Tứ hoàng tử đi rồi.
Từ Tiềm lập tức trở về bên cạnh A Ngư, đỡ nàng.
A Ngư nhìn bóng dáng cao ngất của Tứ hoàng tử dần dần biến mất bóng tối, càng đau lòng nhiều hơn, cũng không thấy nóng ruột nóng gan như lúc trước nữa. Trải qua đau đớn khi chịu tang mẫu hậu, những năm nay nhất định Tứ hoàng tử đã chịu khổ, chỉ cần Tứ hoàng tử có thể sống thật tốt, không đau không bệnh thì sau này còn có triển vọng.
"Yên tâm, những năm này Điện hạ không hề lo cơm ăn áo mặc, trong cung đều là những lão thuộc hạ bên cạnh." Từ Tiềm thấp giọng nói.
Năm thứ hai, sau khi Tào hoàng hậu chết, Kiến Nguyên Đế tuyển tú một lần nữa, tuyển vào cung một nhóm mỹ nhân như tiên tử, Kiến Nguyên Đế thường xuyên lật thẻ bài, tựa như không hề có chút lưu luyến nào đối với Tào hoàng hậu. Kiến Nguyên Đế đối xử với Tứ hoàng tử cũng rất lạnh nhạt, rất ít khi triệu kiến riêng hắn nhưng chẳng qua đó chỉ là bề ngoài, thần tử cẩn thận sẽ phát hiện, Kiến Nguyên Đế đưa từng thuộc hạ đã từng trung thành với Tào hoàng hậu đến bên cạnh Tứ hoàng tử.
Dựa vào thảm cảnh của Tào gia, nếu như Kiến Nguyên Đế thật sự không để ý Tứ hoàng tử, người trong cung sẽ có biện pháp bỏ đá xuống giếng với Tứ hoàng tử nhưng phần nước đá và than đốt hàng năm của Tứ hoàng tử đều đầy đủ, đồ ăn thức uống và sinh hoạt thường ngày chưa từng bị khắt khe, điều đó nói lên Kiến Nguyên Đế đã từng nhắc nhở người ở dưới.
A Ngư chỉ thấy mỉa mai.
Giết mẫu thân của nhi tử, lại cung cấp cho nhi tử cơm áo sung túc, đầy đủ băng đá với than hồng, đây mà được xem là tình phụ tử à?
Dù cho trong chuyện Từ Tiềm cưới nàng, Kiến Nguyên Đế nghiêng về phía bọn họ nhưng A Ngư vẫn hận ông.
Kết thúc cung yến, mọi người phủ Trấn Quốc Công cùng nhau trở về phủ.
Từ lão thái quân sai Phương ma ma nhắc nhở nhi tử mấy câu.
Từ Tiềm nghe nói Thái tử sắp xếp Tào Doanh đến nhận diện A Ngư, lập tức đoán được ý đồ của Thái tử.
A Ngư trói gà không chặt, không đáng cho Thái tử kiêng kỵ, Thái tử sợ hắn vì A Ngư mà ủng hộ Tứ hoàng tử.
Chẳng qua Thái tử bây giờ đang kiêng kỵ hắn, chờ Thái tử biến thành Đế vương, thì sẽ làm gì?
Tứ hoàng tử có thể bình an lớn lên là vì Kiến Nguyên Đế chăm sóc hắn trong bóng tối, chờ khi Kiến Nguyên Đế băng hà, Thái tử lên ngôi, Tứ hoàng tử sẽ rơi vào kết cục gì? Nếu Tứ hoàng tử thật sự xảy ra chuyện, A ngư sẽ như thế nào? Huống hồ, có lẽ trước khi Tứ hoàng tử xảy ra chuyện thì người kia đã đối phó phu thê bọn họ trước.
Từ Tiềm giữ tâm trong sạch suốt hai mươi mấy năm, sau khi A Ngư cùng nước mắt của nàng xông vào lòng hắn, Từ Tiềm đã không thể dửng dưng không quan tâm.
Hắn đã từng thề, sẽ không để cho A Ngư đau khổ, không nơi nương tựa nữa.
Ban đêm, Từ Tiềm ôm A Ngư, ôm hơi chặt.
"Đừng đụng vào bụng thiếp." A Ngư không thoải mái mà giãy một chút.
Từ Tiềm lập tức giảm bớt sức lực, lòng bàn tay đặt lên trên cái bụng bằng phẳng của nàng.
Đây là nơi có hài tử của bọn họ.
Từ Tiềm nghĩ tới Tào Đình An.
Hắn tin chắc Tào Đình An không có cấu kết với giặc phản quốc nhưng Kiến Nguyên Đế và Thái tử muốn Tào Đình An chết, muốn gán tội cho người khác, sợ gì mà không có lý do?
Tào Đình An không phòng ngừa chu đáo khiến toàn bộ Tào gia phải chôn theo.
Từ Tiềm không muốn làm gian thần.
Nhưng hắn càng không muốn bước vào vết xe đổ của nhạc phụ đại nhân.
Đông Cung, Thái tử bước vào sân Tào Doanh lần nữa như chuyện đương nhiên.
Tào Doanh dùng chứng cứ nàng giả tạo để chứng minh phu nhân của Từ Tiềm là A Ngư.
Thái tử cưng chiều nàng cả một đêm nhưng lòng không tập trung, sau đó hỏi chuyện Từ Quỳnh, hôm sau lúc đến chúc tết Kiến Nguyên Đế, vẻ mặt Thái tử nghiêm trọng bẩm báo lại việc này: "Phụ hoàng, trước khi gả qua đây Thái tử phi có tình cảm tốt với Tào thị, thường xuyên dạo chơi cùng nhau, đêm qua nàng xác nhận Ngũ phu nhân chính là Tào thị."
Tai mắt của Kiến Nguyên Đế trải rộng khắp hoàng cung, hôm qua Thái tử phi dẫn Tào Doanh mặc y phục cung nữ ra khỏi Đông cung, Kiến Nguyên Đế đã biết ý định của Thái tử.
Từ lúc Từ Tiềm đang còn ở Phượng Dương, trước khi hắn có ý định thành thân, Kiến Nguyên Đế đã nói với Thái tử rằng ông muốn đề bạt Từ Tiềm làm thống lĩnh Cấm Vệ Quân, lúc ấy Thái tử cũng đồng ý. Bây giờ Thái tử vội vã khuyên ông thay đổi ý định, rõ ràng là lo lắng Từ Tiềm sẽ ủng hộ lão Tứ, có thể nói Từ Tiềm là tiểu bối Kiến Nguyên Đế tận mắt nhìn lớn lên, Kiến Nguyên Đế không tin Tào Đình An, nhưng sao có thể không tin Từ Tiềm do một tay ông đào tạo chứ?
Từ Tiềm một lòng trung thành rất thích hợp làm Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, nếu đổi thành người khác thì Kiến Nguyên Đế không yên tâm.
Từ Tiềm cưới A Ngư, Kiến Nguyên Đế hiểu lo lắng của Thái tử nhưng Kiến Nguyên Đế cũng có lòng riêng.
Kiến Nguyên Đế tin Từ Tiềm tuyệt đối sẽ không làm phản, dù vậy, xem như A Ngư có thể ảnh hưởng quyết định của Từ Tiềm, chỉ c ần sau khi Thái tử lên ngôi sẽ không động đến lão Tứ, cho lão Tứ làm một vương gia nhàn rỗi, lão Tứ sống tốt thì A Ngư không thể thổi gió gì nữa. Tính tình A Ngư nhát gan, mềm mại, lão Tứ xảy ra chuyện sẽ nóng nảy cầu Từ Tiềm can thiệp, lão Tứ không sao cả, A Ngư tuyệt đối sẽ không chủ động gây rắc rối.
Cho nên, biết rõ Từ Tiềm gả cho A Ngư, Kiến Nguyên Đế cũng không muốn thay đổi quyết định của mình.
"Trẫm biết là nàng." Lùi ra sau bình phong, Kiến Nguyên Đế không để ý mà nói.
Thái tử khiếp sợ, lắp ba lắp bắp nói: "Phụ hoàng, phụ hoàng biết chứ?"
Kiến Nguyên Đế "ừ" một tiếng, mở ra một cái tấu chương nói: "Ngày hôm sau khi Thủ trở lại thì nói cho trẫm, cầu xin trẫm che giấu giúp hắn, trẫm chấp nhận, cho nên ngươi quản lý Thái tử phi, kêu nàng đừng phô trương quá, nếu xảy ra chuyện thì trẫm sẽ trị tội nàng."
Thái tử yên lặng phút chốc, hắn không thể lộ ra lo lắng của hắn đối với lão Tứ, lập tức dùng đạo lý bình thường đả kích Từ Tiềm: "Hắn biết rõ Tào thị từng là thê tử Từ Khác, còn công khai che giấu thê tử của chất tử..."
Kiến Nguyên Đế cười nhạt nói: "Sao trẫm nhớ Từ Khác hưu thê và lấy người khác? Hắn hưu thê tử trước, cắt đứt mối quan hệ với Tào thị, Thủ mới nổi lên lòng thương tiếc."
Thái tử sửa lời lại: "Không phải hưu thê, là để nàng làm thiếp..."
"Có gì khác biệt?" Kiến Nguyên Đế cắt ngang hắn một lần nữa, "Đây đều là chuyện nhỏ, nàng và Thủ thường xuyên lui tới, con còn hiểu tính tình của hắn hơn trẫm. Hắn ở một mình nhiều năm như vậy, hiếm khi động lòng, con không chúc mừng hắn, sao lại còn vạch trần hắn? Chẳng lẽ con lo lắng Tào thị sẽ gây sóng gió gì sao? Một A Ngư đã làm con hoảng loạn như vậy, sao không thấy con xử tử Tào thị trong cung của con?"
Nói đến đây, ý định của Kiến Nguyên Đế rất rõ ràng: "Trẫm muốn thiên vị Từ Tiềm, muốn trọng dụng Từ Tiềm!"
Thái tử cũng biết, phụ hoàng muốn tạo thế lực cho lão Tứ!
Thái tử sẽ không tranh cãi với Kiến Nguyên Đế, hắn bảo đảm sẽ cùng Thái tử phi giữ bí mật giúp Từ Tiềm, vẻ mặt Thái tử bình thường và xin cáo lui.
Kiến Nguyên Đế nhìn bóng lưng Thái tử, nhíu mày một cái.
Ông đã giao cả giang sơn và Đế vị cho Thái tử, Thái tử có gì mà không yên lòng? Cái này cũng hoài nghi, cái kia cũng hoài nghi, nếu như Từ Tiềm không thể dùng, Thái tử còn muốn đề bạt ai? Thái tử nghi ngờ ánh mắt nhìn người của ông sao?
Nếu Thái tử thật sự nghĩ như vậy, Kiến Nguyên Đế cũng hoài nghi có phải Thái tử cũng có lòng dạ kia, có đủ sáng suốt để gánh vác trọng trách lớn hay không.
Năm mới, mười lăm tháng Giêng vừa qua, các đại thần bắt đầu lâm triều.
Trong không khí náo nhiệt của năm mới, ngày lâm triều đầu tiên, Kiến Nguyên Đế đề bạt Từ Tiềm làm Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, quản lý bốn trăm ngàn cấm quân tinh nhuệ ở đại doanh phía Đông Tây Kinh Thành.
Từ Tiềm là Ngũ thúc ruột của Thái tử phi, các đại thần đều cảm thấy Kiến Nguyên Đế gần sáu mươi tuổi đang muốn tạo thế lực cho Thái tử.
Thái tử nghe được đạo lý này, suýt chút nữa tức chết.
Sau khi Từ Tiềm nhậm chức ở bên kia không lâu, hắn kêu A Ngư diễn một tuồng kịch trong phủ Trấn Quốc Công.
Kể từ khi A Ngư hồi Kinh đã luôn lười biếng giả bệnh, không xã giao với các nữ quyến phủ Quốc Công, lúc này vai diễn của A Ngư chính là bôi một ít màu đỏ giả vờ làm máu lên váy. Từ Tiềm đã qua trao đổi với Từ lão thái quân trước, Từ lão thái quân cảm thấy tâm trạng của tức phụ tốt thì mới dưỡng thai tốt được nên cũng sẵn lòng phối hợp.
Trước tiên, Từ lão thái quân mời thầy lang đến bắt mạch cho A Ngư, thầy lang cho một phương thuốc an thai, A Ngư vẫn cảm thấy khó chịu cả ngày nên Từ lão thái quân bèn thỉnh nữ đạo sĩ đức cao vọng trọng đến. Nữ đạo sĩ đi dạo trong phủ Quốc Công một vòng, sau khi quan sát một vòng thì nói rằng số mạng của Ngũ phu nhân tương khắc với Quốc công phu nhân là Dung Hoa trưởng công chúa, mạng của Dung Hoa trưởng công chúa quá mạnh nên bà ấy sẽ không sao nhưng số mạng của Ngũ phu nhân lại yếu hơn một chút, nếu tiếp tục ở chung một phủ với Dung Hoa trưởng công chúa sợ là sẽ xảy ra tai nạn đổ máu, nếu chuyển đến chỗ xa hơn thì tự nhiên sẽ được hóa giải, vận đen đi qua, vận may đến.
Từ lão thái quân nghe xong thì ngón tay gõ nhịp, kêu lão Ngũ dẫn thê tử ra ngoài ở một thời gian ngắn trước, sau khi sinh hài tử và ở cữ xong thì hãy về. Sau khi về, hy vọng mọi người bình an vô sự, nếu như tức phụ hoặc tôn tử, tôn nữ vẫn không thoải mái như cũ vậy thì đành vĩnh viễn dọn ra ngoài ở.
Bên trong phủ Quốc Công không có người ngốc, ai cũng tự hiểu vì sao lại thế này.
Ngũ phu nhân chính là A Ngư, chắc chắn đôi phu thê họ không muốn ở trong phủ, Từ lão thái quân thiên vị con út nên đã nghĩ ra biện pháp như vậy, ai ngờ chuyện này lại đổ thừa Dung Hoa trưởng công chúa, trách số mạng bà quá mạnh.
Dung Hoa trưởng công chúa bị chọc tức nhưng bà không dám chống đối Từ lão thái quân, đành chạy vào cung vừa khóc vừa tố cáo trước mặt Kiến Nguyên Đế.
Cuộc sống của bà dễ dàng lắm sao! Dựa vào thân phận Trưởng công chúa thì gả đến bất cứ nhà nào cũng có thể tái oai tác quái thế nhưng lại cứ phải gả đến Từ gia, bị Từ lão thái quân đè đầu cưỡi cổ suốt nửa đời người, lỡ như Từ lão thái quân thật sự sống đến trăm tuổi, không chừng bà còn đi trước Từ lão thái quân một bước, đến lúc đó chính là đến chết cũng không lật người được.
Kiến Nguyên Đế chỉ nói một câu: "Phu quân là do muội chọn."
Dung Hoa trưởng công chúa lập tức không còn lời nào để nói.
Dung Hoa trưởng công chúa về phủ Trấn Quốc Công với vẻ bực tức.
Tâm trạng A Ngư vui vẻ chuyển vào nhà mới cùng Từ Tiềm. Phu thê bọn họ làm vậy tất nhiên sẽ dấy lên một làn sóng chỉ trích nhưng người ngoài chê bai sao bằng sự tự do tự tại của bọn họ chứ?
Từ Tiềm không nói chuyện triều đình với A Ngư, cùng lắm chỉ nói một chút về tình hình gần đây của Tứ hoàng tử và Ôn Nghi công chúa.
Tứ hoàng tử ở trong cung, vẫn như cũ, năm đó Ôn Nghi công chúa oán hận Kiến Nguyên Đế, trong cơn tức giận nàng đã xuất gia, ngày đêm làm bạn với thanh đăng cổ phật, Từ Tiềm chỉ nghe được cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Ôn Nghi công chúa, không thể nào biết tâm trạng của Ôn Nghi công chúa, ngược lại Phò mã đã sớm có hôn ước với Ôn Nghi công chúa vô cùng si tình, quy y làm hòa thượng theo nàng.
Một đôi đang tốt đẹp lại biến thành như vậy, thật sự không nên nói cho A Ngư nghe, Từ Tiềm cố gắng nói tránh nói giảm.
A Ngư đã trải qua quá nhiều chuyện, không dễ dàng để tâm những chuyện vụn vặt, đau buồn một trận rồi cũng qua.
Bụng của nàng càng lúc càng lớn, tháng sáu là lúc trời nóng nhất, A Ngư sinh nữ nhi, bởi vì tiểu hài tử mềm mại nên A Ngư đặt nhũ danh nữ nhi là "Nguyễn Nguyễn".
Từ lão thái quân có nhiều tằng tôn như vậy, rốt cuộc cũng có tiểu tôn nữ, bà vô cùng vui vẻ, chạy đến biệt viện đôi phu thê ở mấy ngày.
Sau khi A Ngư ở cữ xong, phu thê bọn họ không nói về việc chuyển về phủ, Từ lão thái quân cũng nói, ngược lại Dung Hoa trưởng công chúa còn nhớ chuyện này nhưng ngay khi bà chuẩn bị tới đó để tìm cơ hội dạy dỗ phu thê A Ngư một trận thì triều đình xảy ra một biến động lớn.
Phe phái của Nhị hoàng tử Giản vương vào triều tố cáo Thái tử, nói rằng năm đó Thái tử giả tạo bằng chứng phụ tử Tào Đình An và Tào Luyện cấu kết với địch, vu oan họ tội danh phản quốc!
Kiến Nguyên Đế càng ngày càng già, nếu Giản vương không ra tay, hắn đành phải trơ mắt nhìn Thái tử đăng cơ rồi!
Như vậy sao được chứ?
Giản vương đã sớm muốn gạt chân Thái tử, khổ nổi hắn không có nắm thóp để đánh một kích trí mạng. Đầu năm nay, đột nhiên thân tín bên cạnh mang theo bằng chứng Thái tử hãm hại Tào Đình An đến gặp hắn, Giản vương và nhóm người thân tín đã bàn bạc xong, cảm thấy mặc dù kế này nguy hiểm nhưng có thể thử một lần! Thành công, Thái tử thoái vị, hắn được lợi. Không thành, chẳng qua là chỉ gặp họa sớm cũng không khác gặp họa trễ!
Đương nhiên Giản vương sẽ không tự ra mặt, hắn sai khiến phe phái của mình.
Kiến Nguyên Đế, Thái tử không hề đoán được Giản vương còn có chiêu đó.
Phụ tử họ mưu hại Tào gia, chắc chắn sẽ để lại dấu vết nhưng Tào gia đã bị diệt vong, lúc trước không có người ngu xuẩn ra mặt giúp Tào gia, những đại thần khác cũng sẽ không.
Hiện tại, thế mà Giản vương đã đưa ra nhân chứng và vật chứng!
Hơn nữa, Giản vương còn giải oan thay cho mẫu thân Quý phi của hắn, năm đó Tào hoàng hậu bị Thái tử độc chết, đồng thời cũng có đủ nhân chứng vật chứng!
Lúc Kiến Nguyên Đế nghe Giản vương tố cáo Thái tử mưu hại Tào Đình An thì vẫn còn bình tĩnh, ông nghĩ cùng lắm thì trị tội Giản vương, ông cần phải bảo vệ Thái tử nhưng khi Giản vương đưa ra bằng chứng tố cáo Thái tử hạ độc Hoàng hậu, Kiến Nguyên Đế siết chặt lấy ghế tay vịn của ghế rồng, cổ họng đột nhiên ngòn ngọt, và rồi phun ra một ngụm máu tươi!