*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phải không?” Lăng Mặc lạnh nhạt hỏi lại.
Rốt cuộc Lăng Mặc cũng thả tay ra, tay phải của Khúc Quân được giải phóng.
Ngay tại lúc cậu thở phào nhẹ nhõm, tay của Lăng Mặc đột nhiên thò vào bên trong chăn của cậu.
“A—Mẹ nó cậu muốn làm gì! Đi chết đi!” Khúc Quân kinh hoảng như bị đối phương thọc cho một dao.
“Cậu còn muốn đi phòng tắm công cộng không?” Biểu tình của Lăng Mặc vẫn không thay đổi gì.
“Không đi nữa! Không đi nữa! Mau thả tay ra!”
“Hôm nay đi chơi với Thịnh Dĩnh Hi vui chứ?” Lăng Mặc đổi đề tài.
Bây giờ Khúc Quân chỉ lo lắng cho an nguy của mình, thuận miệng trả lời theo “Vui lắm! Vui lắm!”
“Vui lắm?”
“A— Không vui! Không vui! Cái tên Thịnh Dĩnh Hi kia thế mà lại mắc bệnh tự luyến!”
“Cậu còn chơi với cậu ta nữa không?”
“…Tớ sẽ cố gắng… Tớ sẽ cố gắng không chơi với cậu ta nữa…” Khúc Quân ỉu xìu nói.
Lúc này Lăng Mặc mới thả cậu ra, Khúc Quân lập tức rúc người vào trong chăn, hận không thể bốc hơi ngay lập tức.
“Cậu còn muốn tắm hay không? Nếu tắm thì tớ sẽ đi nấu nước nóng cho.” Lăng Mặc dễ dàng từ giường của Khúc Quân bò sang giường mình.
Hai cái giường nằm liền kề nối đuôi nhau và sát tường.
“Không tắm.”
Lăng Mặc tựa như đã biết trước được đáp án này, tiện tay lấy cái điện thoại bấm bấm, sau đó bật đèn đầu giường rồi lật sách nghiên cứu vi khuẩn ra xem.
Nhìn Lăng Mặc an tĩnh đọc sách, lúc này Khúc Quân mới thở phào, lấy điện thoại của mình ra, bây giờ cậu đặc biệt rất muốn gửi một tin nhắn cho tiến sĩ Giang, nói với anh ta là: Tôi không muốn làm nhiệm vụ này nữa, tôi muốn về nhà.
Nhưng khoan nói đến việc nhắn tin, lỡ như nhiệm vụ lần này thất bại, cũng không biết được là Giang Thành liệu có đá cậu tiếp tục đi làm nhiệm vụ này nữa không.
Mở điện thoại lên, nhìn thấy có một tin nhắn chưa đọc, có lẽ là mẹ Lưu Phân Hương nhắn lại đi.
Ai ngờ vừa mở ra thì biểu thị đó là tin nhắn của Lăng Mặc gửi đến.
—Tớ rất vui vì biết được hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ cậu, nhưng tiếc thay, tớ chỉ muốn chịch cậu chứ không phải mẹ cậu.
Khúc Quân run lên, lúc này cậu mới nhận ra tin nhắn chúc mừng sinh nhật Lưu Phân Hương bị gửi lộn qua điện thoại của Lăng Mặc!
Bởi vì tên hai người đều bắt đầu bằng chữ L, với lại hai cái tên kế bên nhau, Khúc Quân bất cẩn ấn nhầm.
“Tớ có chứng cứ nè!” Khúc Quân giơ điện thoại lên.
“Ừ, vậy cậu cứ gửi tin nhắn đó cho mọi người xem đi.” Lăng Mặc thờ ơ nói.
Khúc Quân thử tưởng tượng, đột nhiên cảm thấy rất chi là bi thương, cho dù cậu có gửi tin nhắn này cho tất cả mọi người xem, thì chắc chắn đa số sẽ cho rằng có ai đó lấy điện thoại của Lăng Mặc nhắn tin bậy bạ, không chừng còn cho là Khúc Quân cậu dư hơi làm trò con bò, cuối cùng sẽ bị mọi người cười nhạo.
Một lần nữa cậu cảm nhận được khí thế cao lãnh ưu tú và đặc quyền của học thần nhà người ta.
Khúc Quân buồn bực cuộn người rúc vào chăn, quyết định ngủ.
Ai ngờ Lăng Mặc vỗ đầu giường cậu “Cậu nằm xoay chân về phía đầu của tớ?”
Khúc Quân tức giận trả lời “Cậu đổi gối về phía kia đi, như vậy là chân đối chân rồi!”
“Cậu nhất định phải hướng chân về phía tớ?”
“Thì sao?” Khúc Quân không muốn phản ứng lại anh nữa.
Cậu luôn cảm thấy lúc còn là Mạc Tiểu Bắc, bọn ở chung với nhau vui vẻ biết bao nhiêu. Bây giờ chỉ đổi một thân xác khác thôi, tất cả mọi thứ đã thay đổi chóng mặt.
Í khoan… Lăng Mặc đã từng nói, anh đã có suy nghĩ không nên với Mạc Tiểu Bắc?
A! Bọn họ ngủ chung một cái chăn, lúc Lăng Mặc ôm Mạc Tiểu Bắc thì trong đầu anh đang nghĩ cái gì?
Bây giờ nhớ lại, cậu thấy mình rất giống một con cá mặt ngu bị cá mập gian xảo vờn qua vờn lại.
Giường của Khúc Quân bỗng nhiên rung lắc, cậu ngóc đầu dậy thì thấy Lăng Mặc đã bò sang bên đây từ lúc nào, chiếm cứ trên giường của cậu!
Hai tay của anh chống hai bên, đường cong của vai và cẳng chân co giãn săn chắc, ẩn chứa sức mạnh, giống như một mãnh thú đang dò xét con mồi của mình.
Khi tay của anh chạm lên đùi của Khúc Quân, cậu nhìn thấy khí thế ào ạt trong mắt của đối phương thì đột nhiên ý thức được điều gì đó, cậu nhấc chân lên cách một lớp chăn dậm lên vai của Lăng Mặc.
“Này, đây là giường của tớ.” Khúc Quân lạnh lùng nhìn Lăng Mặc với ánh mắt cảnh cáo.
Nhưng Lăng Mặc nâng một tay lên ụp lấy mắt cá chân đang đặt lên vai mình, lúc anh nghiêng mặt sang, Khúc Quân nghi ngờ không biết anh có phải muốn hôn bắp chân mình không, Khúc Quân cũng không rút chân về mà dùng sức đạp một cái.
Mà Lăng Mặc rõ ràng chỉ có một cánh tay trái chống bên người cậu làm trụ cột, anh không nhúc nhích vẫn duy trì tư thế cũ, thậm chí còn bấu chặt lấy bắp chân của Khúc Quân và từ từ áp sát lại gần.
Cảm giác nguy hiểm ập tới, Khúc Quân và Lăng Mặc đối mặt nhau, cậu tự nhủ không được lùi bước, không được làm ra hành động thỏa hiệp nào, nếu không trong hai tuần lễ ở chung phòng với Lăng Mặc này, cậu chắc chắn sẽ bị anh đàn áp muốn làm gì thì làm.
“Cậu còn muốn nằm ngủ hướng chân về phía tớ?”
Lăng Mặc đã áp sát tới trước ngực Khúc Quân, cái chân dẫm lên vai Lăng Mặc đã bị anh gập lại, nhưng Khúc Quân vẫn không có biểu tình gì, cậu đang tích tụ sức lực, chuẩn bị tung chân đá người xuống giường!
“Lộ Kiêu, nếu như giường của cậu bị cậu đá sập… Cậu phải ngủ chung với tớ nhỉ?” Giọng nói của Lăng Mặc rất nhẹ, trong giọng điệu lạnh lùng mang theo cám dỗ.
Khúc Quân biết, Lăng Mặc đã cảm nhận được bắp chân của cậu đang dồn sức để tung cú đá, những lời này của anh không phải là cám dỗ mà chính là uy hiếp.
“Cậu muốn nằm đầu đối đầu với tớ đến thế cơ à?”
Khúc Quân hất cằm, rất khó chịu hỏi.
“Cậu sợ nằm đầu đối đầu với tớ đến thế cơ à?” Lăng Mặc lạnh nhạt hỏi lại.
“Tớ sợ cậu cái quần!”
“Không sợ thì tốt.” Lăng Mặc duỗi tay tới.
Khúc Quân lập tức đề phòng, có ý nghĩ liều mạng tẩn đối phương một quyền, ai ngờ Lăng Mặc chỉ lấy cái gối của Khúc Quân rồi tiêu sái ném về lại đầu giường bên kia, sau đó rời khỏi người Khúc Quân.
Một giây kia, Khúc Quân cảm thấy không phải là Lăng Mặc rời đi, mà anh nhẹ tay tha cho mình.
Đờ héo… Cực kỳ cực kỳ khó chịu!
Khúc Quân ngồi dậy, loay hoay một hồi, sau đó quay đầu về phía Lăng Măc và nằm xuống.
Suy nghĩ một lát, vì tìm về tự tôn, cậu nói “Cậu đúng là ấu trĩ!”
“Ấu trĩ chỉ vì cậu.”
Giọng nói của Lăng Mặc truyền tới từ bên kia, nghe rất rõ ràng.
Một cọng dây thần kinh nào đó ở sâu trong óc của Khúc Quân bị kích thích, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Huấn luyện viên của đội bơi lội cũng dựa trên khả năng của từng đội viên mà rèn luyện. Điểm chính cần nâng cao thêm của Khúc Quân chính là xoay người và lấy hơi.
Khúc Quân nghiêng đầu lấy hơi khác với người thường, cậu có thể nghiêng đầu ở cả hai bên để lấy hơi, điều này cũng giúp cậu giữ được thăng bằng khi vẩy nước.
Trợ giảng quan sát cậu hơn một giờ, giúp cậu lập ra nhịp điệu lấy hơi của riêng cậu.
Trợ giảng đứng trên bờ nhìn chăm chú cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì năng lực thích ứng của Khúc Quân rất mạnh.
Đứa trẻ ở độ tuổi này, cho dù là động tác đánh tay vẩy nước hay là đạp chân đều đã hình thành nên thói quen, không thể sửa lại chỉ trông phút chốc được.
Nhưng vấn đề này không có ảnh hưởng lớn gì đến Khúc Quân, trợ giảng giúp cậu sửa lại động tác ở cùi trỏ và cẳng chân, Khúc Quân chỉ cần bơi hai vòng là có thể sửa lại được ngay.
Nhưng cho dù là vậy, đến động tác xoay người của cậu, trợ giảng cũng rất là đau đầu.
Hắn hiểu rất rõ, nếu Khúc Quân muốn nâng cao thành tích thì xoay người chính là điểm mấu chốt.
“Động tác xoay người là một quá trình gia tăng tốc độ, nhưng trước hết phải làm thế nào để dồn sức lực lấy đà, đó mới là cái quan trọng!”
Thậm chí trợ giảng còn cho Khúc Quân xem các video về cảnh xoay người của các vận động viên bơi lội chuyên nghiệp, Khúc Quân chăm chú xem, sau đó xuống nước thực hành, nhưng hiệu quả không được khả quan cho lắm.
Trợ giảng đau đầu đứng trên bờ, huấn luyện viên Thiệu đi tới bên cạnh trợ giảng, cùng ngồi xuống bàn bạc với nhau.
===Hết chương 48===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 48.
Khúc Quân: Em thấy anh luôn luôn cưỡng hôn em, chính là uy hiếp bự với em! Anh không thể thân thiện một chút được à?
Lăng Mặc: Ai chỉ em làm bài tập? Ai sửa đúng động tác bơi cho em? Ai lấy cơm dùm em? Ai mua quà ăn vặt cho em? Ai giặt quần lót và tất chân cho em?
Khúc Quân: Xì tốp! Em biết anh đã mãn cấp bạn trai vườn trường đảm đang rồi!
Lăng Mặc: Vậy em còn không mau nằm xuống.
Khúc Quân: Người sau khi chết mới có thể nằm vĩnh viễn, cho nên bây giờ em chưa muốn nằm xuống!