Tai Nạn May Mắn

Chương 8




Có bí mật!

Hình như từ ngày gặp qua Chu Á Ninh Lư Phương Phỉ đã thấy rất lạ, sau khi gặp Chu Á Ninh càng thấy rất lạ. Mất hút, ngay cả người không thấy đâu. Hôm nay sau khi ăn cơm tối, Lâm Thiên Vũ liền không có thấy người Lư Phương Phỉ đâu.

Chân hắn bây giờ khá tốt, nên việc rửa bát do hắn làm, còn Lư Phương Phỉ hay hay rồi ăn cơm xong thì để xuống bát đũa, người cũng biến mất

Lư Phương Phỉ đến tột cùng là làm gì? Lâm Thiên Vũ vừa rửa chén vừa nghĩ tới Lư Phương Phỉ rất lạ, hắn không đoán nàng đang nghĩ gì.

Lúc này Lư Phương Phỉ đang nửa nằm ở trên ghế của thư phòng uống rượu, trong lòng nàng có chút nghi hoặc, không biết giờ phải làm gì. Trong lòng nàng rất không dễ chịu, loại cảm giác này là chưa từng có.

Lư Phương Phỉ quơ quơ ly rượu, chất lỏng màu đỏ làm cho nàng có chút muốn ói nhưng uống vào cảm giác lại thật tốt.

Sauk hi gặp Chu Á Ninh nàng len lén đi bệnh viện làm kiểm nghiệm, xác định lại chuyện mang thai phải thật hay không, bác sĩ bao nàng mang thai được 7 tuần, thai nhi rất khỏe mạnh.

Kỳ thật Lư Phương Phỉ lúc này đặc biệt muốn uống rượu trắng, có thể rượu mạnh sẽ nhanh say hơn nhưng là bây giờ nàng có thai, nên phải nghĩ cho cái thai 1 chút, tra cứu thấy rượu vang đỏ không có hại cho thai nhi nên nàng uống. Bình thường uống hai ly rượu nàng hoàn toàn không có cảm giác, nhưng bây giờ nàng thậm chí có vài phần say, quả nhiên rượu không say mà lòng người tự say!

Lư Phương Phỉ nhấp một rượu nhỏ suy nghĩ lại nhớ tới cái ngày nhìn thấy Chu Á Ninh kia.

Nàng nghiêm túc nghĩ tới ngày đó Lâm Thiên “thổ lộ ” nghe thực đơn giản, đơn giản đến nàng vừa nghe cũng biết là gạt người, nào có người sẽ thổ lộ như vậy, huống chi là đối với bạn gái trước thì ngụ ý không phải là rõ ràng sao, chẳng qua là kích thích Chu Á Ninh mà thôi.

Chu Á Ninh làm hại Lâm Thiên Vũ ngã gãy chân, Lâm Thiên Vũ chẳng qua là trả thù cô ta nho nhỏ, hắn nói yêu mình chỉ là nói thôi.

Đúng là oan oan tương báo?

Lư Phương Phỉ nhịn không được cười lên vì Lâm Thiên Vũ mà thấy buồn cười, cũng vì mình mà cười, nhìn thấy bộ mặt Chu Á Ninh dày cảm thấy rất buồn cười!

Nàng cảm giác mình thật thay đổi rồi nếu là lúc trước thì nàng đâu được như vậy, vì biết thừa Lâm Thiên Vũ sẽ không yêu mình, biết rõ bọn họ cùng một chỗ chẳng qua là vui đùa một chút mà thôi, nàng thong dong bình tĩnh là 1 Lư Phương Phỉ trước kia chỉ là khẽ mỉm cười không gì hơn cả .

Nàng dĩ nhiên chiếm được thân thể Lâm Thiên Vũ cần gì phải co kéo thêm trái tim hắn, yêu một người không phải là chỉ cần nhìn đối phương vui vẻ mà không phải là chiếm lấy sao?

Nhưng bây giờ nàng lại không làm được nàng có con của hắn, nàng yêu hắn càng sâu hơn loại yêu này không có lúc nào là không gặm nhắm cõi lòng của nàng, giày vò lấy nàng, như hành hạ lý trí của nàng, nàng tựa như phát điên muốn cùng Lâm Thiên Vũ ở một chỗ.

Cái loại cảm giác muốn chiếm lấy làm cho nàng thấy rất hoảng sợ, cảm giác mình xấu hổ, không dám đi đối mặt với Lâm Thiên Vũ, nàng sợ hãi có một ngày nàng sẽ không chịu được dùng đứa con uy hiếp Lâm Thiên Vũ làm cho hắn ở cùng mình.

Nên làm cái gì bây giờ? Là buông tha, hay là rời đi? Là thẳng thắn hay là cố chấp?

Lư Phương Phỉ nhăn nhó, đầu lại còn đau có lẽ là do uống rượu trước mắt nàng đều thấy rất mơ hồhình như thấy Lâm Thiên Vũ đi đến.

Rửa bát xong Lâm Thiên Vũ đi tìm khắp các phòng trong biệt thự cuối cũng cũng thấy Lư Phương Phỉ, vừa mở ra cửa đã thấy 1 mùi rượu.

Lâm Thiên Vũ cau mày đi đến trước mặt Lư Phương Phỉ muốn trách cứ nhưng thấy mặt Lư Phương Phỉ như vậy, lòng lại mềm.

“Mới vừa ăn cơm sao lại uống rượu, cậu bình thường không phải là không thích rượu sao?” Lâm Thiên Vũ liền đưa tay đến đoạt lấy ly rượu trong tay nàng, lại thấy Lư Phương Phỉ cười khúc khích né ra.

“Không cần cậu quan tâm.”

Lư Phương Phỉ biết rõ người đối diện là Lâm Thiên Vũ, nàng có chút choáng váng tuy không đến mức ý thức không rõ lắm nhưng mồm miệng vẫn lanh lợi .

“Tại sao lại uống rượu?” Lâm Thiên Vũ nhìn trên bàn trà chỉ còn nửa bình rượu, nữ nhân này còn uống không ít.

“Không cần cậu quan tâm.” Lư Phương Phỉ nàng bây giờ còn không muốn đối mặt với Lâm Thiên Vũ.

Lâm Thiên Vũ mày cau lại nhìn nàng, thấy Lư Phương Phỉ như vậy làm cho hắn dở khóc dở cười, trong lòng lại đau lòng. Nàng nhất định là có tâm sự hơn nữa có thể khẳng định là chuyện này nhất định liên quan đến mình.

“Phương Phỉ! Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Có phải có tâm sự gì nói cho tớ biết được không? Hay là tớ đã làm sai điều gì tớ nhất định sẽ thay đổi.”

Lư Phương Phỉ ánh mắt rã rời nhìn về phía Lâm Thiên Vũ, lung lay muốn ngồi dậy Lâm Thiên Vũ đỡ nàng, lại bị nàng một tay đẩy ra

“Thiên Vũ!Lâm Thiên Vũ tiên sinh…”

Lư Phương Phỉ cầm lấy 1 cái ly khác trên bàn run lẩy lại rót rượu, nhét vào trong tay Lâm Thiên Vũ, cầm cái ly của mình nhẹ chạm vừa cười vừa nói:

“Đến rồi vậy chúng ta cạn ly ăn mừng…”

“Ăn mừng?” Lâm Thiên Vũ không hiểu nhìn nàng, Lư Phương Phỉ xác thực nói rất đúng ăn mừng, có thể là nét mặt của nàng có vẻ vui sướng.

“Ăn mừng gì?”

Lư Phương Phỉ hỗn độn trong đầu còn giằng co, nàng hít một hơi thật sâu mấp máy miệng, cuối cùng không có nói ra

“Ăn mừng là ăn mừng , tớ không nói cho cậu…” Nói xong Lư Phương Phỉ một hơi xử lý rượu trong ly.

Không nói cho hắn? Quả nhiên có việc giấu hắn, rốt cuộc là chuyện gì đây?

Lâm Thiên Vũ ánh mắt mông lung nhìn Lư Phương Phỉ, nhìn nàng say thành như vậy cũng không chịu lộ ra một câu, xem ra việc này không nhỏ đây, hơn nữa hắn càng thêm xác định việc này có quan hệ tới mình.

Lâm Thiên Vũ cũng không gấp dù sao đều say như vậy rồi, hắn không ngại cho Lư Phương Phỉ uống nhiều một chút không chừng nàng sẽ nói ra.

Hắn cầm lấy cái ly không của Lư Phương Phỉ giúp nàng rót một chén

“Nếu đã vui vẻ như vậy đêm nay dứt khoát không say không ngừng.”

“Tốt. Hay cho không say không ngừng.” Lư Phương Phỉ nhận ly, lại 1 ực uống cạn.

Không biết lại mấy ly, trên bàn đã đổ đầy rượu.

Lâm Thiên Vũ cũng uống không ít cũng may tửu lượng của hắn quả thực không tồi, hắn ôm Lư Phương Phỉ cúi đầu nhìn nàng, nhìn khuôn mặt đỏ vì rượu của Lư Phương Phỉ, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.

Lư Phương Phỉ hoàn toàn say, nàng dán vào Lâm Thiên Vũ, thân thể mềm mại vịn bờ vai của hắn, cười hề hề không ngừng.

“Thiên Vũ, Thiên Vũ…”

“Sao?” Lâm Thiên Vũ trong mắt chỉ có Lư Phương Phỉ, nhìn nàng trong lòng tràn đầy tình yêu.

“Tớ nói cho cậu biết một bí mật…”

“Ừ?” Lâm Thiên Vũ lười biếng kéo cao giọng, lười biếng khiến người ta tâm động.

“Tớ thật yêu cậu, rất yêu….”

Lâm Thiên Vũ cười hôn nàng, hắn còn tưởng rằng Lư Phương Phỉ thẳng thắn sẽ được khoan hồng .

“Cái này đối với tớ mà nói không phải là bí mật, cậu nói cho tớ biết, hai ngày nay rốt cuộc trong lòng buồn phiền cái gì?”

“a… Không thể nói, không thể nói.” Lư Phương Phỉ quệt mồm lắc đầu.

Lâm Thiên Vũ thở dài, liền nghe nàng lại nói:

“Cậu không biết rằng khi đại học lần đầu tiên nhìn thấy tớ liền yêu cậu, chẳng bao giờ tin có loại nhất kiến chung tình thế nhưng lại phát sinh trên tớ – Lư Phương Phỉ. Có thể là tình yêu rất giày vò con người ta, thần tình ái bắn 1 mũi tên vào trái tim của tớ, cứ vậy 10 năm rồi, có nhiều thứ thật không phải nói buông tha cho có thể buông tha…”

Lâm Thiên Vũ ôm Lư Phương Phỉ: “Không có ai cho cậu buông tha cho, tại sao phải buông tha chúng ta như vậy không tốt sao?”

Tuy là nói như vậy nhưng là Lâm Thiên Vũ trong lòng lại sợ hãi hắn từ trước đến nay hiểu rõ ý định của Lư Phương Phỉ nhưng duy chỉ có lần này hắn không đoán được Lư Phương Phỉ đang nghĩ gì, chẳng lẽ nàng là muốn buông tha mình ư ?

“Phương Phỉ!” Lâm Thiên Vũ vuốt ve mặt của Lư Phương Phỉ.

“Có thể nói cho mình biết cậu rốt cuộc đang suy nghĩ gì không?” Hắn lại sợ nghe được câu trả lời không muốn nghe.

Lư Phương Phỉ đột nhiên kéo mạnh Lâm Thiên Vũ xuống, hôn Lâm Thiên Vũ.

Người ta một khi uống nhiều quá sẽ mất đi ý thức tự chủ khống chế, dấy lòng Lư Phương Phỉ đang hô hoán phải hôn hắn, muốn hắn, phải nắm chắc cơ hội.

Lư Phương Phỉ thật sự uống say rồi.

Lâm Thiên Vũ có thể nhìn ra được, nàng thậm chí không quan tâm chạm phải cái chân bị thương của hôn đến mãnh liệt.

Có lẽ là do nóng, Lư Phương Phỉ cởi ra áo khoác, hai tay gắt gao ôm cổ hắn, gặm cắn môi hắn, giống như là muốn đem linh hồn Lâm Thiên Vũ lôi đi vậy! Muốn hoà cùng với hắn 1 chỗ. Đúng là, trong lòng rất ngột ngạt men rượu xông lên làm cho Lư Phương Phỉ trở nên rất quyến rũ và gợi tình, ngón tay nàng cắm thật hặt vào thân thế Lâm Thiên Vũ sinh 1 kẽ hở, muốn càng nhiều càng nhiều…

“Phương Phỉ…” Lâm Thiên Vũ bị Lư Phương Phỉ giày vò bị dấy lên dục hỏa, của hắn sớm đã bị dựng lên.

Lư Phương Phỉ mân mê cái môi đỏ mọng. Nàng rất nóng, nóng đến mức muốn cởi xuống tất cả y phục, nàng đồng thời cũng biết Lâm Thiên Vũ đang ôm mình, áp vào trên người của hắn làm cho nàng như được hạ nhiệt. Lư Phương Phỉ không hề thoả mãn khi hôn Lâm Thiên Vũ.

Động tác của nàng trước nay chưa bao giờ chủ động, từ đáy lòng mình có giọng nói tự nói với chính mình nàng có thể sẽ phải rời khỏi Lâm Thiên Vũ chỉ cần nghĩ đến đó nàng lại càng dùng sức muốn gặm cắn da thịt Lâm Thiên Vũ.

Lâm Thiên Vũ có chút kinh ngạc nhìn Lư Phương Phỉ “vùi đầu duy trì “, hắn giật mình nhưng thân thể có phản ứng không ít bụng dưới chặt lại, cảm giác tê dại ở đầu lưỡi Lư Phương Phỉ mang đến, tim đập nhanh muốn nhảy không ngừng, hơi thở càng ngày dồn dập giờ khắc này hắn chỉ muốn hưởng thụ sự nhiệt tình của Lư Phương Phỉ.

Y phục Lâm Thiên Vũ rất nhanh đã bị tung ra rơi lả tả, trên ghế bừa bãi, bàn tay Lư Phương Phỉ đang khó khăn cởi ra thắt lưng của Lâm Thiên Vũ.

“Cái này cởi sao?”

Lâm Thiên Vũ cúi đầu đã bị bộ mặt nhíu mày của Lư Phương Phỉ thấy buồn cười , hắn thanh âm khàn khàn, có long tốt nói cho nàng biết

“Đem cái kia kia mở là được rồi.”

Lư Phương Phỉ phản ứng có chút trì độn như là 1 học sinh tiểu học vậy, gật đầu

“A!”

Lư Phương Phỉ làm theo lời của Lâm Thiên Vũ quả nhiên là mở ra được nàng đắc ý ha ha cười một tiếng, tay lại càng không ngừng cởi ra quần lót của Lâm Thiên Vũ kinh hô một tiếng dùng tay sờ sờ, nuốt ngụm nước miếng. (L: bà này say là liều dữ …)

“Cái này lớn như vậy!”

Lâm Thiên Vũ không chịu đựng được sự khiêu khích của Lư Phương Phỉ, quyết định phản kích bế nàng lên.

Ai biết trong tay lại rơi vào trống rỗng làm cho Lư Phương Phỉ cúi đầu ngậm lấy hạ thể của hắn.

Lâm Thiên Vũ khựng lại, đôi môi mềm mại bao vây lấy của hắn nóng rực làm cho dục vọng của hắn càng dâng lên.

“Phương Phỉ.” Lâm Thiên Vũ khàn khàn gọi tên của Lư Phương Phỉ hai tay ấn lấy đầu của nàng, cảm thụ đầu lưỡi của nàng gây náo loạn.

Lư Phương Phỉ chỉ muốn như trêu chọc dục vọng của Lâm Thiên Vũ, thật mau yêu thương hắn.

Đầu lưỡi của nàng trong chốc lát dùng miệng môi bao lấy vật cứng thượng đó di động, hai tay phối hợp với đầu lưỡi, vỗ về chơi đùa dục hoả của hắn.

“Ách…”

Lâm Thiên Vũ toàn thân đang run rẩy, hắn không thể khống chế ưỡn thẳng lưng, đem vật cứng tại trong miệng nàng đút vào, mỗi một lần rất mạnh….

Dục vọng tới rất nhanh Lâm Thiên Vũ rống càng lớn tiếng, rốt cục tay túm lấy eo của Lư Phương Phỉ nhanh chóng cởi ra y phục của Lư Phương Phỉ liền ngậm lấy nụ hoa của nàng.

“Thiên Vũ…”

Có lẽ là cảm giác say theo máu bắt đầu phát huy, Lư Phương Phỉ đã thanh tỉnh hồi lâu, nàng có thể cảm nhận được tay của Lâm Thiên Vũ đang trên người của mình vuốt ve, nàng mỗi chỗ da thịt theo ngón tay của hắn như nóng lên, đốt cháy ham muốn của nàng

Lâm Thiên Vũ ngón tay đã thăm dò vào u huyệt của nàng, nhưng vẫn không đủ thỏa mãn dục vọng của nàng.

“Thiên Vũ… tớ muốn… muốn cậu…”

Lâm Thiên Vũ từ trước ngực Phương Phỉ ngẩng đầu lên, đêm nay Lư Phương Phỉ thật nhiệt tình hắn phải tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại, Lư Phương Phỉ nhiệt tình như vậy làm cho tình dục của hắn khuấy động, hận không thể ăn nàng ngay.

Lâm Thiên Vũ ngón tay xoa nắn hắn cúi đầu ngậm lấy nhụy hoa dùng sức khẽ hấp, chỉ cảm thấy hai chân nàng run lên, ngửa đầu rên rỉ liên tục.

Ái dịch ra càng ngày nhiều, Lâm Thiên Vũ nghe tiếng rên rỉ của nàng càng ngày càng không thể chờ được.

“Phương Phỉ! Mình tiến vào.”

Hắn đỡ lấy vật cứng mới vừa ở cửa huyệt đã bị Lư Phương Phỉ gọi ngừng.

“Không phải vậy.”

“Cậu không phải mới vừa rồi còn nói muốn, hiện tại hô ngừng bảo bối à! Cậu hành hạ mình sao?”

“Không phải mà là… mang bao.”

“Mang bao?” Lâm Thiên Vũ kinh ngạc nhìn Lư Phương Phỉ bởi vì tình dục mà mặt đỏ lên

“Mình đi đâu tìm nó?”

Hắn và Lư Phương Phỉ ân ái chưa bao giờ dùng nếu như có thì thật là tốt như vậy Lư Phương Phỉ cũng chạy không thoát. Nhưng là bây giờ mà đi ra ngoài thì… hay là do Lư Phương Phỉ say rượu, nữ nhân này lại còn có thể nhớ tới việc này, trước kia như thế nào không thấy nàng nói.

Lâm Thiên Vũ nghi ngờ nhìn Lư Phương Phỉ, Lư Phương Phỉ cũng mở miệng

“Nó ở trong túi tớ hôm nay ra cửa mua.”

Lư Phương Phỉ nói rồi đứng lên muốn đi cầm cái túi sách, lật ra nửa ngày, lấy ra một cái hộp.

“Xem này là mình mua.” (L: @@)

Lư Phương Phỉ xé rách chiếc hộp ra, không có chú ý tới ánh mắt quái dị của Lâm Thiên Vũ.

Lâm Thiên Vũ nhìn thấy trong túi xách cả Lư Phương Phỉ rớt ra một tờ giấy, hắn tiện tay cầm lên nhìn thoáng qua nhướng mày, thừa dịp Lư Phương Phỉ không chú ý gấp vào để vào túi của mình.

Thì ra… ánh mắt của Lâm Thiên Vũ không tự chủ nhìn về bụng của Lư Phương Phỉ, nàng có… không trách được nàng gần đây là lạ , mới vừa rồi còn nói là ăn mừng lại không nói cho hắn, thì ra là Lư Phương Phỉ mang thai!

Mang thai mà nàng lại còn uống rượu thậm chí khiêu khích hắn nữ nhân này rốt cuộc là… Lâm Thiên Vũ suy nghĩ phản ứng của Lư Phương Phỉ gần đây suy đi nghĩ lại trong nội tâm dần dần hiểu ra cái gì.

Nàng thật là 1 tiểu yêu tinh dày vò hắn mà!

Lâm Thiên Vũ cúi đầu nhìn Lư Phương Phỉ đem ra BCS lại nghịch ngợm gõ gõ.

“Hì! chúng ta tiếp tục đi.”

Lâm Thiên Vũ lại ôm Lư Phương Phỉ

“Tốt! Tiếp tục.. nhưng là là đổi phương thức.”

Thai mới được bảy tuần vậy thì Lư Phương Phỉ không thể sinh hoạt vợ chồng.

Lâm Thiên Vũ đem Lư Phương Phỉ đặt ở trên ghế sofa, dè dặt vuốt ve bụng của nàng sợ mình sẽ áp đảo nàng, nơi này lại có con của hắn, hơn nữa đứa bé là hắn với Lư Phương Phỉ .

Trong lúc nhất thời vui sướng cùng hạnh phúc tràn đầy trái tim của hắn! Hay là bởi vì đứa bé này mà Lư Phương Phỉ mới tránh né mình sao?

Lâm Thiên Vũ ôn nhu hôn lên trán Lư Phương Phỉ, hôn tới chóp mũi của nàng, rồi lại hôn đến môi của Lư Phương Phỉ . Lâm Thiên Vũ hôn rất sâu.

Mặc dù hắn biết rõ, tình yêu mới đâm chồi của hắn so với Lư Phương Phỉ thực kém, nhưng hắn nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, yêu nàng và đứa bé.

Lư Phương Phỉ muốn Lâm Thiên Vũ nhưng Lâm Thiên Vũ liên tục không có tiến thêm chỉ dùng nụ hôn của hắn như mật rơi trên người của nàng.

Đầu lưỡi của hắn đụng vào núm hoa nhạy cảm, hai tay ôn nhu vuốt ve, vẫn tiếp tục hôn.

Lâm Thiên Vũ lại hôn lên bụng của Lư Phương Phỉ, ngón tay đã lại một lần nữa đi vào hoa huy*t của nàng.Hắn vươn ra một ngón tay tiến vào hoa huy*t, mỗi lần thấy nàng thật chặt khít.

Lư Phương Phỉ hai chân run rẩy, nàng có thể cảm giác tay của Lâm Thiên Vũ tại trong hoa huy*t của nàng không ngừng gia tốc vào, Lâm Thiên Vũ lại thêm vào ngón tay thứ hai.

Hai ngón tay tại nơi nhỏ hẹp không ngừng vào, mặc dù phỉa là vật cứng của hắn nhưng Lâm Thiên Vũ kỹ xảo thực làm cho nàng phải điên cuồng, ngón tay thon dài mỗi một lần đều như vào nơi sâu nhất trong hoa huy*t.

“A… A a a…”

Khoái cảm quả nhiên bình thường tiến đến hoa huy*t mạnh chặt lại co rút làm cho Lư Phương Phỉ rên rỉ, Lâm Thiên Vũ hôn môi nàng đem tiếng la lên nuốt vào trong bụng.

Cao trào làm cho Lư Phương Phỉ mềm xuống, nàng co quắp ở trên ghế sofa không nhúc nhích Lâm Thiên Vũ cũng mệt mỏi đầu đầy là mồ hôi nhưng khi nhìn nàng lên cao trào hắn cũng rất thỏa mãn, có lẽ đây chính là hạnh phúc giản đơn như nàng nói.

Chẳng biết lúc nào cô gái này hô hấp bình thường, chắc do say

rượu mệt nên ngủ thiếp đi. Lâm Thiên Vũ ôm nàng đi về phòng ngủ.

Cầm tờ giấy khám bệnh của nàng, ngày mai sẽ hỏi bằng được Lư Phương Phỉ.

Mặc dù không xác định được tâm tư của Phương Phỉ nhưng thấy nàng gần đây rất thất thường, hắn mơ hồ cảm thấy Lư Phương Phỉ là muốn rời hắn đi.

Con cũng đã có rồi , nàng vì cái gì còn lại như vậy? Hơn nữa ngày đó ngay trước mặt của Chu Á Ninh hắn đã mở miệng thổ lộ, nàng chẳng lẽ vẫn không rõ tâm tư của mình sao?

Tâm tư của phụ nữ, đàn ông quả là khó đoán được. Hắn đang suy nghĩ… Hắn dứt khoát phải tìm một cơ hội, trực tiếp cầu hôn thôi để cho Lư Phương Phỉ đỡ phải nghĩ đông nghĩ tây, đêm dài lắm mộng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.