bạch Chiến Phong, nếu thực sự nàng không cố ý phản bội, vậy có phải có kẻ đã cưỡng đoạt thân thể nàng?

Bàn tay nắm lấy vai nàng, ôm nàng thật chặt trong lòng, dường như có chút nôn nóng, lại không muốn tìm hiểu thêm bất cứ điều gì.

Toàn bộ trí não của hắn bây giờ chỉ còn lại một tia ý thức duy nhất: Hắn muốn nàng!

Hắn muốn nàng tỉnh lại.

“Sư huynh, cho dù huynh không sợ giảm thọ, thì vẫn là ông trời đã mang nàng đi rồi, nàng sẽ không tỉnh lại được nữa.” Thanh Phong nôn ra một ngụm máu dưới chân, chung quy huyệt đạo cũng đã được giải.

“Nàng đã phản bội huynh, nàng cũng sẽ hại huynh thôi.” hắn cười, sắc mặt khó coi từng bước hướng tới phía hoàng đế.

Ngoài Long Phi Ly, người biết đứa nhỏ trong bụng Tuyền Cơ không phải của hoàng đế chỉ có Từ Hi, Đoạn phu nhân và Thanh Phong.

“Ngươi nói cái gì?” Long Phi Ly thản nhiên hỏi, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Tayáo khẽ động, lại thu về rất nhanh.

“Đừng mà.” Tiếng nói nhẹ nhàng, có chút nhỏ lại có chút nhu nhược yếu đuối.

Cả người hắn chấn động, cúi xuống nhìn, lại bắt gặp ngay cặp mắt si ngốc đang chăm chú nhìn mình.

Có âm thanh của vật gì đó rơi xuống, một cấm quân vì sợ hãi đã buông rơi binh khí trong tay.

Trong nháy mắt, ngay cả tuyết cũng dường như ngừng rơi, gió lại mạnh mẽ thét gào, nức nở giống như tiếng kêu thét bi ai. Sấm rền chớp giật nơi chân trời, mây đen ùn ùn kéo tới, trời đất tối sầm, giống như muốn đổ sập xuống.

Nhìn chằm chằm những biến đổi bất ngờ của trời đất, tất cả mọi người đều hoảng sợ.

“Mặc dù bên cạnh chàng có nhiều người, nhưng người có thể tin tưởng lại không nhiều, đừng làm hại hắn. Hắn là thực lòng muốn tốt cho chàng, là người tốt.”

Người con gái cười, nhưng mặt chau lại, giống như đang chịu nỗi đau nào thống khổ lắm, tay muốn giơ lên chạm vào mặt hắn nhưng lại chỉ có thể bất lực rơi xuống.

Thu hồi ngân châm ở ngón tay, Long Phi Ly càng ôm chặt Tuyền Cơ, cuồng loạn hôn lên môi nàng.

Long Tử Cẩm đứng gần nhất mở to hai mắt nhìn, lúc trước hắn có ôm qua nàng, nàng đã sớm thắt thở. Nhưng giờ phút này, nàng quả thực đã tỉnh lại. Hắn rùng mình nhớ lại câu nói kia của Thanh Phong, cơ thể nàng sẽ có dị biến, tự cảm thấy việc này thật không ổn, sắc mặt Tuyền Cơ như tro tàn, không còn sinh khí, giống như tất thảy đều không hợp lý, khiến hắn cảm thấy một cảm giác lạnh buốt lan khắp cơ thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.