Tại Sao Ăn Cá Phải Có Xương Cá!

Chương 6: Gia trưởng




Hai người sau khi biểu đạt xong tâm ý của bản thân, thì giống như hai đứa con ních được ăn kẹo đường, tâm trạng vui vẻ biểu hiện rõ ràng ngay trên mặt. Đôi mắt Phạm Hiểu Đông có chút ướt át hơi cong lên, má lúm đồng tiền nho nhỏ vì cậu mỉm cười càng hiện rõ hơn. Nhìn thấy Phạm Hiểu Đông như vậy, trong lòng Bành Kiệt chua chát, ôm lấy cậu, giống như ôm lấy tấm chân tình rung động của mùa hè năm ấy.

“Lần này, không có gì có thể chia cắt chúng ta.” Âm thanh Bành Kiệt khàn khàn vang vọng bên tai Phạm Hiểu Đông.

“Tụi mình sẽ rất hạnh phúc.” Phạm Hiểu Đông chôn mặt vào cổ anh, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở đáp lại.

Cuối cùng thì cũng là do chiếc chuông cửa đã đem hai người đã mất nhưng lại tìm được nhau kéo từ trong hồi ức ra, hai người cầm thức ăn mới ship tới ngồi trên bàn bắt đầu ăn.

Nhìn thấy đồ ăn có món cá, Phạm Hiểu Đông sửng sốt một chút, dời tầm mắt. Hai người đều hiểu ngầm quên đi chuyện Phạm Hiểu Đông biết cách lấy xương cá, mà trở lại như lúc trước, một người lấy xương cá, một người ăn thịt cá.

Buổi chiều khoảng bốn giờ, hai người lái xe tới nhà Phạm Hiểu Đông. Ngay trước cửa, Bành Kiệt có chút khẩn trương, đang chuẩn bị nhấn chuông cửa, thì mẹ Phạm ở bên trong mở cửa ra, “Tiểu Kiệt đến rồi sao, mau vào nhà đi.” Mẹ Phạm mặt mày từ ái nói.

“Dì, làm phiền rồi ạ.” Nói xong cầm theo quà tặng trưởng bối cùng Phạm Hiểu Đông ở phía sau đi vào.

“Lần đầu gặp mặt không biết mọi người thích gì, nên hỏi Hiểu Đông, hi vọng mọi người sẽ thích.” Bành Kiệt đưa từng món quà cho mẹ Phạm, ba Phạm và hai vợ chồng anh trai Phạm.

“Dì thích lắm.” Mẹ Phạm nhìn quà Bành Kiệt tặng mình, rất vui, bất kể là gì thì đây cũng là tấm lòng của đứa nhỏ này.

Sau khi đưa quà xong, mẹ Phạm trở về phòng bếp chuẩn bị bữa tối, nhìn thấy mẹ Phạm đi phòng bếp, Bành Kiệt cũng đi theo.

Vừa tới phòng bếp thì Bành Kiệt đã bị mẹ Phạm gọi ra ngoài, “Tiểu Kiệt, ra ngoài trò chuyện đi, ở đây có dì là được rồi.” Bành Kiệt không hề bị lay động, “Dì à, để con giúp dì.” Nhìn thấy Bành Kiệt đã bắt đầu rửa đồ ăn, mẹ Phạm cũng không đuổi anh ra ngoài nữa.

Từ phòng rửa tay đi ra thì Phạm Hiểu Đông thấy Bành Kiệt đang hỗ trợ ở phòng bếp, cũng muốn tới hỗ trợ, cửa còn chưa vào đã bị mẹ Phạm đuổi ra ngoài.

“Mẹ ~ Tại sao Bành Kiệt vào được mà con thì không được.” Mặt Phạm Hiểu Đông đầy oan ức.

“Chỉ với công phu mèo cào của con, không đốt cái phòng bếp của mẹ là mừng rồi, tìm anh con chơi đi!” Mẹ Phạm cũng không ngẩng đầu lên liền trả lời.

Phạm Hiểu Đông nghe vậy thì càng uỷ khuất, không phải chỉ xém chút xíu là làm nổ nồi thôi mà? Cuối cùng cũng có nổ đâu? Càng nghĩ càng oan ức, Phạm Hiểu Đông nhìn về phía Bành Kiệt cầu viện.

Nhận được tín hiệu cầu viện của Phạm Hiểu Đông, Bành Kiệt nhìn cậu bất đắc dĩ lắc đầu. Phòng bếp thực sự không phải là nơi có thể đứng nhiều người, Bành Kiệt chỉ có thể từ chối lời cầu viện.

Nhìn Bành Kiệt chuyên nghiệp làm cơm, mẹ Phạm rất hài lòng, hai người ở cùng nhau nhất định phải có một người biết nấu ăn. Bởi vì kỹ thuật của Bành Kiệt rất tốt, nên mẹ Phạm với anh làm xong cơm rất nhanh.

Trong quá trình ăn cơm, Bành Kiệt thành thục lấy xương cá rồi gắp thức ăn Phạm Hiểu Đông thích vào trong chén cậu, rơi vào trong mắt mọi người, đều rất vui mừng. Đặc biệt là mẹ Phạm, sợ nhất là con trai sẽ bị mắc xương cá, nhìn động tác của Bành Kiệt thì cũng nhận ra đây là làm lâu quen thói, có người giúp con trai lấy xương cá, bà cũng yên lòng.

Sau bữa cơm tối, ba Phạm gọi Bành Kiệt vào phòng sách, đồng thời thì anh trai Phạm cũng gọi Phạm Hiểu Đông vào một căn phòng khác, để lại mẹ Phạm và chị dâu Phạm chuẩn bị một chút hoa quả sau khi ăn.

Bị anh hai gọi vào phòng nhưng tâm trạng Phạm Hiểu Đông đều ở trong phòng sách, lúc anh trai Phạm kêu cậu ngồi xuống cũng không phản ứng gì.

“Hiểu Đông,” Anh trai Phạm bất đắc dĩ gọi lại, “Đừng nghĩ lung tung, ba sẽ không làm gì Tiểu Kiệt đâu, bây giờ là thời gian nói chuyện của chúng ta.”

Nghe anh trai Phạm muốn nói chuyện với mình, Phạm Hiểu Đông mới lấy lại tình thần, “Anh hai, chúng ta nói chuyện gì à?”

Anh trai Phạm không nhịn được cười, “Em ngốc hả, ngày hôm nay cho em dẫn Tiểu Kiệt về đây, chẳng lẽ em không muốn tâm sự với anh chuyện tình cảm của hai đứa?”

“Hì hì, em đây không phải là do vui quá sao.” Phạm Hiểu Đông không tiện trả lời.

“Em với Bành Kiệt ở bên nhau lúc anh ấy học lớp 12, thi đại học vừa xong thì bị mọi người biết chuyện.”

“Mỗi ngày cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng đi thư viện học tập. Những chuyện này rõ ràng rất khô khan, nhưng nếu ở cùng anh ấy, không biết vì sao, liền cảm thấy rất hạnh phúc.”

“Thật ra tụi em trước và sau khi ở cùng nhau cũng không có thay đổi gì cả, nếu có thì là do mấy chuyện này làm rất có cảm giác đó là đương nhiên.”

“Kỳ thực cũng không có gì để nói, thời gian yêu đương vẫn chưa tới một năm, mà đoạn thời gian đó anh ấy chuẩn bị thi đại học, trừ lúc học ra thì cũng không có thời gian ra ngoài đi chơi, nhưng mà từ nhỏ tới lớn vẫn luôn ở bên nhau, nên chơi cũng đã chơi hết rồi, cho nên tâm trạng lúc đó vẫn tốt lắm.” Phạm Hiểu Đông ngọt ngào nhớ lại.

Nhìn mắt em trai vì cười mà cong lên, tâm tình anh trai Phạm thời dài một hơi, em trai ngốc của anh, xem ra đã cắm ở trên người Bành Kiệt luôn rồi.

So với cuộc nói chuyện vui vẻ bên này, bên kia của Bành Kiệt nghiêm túc hơn một chút.

“Tiểu Kiệt, chúng ta nói thẳng.” Ba Phạm nhìn Bành Kiệt giả bộ trấn định trước mặt, “Ba mẹ con ở bên đó đã giải quyết ổn thoả chưa?”

“Đã giải quyết xong rồi ạ, lần này về nước chính là muốn cầu ngài và dì đồng ý.” Bành Kiệt trả lời.

“Hiện tại ta và dì con đã đồng ý, sau này con có tính toán gì?” Ba Phạm uống một hớp nước.

“Con dự định sẽ kết hôn với Hiểu Đông,” Bành Kiệt trịnh trọng nói, “Con biết chúng con không thể lãnh giấy kết hôn, nhưng lễ cưới nhất định sẽ làm, đây là việc chứng minh tốt nhất mà con có thể làm. Có lẽ có rất nhiều người không thể chấp nhận, nhưng con không muốn Hiểu Đông chịu oan ức, không có giấy kết hôn, nhưng chúng con có lễ cưới, có lễ cưới có thể chứng minh, chúng con là người yêu hợp pháp của nhau.”

Nghe lời nói của Bành Kiệt, ba Phạm rất vui, đồng ý với ý định tổ chức lễ cưới của anh.

“Chú, mấy ngày nữa ba mẹ con cũng về nước, lúc đó phiền chú với dì cùng nhau tới dùng bữa cơm, bàn bạc với nhau một chút về ngày lễ ngày cưới.”

“Được.” Ba Phạm cao hứng vỗ vỗ vai Bành Kiệt.

Tối đó Bành Kiệt ở lại, để cho anh với Phạm Hiểu Đông ở một phòng.

Cuối cùng thì cũng đợi đến khi hai người được ở chung với nhau, Phạm Hiểu Đông nhanh chóng rửa mặt, căng thẳng nằm một bên giường, nghe thấy tiếng Bành Kiệt từ phòng tắm đi ra thì lập tức giả bộ ngủ.

Nhìn thấy bé ngoan Phạm Hiểu Đông nằm ở một bên giường, Bành Kiệt cẩn thận nằm ở bên còn lại, “Hiểu Đông?” Bành Kiệt nhỏ giọng hỏi.

“…” Nghe thấy âm thanh phía sau, Phạm Hiểu Đông căng thẳng không dám đáp lại, tiếp tục giả bộ ngủ.

Âm thanh cái chăn làm bại lộ cậu, Bành Kiệt đưa tay vòng qua cậu, đem cậu ôm vào trong lòng ngực. Phạm Hiểu Đông bị ôm vào trong ngực anh thì trái tim đều nhảy lên không ngừng, gắt gao túm chặt áo ngủ của Bành Kiệt.

“Đông ngốc, nếu em kéo áo anh nữa thì anh sẽ cởi áo ra đấy.” Bành Kiệt cười nhẹ.

Cảm nhận được lồng ngực di chuyển trước mặt, mặt Phạm Hiểu Đông đỏ rần, may là đã tắt đèn, không là sẽ bị cười nhạo cho coi.

“Ngủ đi, anh không đùa em nữa.” Nói xong Bành Kiệt hôn lên trán cậu một cái, “Thật vui vì anh đã tìm được em.”

“Em cũng vậy.” Phạm Hiểu Đông thấp giọng nói lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.