Tài Nghệ Không Bằng Người

Chương 7




Ăn tối xong, Biên Dĩ Thu và con trai ngồi trên tấm thảm trải sàn trong phòng khách ăn đồ ngọt thím Tần làm. Lấy đá bào trong suốt lấp lánh từ tủ lạnh ra, thêm đậu phộng nghiền nhỏ, nho khô, hạt mè đen và một ít nước đường nâu. Cho một muỗng vào miệng, khỏi phải nói cũng biết là ngon đến cỡ nào.

Kha Nhất Thần ăn xong một ly rồi còn muốn ăn tiếp, đôi mắt trông mong nhìn ba mình. Biên Dĩ Thu quay đầu lại nhìn Kha Minh Hiên đang nghe điện thoại trong sân một chút, sau đó nhanh tay lẹ mắt sang nửa ly đá bào của mình qua, xong làm bộ như mình ăn hết rồi, đi vô nhà bếp kêu thím Tần lấy thêm ly nữa.

Kha Minh Hiên nói chuyện điện thoại xong vào nhà, lúc đi qua phòng khách nhìn thất ly đá bào của Kha Nhất Thần, hỏi: “Sao hôm nay ăn chậm vậy?”

Kha Nhất Thần chớp chớp đôi mắt nai, một mặt ngây thơ nói: “Bởi vì con chỉ được ăn có một ly cho nên ăn nhanh quá thì sẽ mau hết lắm.”

Kha Minh Hiên hài lòng gật gật đầu, ngồi xuống xoa xoa tóc con trai: “Ba chỉ muốn tốt cho con thôi. Con xem, mới tuần rồi con ăn quá nhiều kem nên mới bị đau bụng đó.”

Kha Nhất Thần ôm ly đá bào cười cong đôi mắt như vầng trăng, nói: “Cho nên con mới nghe lời ba nè.”

“Ngoan lắm.” Kha Minh Hiên thưởng cho cậu nhóc một cái hôn lên trán. “Vậy con cũng phải giúp ba trông chừng cha con nữa đó, không được để cho cha ăn nhiều, nhớ chưa?”

“Dạ được.” Kha Nhất Thần nhanh nhẹn gật gật đầu. “Ba, ba yên tâm đi làm việc đi, con sẽ trông chừng cha cho.”

Ba đi làm việc con với cha sẽ vui vẻ cùng nhau ăn đá bào.

Vì vậy Kha Minh Hiên cực kỳ yên tâm mà lên lầu vào thư phòng xử lý công việc.

Kha Nhất Thần giơ tay lên làm dấu hiệu OK với Biên Dĩ Thu đang bước ra từ nhà bếp, hai cha con tiếp tục ngồi trên thảm trải sàn vừa ăn đá bào vừa xem tivi. Nhưng rất nhanh sau đó liên minh bền vững giữa hai cha con đã sụp đổ chỉ vì Kha Nhất Thần muốn xem hoạt hình còn Biên Dĩ Thu thì muốn xem phim hành động. Lúc hai cha con đang vật lộn với nhau trên sofa thì Tả bảo tiêu từ ngoài cửa bước vào, cậu cúi người nhặt điều khiển tivi văng xuống dưới chân mình, không cẩn thận nhấn vào kênh tin tức.”

“… Cảnh sát thành phố vừa phái ra lực lượng tinh nhuệ nhất cảnh cục để truy quét tội phạm sau nửa năm mật phục theo dõi và điều tra, vượt qua mọi khó khăn gian khổ, chiều nay, trên đường Long Lĩnh, cảnh sát đã thành công triệt phá được đường dây mua bán ma túy lớn. Toàn bộ mười bảy nghi phạm đều bị bắt. Ở hiện trường còn thu được bốn kg ma túy đá, bốn súng lục màu đen, một trăm hai nươi lăm viên đạn và mười ba đao kiếm bị quản chế….”

Giọng nói của phát thanh viên đang thu hút sự chú ý của hai người lớn trong phòng khách, Biên Dĩ Thu đang bận rộn “tranh đấu” với “quái vật nhỏ” vung vẩy móng vuốt bé xíu cũng phải liếc mắt nhìn màn hình TV một cái.

Mà Tả Thành vốn định vào nhà bếp thì lại bước đến gần TV hơn rồi mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên đó.

Vừa nãy có hình ảnh một người rất quen thuộc lướt qua ống kính, cậu nhìn thấy rõ ràng tay người đó bị thương, máu chảy rất nhiều làm ướt cả cánh tay.

Trên màn ảnh có một nhóm nhân viên y tế cùng nhau đi tới, che mất hình ảnh Cố Lăng ở bên ngoài. Tả Thành cầm điều khiển muốn tua lại hình ảnh vừa rồi, ngón tay vừa nhấc lên một nửa mới nhớ tới đây là TV chứ không phải máy tính, không có nút lùi hay nút tạm dừng.

Lúc này, Biên Dĩ Thu đã giành được đại thắng thông qua việc cù lét, Kha Nhất Thần đã hoàn toàn bị đánh bại. Giữa tiếng cường khanh khách và tiết rít gào của cậu nhóc, hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt Tả Thành, sau đó lại yên lặng nghĩ, ‘chắc là Sói con nhà bọn họ không giữ lại được nữa rồi.’

Tả Thành đứng sững tại chỗ vài giây mới nghe được Biên lão đại đang gọi cậu, à không phải, hỏi điều khiển từ xa trong tay cậu: “Đưa đây, tôi muốn đổi kênh.” Cậu vội vàng đưa điều khiển tới rồi định đi về phòng. Biên Dĩ Thu nói về phòng làm cái gì mà về phòng, ở đây coi phim với tôi. Vừa nói vừa mở Rạp chiếu phim gia đình ra, bấm vào một bộ phim Hollywood lúc trước có doanh thu phòng vé rất cao.

Tả Thành không yên lòng mà nhìn chằm chằm màn hình TV, đối với mấy cảnh đánh nhau khí thế ngất trời không hề có chút hứng thú nào. Dưới cái nhìn của cậu thì mấy chiêu thức đó đều như trò mèo, cậu với Cố Lăng tùy tiện đánh ra hai chiêu cũng có thể đánh đẹp hơn so với mấy người này.

Bất quá, sau này Cố Lăng không thể so tài với cậu được nữa sao? Cánh tay đó của anh ta không biết có sao không? Vết thương của anh ta nằm ở trên tay phải, sau này có thể cầm súng được nữa không? Kỹ năng bắn súng của anh ta tốt như thế, liệu có bị phế luôn không?

Tả Thành càng nghĩ càng thêm nôn nóng, nhớ đến phản ứng lúc chiều của Biên Dĩ Thu cậu lại càng không dám gọi điện cho Cố Lăng ở trước mặt hắn, chỉ có thể chốc chốc nhìn màn hình điện thoại, chốc chốc lại nhìn lão đại nhà mình, làm như dưới mông cậu có cây kim, ngồi như thế nào cũng thấy không thoải mái, giống như đang ngồi trên đống lửa vậy.

Biên Dĩ Thu liếc mắt nhìn cậu một cái, làm như cái gì cũng không biết, tiếp tục say sưa xem phim, còn thỉnh thoảng bình luận về nội dung phim với cậu.

Tả Thành cũng đành phải ừ hử đáp lời, còn nội dung phim đang chiếu cái gì, kỳ thực cậu cũng không biết, trong đầu cậu chỉ có kỹ năng bắn súng và cánh tay bị thương máu me đầm đìa của Cố Lăng.

Nếu như sau này anh ta không thể cầm súng được nữa, đó không phải là điều rất đáng tiếc hay sao?

“ Thép bị đụng gãy mà xương sống lại không gãy, còn có thể đứng lên đánh tiếp, này không phải là đùa đó chứ?”

Biên Dĩ Thu nghiêm túc mà bình luận nội dung phim.

“Lão đại!” Tả Thành không hơi đâu đi quản cái gì mà thép, cái gì mà xương sống, cậu chỉ muốn biết cánh tay Cố Lăng bây giờ thế nào rồi.

Biên Dĩ Thu quay đầu nhìn cậu: “Sao?”

“Tôi….” Tả Thành đứng lên khỏi ghế sofa, hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Tôi muốn đi gọi điện.”

“Hả? Ừ, đi đi.” Biên Dĩ Thu tùy tiện gật đầu.

Tả Thành không nghĩ hắn sẽ đồng ý nhanh như vậy, nhất thời sũng sốt đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Biên Dĩ Thu nhíu nhíu mày: “Sao nữa? Còn chờ tôi gọi giúp cho cậu à?”

Tả Thành lật đật nói “ Không cần đâu.” Sau đó ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, không chú ý đến sau lưng cậu, Biên Dĩ Thu đang cong cong khóe miệng.

Chờ đến lúc về lại phòng, cậu cầm điện thoại lên lại không biết có nên ra ngoài hay không. Chắc bây giờ anh ta đang ở bệnh viện rồi, anh ta có thể nhận điện thoại của mình được không? Nếu mà bắt máy thì phải nói cái gì đây? Cậu phải làm sao để biểu hiện của mình có thể tự nhiên hơn một chút. Nếu mình đối với anh ta quá quan tâm, anh ta có hiểu lầm là mình đồng ý với anh ta không? Vậy rốt cuộc thì đồng ý hay là không đồng ý anh ta? Nếu đồng ý thì sẽ nói chuyện yêu đương với anh ta sao? Nhưng mấy cái chuyện yêu đương này thì nói làm sao? Có phải còn phải làm… “cái việc kia” hay không? Vậy thì ai ở trên ai ở dưới? ai công ai thụ? Lẽ nào cậu cũng học theo cách của Lão đại với Kha tổng nhà cậu, mỗi lần làm “cái đó” thì phải đánh nhau một trận? Vậy chắc chắn là Cố Lăng không đánh lại cậu đâu nha. Cho nên mình có thể ở trên rồi đúng không? Mà nếu lỡ như Cố Lăng không muốn thế thì phải làm sao bây giờ? Vậy có phải sẽ không thể nói chuyện yêu đương nữa hay không?

Tả bảo tiêu buồn bực mà vò đầu bứt tóc. Vấn đề phức tạp như thế thì chắc chắn là với trí thông minh của mình không thể nghĩ ra được gì rồi. Mà nghĩ nghĩ, nghĩ đến cuối cùng lại cho ra kết luận là cậu và Cố Lăng không phải đang chơi đùa, vậy nếu đã không chơi đùa thì cuộc gọi này có nên gọi nữa hay là thôi?

Tả Thành ôm điện thoại ngã xuống giường, suy nghĩ xem có nên gọi hay là làm như không biết gì mà đi ngủ. Lúc cậu còn đang phân vân thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc vui vẻ reo vang.

Cậu trở mình, nhấc tay nâng điện thoại giơ lên trước mặt, kết quả…. “Bộp” một tiếng, điện thoại di động rớt xuống đập vô mặt, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác mà đập ngay vô mũi của tên nào đó đang giả chết.

Tả bảo tiêu đau đến mức “Ahh” một tiếng thật to, sau đó luống cuống chân tay mà ngồi dậy, cầm điện thoại lên nhìn hai chữ “Cố Lăng” đang nhấp nháy trên màn hình, tay cậu run run nhấn nhầm vào nút từ chối nhận cuộc gọi.

Tả Thành: “….”

Cố Lăng đang ở đầu bên kia điện thoại: “….”

Phó đội trưởng Mạnh Hạo đang ở bệnh viện băng bó vết thương cùng với Cố Lăng, xoay người cười đến bờ vai cũng run run.

Cố Lăng nói: “Kỳ thật cậu không cần phải quay qua chỗ khác cười đâu, cậu có thể quang mình chính đại mà cười.”

“Được” Mạnh Hạo nói xong liền quay lại, không hề khách khí mà cười càng lúc càng to.

Chờ hắn cười xong Cố Lăng mới nói: “Tháng này không có tiền thưởng nhé.”

Mém xíu nữa Mạnh Hạo bị nước miếng của mình sặc chết.

Cố đội trưởng cầm điện thoại bấm gọi lại lần nữa, lúc này thì Tả Thành bắt máy rất nhanh, vừa mới vang lên hai hồi chuông thì trong máy đã nghe được giọng nói quen thuộc. “A lô.” Có điều, do Cố Lăng suốt ngày tiếp xúc với các phần tử tội phạm, cho nên vị Tổ trưởng tổ phòng chống xã hội đen lập tức nhận ra chút giả vờ bình tĩnh trong câu nói này.

Cậu ấy đang khẩn trương vì điều gì?

Tả Thành cũng không biết mình đang khẩn trương vì cái gì. Rõ ràng là mấy ngày trước còn đi ăn cơm, uống rượu, xem phim cùng nhau, bây giờ chỉ nói với anh ta mấy câu thì sao cậu lại căng thẳng đến không biết nói gì rồi. Nếu như chuyện này để cho người khác biết được, vậy không phải cậu sẽ bị họ cười nhạo suốt năm này qua tháng nọ hay sao.

Tả Thành ngồi nghiêm túc ở trên mép giường, còn thật sự hít sâu một hơi, sau đó tận lực để cho giọng nói của mình nghe bình thường một chút.

Cậu hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”

Cố Lăng trả lời: “Ở bệnh viện….”

Ah! Thông suốt rồi.

Tả bảo tiêu vất vả lắm mới giả vờ trấn định được, lúc nghe đến hai từ “Bệnh viện” liền vẫy cờ trắng quy hàng, cậu cũng không phát hiện mình đã đứng phắt dậy từ lúc nào.

“Anh ở bệnh viện? Anh không sao chứ? Cánh tay của anh thế nào rồi?”

Đầu Cố Lăng bị ném liên tiếp ba câu hỏi liền, làm cho Cố đội trưởng vốn muốn tùy tiện nói một câu đại loại như “không có chuyện gì.” Để an ủi cậu liền nhanh trí, cố ý đổi thành giọng điệu có chút suy yếu mà trả lời: “Tôi không sao, em đừng lo lắng.”

Tả bảo tiêu ngây thơ quả nhiên mắc bẫy. Giọng điệu như thế hoàn toàn không giống Cố Lăng bình thường chút nào, cánh tay của anh ta nhất định là bị thương rất nặng, có lẽ thật sự bị phế rồi cũng nên.

Nghĩ tới đây Tả Thành cảm thấy mình thật khó thở, nhấc chân lên muốn chạy ra ngoài.

“Anh đang ở bệnh viện nào, tôi chạy qua đó thăm anh?”

“???” Nhất thời, Cố Lăng cũng nghẹn lời, anh thấy hình như có gì đó sai sai thì phải???

“Ah… cái đó…. Giờ này cũng đã trễ lắm rồi, hay là em đừng tới nữa.”

Nhưng mà nghe Cố Lăng ấp a ấp úng như thế nên gương mặt vàng trong làng bảo tiêu – Tả tiểu Thành liền tự hiểu rằng: ‘Nhất định là anh ấy không muốn mình nhìn thấy bộ dáng đau khổ muốn chết của anh ấy rồi.’ Bỗng chốc, cậu thấy mình còn khó chịu hơn lúc nãy.

“Không sao, vẫn chưa tới mười một giờ mà. Nói tên bệnh viện đi, bây giờ tôi sẽ đi.”

Cố Lăng: “….”

Cậu nhóc này, sao mà thật thà quá vậy? Chẳng qua, anh chỉ muốn giả vờ đáng thương đùa cậu chút xíu, thuận tiện hỏi cậu có đồng ý làm bạn trai của anh hay không, sao vừa mới nói có hai cậu đã trực tiếp chạy đến rồi? Cho hỏi, đây là cái loại tình huống gì vậy?

Lần thứ hai Mạnh Hạo nhìn thấy biểu tình mất khống chế của đội trưởng nhà mình, cười đến không khép được mồm. Khi được Cố đội trưởng hứa hẹn “Tiền thưởng tháng này chia ra cũng không ít.” Liền vui vẻ chạy đến quầy lễ tân khóc lóc ỷ ôi xin cho đội trưởng nhà mình được nằm viện.

Cô Y tá đầy mặt khó hiểu: “ Tay của anh cảnh sát này chỉ bị viên đạn bay qua làm thương tổn vùng da, nhìn bên ngoài thì thấy đáng sợ vậy thôi chứ không có bị thương động đến gân cốt. Chỉ cần băng bó cẩn thận một chút là có thể về rồi, không cần phải nằm viện đâu.”

Vẻ mặt Mạnh Hạo quang minh chính đại mà nói: “Nhưng mà bây giờ anh cảnh sát đó cảm thấy đầu váng mắt hoa, đầu nặng chân nhẹ, tim đập đã nhanh lại còn muốn ói. Lúc anh ấy thi hành nhiệm vụ không chỉ có viên đạn làm trầy da thôi đâu, còn bị đụng trúng đầu, chắc là bị chấn động não rồi, cần phải nằm viện để quan sát cho kỹ mới được.”

Nói đơn giản chút là: ‘hỏng đầu rồi.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.