Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 8: Mùa đông bắt bươm bướm




Hai người nói đều rất có lý, hoàng thượng cũng không biết giúp ai, một bên là trọng thần triều đình, một bên là nhi tử ông yêu thương.

Thấy hoàng thượng do dự, Liễu thừa tướng tiến lên, âm ngoan (âm hiểm ngoan độc) nói: “Hoàng thượng, Hiên vương phi là người lòng dạ độc ác, đối xử với Linh nhi còn như vậy, nghĩ là biết, cuộc sống sau này của Hiên vương cũng không dễ chịu.”

“Liễu Thừa tướng, ông nói lời này là đổ oan cho bổn vương phi rồi, tại sao ta đánh Liễu tiểu thư, chẳng lẽ nàng ta không nói rõ với ông?” Dạ Hi khí thế bức người nhìn Liễu thừa tướng.

Dù là Liễu thừa tướng kinh nghiệm quan trường đầy người cũng bị khí thế như vậy dọa. Trong lòng thầm kêu không ổn, Linh nhi chỉ nói mình bị Dạ Hi đánh, về phần nguyên nhân gì, hắn thật đúng là không có hỏi rõ ràng, chẳng lẽ trong đó có ẩn tình.

Dạ Hi cười lạnh, hừ, nguyên nhân hậu quả cũng chưa có hỏi rõ ràng, thì đã đến nơi này của hoàng thượng cáo trạng, còn không phải đi tìm tai vạ!

“Hoàng thượng, nhi tức là do người đích thân phong Hiên vương phi? Thế nhưng cháu gái thừa tướng lại ở trên đường gọi thẳng tên húy [i](tục danh)[/i] của nhi tức, không chỉ có như vậy, Liễu Diệu Linh còn luôn miệng chửi bới Hiên vương trượng phu của nhi tức là ngốc tử. Người đại nghịch bất đạo như vậy, nhi tức vì thể diện hoàng thất xuất phát từ bất đắc dĩ mới ra tay giáo huấn Liễu Diệu Linh.”

Dạ Hi tình chân y thiết nói, nàng cũng không tin, lấy mức độ yêu quý của hoàng thượng với Quân Mặc Hiên sẽ cho phép người khác nhục mạ Hiên vương là ngốc tử.

“Ngươi… Ngươi nói bậy, ta mắng Hiên vương là ngốc tử khi nào! Chính ngươi, một tiểu thư khuê các vậy mà cứ như người đàn bà chanh chua chửi đổng thì có.” Liễu Diệu Linh la hét, nàng chỉ nói câu tướng công Dạ Hi là tên ngốc, thế nào mà trở thành nhục mạ Hiên vương rồi.

Hơn nữa, khắp Thiên Thần đều biết Quân Mặc Hiên là ngốc tử, nàng ta cũng chỉ trần thuật lại sự thật này thôi.

“Liễu tiểu thư, bổn vương phi nhớ rõ hôm qua lúc giáo huấn ngươi, thanh âm ôn nhu, cử chỉ tao nhã, một chút cũng không có bôi nhọ phong phạm hoàng thất, trái lại ngươi, giống con chó điên loạn gào thét, đây là điều mà tất cả mọi người trên đường lớn đều nhìn thấy.” Dạ Hi vân đạm phong khinh[1] nói, nàng cũng không cảm thấy được khi mình nói những lời này là có bao nhiêu đáng đánh đòn.

[i][1]Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì[/i]

Quân Mặc Hiên ở một bên cố gắng nhịn cười, nương tử có thể không cần tự kỉ như vậy hay không, hắn cảm thấy, Tiểu Hi nhi thật độc miệng chỉ thiếu không làm Liễu Diệu Linh tức chết. 

“Khụ, khụ, Linh nhi, lời nói của Hi nhi chính là sự thật.” Hoàng thượng khụ hai tiếng, cố gắng nhịn cười, Liễu Diệu Linh này đã bị làm cho tức xanh cả mặt, mặc dù mặt mũi nàng ta vốn đã bầm dập. Vì không cho hai người đánh nhau, nên, hoàng thượng lên tiếng hỏi.

“Hoàng thượng dượng, Hiên vương phi rõ ràng đang nói dối, ngày hôm qua chất nữ [i](cháu gái)[/i] chẳng qua là muốn tiến lên cùng nàng chào hỏi, không nghĩ tới vậy mà nàng ta lại mắng chất nữ xấu, có tướng khắc phu, còn đả thương chất nữ nữa.” Liễu Diệu Linh thương cảm nói, phối hợp với bộ dáng mặt mũi bầm dập, thật giống như là đã xảy ra sự tình như thế.

Dạ Hi này thật đúng là độc miệng, hoàng thượng oán thầm trong lòng.

“Bổn vương phi còn cần phải nói dối sao? Ngươi cùng bổn vương phi chào hỏi, dụng muốn mắng Hiên vương là ngốc tử sao? Ngươi đối với bản vương phi như thế nào, trái lại ta có thể tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi không nên nhục mạ Hiên vương. Nói cho các ngươi, trước kia không có bổn vương phi ở đây, ngươi tùy ý nhục mạ Hiên vương thế nào, ta quản không tới, nhưng hiện tại, nếu ai dám mắng Hiên vương là ngốc tử, chính là đối nghịch với Dạ Hi ta.”

Dạ Hi lạnh lùng nói, ánh mắt rét lạnh nhìn Liễu Diệu Linh. Nàng làm như vậy, một mặt là vì ánh mắt ngây thơ hồn nhiên của Quân Mặc Hiên.

Mặt khác cũng là vì chính mình, thanh danh Dạ Hi cũng không tốt, tuy không biết vì sao hoàng thượng tuyển chọn nàng làm Hiên vương phi, nhưng nàng hiểu được, ví như chính mình không có năng lực bảo hộ Hiên vương, vị trí Hiên vương phi này nàng cũng không thể ngồi vững.

Không, phải nói, hôm nay nàng không đi điện Thái Hòa, một người bị gia tộc vứt bỏ, phía sau không có bất kì thế lực nào chống đỡ, có thể sẽ là vương phi của hoàng tử khác, có thể nàng sẽ sống cả đời không ai biết đến, nhưng lại không thể là Hiên vương phi, bởi vì Hiên vương là đứa con hoàng thượng yêu thương nhất, hơn nữa còn là một người đần độn, tất cần phải có một vương phi lớn mạnh tới bảo hộ hắn.  

Cho nên, Dạ Hi đánh cược, cược hoàng thượng sẽ tán thưởng một vương phi có năng lực lại thật lòng đối đãi Hiên vương. Như vậy, cho dù thế lực Liễu thừa tướng có lớn mạnh hơn nữa, hoàng thượng cũng sẽ che chở mình.

Bởi vì không có một nữ tử nào nguyện ý gả cho Hiên vương, nếu như thật sự có, cũng sẽ không đến phiên Dạ Hi nàng rồi.

“Hay cho một câu động Hiên vương, chẳng khác nào động Dạ Hi, nhớ kĩ lời nói hôm nay của ngươi, nếu thất ngôn, trẫm nhất định ngũ mã phân thây[2] ngươi.” Hoàng thượng lạnh lùng nói, Hiên nhi là sinh mạng của ông, tuy ông phái rất nhiều ám vệ bảo vệ cho Hiên nhi, nhưng ám vệ dù sao cũng không cẩn thận được như thê tử.

[i][2] Ngũ mã phân thây: hình phạt tàn bạo thời xưa, buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, đánh ngựa chạy xé tan xác người bị tội.[/i]

“Nhi tức quyết không nuốt lời, chỉ cần một ngày nhi tức còn ở đây, bất luận kẻ nào cũng không thể động vào Hiên vương, nếu không tuân thủ lời thề sẽ giống vật này.” Khí chất vương giả trong Dạ Hi lộ ra, nàng biết vô luận mình nói ba hoa chích chòe thế nào, không có thực lực tuyệt đối, hoàng thượng cũng sẽ không tin tưởng nàng.

Chỉ thấy, bàn tay Dạ Hi nhẹ nhàng ấn lên bàn làm gỗ đàn hương bên cạnh, có vẻ cũng không dùng sức lắm, nhưng gỗ đàn hương vô cùng cứng rắn kia lại vỡ vụn thành hạt bụi.

“Ha ha… Quả nhiên là con dâu tốt của trẫm, trẫm nhận thức.” Hoàng thượng cười to, Dạ Hi này quả nhiên không giống người thường, khó trách có thể khiến cho Hiên nhi thích, ông nhớ rõ trước kia đưa nữ tử cho Hiên nhi, tất cả đều bị Hiên nhi đuổi khỏi vương phủ.

“Hoàng thượng dượng, chuyện chất nữ bị đánh…” Liễu Diệu Linh thử thăm dò nói, nàng ta cũng không phải đứa ngốc, dưới tình huống này, hoàng thượng làm sao có thể giúp nàng ta phân xử. Bởi vậy cũng không có khí thế hung hãn.

“Ngươi còn có mặt mũi nói, dù nói thế nào, Hiên nhi cũng là biểu huynh của ngươi, vậy mà ngươi mắng nó là ngốc tử, Hi nhi giáo huấn ngươi, là cần thiết, còn không mau lui ra. Còn Liễu thừa tướng, ông cũng nên dạy dỗ cháu gái ông cho tốt, lần sau gây rối, trẫm cũng sẽ không bỏ qua như vậy.” Nói xong, hoàng thượng khoát tay áo, ý bảo đám người Liễu thừa tướng về đi.

Liễu thừa tướng còn muốn nói cái gì, lại bị hoàng thượng ngăn lại, đành phải bỏ qua hồi phủ, nhưng mà món nợ này, Liễu thừa tướng chính là muốn tính trên đầu phủ tướng quân.

“Hiên nhi, qua đây ngồi kế bên phụ hoàng.” Hoàng thượng từ ái nói, đám người Liễu thừa tướng vừa đi, hoàng thượng liền lôi kéo Quân Mặc Hiên tán gẫu về chuyện nhà.

“Phụ hoàng.” Quân Mặc Hiên ngọt ngào kêu một tiếng nhanh chóng chạy tới ngồi kế bên hoàng thượng Quân Dịch Thiên.

Dạ Hi thấy vậy, lộ ra nụ cười sủng nịch, nàng không biết, chính một nụ cười trong lúc vô tình như thế, trong tương lai không lâu sẽ cứu nàng một mạng.

Hoàng thượng ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Dạ Hi, lập tức từ ái nói: “Hiên nhi, tới nói cho phụ hoàng, vương phi của con đối xử với con có tốt không?”

“Phụ hoàng, nương tử đối với Hiên nhi rất tốt, nàng không chỉ cho con sờ sờ ngực, còn giúp Hiên nhi đánh người xấu.” Quân Mặc Hiên đáng đánh đòn nói, lẽ nào không biết nói những lời này có bao nhiêu đáng đánh đòn sao.

Khóe miệng Dạ Hi hung hăng giật giật, tiểu tử này, cái khác không nhớ được, chuyện sờ sờ ngực này lại nhớ rõ ràng như vậy. Hơn nữa, sao nàng lại không nhớ rõ bản thân để cho hắn sờ soạng.

Rõ ràng là hắn chơi xấu, ép mua ép bán được không.

Mà Quân Dịch Thiên lại là vẻ mặt xấu hổ, đứa con ngốc này của ông, thật là cái gì cũng dám nói, nhưng mà nhìn dáng vẻ của hắn, Dạ Hi này là thật sự đối tốt với Hiên nhi.

Quân Dịch Thiên lại lôi kéo Quân Mặc Hiên hỏi đông hỏi tây, cảm thấy không còn gì nữa, liền để cho hai người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.