Tai Nạn May Mắn

Chương 2




“Theo như lời người chứng kiến ở nơi xảy ra tai nạn xe là có 1 người đàn ông đuổi theo một chiếc xe thể thao màu đỏ, khi qua ngã tư không chú ý nên đã bị 1 chiếc xe đang chạy tới lúc đó đâm vào….” Lời phát thanh viên truyền hình đưa tin

Trong bóng tối của 1 căn phòng, có 1 người đàn ông đang nằm trên giường lặng lẽ xem tivi. Khuôn mặt như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó, hay là có vẻ đang ngẩn người ra. Khuôn mặt rất tiều tuỵ làm cho người ta thấy xót xa, lại khó gần.

Bên cạnh đột nhiên có tiếng thở dài Lư Phương Phỉ cau mày ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thiên Vũ, đã 10 năm rồi, vẻ mặt hắn mà nàng luôn thấy là rất tự tin, nhưng lúc này thật cô đơn. Vừa quay đầu lại đụng phải mẹ của Lâm Thiên Vũ. Tựa hồ bác ấy 1 đêm không ngủ vì lo cho con trai, nhìn già đi rất nhiều, làm nàng cũng rất buồn. Lư Phương Phỉ thu hồi nỗi buồn trong lòng, nắm tay an ủi Lâm phu nhân

“Bác gái thực xin lỗi! Là con không chiếu cố tốt cho Thiên Vũ.”

Cha mẹ của Lâm Thiên Vũ sống ở nước ngoài, mọi việc kinh doanh đều do Lâm Thiên Vũ đảm nhiệm. 5 năm trước Lâm Thiên Vũ cùng Lư Phương Phỉ hợp tác mở công ty Kim cương Vũ Phỉ, mỗi bên nắm giữ 50% cổ phần.

Đối với quan hệ lâu năm của 2 tập đoàn này thì họ rất quan tâm đến con cái của bọn họ, coi như con cái trong nhà : Lâm Thiên Vũ thì tính tình bướng bỉnh, Lư Phương Phỉ thì cố chấp. Đối với Dương Phượng Kiều thì Phương Phỉ là 1 cô bé rất đoan trang, thanh tú. Nó nói vậy làm mình cũng thấy hơi có lỗi.

“Phương Phỉ con nói lời này làm cho người làm mẹ như bác thấy khổ thẹn quá. Bác không biết nên làm những gì nữa…!” Dương Phượng Kiều lại thở dài

“Ta từ trước đến nay luôn coi con như con cái trong nhà nhưng mà Thiên Vũ thằng bé này nó…”

“Thôi mà bác con không có ý gì khác chẳng qua là khi Thiên Vũ gặp tai nạn lúc đó con cũng ở nơi đó mà lại không giữ kịp bạn ấy làm con thấy rất áy náy.”

“Không đừng có áy náy, nếu nói ra thì Thiên Vũ đứa nhỏ này đã nợ con quá nhiều, có lẽ do số mệnh của nó thôi!”

Dương Phượng Kiều ngừng lại một chút, trong phòng Lâm Thiên Vũ tựa hồ nghe có tiếng người nói chuyện đột nhiên rống lên:

“Ai ở đó cút đi cho tôi, toàn bộ đi hết đi,tôi không muốn gặp ai hết!”

“Cậu ấy…”

Lâm Thiên Vũ giọng khàn khàn, nghe lời hắn nói với sự hiểu biết 10 năm của nàng thật không tin lời vừa rồi là do hắn nói. Không thể tin được vào lỗ tai của mình. Thực là Lâm Thiên Vũ vẫn luôn bình tĩnh, và phong độ đó sao?

“ài…”

Dương Phượng Kiều nhẹ nhàng khép cửa vào kéo tay Lư Phương Phỉ xuống nhà, bà lại một lần nữa thở dài

“Phương Phỉ! Ta vẫn coi con là con dâu của mình không nghĩ tới Thiên Vũ lại thích cô gái kia như vậy, vậy thì ta sẽ coi con như con gái ruột của mình vậy!…”

“Bác gái…” Lư Phương Phỉ lau đi lệ trên mặt bà Dương Phượng Kiều.

Ngày Lâm Thiên Vũ bị tai nạn xe cộ, Lư Phương Phỉ là người đầu tiên tới hiện trường, cũng là nàng cầm lấy điện thoại di động gọi xe cứu thương một khắc kia nàng cũng không thể biết được tại sao mình lại bình bình được như vậy,vẫn có thể tỉnh táo chứng kiến người mình yêu nằm trong vũng máu, trên mặt, trên người đều là máu.

Nàng còn nhớ rất rõ, Chu Á Ninh ngồi ở cỗ xe màu đỏ xe kia cách đó không xa dừng lại mấy giây rồi lại vụt đi. (L: đúng là loại phụ nữ tham tiền, ko lương tâm, thế mà lại khiến A.Vũ yêu, ông này đúng là mù…)

Xe cấp cứu rất nhanh chạy đến, cảnh sát cũng tới, thân là người chứng kiến Lư Phương Phỉ cũng phải tới cục cảnh sát khai báo, cũng không nói ra sự thật khuya như vậy mà Lâm Thiên Vũ cái chạy như điên trên đường.

Lâm Thiên Vũ lúc ở trong phòng cấp cứu thì Lư Phương Phỉ ở ngoài hành lang đứng túc trực suốt hơn 7 giờ, đến khi thấy Lâm Thiên Vũ được đẩy ra toàn thân quấn đầy băng gạc.

Bác sĩ nói:

“Phổi của bệnh nhân bị bầm tím nghiêm trọng, đầu xương bánh chè bên trái bị tổn thương, chân bị gãy xương…”

Lư Phương Phỉ lúc ấy nghe trong đầu “ong” một tiếng, ù tai, hoa mắt thấy trời đất như sụp đổ.

Lúc Lâm Thiên Vũ bị đụng ngã xuống đất nàng cũng không có doạ sợ như thế nhưng bây giờ nghe tin từ bác sĩ, không còn kiên cường nổi nữa.

“Cậu ấy… còn có thể đứng lên được không?” Lư Phương Phỉ giọng trầm xuống

“Chúng tôi đã lấy ra những mảnh vụn của xươn bị vỡ, do cách xương bánh chè rất gần cho nên chúng tôi đã cố định ở bắp chân tấm thép, bệnh nhân cũng không phải là không thể đứng lên nhưng chủ yếu phụ thuộc vào ý chí của người bệnh…”

Lư Phương Phỉ nhìn Lâm Thiên Vũ bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, rồi lúc này mới gọi điện thoại báo tới Mĩ cho cha và mẹ Lâm Thiên Vũ, rồi lặng lẽ rời đi.

Mười năm làm bạn nàng lại biết thừa tính tình của Lâm Thiên Vũ rất quật cường, hắn sẽ không muốn bị người ngoài chứng kiến vẻ chật vật của hắn. Lư Phương Phỉ lựa chọn cách yên lặng, nàng mạnh mẽ giữ vững tinh thần, rồi đi đến công ty giải quyết công việc. Và điều tra chủ nhân của chiếc Audi đỏ kia nữa. Lúc điều tra ra anh ta cũng là 1 chủ của 1 công ty kim cương, nhìn thì sẽ giàu hơn so với Lâm Thiên Vũ nhưng đáng tiếc… Chu Á Ninh tựa hồ cũng không biết thực lực đích thực của Lâm Thiên Vũ rồi. (L: thế mới bảo nàng ta nghĩ mình thông minh nhưng đúng là thực ngu ngốc, bình hoa mà chỉ thế thôi)

“Phương Phỉ?”

Dương Phượng Kiều thấy Lư Phương Phỉ có vẻ thất thần, vỗ vào tay của nàng.

Lư Phương Phỉ có chút thất lễ.

“ Con xin lỗi, là do con chỉ đang lo lắng cho tình huống bây giờ của Thiên Vũ.”

Dương Phượng Kiều cũng rất lo lắng

“Vốn là theo lời bác sĩ dặn dò thì Thiên Vũ ít nhất phải điều trị tại bệnh viện nửa tháng nhưng là khi Thiên Vũ tỉnh lại tâm tình của nó rất không ổn định, không phối hợp với bác sĩ trị liệu, cự tuyệt mọi người…”

Những ngày đó Lư Phương Phỉ cũng không có đi gặp Lâm Thiên Vũ nhưng là nàng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Lâm Thiên Vũ thế nào.

“Ta cùng ba Thiên Vũ không có cách nào đành phải nói với bác sĩ, bác sĩ nói về nhà có lẽ có thể ổn định cảm xúc của Thiên Vũ , nhưng là con vừa rồi cũng nhìn thấy đó thằng bé kia…”

Dương Phượng Kiều vừa nói , vừa lau nước mắt

“Thôi mà bác! Con đi rót cho bác cốc nước.”

Nàng nói rồi đứng dậy lại bị Dương Phượng Kiều vội vàng kéo lại đứng lên vội vàng nói:

“Con nghĩ ta già yếu vậy sao? người cần phải uống nước giữ bình tình là chính con đó….”

Dương Phượng Kiều đi về phía trước một bước nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm, thân thể liền ngã xuống, cũng may Lư Phương Phỉ nhanh tay ôm lấy bà có chút lo lắng nói:

“Bác, bác có sao không ?”

“Ta không sao.” Dương Phượng Kiều lay lay huyệt Thái Dương

“Những ngày qua vì chăm sóc Thiên Vũ nên đã lâu không có 1 giấc ngủ tốt lành, Thiên Vũ bệnh thành ra như vậy còn Tổng công ty ở Mĩ cổ phiếu không yên, ba nó buổi sáng cũng đi Mĩ…”

Lư Phương Phỉ biết bác gái thực tại rất suy yếu, vội đỡ bà ngồi xuống ghế sofa, đứng dậy đi rót nước đưa cho bà.

Cũng trong thời gian đó Lư Phương Phỉ liền đưa ra 1 quyết định

“Bác! Con có cái yêu cầu hơi quá đáng…”

“Phương Phỉ giữa con và ta không cần khách sáo, ta sớm coi con là người một nhà.” Dương Phượng Kiều không hiểu nhìn cô bé này.

Lư Phương Phỉ bị bác gái nhìn như vậy trên mặt đột nhiên đỏ lên, có vài phần thẹn thùng liền cúi đầu xuống, vừa cười vừa nói:

“Bác con muốn ở lại đây chăm sóc cho Thiên Vũ.”

“Con…” Dương Phượng Kiều không nghĩ tới Lư Phương Phỉ nói yêu cầu quá đáng là yêu cầu này, là nó đnag tự ôm phiền toái về mình đó chứ, con bé này… Dương Phượng Kiều lúc còn trẻ đi theo phụ than Lâm Thiên Vũ dốc sức vì sự nghiệp, ở trong thương trường gặp qua rất nhiều nữ nhân, bà cũng trải nghiệm nhiều bà cảm giác mình không nhìn lầm người. Lúc Thiên Vũ bị tai nạn trọng thương, Lư Phương Phỉ còn có thể làm việc nghĩa không chùn bước , vẫn luôn ở bên cạnh con mình, cô gái này dù là không thành con dâu của mình cũng đáng được một người thật tốt yêu thương nó. Chỉ là thằng nhóc Thiên Vũ lại không giác ngộ.

Mặc dù vui mừng thấy Lư Phương Phỉ thực lòng như vậy nhưng Dương Phượng Kiều vẫn còn có chút chần trừ

“Phương Phỉ à! Ta biết rõ tâm ý của con nhưng bây giờ Thiên Vũ không thể so với trước, tai nạn xe cộ lần này tuy nói là gãy chân còn có hi vọng đứng lên nhưng hiện giờ nó mỗi ngày không ăn, không uống, tính khí thì hung dữ, cáu gắt, bác còn không khuyên được nó. Cám ơn con đã có lòng nhưng ta không muốn con chịu khổ như vậy! Con đã vì nó mà làm rất nhiều rồi nhưng tên nghịch tử kia cũng không biết quý trọng…”

“Bác!….” Lư Phương Phỉ vẻ mặt nghiêm túc ngắt lời, tại bên chân của bà quỳ xuống

“Mong bác hãy cho con chăm sóc Thiên Vũ, con không cầu cậu ấy hồi báo, nhìn cậu ấy bây giờ con rất khó chịu, nếu không tự mình chăm sóc thì con thấy tim mình như bị dao cứa. Bác thân thể cũng không tốt, mấy ngày nay cũng vất vả nhiều rồi. Nếu như bác không chê xin hãy cho con 1 cơ hội để cho con chăm sóc cậu ấy, coi như đây là sự cố gắng cuối cùng để Thiên Vũ yêu con…” (L: yêu quá …. chị thật là tự mình chịu thiệt thòi rồi)

Lư Phương Phỉ nói xong rất nghiêm túc làm cho Dương Phượng Kiều vừa giật mình lại cảm thán, nàng cho rằng Lư Phương Phỉ chẳng qua là thương tiếc thân thể Thiên Vũ chiếu cố nó không nghĩ tới con bé vì tình yêu lại đến mức này, một cơ hội cuối cùng đương nhiên phải tranh thủ cho dù không vì Thiên Vũ thì cũng muốn thành toàn cho nó.

Cùng ngày đó Lư Phương Phỉ liền ở lại Lâm gia, trong lúc Dương Phượng Kiều làm cơm tối cho Lâm Thiên Vũ, lại bị đưa ra, còn nguyên thấy Lâm mẫu ánh mắt chán nản, Lư Phương Phỉ càng them quyết tâm chăm sóc cho Lâm Thiên Vũ.

Ban đêm, Dương Phượng Kiều lôi kéo Lư Phương Phỉ nói chuyện cả một buổi tối, từ chuyện của Lâm Thiên Vũ khi đến việc Lâm Thiên Vũ thích gì, … rồi sao đó bà dần dần tiến vào mộng đẹp. Lư Phương Phỉ có thói quen ngủ sớm đúng là nghe xong những chuyện rất thú vị của Lâm Thiên Vũ lại thật lâu không thể ngủ.

Nàng nhẹ lật chăn lên, khoác vào chiếc áo khoác lặng lẽ đi đến cửa phòng Lâm Thiên Vũ, cửa không có khóa nàng nhẹ nhàng mở liền đi vào.

Có lẽ là sợ Lâm Thiên Vũ buổi tối có chuyện gì cần đứng lên, nên trong phòng thắp 1 chiếc đèn tường nhạt, Lâm Thiên Vũ ngay cả lúc ngủ mày cũng cau lại .

Lúc ở khe cửa thấy cũng không rõ ràng đến gần nhìn trên mặt Lâm Thiên Vũ có vài vết thương chắc do vụn thuỷ tinh làm bị thương, nhìn mà Lư Phương Phỉ tim co lại muốn ngừng thở. Đã 10 năm bên cạnh hắn giờ phải nhìn hắn thế này, lòng đau nhức không thôi. Trên người hắn mỗi một chỗ đều có vết thương.

Lư Phương Phỉ ngồi quỳ ở bên giường duỗi ra ngón tay, dừng lại ở giữa không trung, nhưng vẫn chậm khẽ vuốt lông mày hắn, xuống đến khóe miệng. Nhớ đến cặp môi lạnh băng lúc nàng hôn hắn, nước mắt trên mặt Lư Phương Phỉ rơi xuống.

Thực xin lỗi… Lư Phương Phỉ nói ra không tiếng động, nói lời xin lỗi. Kỳ thật tại trong nội tâm Lư Phương Phỉ thì việc không dám tới gặp Lâm Thiên Vũ còn có một nguyên nhân khác, nàng thấy áy náy.

Nếu như ngày đó nàng không phải là chứng kiến Chu Á Ninh kéo tay nam nhân khác. Nếu như không phải là nàng chọn cách hôn môi Lâm Thiên Vũ… nếu như nàng kịp thời giữ chặt tay của hắn… có lẽ chuyện hôm nay sẽ không phát sinh.

Lư Phương Phỉ làm việc chưa từng bao giờ thấy hối hận, nhưng là hôm nay nàng hối hận… ngàn vạn lần hối hận… nếu như thời gian có thể lùi lại nàng nghĩ nàng cũng chỉ có thẻ chọn cách hôn Lâm Thiên Vũ, lại hi vọng người gặp tai nạn là mình mà không phải là người đàn ông nàng yêu sâu đậm.

Nàng ở lại không phải là vì chuộc tội… mà là vì yêu!

Nàng nghĩ vì yêu cho nên khi chứng kiến Chu Á Ninh lên xe nhất quyết rời đi, Lâm Thiên Vũ mới có thể liều lĩnh như vậy đuổi theo, muốn níu kéo tình yêu của hắn.

Hiện tại Lư Phương Phỉ bao nhiêu có thể hiểu được hành động điên cuồng lúc ấy của Lâm Thiên Vũ, ai có thể bình tĩnh được khi người mình yêu ra đi…Đúng là ai có thể nghĩ đến cục diện phát sinh ngày hôm nay vì 1 kẻ ra đi mà 1 kẻ trọng thương đang chán trường. Lâm Thiên Vũ chán không chỉ vì người yêu, mà còn vì nỗi đau thấu vào trong tim hắn……

Sáng sớm hôm sau, Lư Phương Phỉ đã đến chậm lúc nàng tỉnh lại thì Dương Phượng Kiều sáng sớm đã ngồi xe tới sân bay quay về Mĩ.

Bà Dương Phượng Kiều để lại phong thư, trong thư biểu đạt bà đối với Lư Phương Phỉ rất cảm tạ, khích lệ cô cố gắng lên! Khích lệ cô có thể giúp con trai bà đứng lên.

Từ khi Lâm Thiên Vũ từ bệnh viện về nhà thì Lâm gia liền cắt cử người giúp việc, Lư Phương Phỉ trong phòng bếp làm hai phần bữa sang đơn giản.

Cha mẹ của Lư Phương Phỉ ở Mĩ nên từ nhỏ nàng cũng rất sống rất độc lập, do đặc trưng cuộc sống như vậy nên nàng không có tìn tình của những cô thiên kim nhà giàu.

Bánh mì nướng thêm trứng gà, một ly sữa nóng.

Lư Phương Phỉ bưng hai phần bữa sáng đi đến cửa phòng Lâm Thiên Vũ, hiện tại trong nhà này chỉ còn lại nàng cùng Lâm Thiên Vũ. Mặc dù trước kia bọn họ thức đêm làm thêm giờ cấp tốc hoàn thành bản thiết kế nên cũng thường xuyên ở công tycó khi thậm chí trong vòng mấy tháng trong phòng của căn nhà này chỉ có 2 bọn họ “ở chung”. Nghĩ đến đây Lư Phương Phỉ liền toàn thân tràn đầy ý chí chiến đấu. Dù cho kết quả xấu nhất xảy ra thì Thiên Vũ chưa bao giờ yêu nàng, còn xảy ra tai nạn xe cộ, còn chuyện gì tồi tệ hơn bây giờ? Nếu đã như vậy nàng không cần phải đi quan tâm hắn nghĩ như thế nào, mặc kệ cái nhìn của người khác nàng chỉ muốn chăm sóc Lâm Thiên Vũ thật tốt, toàn tâm toàn ý chỉ vì yêu!

Không hiểu vì hơi khẩn trương nên Lư Phương Phỉ hít một hơi thật sâu rón rén đẩy cửa ra. Xa xa nhìn kẻ còn nằm ở trên giường Lâm Thiên Vũ, cũng không biết hắn tỉnh hay không chỉ biết mặt hắn vẫn cau lại. Hay do vết thương làm đau?

Lư Phương Phỉ tâm tư suy nghĩ mông lung. Tối qua nàng ở bên cạnh giường hắn đứng hồi lâu mới rời đi, kỳ thật nàng nghĩ mỗi ngày đều cùng hắn như vậy, nếu như có thể nàng chỉ hi vọng thương thế của hắn chuyển dời đến người mình, làm thế nào có thể chia sẽ nỗi đau của hắn đây!

Lư Phương Phỉ đi đến chiếc bàn ăn đối diện giường, để đĩa thức ăn xuống, vừa mới quay người, mặt liền bị 1 cái gối đập vào. Chân hơi lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống liền nghe thấy người đối diện kia hét lên, thanh âm khàn khan rất hung dữ.

“Ai cho phép ngươi tiến vào, tôi không phải đã nói không cho phép bất luận người nào đi vào hay sao? Cút ra ngoài cho ta!”

Lư Phương Phỉ chỉ là thoáng kinh ngạc nhưng cũng không nhíu mày thở dài, cầm lên chiếc gối nhìn về phía Lâm Thiên Vũ.

Nàng rốt cục thấy rõ ánh mắt của hắn kể từ sau khi Lâm Thiên Vũ bị thương, nàng sẽ không nhìn thẳng hắn trong trí nhớ đôi mắt sáng láng, thanh tĩnh kia giờ đây tràn ngập tang thương, giống như bị bụi phủ kín nhìn không rõ, không hiểu hiện tại Lâm Thiên Vũ đang suy nghĩ gì.

Lâm Thiên Vũ gì nhìn rõ người đối diện cũng có chút sợ sệt.

Trong lúc nhất thời trong phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của hai người, Lư Phương Phỉ cười nhạt một tiếng, coi như không có chuyện gì xảy ra bưng lên đĩa thức ăn đi đến trước mặt Lâm Thiên Vũ.

“Như thế nào? Ngay cả tớ cậu cũng không muốn gặp ư?”

Nàng đem khay để ở đầu giường, bưng lên ly sữa đưa cho hắn.

“Mẹ cậu buổi sáng nay đã trở về Mĩ, bây giờ tớ ở lại nơi này. Cậu ăn điểm tâm trước đi.”

Lư Phương Phỉ là 1 cô gái rất thông minh và khéo léo, rất biết cách nói chuyện, biết lựa thời thế nên không nói trước mặt Lâm Thiên Vũ đến chữ “chiếu cố” để tránh hắn bị kích thích.

Lâm Thiên Vũ mím môi không nói lời nào, cúi đầu nhìn ly sữa trước mắt chừng ba bốn giây đột nhiên giương tay ra hất đổ ly sữa, hét lên:

“Cút!”

Ly sữa còn rất nóng, những giọt sữa bay tung toé trên không trung, do gần quá nên Lư Phương Phỉ không cách nào tránh được bị sữa bắn vào trên mặt, theo gương mặt trơn vào trong cổ áo. Lư Phương Phỉ giật mình trong một lát đưa tay loạn xạ ở trên mặt tùy ý xoa xoa, trên mặt cũng không lộ ra vẻ bất mãn gì cho dù Lâm Thiên Vũ trọng thương đổi tính nàng cũng hiểu biết hắn . Loại này là bệnh nhân cảm xúc không yên, biểu hiện ra ngoài hành vi thường thường là cố ý, chỉ vì muốn phong toả nội tâm của mình.

Lư Phương Phỉ từ tủ đầu giường cầm lấy một ly khác vốn là của nàng không nhanh không chậm nói:

“Thừa dịp còn nóng hãy uống đi.”

Lúc này đây Lâm Thiên Vũ rốt cục ngẩng đầu lên so với lúc ngủ thì nhíu chặt mày nói từng chữ từng câu: “Tớ – không – nghĩ – muốn – nhìn – thấy – cậu…”

Lư Phương Phỉ nghiêng đầu nhún nhún vai

“Vậy thôi, ăn điểm tâm đi! Tớ liền sẽ biến mất trước mặt cậu …” Nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm đó. Nào là xem xét phòng vệ sinh, mở mọi cửa sổ ra, không khí trong phòng này rất thiếu sinh khí.

Còn Lâm Thiên Vũ là kẻ gặp uy hiếp không chịu thỏa hiệp hắn cười lạnh một tiếng, nhìn cũng không nhìn Lư Phương Phỉ lại một lần nữa giơ tay lên đánh bay ly sữa trong tay nàng, kéo cánh tay của nàng. Phút chốc Lư Phương Phỉ ngã xuống giường, hai người gần kề. May không có chạm vào miệng vết thương của hắn Lư Phương Phỉ yên tâm, liền nghe giọng Lâm Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tôi nói lần cuối cùng. Cút ra ngoài kể cả cậu tới cũng không muốn gặp lại!”

Lâm Thiên Vũ hung hăng đẩyLư Phương Phỉ lại té ngã trên đất.

“Ái…” Lư Phương Phỉ đau rên một tiếng, cúi đầu nhìn bàn tay chống đất chạm phải miểng thủy tinh vỡ, làm dạ nàng bị cứa vào, máu tươi chảy ra. Còn kẻ kia thì vẫn điền nhiên đắp chăn như hoàn toàn không thấy Lư Phương Phỉ tồn tại.

Lư Phương Phỉ nhịn đau đứng lên, nhìn thuỷ tinh gắn vào da thịt thì so với vết thương trong lòng của kẻ kia có đáng gì? vết thương đó đâu dễ trị như vết thương này. Phản ứng cực đoan này của Lâm Thiên Vũ hết thảy đều ở trong dự liệu của Lư Phương Phỉ hắn hung dữ, bất mãn, phẫn nộ, toàn bộ nàng có thể tiếp nhận, bây giờ Lâm Thiên Vũ còn biết đem bất mãn trong lòng hô lên ít ra so với cự tuyệt nói chuyên thì là tốt lắm rồi.

Đúng là như vậy sao có thể bỏ mặc Lâm Thiên Vũ, đừng nói trong lòng hắn bị thương, mà ngay cả hi vọng hắn có thể đứng lên cũng rất mong manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.