Ta Trở Thành Nhân Ngư Trong Lòng Bàn Tay Của Lão Đại

Chương 43




Sự hỗn loạn này kéo dài trong một năm. Sau sự hỗn loạn, mọi người đã xây dựng lại nhà cửa của mình.

Vào ngày hỗn loạn hoàn toàn kết thúc, Tô Ngọc Tuyền cảm thấy đuôi ngứa ngáy nhẹ vào ban đêm, khiến cậu mơ hồ tỉnh dậy sau giấc ngủ.

Tô Ngọc Tuyền còn đang nửa ngủ nửa tỉnh, theo bản năng đứng dậy gãi đuôi cá, ủy khuất nói: "Ngứa."

"An An, ngứa." Tay gãi, nhưng vẫn rất khó chịu.

Trong giọng nói như sáp có chút ủy khuất, cậu đưa tay sang một bên thì thầm: "An An, đuôi của em ngứa quá, An An gãi đi."

Tiểu nhân ngư buồn ngủ mê mang, mềm mụp làm nũng.

Andrew không thể chịu được, vội vàng ôm tiểu nhân ngư vào lòng, đặt lòng bàn tay to lớn lên đuôi tiểu nhân ngư: "Anh sẽ gãi, nếu A Ngọc thấy ngứa thì cứ la lên."

Nói xong, Andrew đã đi tìm đuôi nhân ngư nơi này rồi.

Giọng nam nhân trầm thấp dịu dàng: "Ở đây sao?"

Tô Ngọc Tuyền cảm thấy chỗ bị gãi càng ngứa, chỗ không gãi cũng ngứa.

Và có một cảm giác nóng nóng lan đến chỗ bị trầy xước rồi dần dần dâng lên khiến cậu có cảm giác như bị cho vào nước sôi, toàn thân nóng bừng.

Tô Ngọc Tuyền lắc đầu, lại gật đầu, rồi nhìn Andrew đầy khó hiểu.

Trong mắt cậu tràn đầy ủy khuất: "An An, có phải anh không cẩn thận đem giường nước đun rồi không, nóng quá."

Khuôn mặt Tô Ngọc Tuyền trắng hồng lúc này đỏ bừng, giống như bị thiêu đốt, hai mắt cũng đỏ bừng, đáng thương cực kỳ.

Andrew cũng cảm thấy da thịt người trong tay mình dường như quá nóng.

Andrew đột nhiên trở nên căng thẳng, vội vàng bế nàng tiên cá chạy vào phòng điều dưỡng.

"A Ngọc, bây giờ anh đưa em đi kiểm tra, sau đó vào phòng y tế để phục hồi sức khỏe."

Sau khi kiểm tra xong, có thể thoa thuốc vào phòng y tế và nằm điều trị.

Tô Ngọc Tuyền cảm thấy rất khó chịu, vùi đầu vào vai người đàn ông, cảm thấy làn da mình chạm vào lạnh buốt.

Vì vậy, cậu tiến lại gần Andrew, luồn tay vào trong quần áo của Andrew, ấn vào da lưng của hắn, lẩm bẩm: "An An mát quá, sờ vào thật thoải mái.

Cậu gắt gao áp thân mình vào, cái đuôi được cuộn lên quấn quanh eo người đàn ông. Tuy nhiên, do quần áo cản trở nên không cảm nhận được hơi lạnh trên tay và mặt nên Tô Ngọc Tuyền đưa tay nắm lấy quần áo của Andrew, nhẹ giọng nói: "An An, cởi quần áo ra để em chạm vào được không!"

Nói xong, bắt đầu kéo quần áo của người đàn ông.

Tiểu nhân ngư tay mềm mại, nóng hầm hập, trực tiếp chạm vào cơ thể hắn.

Andrew bị sờ đến có chút khó chịu, nhưng hắn lo lắng hơn bất cứ điều gì nên chỉ có thể tăng tốc độ.

Khi họ đến cabin y tế, quần áo của Andrew đã bị tiểu nhân ngư xé thành từng mảnh và treo thẳng vào thắt lưng của hắn.

Toàn thân Tô Ngọc Tuyền trực tiếp áp vào ngực người đàn ông, lực dính còn chưa đủ, cậu cứ xoay người, gần như coi Andrew như một khối băng, áp làn da nóng hổi vào đó để hạ nhiệt.

Tô Ngọc Tuyền cảm thấy chạm vào rất thoải mái.

Còn Andrew, người đang bị nhân ngư xoay người như một khối băng, cảm thấy làn da nóng bỏng của nhân ngư đang làm mình bỏng rát.

Andrew khàn giọng ôm nàng tiên cá đặt vào máy kiểm tra: "A Ngọc, đợi một chút, kiểm tra trước đi."

Andrew dứt lời, đột nhiên sững sờ.

Chiếc đuôi xanh của Tô Ngọc Tuyền nằm trên máy dò đột nhiên tách ra, sau đó đuôi cá dần dần biến thành chân người.

Andrew cẩn thận chạm vào, trong giọng nói có chút lo lắng: "A Ngọc, em có cảm thấy chỗ nào đau không?"

Mặc dù từ lâu hắn đã mong đợi tiểu nhân ngư có hai chân, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, Andrew lại run sợ trong lòng, đuôi cá kia vỡ ra biến thành hai cái đùi, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.

Andrew đau lòng vạn phần.

Trà Cúc dưa Leo

Đau?

Tô Ngọc Tuyền hoàn toàn không có cảm giác được.

Thay vào đó, cậu cảm thấy nhẹ nhõm và ngứa ngáy đột ngột tan biến, cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.

Ngửa đầu nhìn Andrew mặt mày lo lắng, Tô Ngọc Tuyền tiến lên xoa xoa, buồn cười nói: "Nhìn ngươi sợ hãi như vậy kìa, em không sao đâu."

Andrew chỉ là quá cẩn thận với mình mà thôi.

Tô Ngọc Tuyền không hề biết đuôi cá của mình đã biến thành chân.

Nhìn thấy cậu như vậy, Andrew buông bàn tay mềm mại của hắn xuống, trịnh trọng nói: "Tôi thực sự rất sợ hãi. Nhìn thấy đuôi cá của em tách ra, trong lòng rất đau."

Người đàn ông nghiêm trang.

Mà Tô Ngọc Tuyền sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn thấy đôi chân trắng nõn của mình.

Đôi chân của cậu đã trở lại.

Tô Ngọc Tuyền hơi có chút kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh, toàn bộ khuôn mặt của Tô Ngọc Tuyền trong nháy mắt đỏ bừng, toàn thân nhảy dựng lên như bốc cháy. Cậu che đôi mắt đang bỏng rát của Andrew, rồi nhẹ nhàng nói: "Ôm em đi mặc quần vào."

"Được rồi!" Andrew nhếch mép cười nhẹ, mi mắt cong cong.

Tiểu nhân ngư thật đúng là thẹn thùng.

"Nhưng A Ngọc cnên cân nhắc chuyện buông tay ra được không, che mắt làm sao mà đi đường." Dừng một chút, Andrew buồn cười hỏi.

"An An dùng tinh thần lực của anh tìm đường đi!" Tô Ngọc Tuyền ye vào việc Andrew nuông chiều bản thân.

Bây giờ cậu chỉ cảm thấy xấu hổ.

Mặc dù đã lấy một ít quần áo từ trong không gian ra và mặc vào nhưng phần thân dưới của cậu lại thấy trống rỗng như gió lùa vào.

Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác của đuôi cá.

Hơn nữa, cái mông ôm còn đặt trên cánh tay của người đàn ông, khiến mặt Tô Ngọc Tuyền đỏ bừng, toàn thân sắp bốc khói.

Cảm giác khỏa thân trong vòng tay ai đó thật quá xấu hổ.

Toàn thân Tô Ngọc Tuyền cứng đờ, không dám cử động.

A Ngọc rõ ràng rất xấu hổ, toàn thân đông cứng trong vòng tay hắn, không dám cử động mà chỉ giả vờ ngang ngược vô lý sai sử.

Lại không hề biết rằng sự rung ẩy trong giọng nói đã khiến cậu bị lộ.

Andrew gắt gao ôm thiếu niên, một tay vòng qua cái mông đang bồn chồn của cậu và bóp nhẹ.

"Andrew!" Tô Ngọc Tuyền chú ý đến lòng bàn tay to lớn của Andrew, lập tức xấu hổ tát vào mặt Andrew, hét lên:  " Andrew lưu manh."

Andrew cười nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của Tô Ngọc Tuyền, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, thấp giọng nói: "A Ngọc, tương lai chúng ta là vợ chồng, bây giờ sợ như vậy, sau này chúng ta sẽ làm sao đây!"

Giọng nói của người đàn ông kéo dài và quyến rũ không thể giải thích được.

Đôi mắt sâu thẳm ấy thật quyến rũ, dường như lúc này có một ý nghĩa đặc biệt.

Tô Ngọc Tuyền đột nhiên rơi vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, sau đó mặt càng đỏ hơn.

Tuy nhiên, cậu vẫn ngẩng cao đầu, mở to mắt: "Tôi không sợ, chỉ là bây giờ còn quá sớm."

Nghe vậy, Andrew gật gật đầu, nuốt nước miếng, hàm ý nói: "Chờ chúng ta kết hôn lại làm việc vợ chồng kia, nhưng bây giờ chúng ta có thể làm quen với nhau trước, để A Ngọc làm quen, để khi đám cưới diễn ra, chúng ta có thể cho A Ngọc một đêm khó quên."

Hắn nói đầy ẩn ý, thậm chí bàn tay to kia còn nhéo nhiều hơn.

Tô Ngọc Tuyền trợn tròn mắt, khóe miệng giật giật, cậu dùng tay vỗ vỗ Andrew nói: "An An, não anh bị trúng độc hả?"

Bỗng nhiên kỳ kỳ quái quái như vậy.

Andrew nghiêng đầu thở dài: "Trên mạng nói lời nói yêu đương có thể làm cho người yêu vui vẻ, xem ra tôi còn chưa học được hết tinh túy rồi.

Đâu chỉ là không học được tinh túy.

Cực kỳ ngọt ngấy luôn, nếu không phải lớn lên đẹp trai, thì anh chắc chắn sẽ là một tên trai đểu.

Được rồi! Nhìn thấy vẻ ghét bỏ cực kỳ trong mắt tiểu nhân ngư, Andrew đã biết, A Ngọc không thích.

Andrew cũng không nhiều lời, trực tiếp ôm Tô Ngọc Tuyền đi thẳng về phòng.

Sau khi trở về phòng,  chỉ có thể tìm thấy chiếc quần của chính mình để mặc cho Tô Ngọc Tuyền, vừa giúp tiên cá mặc quần, Andrew vừa nói với vẻ thích thú: "Đã lâu rồi A Ngọc không đi bằng hai chân. Có muốn anh dạy  không?"

Đối với việc này, vì vậy Tô Ngọc Tuyền nói: "Em đi đường cũng có nhiều lắm đâu, chỉ là đời này  có một cái đuôi mà thôi."

ược rồi! Andrew có chút tiếc nuối, chỉ có thể bật mạng quang đi mua len.

Trước đây anh đã muốn  cho A Ngọc bộ quần áo lông xù xù, thân hình thon dài và thanh tú của A Ngọc bị chôn vùi trong bộ quần áo lông xù xù, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến trái tim tan chảy. Bất Tuy nhiên, trước đây A Ngọc không thể sống thiếu nước nên chỉ có thể buông  bộ quần áo như vậy xuống trong tiếc nuối.

Nhưng bây giờ, có vẻ như điều đó có thể thực hiện được.

Làn da của A Ngọc rất mỏng manh nên phải chọn loại nhung lông mềm mại.

Xanh lam, vàng, trắng...

Andrew nhìn vào,ỉ cảm thấy màu nào cũng hợp với Tô Ngọc Tuyền. Tất nhiên, đôi mắt cong cong, hắn cũng dự định sẽ chọn cho mình một bộ, mà phải là đồ đôi.

Ngoài áo len, quần dài và các loại hạt khác nhau...

Tô Ngọc Tuyền sau khi mặc quần áo quay lại và ngay lập tức nhìn thấy Andrew đang nghiện mua sắm trực tuyến.

Cậu dí sát vào vừa thấy, thấy được đủ loại đồ vật hoa hoè loè loẹt.

Quần áo, đồ chơi, vật trang trí......

Thậm chí có cả con vịt cắm vào kêu sợ hãi, máy dò lưỡng tính, làm thế nào để khiến bạn tình vui vẻ...

Tô Ngọc Tuyền mặt hơi đỏ, cậu mở mắt ra, trực tiếp ngồi xuống, lấy mạng quang ra.

Tộc Zerg vừa bị tiêu diệt, lúc này mạng lưới ánh sáng tràn ngập niềm vui, màn hình tràn ngập lòng biết ơn đối với Bệ hạ Andrew và tiên cá.

Đương nhiên, Khương Ngọc Lê và cấp dưới của anh ta cũng được mọi người kính trọng.

Nhưng.

Một chủ đề khác đã được đưa ra.

"Khi nào thì bệ hạ Andrew và người cá nhỏ sẽ kết hôn!" 

Nhìn  cái này, Tô Ngọc Tuyền không khỏi lặng lẽ nhìn Andrew.

Vừa nhìn sang, liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Andrew, người đàn ông này tựa như đang có tâm tình tốt. Hắn ném thẳng quang mạng  những thứ mình vừa nhìn thấy trên lên không trung, nhếch lên khóe môi: "A Ngọc em xem, những người này có ánh  không tồi."

Liền thấy không trung xuất hiện hư ảnh.

Hư ảnh là nhiều hình ảnh khác nhau của cậu và Andrew, kèm theo một đoạn nhạc nền, xem rất chấn động.

Trong hình  đó, họ giống như những vị thần từ trên trời giáng xuống để cứu rỗi nhân loại.

Tô Ngọc Tuyền ngơ ngác nhìn, sau đó nghe thấy tiếng nhạc từ phía sau nói: Vua của chúng ta, hoàng hậu của chúng ta, họ là những vị thần bất khả chiến bại, được ông trời phái đến để cứu mạng chúng ta.

Số lượt thích và đăng lại của video clip có thể nói là hàng trăm triệu.

"A Ngọc."

Tô Ngọc Tuyền quay người lại, đột nhiên nhìn thấy Andrew vẻ mặt bình tĩnh, nắm tay, nói từng chữ: "Anh không phải thần, anh cũng không phải người cứu rỗi, nếu thực sự có người này,  nghĩ người kia là em."

Cậu?

Tô Ngọc Tuyền sửng sốt một lát.

Sau đó  mày tràn đầy dịu dàng, Tô Ngọc Tuyền đứng dậy, cúi người ôm lấy mặt Andrew.

Andrew chỉ ngồi ngước nhìn, vẻ mặt đầy mê đắm.

"Không, em đã ở trong bóng tối đã lâu và chưa bao giờ nghĩ đến việc đem ánh sáng đến cho người khác. eM chỉ mong tất cả mọi người trên thế giới đều cùng  chìm vào bóng tối." Tô Ngọc Tuyền nói lời này, cậu liền áp trán vào Andrew tràn đầy lệ thuộc, "Là An An đã cho em ánh sáng, cho em nhìn thấy ánh sáng. Em nhớ anh  không  muốn thế giới bị bóng tối cuốn đi." 

Cậu thì thầm, sau đó cúi đầu và hôn lên môi người đàn ông.

Andrew rất phấn khởi như nổ hoa.

Bé người cá của hắn muốn làm cho thế giới tươi sáng chỉ vì cậu nhớ hắn.

Hắn, vinh hạnh vạn phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.