Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 47: Yết bảng cùng tổ đội




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ngô Minh đương nhiên không biết thân thể mình lại bất tri bất giác biến hóa loại hình mị lực, nhưng nghe được thanh âm nhắc nhở trong đầu như vậy, làm sao lại không hiểu tiến hóa khung máy móc đang làm gì.

Vì xác suất sinh tồn to lớn nhất, đang tiến hành cải thiện lực quyến rũ với người khác phái!

Ta ngất, có thể dừng lại hay không? Lẽ nào nó không biết, khiêm tốn mới sống được lâu?

Vạn nhất biến thành siêu cấp mỹ nữ, còn muốn sống qua những ngày thái bình thế nào a?!

Ngô Minh vỗ trán muốn cùng thanh âm kim loại trong đầu bắt được liên lạc, ra lệnh hủy bỏ cái việc tiến hóa mị lực khác phái này, nhưng không có thu được bất kỳ hồi âm.

Bạch trưởng lão nhìn ra dung mạo Ngô Minh có chút biến hóa, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cho rằng nàng dưới sự biến hóa của tâm tình, chỉ là một loại biểu hiện tỏa sáng của tinh thần vui tươi.

Bởi vì không người nào có thể nghĩ đến, sẽ có người có thể từ cấp độ DNA chậm rãi thay đổi dung mạo của chính mình.

“Bạch trưởng lão, ngươi có biết Nhị Nha Đầu, không phải, nàng gọi là Ngả Nha Đầu ở nơi nào trong Nguyên Liệu Điện không? Ta muốn thăm nàng một chút.” Ngô Minh hỏi Bạch trưởng lão.

Vừa nãy dọc theo đường đi tiến vào gian phòng thay y phục, Ngô Minh nhìn lén khắp nơi đánh giá, hy vọng có thể nhìn thấy Nhị Nha Đầu tiến vào Nguyên Liệu Điện tu luyện. Còn muốn thăm dò hỏi qua hai vị thị nữ này, nhưng các nàng phi thường làm theo quy củ một câu cũng không chịu nói.

Hiển nhiên trong tông môn đẳng cấp sâm nghiêm, đối với nha đầu do Bạch trưởng lão mang đến, thời điểm các nàng còn chưa làm rõ được thân phận, hoàn toàn không dám lỡ miệng dù chỉ vài câu. Ở sau khi mang nước nóng dụng cụ rửa mặt cùng trang phục lên, hai thị nữ liền vội vội vàng vàng lui ra khỏi gian phòng, khiến cho Ngô Minh không thể nào hỏi thăm tin tức về Nhị Nha Đầu.

“Ha ha, coi như biết, ngươi cũng không được chạy loạn khắp nơi tìm nàng.” Bạch trưởng lão cười thuận miệng giải thích một chút, phất tay để thị nữ dâng trà xung quanh thối lui.

“Sáng nay là ngày yết bảng những đệ tử mới vừa gia nhập tông môn, phỏng chừng Ngả Nha Đầu ngươi muốn gặp đã đi qua chỗ náo nhiệt kia nhìn rồi.” Bạch trưởng lão nghe Ngô Minh hỏi Nhị Nha Đầu, liền vừa vặn nói vào đề tài chính: “Yết bảng hôm nay, ngươi cũng đi xem một chút đi, cảm thụ một chút tình huống cạnh tranh kịch liệt của những đệ tử bình thường.”

Nói, rồi chỉ tay vào ngọc bội bên hông Ngô Minh: “Đúng rồi, nếu không muốn rước lấy nhiều phiền toái ngoài ý muốn, khối ngọc bội này nên thu vào bên trong đai lưng đi.”

Hắn chỉ vào khối ngọc bội mà nàng vừa mới nãy từ chỗ mình lừa đảo được.

Ngô Minh vừa nghe liền rõ ràng, khối ngọc bội này là được Bạch trưởng lão đeo quanh năm, chỉ sợ có người nhận biết, vội vã đem ngọc bội gập vào mấy lớp nhét vào bên trong bản đai lưng màu tím.

Bạch trưởng lão tiếp tục giới thiệu: “Sau khi yết bảng, có nghi thức gặp mặt toàn thể tông môn đệ tử, ngươi đều có thể tham gia chút náo nhiệt. Còn đề cập đến vấn đề thân phận của ngươi, liền có thể lựa chọn có ẩn giấu thân phận hay không, bởi vì không có ai biết đại danh của ngươi. Hiện tại tên trúng cử của ngươi, chờ chút nữa ta sẽ vì ngươi đăng ký là Tiêu Nhược Dao.”

“Ẩn giấu thân phận a…” Ngô Minh trong lòng cân nhắc.

“Nhưng ta không kiến nghị.” Bạch trưởng lão nói cái nhìn của chính mình: “Ngươi cảm thấy mình có thể ẩn giấu thân phận trong bao lâu? Đều sẽ có lúc sơ sót mà lộ ra cả. Cho dù là ngươi xếp hàng thứ nhất, ngươi cũng có thể thích ứng dần với áp lực. Chuyện này chỉ là sớm hay muộn, cớ gì bây giờ lại không tập làm quen với nó?”

“…” Ngô Minh đang suy nghĩ.

“Bất quá, mười vị trí đứng đầu bảng cũng không được tông môn công khai ra ngoài. Nếu ngươi ghi tên trong đó, đến cùng là hàng thứ mấy, người ngoài cũng sẽ không biết.” Bạch trưởng lão hồi tưởng lại chính mình năm đó: “Đệ tử đời mười hai năm xưa, đại trưởng lão đứng thứ tám, ta là người xếp thứ bảy, mà Phục Linh trưởng lão xếp hàng thứ ba, tông chủ nhưng đã từng là người có vị trí thấp nhất trong mười ngôi vị đầu. Bây giờ đạt được thành tựu, nhưng lại là hoàn toàn điên đảo.”

Ngô Minh hỏi: “Còn những vị đệ tử cùng thời còn lại đâu?”

Bạch trưởng lão thở dài: “Hoặc do trong khi thí luyện vận khí không tốt mà đoản mệnh, hoặc là cùng địch chết trận, một số ít đã rời tông môn. Đủ các loại trường hợp, bây giờ đệ tử đời thứ mười hai chỉ còn lại bốn người.”

“Mười đại đệ tử, ngay cả rời khỏi tông môn cũng có?” Ngô Minh kinh ngạc.

“Tông môn lấy mười năm tính toán một đời người. Các ngươi cái đám đệ tử hiện nay này, nếu như thông qua tông môn thí luyện, thăng cấp thành đệ tử nội môn, hẳn là đời thứ mười tám.”

“Nhưng ngươi nói ta là đời thứ mười ba a.” Ngô Minh không hiểu.

“Tư cách ngươi có lợi ở chỗ là thuộc một cấp bậc đệ tử thân truyền, so với đệ tử nội môn còn muốn cao hơn thân thiết hơn nữa, vì lẽ đó tính ngươi là đời thứ mười ba, chiếm chữ [ Nhược ]. Chỉ là phỏng chừng không có người nào có thể nghĩ đến, chữ Nhược trong tên mới của ngươi đúng là bởi vậy mà đến, ha ha.” Bạch trưởng lão giải thích: “Nhưng trải qua mài giũa cùng đãi ngộ được hưởng vẫn thuộc về đời thứ mười tám, để phòng ngừa ngươi lười biếng không chuyên cần tu luyện, ha ha”

Chính bản thân Bạch trưởng lão cũng không có chú ý tới, trong lúc đối mặt nói chuyện với Ngô Minh, hắn bất giác bắt đầu phát sinh ngữ khí đùa giỡn ha ha như vậy.

“Biết rồi, ta cũng không chiếm được tiện nghi gì.” Ngô Minh ngoài miệng vẫn là muốn đem hình tượng của mình trông càng có vẻ đáng thương.

Bạch trưởng lão không để ý đến lời nói của nàng, đưa tay bắn ra, một khối thẻ bài lơ lửng bay đến Ngô Minh.

Là một khối lệnh bài thân phận nạm chữ Bạch một bên, mặt trên mang theo một chuỗi dãy số.

“Đây là lệnh bài nhận biết thân phận đệ tử ngoại môn, ngươi giữ cẩn thận. Bình thường có thể không cần mang theo, nhưng liên quan đến những việc cần xác nhận thân phận tỷ như sân yết bảng, nhất định phải nhớ mang theo bên người mới được.”

Ngô Minh theo lời đem lệnh bài thắt chặt ở trên đai lưng.

“Tiêu Nữ, Tiêu Nhược Dao, ngươi hãy nghe cho kỹ. Từ mai mỗi ngày lúc mặt trời mọc canh năm, ở chỗ giếng cạn nơi đó chờ ta, không nên để ta chờ ngươi. Được rồi, ngươi tự đi đi.” Bạch trưởng lão cẩn thận dặn Ngô Minh một lúc, mới đứng dậy hướng về nơi sâu thẳm bên trong Nguyên Liệu điện đi đến, tựa hồ đi gặp cái người có quyền thế nào đó trong Nguyên Liệu Điện.

Bạch trưởng lão xác thực là tìm Nguyên Liệu Điện điện chủ, thương tình hỏi thăm tình huống thân thể cho Ngô Minh.

Ngô Minh bên này không có việc gì, hỏi hai vị thị nữ kia đường rời đi, liền bắt đầu đi đến quảng trường treo bảng danh sách trúng tuyển.

Yết bảng, rất giống như thi đại học a.

Ngày hôm trước nhập thí, ngày hôm sau chỉ vẻn vẹn căn cứ theo kết quả công bố lên bảng. Bởi vì Nguyên Liệu Điện nhập thí nhấn mạnh yêu cầu chính là thiếu nữ mười bốn tuổi, cũng tiện thể kiểm tra tư chất luyện khí.

Nam đệ tử mới là lực lượng cơ sở to lớn nhất của Trượng Kiếm Tông, từ mấy tháng trước thì đã có bộ phận chuyên trách kiểm tra cùng thí luyện.

Qua trên đường bên kia, Ngô Minh chuyên môn hướng về đệ tử đi ngang qua hỏi thăm một chút: “Xin hỏi vị sư huynh này, nghe nói quảng trường yết bảng ngày hôm nay có sự kiện náo nhiệt?”

“A, đương nhiên, ta cũng chính đang đi đến đó đây.” Thấy rõ bên hông có thân phận lệnh bài ngoại môn tiểu sư muội dò hỏi, nam đệ tử này đương nhiên là lộn trái túi ra lấy lòng.

Lần yết bảng này chủ yếu bao gồm hai phần, phân tổ tiểu đội cùng công bố mười người có tiềm lực đứng đầu.

Trên hội trường, có thể tự do lựa chọn tổ đội, để sau đó tông môn phân phát nhiệm vụ cùng tổ đội phối hợp hoàn thành và tôi luyện.

Cái này là phi thường trọng yếu, thậm chí có thể nói ảnh hưởng tiến trình vũ cảnh sau này.

Nghe kể lại, tông chủ, đại trưởng lão, Bạch trưởng lão, Phục Linh trưởng lão tựa là năm đó cùng chung một cái tổ đội. Nhóm ba nam một nữ này tạo thành hợp tác, là gần trăm năm qua hiếm thấy, là tổ đội kinh điển thu được thành tựu to lớn nhất.

Hiện tại tổ đội đại thể là năm người một tổ, cũng có người thích đơn độc, loại kia tính cách chẳng khác nào kẻ quái gở thích một mình hoàn thành nhiệm vụ.

Tông môn là cổ vũ đoàn đội hợp tác, bởi vậy cố ý thiết trí sắp xếp tổ đội như vậy, hơn nữa rất nhiều nhiệm vụ thí luyện nhất định phải có tổ đội mới có thể hoàn thành.

Tổ đội là ở trước khi công bố danh sách mười người đứng đầu bảng, liền phải đăng ký xong với người phụ tránh trong tông môn. Có thể ở nửa đường rút ra, nhưng muốn tìm tổ đội lại thì cần phải chờ mãi đến tận nửa năm sau mới có một lần cơ hội điều chỉnh.

Chính mình căn bản không biết a, có chuyện quan trọng như thế này sao? Ngô Minh buồn bực, suýt nữa bỏ qua cơ hội tổ đội.

Nhưng ngẫm lại, chính mình trước đó căn bản không tính là đệ tử mà, chỉ là một cái tạp dịch ở ngoại môn Tàng Kinh Các, không có ai báo cho cũng là bình thường.

Bạch trưởng lão không chừng là muốn chỉ điểm cho mình chuyện tiến hành tổ đội, phỏng chừng là muốn để cho mình tự do phát triển.

Giới thiệu gần đủ rồi, vị nam đệ tử này ngược lại phi thường ân cần đối với Ngô Minh dò hỏi: “Sư muội, không biết huyền khí của ngươi là mấy sao? Đã có lời mời tổ đội hay chưa?”

Ngô Minh váy xanh đai tím, tuy tư sắc chỉ bình thường, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác trong lành tươi mát, khiến trong lòng vị sư huynh này có chút mưu tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.