Tại Sao Rơi Trúng Anh?

Chương 35: Hồi ức cứ hiện về




Diệp Ngôn lúc này không còn giữ được bình tĩnh. Hắn bật định vị lên nhưng không tìm thấy vị trí của cô. Cô đã nhớ lại, khi mất trí cô vốn là một người rất thông minh rồi. Những ngày qua cô lại có những thay đổi nhỏ từng chút một. Sự thông minh và quyến rũ của cô càng lộ rõ vậy mà hắn không nhận ra.

Diệp Ngôn hắn tự trách mình sống quen trong hạnh phúc và tình yêu của cô, làm hắn quên mất cô vì sao mà lại ở bên cạnh hắn.

Diệp Ngôn chỉ nghĩ nếu cô có thật sự tỉnh lại, có oán có hận, thì cũng phải đối mặt với hắn la hết ầm trời, chứ không phải chơi trò mất tích. Lại còn lên một chiếc xe lạ vốn như chuẩn bị từ trước hết vậy. Điều này làm Diệp Ngôn phải vừa khổ sở và lo lắng :

" Bảo Thiên em đã nhớ lại ... Em đã nhớ lại và giận anh nên mới bỏ đi đúng không ...? "

Hắn cúi đầu ngồi xuống, hất tung hết toàn bộ hồ sơ trên bàn xuống đất, không thể nào tập trung suy nghĩ được nữa. Tại sao Bảo Thiên lại rời đi, tại sao cô ấy không trách mắng hắn dù chỉ một lời. Hay cô muốn hành hạ hắn kiểu nào khác nữa đây.

----

Trợ lý Lý hay tin ngay lập tức chạy đến cho người đuổi theo xe, nhưng hình như bên nhóm người đi cùng Bảo Thiên đã chuẩn bị trước đó hết , nên đã nhanh chóng cắt đuôi được người phía Diệp Ngôn... Lý An rất hoang mang không kịp gõ cửa chạy vào bên trong thấy cả khung trời loạn lên do Diệp Ngôn hất xuống. Anh liền báo cáo lại :

" Diệp Tổng, xin lỗi anh , bọn họ đã có chuẩn bị, chúng ta bị cắt đuôi..."

Diệp Ngôn đang cúi đầu nét mặt lạnh lùng đã quay trở lại trên mặt anh từ lúc nào. Nụ cười đã theo Bảo Thiên không từ mà biệt biến mất rồi.

----

Diệp Ngôn nói :

" Không cần đuổi theo, cô ấy nhớ ra rồi... không cần đuổi theo nữa ..."

Trợ lý Lý lúc này mặt hốt hoảng lùi lại, anh ấy lại phải hít thật sâu mới nói tiếp :

" Tôi, Tôi thật sự rất xin lỗi, đến hôm nay tôi vẫn không thể điều tra ra thân phận của phu nhân ... Tôi sẽ ngay lập tức điều động toàn bộ lực lượng để điều tra...."

---

Diệp Ngôn nhìn Lý An rồi cười nhếch môi :

" Điều tra làm gì, cô ấy muốn rời khỏi tôi, điều tra được thì làm được gì, đánh cô ấy mất trí rồi bắt đem về lại sao ..."

Hắn vừa nói vừa ra hiệu cho trợ lý Lý ra ngoài đừng làm phiền hắn lúc này.

Lý An đứng nhìn Diệp Ngôn rất muốn an ủi anh lúc này, kêu anh hãy bình tĩnh lại...

Lý An đi vài bước mới quay lại : " Tôi dùng tư cách người bạn nhiều năm khuyên anh, anh nên bình tĩnh, tôi sẽ cố gắng giúp anh, vì chính tôi cũng rất quý mến phu nhân, và biết được cô ấy rất yêu anh, việc cô ấy bỏ đi không lời từ biệt tôi nghĩ là có nguyên nhân nào khác, còn việc nhớ lại nếu giận anh thì đã giận lâu rồi chứ không phải âm thầm bỏ đi ..."

----

Nói xong Lý An cúi đầu chào Diệp Ngôn như một trợ lý thường ngày rồi lui ra ngoài đóng cửa lại..

Diệp Ngôn một mình trong văn phòng của hắn, hắn ngồi trên salon hơi ấm của cô vẫn còn đó, mùi hương của cô vẫn còn thoảng đâu đây ...

Hắn cứ nghĩ

" Tại sao, Bảo Bối,.. Tại sao ....? Nếu giận anh gạt em có thể đánh anh , chửi anh, bắt anh quỳ gối xin lỗi anh cũng chấp nhận, vì sao lại biến mất khỏi cuộc đời anh ? Như vậy không công bằng với anh ? "

---

Hắn nằm xuống nhìn lên trần nhà mắt đã đỏ lên lúc nào không hay... Ký ức bên nhau từ ngày gặp gỡ cứ mãi hiện về , hạnh phúc hắn tạo nên giờ chỉ là ký ức còn sót lại. Người đã bỏ hắn mà đi...

Nụ cười cũng vì thế mà tắt lịm thay vào đó là băng giá ngàn năm lại bao phủ gương mặt điển trai này.

---

Tìm hay không tìm - tìm gặp rồi để làm gì, giải thích gì , người sai từ lúc đầu đến giờ vẫn là hắn, hắn ích kỷ lừa gạt cô, bắt cô bên cạnh hắn, bắt cô yêu hắn thật lòng...

-----

Đang trong chuỗi suy nghĩ bấn loạn không tìm ra lối thoát... Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên từ Vũ Ca:

" Tên khốn kia, tôi gọi anh mấy lần sao anh lại không bắt máy, đưa điện thoại tôi nói chuyện với Bảo Thiên xem, nhớ chết đi được .."

-----

Đầu dây bên kia đang vui cười hớn hở chọc ghẹo còn bên đây thì muốn đập đầu vào tường chết cho xong :

" Cô ấy bỏ đi rồi ..."

---

Bên kia cũng im lặng một khoảng lâu :

" Này tên khốn Diệp Ngôn, anh đã làm gì Bảo Thiên đáng yêu của tôi nói đi ....Cô ấy đi đâu ..." - " Tôi không biết ...."

Diệp Ngôn trả lời xong ném bay luôn cái điện thoại vào tủ kính hồ sơ, kính vỡ tung tóe ra hết ....

-------

Anh ngồi một lát sau rồi quyết định nhặt lại điện thoại trong đống kính vỡ , tay bị một số mảnh kính là đứt nhẹ rướm máu...

Diệp Ngôn gọi lại Vũ Ca :

" Đến công ty rước tôi ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.