"Cũng không phải cố ý tìm, nó giấu ở bên trong hộp đựng Thiên Linh Thủy, ta vốn muốn để luôn hộp vu oan cho Tô Tĩnh Vũ, nhưng nhìn đến cái tờ giấy này, thì rút ra , miễn tiện nghi cho Tô Tĩnh Vũ." Tô Lạc rất vô tội mà nháy mắt mấy cái, cuối cùng, nàng còn nhún nhún vai.
Nam Cung Lưu Vân cực độ im lặng mà nhìn qua Tô Lạc, một lát sau, hắn dùng lực xoa xoa nàng đầu: "Ngươi nha đầu kia là ăn cái gì lớn lên? Vận khi Như thế nào cứ tốt như vậy? Đi trộm Thiên Linh Thủy còn có thể thuận tay lấy được tàng bảo đồ."
Hắn cũng là con cưng của thượng đế trong truyền thuyết, nhưng là so với vận khí Lạc nha đầu... Hắn thật đúng là hâm mộ ghen ghét hận đủ loại....
Mấy ngày ngắn ngủn ở chung, mắt thấy nàng không phải thiên phú linh lực Tử cấp thượng phẩm, tựu là mộc hỏa song hệ tu Luyện dược sư, không phải là không gian pháp sư, bây giờ lại thuận tay kiếm đi ra một phần Tàng bảo đồ Bát Hoang Thần Điện!
Thật là làm cho hắn có loại xúc động muốn đập đầu vào tường.
Nam Cung Lưu Vân nhịn không được tự suy đoán: Nha đầu kia không phải là con riêng của nữ thần may mắn chứ?
Bị một đôi mắt của hắn xem đáy lòng Tô Lạc sợ hãi, ngón tay nhỏ đâm đâm cánh tay hắn: "Hỏi ngươi trả lời , nói mau, chẳng lẽ đây quả thật là tàng bảo đồ?"
"Hàng thật giá thật, già trẻ không gạt." Nam Cung Lưu Vân nói rất khẳng định, nhưng giọng điệu có chút vô lực, rất hiển nhiên hắn còn không có phục hồi tinh thần lại từ lúc Tô Lac đâm trúng.
"Cái kia chính là, rất quý trọng?" Tô Lạc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, đôi mắt dễ thương lóng lánh hỏi.
"Sao có thể dùng quý trọng để hình dung nó?" mặt mũi Nam Cung Lưu Vân tràn đầy không đồng ý, "Đó căn bản là vật báu vô giá, Thiên Linh Thủy cùng nó căn bản không cách nào đánh đồng."
"Thiệt hay giả?" Tô Lạc lập tức hào hứng bừng bừng, nàng nghi hoặc nhìn xem bàn tay trắng nõn của chính mình, cái tay này vận khí thực sự thần kỳ như vậy?
"Còn có thể lừa ngươi à? Cái mảnh vỡ này là một trong địa đồ bát hoang Thần Mộ. Bát hoang Thần Mộ ah... Đây chính là tồn tại siêu nhiên vô tận trong năm tháng, nghe noí người đi ra từ chỗ đó, cho dù người bình thường nhất, một chiêu cũng có thể diệt một quốc gia bên trên đại lục của chúng ta."
"Một cái người bình thường nhất đi ra, một chiêu, có thể diệt một quốc gia chúng ta?" Tô Lạc lại bình tĩnh, đôi mắt dễ thương cũng tránh không được trừng lớn.
Cái này, cái này còn để cho người sống hay không? Tô Lạc quả thực khó có thể tưởng tượng, nếu là cường giả chí cao tới, chẳng phải là một chiêu có thể diệt toàn bộ quốc gia của bọn hắn? Đây quả thực là... Làm cho người khó có thể tưởng tượng!
"Truyền thuyết xác thực như thế." Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân đẹp tuyệt mỹ thâm thúy, cao thâm mạt trắc, hắn nhàn nhạt nói, "Nghe nói, rất nhiều năm trước, ở bên trong bát hoang cường giả tranh đấu, cuối cùng sống mái với nhau mà chết, trong đó thi thể chí cao cường giả tựu chôn ở trong bát hoang thần mộ."
Nam Cung Lưu Vân dừng một chút, một đôi mắt thâm thúy xinh đẹp nghiêm túc ngưng mắt nhìn Tô Lạc, "Kể cả Thần khí tùy thân của bọn hắn, đều mai táng tại bát hoang Thần Mộ."
Thần khí tùy thân của Chí cao cường giả ... Tô Lạc hít một hơi lãnh khí.
Trước không nói chí cao cường giả, chỉ nói ở bên trong bát hoang tùy tiện đi ra một vị người bình thường, cái kia đều là có thể một chiêu diệt đại nhân vật cả tòa thành trì.
Mà bây giờ, tòa bát hoang Thần Mộ này ở bên trong vùi chính là vũ khí chí cao cường giả... Thật sự là ngẫm lại đều chảy nước miếng.
"Tốt, nghĩ tới đi đào bảo ah." Đào bảo cái gì, nàng yêu nhất nữa nha.
"Vậy ngươi còn phải đợi."Con mắt Nam Cung Lưu Vân tản ra hào quang chói mắt , giống như mặt trời sáng lạn, hắn cười yếu ớt mà xoa xoa đầu nàng, giống như văn vê sủng vật, "Ngươi bây giờ đừng nói nhất giai, mà ngay cả linh khí bình thường nhất cũng còn không có, như thế nào đây?"
Được rồi, Tô Lạc thừa nhận, nàng bị đả kích đến.