Tà Y

Chương 40




“Ách...” Thôi Bán Hạ bị áp đảo lên tường, áo đơn mỏng bị kéo xuống, cái yếm cùng tiết khố cũng bị vứt trên mặt đất, hai chân nàng mở rộng, nhục huyệt màu hồng dâng trào bị hung hăng xỏ xuyên qua, đầu nhũ đầy đặn cơ hồ bị môi nóng ngậm mút hết một nửa.

Đêm quá yên tĩnh, bất kỳ tiếng động nhỏ nào vang lên giống như đều sẽ bị người ta nghe thấy, điều này làm cho Thôi Bán Hạ phải tận lực cắn môi nhịn xuống tiếng rên rỉ, trong mắt nổi lên ướt át.

Trạm Ly Tiêu không chút dịu dàng mà giống như đang trừng phạt, dũng mãnh liều chết tiến vào, chà xát chặt chẽ xông vào nhục huyệt, lại dùng sức tiến vào kiều hoa, hung ác xỏ xuyên qua.

Lệ châu nháy mắt trào ra.

Ban ngày Trạm Ly Tiêu đều rất bình thường, sau khi biết thân thế của nàng không hề nói gì, chỉ hỏi Lý Ngọc chuyện Tương thành, hơn nữa cùng Lý Ngọc vào trong thành quan sát nạn dân.

Thôi Bán Hạ thì bị Thôi thần y kéo đi giúp chữa bệnh một tay, Bạch Tuyết Vận cũng ở đây bên cạnh giúp. Bà vẫn nhìn chằm chằm Thôi Bán Hạ, nhìn ra được có rất nhiều lời muốn nói với nàng.

Đối mặt Bạch Tuyết Vận, Thôi Bán Hạ cảm thấy rối rắm. Mặc dù Bạch Tuyết Vận là mẫu thân ruột của nàng, mặc dù tuổi hai kiếp của nàng cộng lại thật sự cũng không nhỏ hơn Bạch Tuyết Vận là bao, cái từ mẫu thân này nàng không gọi ra được khỏi miệng.

Hơn nữa, khiến cho nàng lo hơn cả là thái độ của Trạm Ly Tiêu.

Phản ứng của hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cho tim gan nàng run sợ, luôn có loại cảm giác bình yên trước cơn bão.

Bọn họ sẽ ở lại trong Y đường, Thôi thần y lại chăm chú quản nàng chặt chẽ, an bài gian phòng ở sát vách, Trạm Ly Tiêu thì bị bố trí ở căn phòng cách Thôi Bán Hạ xa nhất.

Dùng xong bữa tối, Thôi Bán Hạ bị Thôi thần y giữ lại kiểm tra, không ngoài mấy chuyện bệnh này chữa như thế nào, còn có gần đây nàng cứu người có cảm thấy đắc ý chỗ nào không, cho đến tận đêm khuya, Thôi thần y mới thả cháu gái rời đi.

Thôi Bán Hạ ôm đầu bị choáng váng trở về phòng. Bởi vì nàng vẫn không yên lòng, kết quả vẫn đáp sai, kết quả là bị A Công hung hăng dạy dỗ.

Nàng vào phòng, còn chưa kịp đốt đèn liền đã bị một cỗ sức lực mạnh mẽ đè đến trên tường, nàng sững sờ, đang muốn mở miệng hỏi thì đã bị chặn lại, mùi hương quen thuộc chiếm hết hơi thở của nàng.

Ách, Trạm Ly Tiêu từ lúc nào đã chạy vào phòng nàng?

Đang kinh ngạc thì y phục trên người nàng đã bị xé rách thô bạo, hai chân cũng bị vặn bung ra, thân thể từng được hưởng qua mùi vị ân ái rất dễ bị trêu chọc, sau đó bị nam căn to dài dùng sức đâm vào.

Nhục huyệt khít khao bởi vì bị kích thích mà hút chặt lấy nam căn, nam nhân ra vào càng sâu càng mãnh liệt, mỗi một lần xâm nhập giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, thân thể mềm mại không khỏi run rẩy.

Trạm Ly Tiêu mút lấy bầu ngực trắng noãn, đầu lưỡi cuốn nhũ hoa vào trong miệng, trước dùng răng nhọn cọ sát, sau đó dùng sức mút cắn.

“A!” Thôi Bán Hạ lập tức hừ nhẹ, nàng cắn môi, nước mắt trong mắt tràn ra, đáng thương nhìn Trạm Ly Tiêu.

“Đau...”

Trạm Ly Tiêu liếm môi, nhiệt thiết chôn ở thủy huyệt rút ra một nửa, lại đột nhiên mạnh mẽ tiến vào, hoa thịt bị đâm kích thích co rút, hắn thè lưỡi liếm đi nước mắt trên mặt nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Hạ Hạ, giả bộ đáng thương cũng vô dụng.” Hắn sẽ không dễ dàng mềm lòng.

Hắn hiểu rất rõ, nàng chưa bao giờ dùng loại vẻ mặt uất ức này lấy lòng hắn, nàng luôn luôn kiêu ngạo, kể cả bị bắt nạt, nàng cũng sẽ dùng thân thể chặt chẽ xoắn chắc hắn, khiến cho hắn bắn ra trong người nàng, mà không phải giống như hiện tại, nhu nhược đáng thương.

Điều này chứng minh, trong lòng nàng có quỷ.

Thân thể Thôi Bán Hạ cứng đờ, nước mắt nháy mắt không thấy bóng dáng.

Trạm Ly Tiêu liếm môi nàng, cười đến cực kỳ dịu dàng: “Ừ?” Hắn đang chờ nàng thẳng thắn đấy.

Nếu bị nhìn thấu rồi, Thôi Bán Hạ cũng không cần giả bộ. Nàng sớm nên biết kỹ thuật diễn trò bản thân vụng về sao có thể qua mắt vị ảnh đế này.

“Muốn ta nói cái gì?” Nàng trừng hắn, sau đó cảm thấy cái tư thế này không đúng, hắn vẫn còn ở trong cơ thể nàng: “Ra ngoài!”

“Không ra.” Trạm Ly Tiêu cự tuyệt, tiếp tục chôn trong hoa huy*t thịt mềm nhẹ nhàng cọ xát: “Bên trong Hạ Hạ thật là ấm áp.”

“...” Người này sao lại có thể vô sỉ như vậy. Thôi Bán Hạ trợn mắt, không thể nhịn được cắn răng: “Trạm...”

“Nàng đã sớm biết thân thế của mình rồi?!” Không cho Thôi Bán Hạ cơ hội mở miệng, Trạm Ly Tiêu hỏi ngược lại.

Tuy là câu nghi vấn, giọng điệu lại là khẳng định.

“Đúng.” Thôi Bán Hạ đàng hoàng thừa nhận.

“Biết từ bao giờ?”

Từ trong tã lót! Thôi Bán Hạ dĩ nhiên không thể nào nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là nói: “Lúc ta bảy tuổi A Công cho ta một bức họa mẫu thân, còn dặn dò ta không thể để cho ai nhìn thấy, nhưng có lần không cẩn thận bị Phan ngự y thấy, Phan ngự y từng thấy qua mẫu thân của ta, sau đó ta biết thân thế của mình.” Nàng bịa đặt bậy bạ, cũng không quản lời nói dối này có trăm ngàn chỗ hở hay không, nhìn vào mắt Trạm Ly Tiêu.

“A, ta cũng thừa nhận với ngươi trước vậy, ta muốn nuôi ngươi thành chỗ dựa để bảo vệ tính mạng cho ta, ta đối tốt với ngươi cũng không phải không mục đích gì, mà là ôm ý định nuôi dưỡng...”

“Nuôi dưỡng?” Hai chữ này khiến Trạm Ly Tiêu nhíu mày.

“Chính là dạy ngươi làm hôn quân... Ách, cũng chỉ mê muội ta mà thôi, như vậy ngày nào đó nếu ngươi phát hiện được thân thế ta rồi, có lẽ sẽ nhớ tới tình cảm từ nhỏ, bảo vệ tính mạng ta.”

Thẳng thắn xong rồi, Thôi Bán Hạ hất cằm lên nhìn hắn, một bộ nét mặt “Bà đây chính là ôm loại tâm tư tà ác này ở lại bên cạnh ngươi đó, khó chịu thì cút ngay”. Nàng đẩy ngực hắn: “Đi ra ngoài!” Lâu như vậy không động mà vẫn còn cứng rắn là sao!

Trạm Ly Tiêu bắt được tay của nàng, côn th*t chôn ở trong hoa huy*t từ từ rút ra lại nhanh chóng tiến vào, khuấy ái dịch ướt át.

Một lần so với một lần càng mãnh liệt rút ra đâm vào, giống như mưa rền gió dữ xâm chiếm hoa huy*t mềm mại.

“A...” Thôi Bán Hạ trợn mắt, lại bị nhiệt thiết ra vào làm cho cả người hư nhuyễn. Hắn làm quá mãnh liệt, thân thể mềm mại bị tình dục thao túng căn bản không cách nào kháng cự, vách tường hoa ướt át hưng phấn co rút, cắn nuốt nam căn.

Trạm Ly Tiêu một tay bắt tay của nàng, một tay xoa hai luồng kiều nhũ, không để ý nàng trợn mắt tức giận, hung tợn tiến vào.

“A!” Thôi Bán Hạ run rẩy, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Trạm Ly Tiêu Chân yêu thích bộ dáng nàng bị hắn áp bức nỉ non, vui sướng khi hắn cắn nuốt nàng.

Nàng nói, nàng muốn đem hắn dạy làm hôn quân.

Trạm Ly Tiêu nhếch môi, ngậm vành tai của nàng, đầu lưỡi liếm qua: “Được, ta chỉ mê muội vì nàng.”

Thôi Bán Hạ trợn tròn mắt, trong thoáng chốc hoài nghi mình nghe lầm.

“Ngươi...” Nàng kinh ngạc nhìn Trạm Ly Tiêu: “Ngươi nói cái gì?”

Trạm Ly Tiêu mỉm cười với nàng, ánh mắt nhìn nàng của hắn vẫn như xưa tràn đầy dung túng: “Hạ Hạ, ta chỉ làm hôn quân của nàng.”

“Ngươi... Không tức giận?” Rõ ràng biết được nàng ôm mục đích lợi dụng hắn.

“Ta  biết Hạ Hạ là thật tâm.” Mặc dù nàng nói nàng đối tốt với hắn có mục đích, nhưng là thật hay giả đều được, hắn đều không phân biệt được rồi.

Hắn chọc nàng mất hứng, nàng sẽ mắng hắn; hắn bị thương, nàng sẽ đau lòng thay hắn. Nàng ở trước mặt hắn chưa bao giờ giả tạo, luôn ấm áp như vậy, tựa như giờ phút này, nàng đang bao lấy hắn nóng rực.

Hắn thích nàng ấm áp.

Thôi Bán Hạ hết chỗ nói. Trạm Ly Tiêu như vậy thật sự là.....

“Ngu ngốc!” Nàng nói nhỏ, cánh tay lại chủ động ôm gáy của hắn, hai chân cuốn chặt lấy eo hắn.

Trạm Ly Tiêu biết Hạ Hạ của hắn cảm thấy thẹn thùng, hắn nâng lên khóe môi, trong mắt thoáng qua tia xảo trá, đôi tay giữ chặt cái mông tròn, hắn đột nhiên nói với nàng: “Hạ Hạ, làm thái tử phi của ta đi!” Nói xong không đợi nàng phản ứng, lập tức che kín môi nàng, tay cũng dùng sức giữ chặt cái mông, côn th*t cứng rắn tiếp tục đưa đẩy, đoạt lấy ấm áp thuộc về hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.