Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 28: Tâm sự




Sau khi Tống Dư Hàng ném người ra ngoài cửa, lúc quay đầu lại chỉ thấy hai người còn lại trong phòng đang nhìn mình trân trân. Ánh mắt Lâm Khả có chút khϊế͙p͙ sợ, còn Lâm Yêm thì.... trong chốc lát cũng vô pháp dùng ngôn từ chính xác nhất để miêu tả cảm xúc trêи mặt nàng, giống như kinh ngạc lại có chút vui thích, nhưng chung quy nàng khắc chế rất tốt, ở đây, ngoại trừ Tống Dư Hàng có tài thuật đọc biểu cảm trêи mặt người khác ra thì cũng không ai cảm nhận được.

--- Hửm? Mình giúp cô ấy, cô ấy liền vui vẻ?

--- Thật đúng dễ dàng thoả mãn mà.

Tống Dư Hàng nghĩ như vậy, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, Lâm Yêm nhăn mày, đang muốn chửi ầm lên thì Lâm Khả đã nhanh chân ra đón: "Là mẹ anh, mẹ anh đấy."

Cửa mở ra, Lâm mẫu nhìn thấy Lâm Yêm nằm trêи giường sắc mặt tái nhợt không chịu nổi, ba bước thành hai chạy tới mép giường, run rẩy nâng bàn tay lênh loáng máu do kim tim truyền dịch bị rớt ra.

"Nhanh, Lâm Khả con còn thất thần ở đó làm gì? Mau gọi y tá, chuyện này là sao, con chim trĩ* kia lại chọc giận gì con rồi?"

*Chim trĩ: gà rừng

So với năm 18 tuổi lúc nàng rời khỏi nhà, Lâm mẫu đã già đi nhiều, mái đầu điểm bạc, trêи mặt xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn, nhưng quần áo trêи người bà rất thời thượng, trêи người cũng không có quá nhiều trang sức lấp lánh, thoạt trông giỏi giang, cứ nghe một tiếng chim trĩ trong miệng của bà đã đủ biết Lâm Lại Nguyên kính nể bà mấy phần.

Còn Lâm Yêm, ai đối xử tốt với nàng, nàng liền trả lễ thế ấy, nhìn thấy sự quan tâm lo lắng trong mắt bà, khoé môi vô thức cong lên, lộ ra nét tươi cười thật tâm.

"Không, sao mà được, cô biết tính nết con mà, không đánh chết cô ta là may rồi."

Y tá đẩy xe thuốc đi vào thay thuốc cho nàng, Lâm mẫu lúc này mới để ý thấy Tống Dư Hàng đứng bên cạnh, trong mắt nhất thời vui vẻ, giống như bà mối nhìn thấy tiểu cô nương, hận không thể giữ chặt tay cô hảo làm thân một phen.

Lâm Khả khụ một tiếng, Lâm mẫu lúc này mới nghiêm túc trở lại, tay đang đưa về phía cô lập tức rụt trở về.

"Tiểu Tống, sao con lại ở đây? Rảnh chút thời gian thì hẹn hò với Lâm Khả đi, thế nào, hai đứa lần trước ra ngoài ăn cơm có tiến triển gì chưa? Tiểu tử nhà ta có chu đáo với con không, nếu nó có phương diện nào không chu toàn, con cứ nói với ta, ta nhất định đánh gãy chân nó."

Bà vừa nói vừa triều mến nhìn Tống Dư Hàng, hoàn toàn là ánh mắt của mẹ chồng nhìn nàng dâu, chợt nhìn thấy vết thương trêи mặt cô, bà không khỏi lo lắng.

"Mặt con bị làm sao thế này, người nào lại thiếu đạo đức tới vậy, khiến mặt con thành thế này, đừng sợ, Bác có vài phương thuốc cổ truyền chế tạo thành dạng thuốc mỡ trị sẹo rất tốt, hôm nào bảo Lâm Khả đưa đến cho con."

Tên đầu sỏ "thiếu đạo đức" đang nghiễm nhiên ngồi trêи giường cầm lấy cái muỗng kèm trong hộp cháo Tống Dư Hàng mua cho nàng, khoé môi giật giật.

Lâm mẫu nói xong còn đạp vào chân Lâm Khả một cái: "Có phải không, Lâm Khả."

Lâm Khả nhe răng trợn mắt: "Dạ, dạ, hôm nào con sẽ đưa đến cho Tống tiểu thư."

Dứt lời còn dùng khẩu hình giao tiếp với Lâm Yêm: • Mẹ anh cũng quá nhiệt tình đi.

Lâm Yêm trừng mắt liếc nhìn: • Sao không, người ta là con dâu tương lai mà.

Bất quá không hiểu sao, nàng nói xong câu đó trong lòng liền có chút hụt hẫng, ngay cả mùi vị món cháo Tống Dư Hàng mua cũng không còn thơm chút gì.

Vì thế nàng dùng khẩu hình ý nói: • Hết lần này đến lần khác anh còn chưa thấy hả? Tống Dư Hàng thật sự cuồng bạo lực, anh còn muốn cưới sao?"

Lâm Khả trợn mắt mặc kệ nàng: --- Cũng không nhìn xem nàng vì ai mà bạo lực hả.

Ánh mắt Lâm mẫu hướng ba người trong phòng dạo quanh một vòng: "Là Tiểu Tống đưa Yêm Yêm đến bệnh viện, con cùng con bé...."

Tống Dư Hàng dư quang thoáng nhìn lên giường bệnh, Lâm Yêm vừa lúc ngẩn đầu nhìn lại, lúc tầm mắt hai người chạm vào nhau, nàng bất giác mở miệng: "Con cùng cô ấy.... Là đồng nghiệp."

Lâm mẫu lập tức cười không khép môi được, lôi kéo Tống Dư Hàng đi đến bên giường, bà nắm tay Lâm Yêm đặt lên tay cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Đồng nghiệp tốt, đồng nghiệp tốt, càng thêm thân a!"

Ngụm cháo trong cổ họng như bị nghẹn lại nuốt không trôi khiến Lâm Yêm kịch liệt ho khan.



Mấy người thăm hỏi bệnh tình của Lâm Yêm, biết không có gì nghiêm trọng cũng yên tâm phần nào, đến việc vết thương trêи mặt nàng cùng não bị chấn động nhẹ nàng cũng không muốn nói thêm gì, Lâm mẫu cùng Lâm Khả thức thời không tiếp tục hỏi nữa, còn người trêи danh nghĩa ba của Lâm Yêm từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện.

Ngồi thêm một lát, bệnh viện gọi tới cho Lâm Khả nói là có việc gấp cần xử lý nên đi trước, Lâm mẫu nhìn Lâm Yêm uống xong bát canh gà mà bà mang đến mới chịu theo con trai rời đi, bảo nàng hảo nghỉ ngơi, có việc thì gọi cho bà, ngày mai bà sẽ lại mang cơm đến.

Lâm Yêm bụng no căng không chịu nổi, ngày thường nàng có khi nào ăn nhiều vậy đâu, mặt mày nhăn nhó như ăn khổ, ước gì bọn họ nhanh chóng đi đi, nàng đã âm thầm tính toán ngày mai xuất viện.

Lâm mẫu là trưởng bối, về tình về lý Tống Dư Hàng cũng phải tiễn bà ra về, nhưng trước khi đi bà đã vỗ vỗ tay Tống Dư Hàng, tươi cười hoà ái: "Được rồi, con đừng tiễn nữa, cả ngày bận rộn, hôm nay mệt nhọc con rồi, khi nào Lâm Khả lại mời con bữa cơm, con nhất định phải đi đó."

Bà nhìn cô con dâu này càng nhìn càng thuận mắt, vóc người cao ráo, thân thủ tốt, nghiêm nghị lại chính khí, còn biết khiêm tốn lễ phép.

Tống Dư Hàng gật gật đầu: "Bác quá khách khí, Lâm Yêm là đồng nghiệp của con, chuyện nhỏ không mệt nhọc, là chuyện con phải làm mà."

Lâm mẫu không nói thêm gì, vỗ vỗ tay cô sau đó nhờ Quản gia dìu dắt rời đi, bỏ hai người ở lại trong phòng, cố tình tạo cơ hội để con trai bà cùng Tống Dư Hàng chung một chỗ.

Lâm Khả sờ mũi, hai người cùng đứng trước cửa thang máy chờ, vốn dĩ Tống Dư Hàng ít khi thân cận ai, nhưng bởi vì chuyện của Lâm Yêm mà hai người ít nhiều khoảnh khắc thân cận, muốn nói gì cũng có thể tự nhiên hơn một chút.

"Có phải em cảm thấy gia đình tôi rất kỳ quái?"

Tống Dư Hàng suy nghĩ một lúc mới nói: "Phải."

Gia đình cô từ nhỏ chung sống hoà thuận, cho dù ba mất sớm, Tống mẫu cũng không tái giá, một mình nuôi lớn hai anh em. Sau khi anh cô qua đời, chị dâu Quý Cảnh Hành cũng không tái giá, chung sống với nhau như người một nhà. Cảnh tượng mẹ kế đến cửa tìm kế nữ thật sự vô pháp tưởng tượng.

Thang máy còn chưa tới, Lâm Khả đã cười khổ: "Tính thêm người có danh phận này, đây là người vợ thứ 8 mà mấy năm gần đây Lâm Thúc cưới về, còn chưa tính mấy người không có danh phận, những người đó, không ít thì nhiều đều đã từng khiến Lâm Yêm sinh khí."

Nói đến đây, Lâm Khả không khỏi nhớ đến tình cảnh đầu tiên khi Lâm Yêm đến nhà mình: "Em có thể nghĩ được không? Nàng lúc 3 tuổi đến nhà anh làm khách, con bé chưa biết kẹo là gì, anh đưa nó viên kẹo sữa, con bé cũng không biết nói cảm ơn, một mình ôm cả bịch kẹo trốn trong vườn hoa vụng trộm ăn hết đến tiêu chảy....."

Lâm Khả nhớ lại lúc đó vừa tức vừa buồn cười, sau khi Lâm Thành chết, nàng chính là người thừa kế duy nhất của Lâm Lại Nguyên, được ăn rất nhiều kẹo nhưng không còn vui vẻ cười nữa.

Tống Dư Hàng rũ mắt che giấu sự chua xót trong lòng, hoá ra một người đặc biệt như nàng lại có quá khứ phi phàm đến như vậy.

Thang máy tới rồi, Lâm Khả bước vào, mỉm cười nhìn cô một cái, nét anh khí chỉ thuộc về nam nhân.

"Tống cảnh sát, tuy Lâm Yêm không nói, nhưng tôi vẫn muốn thay nàng cảm ơn em, đừng nhìn nó cả ngày quái gỡ, kiêu ngạo ương ngạnh đến tôi cũng muốn dạy dỗ một trận, nhưng những năm gần đây, em là người duy nhất mà nó đưa đến trước mặt chúng tôi, với tư cách là một người bạn."

Anh gọi cô là Tống cảnh sát chứ không phải Tống tiểu thư, đã giữ đúng sự tôn trọng cùng chân thành.

--- Em là người duy nhất nàng đưa đến trước mặt chúng tôi, với tư cách là một người bạn.

Chính câu nói này làm cho Tống Dư Hàng cong cười, cô rất hiếm khi cười, gương mặt cương nghị cũng trở nên nhu hoà rất nhiều.

Lâm Khả như vậy khiến cô không khỏi nhớ tới anh mình, nhất thời cảm khái.

Vài người lại chen vào thang máy, hai người vẫy tay từ biệt: "Gặp lại."

"Tạm biệt."

---------•••---------



Lâm Yêm vốn nghĩ cô cũng theo chân hai người họ rời đi rồi, ai ngờ chưa đến 10" Tống Dư Hàng đã trở lại, cô kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh mép giường, mở điện thoại xem mọi người đã phát hiện được manh mối gì chưa.

"Chị không đi sao?" Lâm Yêm tựa vào thành giường nghiêng đầu nhìn cô.

"Tôi đi rồi cô làm thế nào?" Tống Dư Hàng đầu cũng không nâng.

Lâm Yêm nhẹ giọng trào phúng: "Tôi không yếu đến mức phải cần ai đó ở bên cạnh chăm sóc mình."

Cô nhìn xem Tống Dư Hàng không chút dao động, nhủ thầm một câu: --- Lão quản gia vô dụng đâu rồi a.

Tống Dư Hàng bỏ điện thoại trở lại vào trong túi, đứng dậy: "Được, vậy tôi đi đây, cô tranh thủ nghỉ ngơi đi."

Thấy cô xoay người muốn đi, Lâm Yêm trong mắt nổi lên tia tức giận, vừa định mở miệng lại là một trận ho khan.

Nàng tận lực muốn bảo trì hô hấp nhưng càng cố càng tồi tệ, một tay vuốt trước ngực nhuận khí, vô tình động đến giá truyền dịch lung lay muốn ngã.

Tống Dư Hàng vội chạy tới chống đỡ, ấn người trở lại giường, đồng thời lấy ly nước ấm trêи tủ đầu giường đưa đến cho nàng.

"Thế nào, cô không cậy mạnh thì đâu có chuyện gì."

Câu nói này sao mà nghe quen tai như vậy, Lâm Yêm nhớ lại ngày đầu tiên nảy sinh xung đột lúc vừa đến Thị Cục, nhất thời giơ tay muốn đánh trả.

Tống Dư Hàng lại khoá tay nàng ép xuống, giọng nói có chút nghiêm nghị: "Đừng nhúc nhích, có muốn thêm một cái lỗ kim trêи mu bàn tay nữa không?"

Nói xong cô liền ngồi xuống mép giường, giúp nàng dán chặt lại miếng băng dính kim tiêm trêи mu bàn tay.

Từ góc nhìn của Lâm Yêm, có thể nhìn rõ hàng lông mày anh khí ẩn sau tóc mái, vì không thường trang điểm chăm chút nên đôi lông mày tuy rậm nhưng không chỉnh chu, ấy vậy mà càng khiến ngũ quan của cô thêm vài phần phong phú, xán lạn.

Tống Dư Hàng có đôi mắt màu hổ phách, dưới ánh đèn phản chíu ánh sáng màu nâu nhạt, xen lẫn vào đó là làn da trắng nõn, bởi vì không trang điểm, môi có chút tái màu nên từ bỏ khí tràng sắc bén trêи người, cô trông nhu hoà hơn nhiều, hơn nữa động tác rất cẩn thận, vừa đủ ôn nhu săn sóc. Lâm Yêm cuối cùng cũng hiểu được cô cô mình vì sao nhất định điểm chỉ Tống Dư Hàng là con dâu.

"Chị cảm thấy anh tôi thế nào?"

Động tác trêи tay Tống Dư Hàng không dừng lại: "Cái gì mà thế nào, ngày đó không phải đã nói với cô rồi sao?"

Lâm Yêm mím môi: "Hôm đó không tính, chị trả lời lại lần nữa, tôi muốn nghe lời thật."

Tống Dư Hàng làm xong, nhét tay nàng trở lại trong chăn, ngước mắt nhìn nàng, khoé môi ngậm ý cười.

"Sao, thay anh mình trấn cửa à?"

"Tôi chỉ có một người anh, không được sao!?" Lâm Yêm nổi tính, Tống Dư Hàng ánh mắt trầm ngâm.

"Muốn nghe lời thật lòng?"

"Phải." Lâm Yêm gật đầu.

Tống Dư Hàng ngồi nghiêm chỉnh, hai người từ lúc nhận thức không cãi nhau đấu võ mồm thì chính là đấm đá, hiếm có dịp cùng ngồi xuống nói chuyện phím.

Không khí khiến cô cảm thấy có chút mới lạ.

Mà có lẽ vì ánh đèn vàng nhạt mang cảm giác ấm áp, Lâm Yêm lúc sinh bệnh không còn cường thế như trước, ngẫu nhiên qua vài cái nháy mắt, cô còn có suy nghĩ nàng rất đáng yêu.

Tỷ như lúc này vậy, nghiêm túc ngóng tay lắng nghe cô nói.

Vì thế Tống Dư Hàng cũng nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Một người khá tốt, đối với cô cũng rất tốt, lại tôn trọng tôi, tôi không cảm thấy phản cảm nếu như cùng anh ấy tiến thêm một bước, nhưng là...."

Cô nói tới đây tựa hồ có chút mê man, dừng một lát lại không không biết nên nói tiếp thế nào.

Lâm Yêm giúp cô nói: "Chị muốn gặp anh ta sao?"

Tống Dư Hàng suy nghĩ, lắc đầu: "Bận quá, không có thời gian."

"Hiện tại thì sao, bây giờ có thời gian, chị có nghĩ tới không?"

Tống Dư Hàng theo lời nàng nói hồi tưởng lại, nhớ đến thế nhưng là chuyện liên quan đến Lâm Yêm, cùng với câu nói.

"Những năm gần đây, em là người duy nhất mà nàng đưa đến trước mặt chúng tôi, với tư cách là một người bạn."

Còn Lâm Khả cái người này, tuy rằng diện mạo anh tuấn, có khiếu hài hước lại biết săn sóc, muốn cô khen thì có thể dựa vào rất nhiều điều kiện khách quan, nhưng vẫn không đủ trình so với một người khác trong lòng cô.

Người trong lời nói của cô là Lâm Khả nhưng lại đang ám chỉ một cái tên khác, Tống Dư Hàng khôi phục nhịp thở có phần hỗn loạn của chính mình, nhanh chóng xốc lại tinh thần, luôn cảm giác không thể bị Lâm Yêm cướp đi thế thượng phong, hỏi ngược.

"Mới vừa đi, có gì có thể tưởng tượng, vậy còn cô, có người nào khác khiến cô đặc biệt nghĩ đến không?"

Lâm Yêm lắc đầu, chỉ cảm thấy cô so với mấy tên thẳng nam còn thẳng hơn, sau khi nghe được nửa câu trả lời, ngón tay nàng vô thức siết chặt quần áo, rũ mắt, giọng nói thực nhẹ.

"Có, đặc biệt, đặc biệt nghĩ đến."

"Là người cô thích?" Tống Dư Hàng nhìn biểu hiện trêи mặt nàng, vốn không nghĩ nàng sẽ trả lời, người nọ sửng sốt một lúc lâu, nhỏ giọng "Ân" một tiếng.

"Cứ cho là vậy đi."

Tống Dư Hàng bỗng dưng có chút cảm khái: "Thật tốt, cũng có người yêu thích."

"Chị không có sao?" Tay Lâm Yêm thả lỏng ra, nghiêng đầu nhìn cô.

Tống Dư Hàng lắc đầu: "Không có, không biết thích là cảm giác gì, tôi lớn vậy rồi, anh cô chính là nam nhân đầu tiên mà tôi từng tiếp xúc."

Lâm Yêm trưng ra vẻ mặt không thể tin được: "Vậy hai mươi mấy năm qua chị sống thế nào vậy?"

Tống Dư Hàng nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Công tác, đọc sách, luyện võ, sau đó thì phá án, rồi tiếp tục luyện võ."

"...." Lâm Yêm môi run giật: --- Cuộc sống sinh hoạt của chị phong phú quá ha.

"Cũng không thể nói không có." Tống Dư Hàng hoàn toàn thả lỏng, tựa vào lưng ghế, đáy mắt giấu một tia ý cười.

"Lúc học đại học có một tiền bối muốn theo đuổi tôi, tôi nói nếu anh ta có thể đánh thắng tôi, tôi sẽ chấp nhận hẹn hò...."

"Sau đó thì sao?" Lâm Yêm tò mò hỏi nhiều thêm một câu.

"Sau đó chúng tôi hẹn quyết đấu ở sân vận động, trước mặt mấy trăm học viên, tôi đã đánh rớt hai cái răng cửa của anh ta, sau đó anh ta không đề cập qua việc này nữa."



Lâm Yêm cười nghiêng ngã, nước mắt thiếu điều muốn giàn dụa: "Hahaaaaa.... Tống đội, chị thật sự là.... tuyệt.... chúng ta coi như không đánh không quen biết, vậy nếu như tôi thắng, theo như chị nói, có phải nên cùng tôi...."

Nói, chuyện, yêu, đương!

Bốn chữ này còn chưa buột miệng thốt ra, Tống Dư Hàng đã chuyển mắt nhìn nàng, cực kỳ nghiêm túc.

Nàng lập tức bị hãm sâu vào đôi thiển đồng, nói ra cũng chẳng sao, cứ coi như vui đùa. Nhưng sao nó cứ nghẹn trong cổ họng, mơ hồ khơi gợi trí tưởng tượng.

Tống Dư Hàng nhìn Lâm Yêm, Lâm Yêm cũng nhìn Tống Dư Hàng, không ai nói chuyện, nụ cười trêи mặt của Lâm Yêm dần tan đi.

Nàng cứ như vậy lẳng lặng ngồi tại chỗ, mặc bệnh phục màu lam nhạt, mái tóc xoăn nhu thuận tản mạn trêи vai, thậm chí trong khoảnh khắc, nàng khiến Tống Dư Hàng như bị ảo giác rằng nàng đang chờ đợi.

Nhưng ảo giác chung quy cũng chỉ là ảo giác.

Hai người vẫn không hẹn mà gặp rời khỏi tầm mắt của đối phương.

Tống Dư Hàng nhẹ giọng: "Chuyện đùa này của Lâm Pháp y một chút cũng không buồn cười."

Lâm Yêm xoay mặt đi: "Chị là tiểu cô nương sao? Đùa chút cũng sinh khí."

Bầu không khí ái muội biến mất tăm không sót chút dấu vết, các nàng rốt cuộc có thể bình thản nói chuyện phiếm.

"Không sinh khí, chúng ta nhiều nhất ngang sức."

Lâm Yêm nhướng mày: "Được, lần sau sẽ biết."

Vừa dứt lời, điện thoại Tống Dư Hàng chợt vang lên, nhìn màn hình hiển thị, là cuộc gọi của Quý Cảnh Hành, lại lưu tên là Tiểu Duy.

Lâm Yêm ghé mắt thoáng nhìn: "Hửm, vừa rồi không phải nói không có người thích?"

Tống Dư Hàng mặc kệ nàng, đứng dậy ra ngoài tiếp điện thoại.

Lâm Yêm ở sau lưng nàng nhe răng trợn mắt: "Quái gì đây, nghe thì nghe, còn tránh mình, làm như chúng ta thật sự có gian tình không bằng."

Nhận cuộc gọi, giọng nói hoạt bát của tiểu hài tử lập tức truyền tới: "Cô cô, con đang ở công vên giải trí nè, mẹ hỏi cô cô buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm không?"

Cô mới chợt nhớ hôm nay là quốc tế thiếu nhi.

"Xin lỗi Tiểu Duy, cô cô gần nhất bận rộn nhiều việc, chưa kịp mua quà cho con, ngày mai cô cô bù lại cho con nha?"

"Được rồi, đưa điện thoại cho mẹ." Quý Cảnh Hành một tay cầm điện thoại, một tay xách rất nhiều túi đồ.

"Quà gì chứ, mấy năm nay em mua đồ chơi cho nó còn chưa đủ nhiều? Em xong vệc chưa? Bọn chị vừa đến công viên, cùng ăn tối ha?"

Bên kia tiếng người nói ồn ào, cho nên Tống Dư Hàng nghe ngóng cũng có chút sai lệch.

Cô xoay người nhìn Lâm Yêm bên trong phòng bệnh, có chút khó xử, không biết cự tuyệt thế nào cũng không biết lấy lý do gì cự tuyệt, lại có thêm một cuộc gọi đến.

Tống Dư Hàng hít sâu một hơi: "Chị, em đang theo dõi một vụ án, có manh mối mới, em phải đi xem một chuyến, chị cùng Tiểu Duy ăn tối đi, nếu ăn xong đúng lúc em xong việc, em sẽ đến đón hai người về nhà."

Cô đã nói như vậy, phân nữa câu sau nói thực vội vàng.

Quý Cảnh Hành lập tức cự tuyệt: "Không cần, không cần, em lo công tác đi."

Nàng nghĩ nghĩ vẫn bồi thêm bốn chữ: "Chú y an toàn."

Tống Dư Hàng hơi mỉm cười: "Dạ, hôm nào em sẽ bù cho hai người, dẫn Tiểu Duy đi ăn một bữa thật ngon."

Tắt điện thoại, gương mặt Quý Cảnh Hành rõ ràng có chút mất mát, Tiểu Duy đang ngồi bên cạnh nàng ăn kem, vẻ mặt thiên chân non nớt: "Mẹ, cô cô không đến sao?"

Quý Cảnh Hành xoa xoa đầu tóc nhỏ: "Cô cô bận việc không đến được, nhưng nàng có nói hôm nào sẽ đưa Tiểu Duy đi ăn một bữa thật ngon."

Ánh mắt tiểu hài tử sáng long lanh, một bữa thật ngon đã đá bay sự nhớ nhung cô cô của đứa nhỏ.

Nó biết cô cô nó sẽ không gạt người, nếu nói dẫn mình đi ăn thì nhất định sẽ, điểm khác biệt là hôm nay hoặc là ngày nào đó.

Quý Cảnh Hành cười cười, cầm lên mấy cái túi giấy đặt trêи ghế trêи vỉa hè, trọng lượng có vẻ không nhẹ, có chút loạng choạng nhưng vẫn đứng vững.

"Đi thôi Tiểu duy, nắm tay mẹ, chúng ta đi ăn pizza."

---------•••---------

Chờ Tống Dư Hàng đi vào, sắc mặt có vài phần áy náy, cũng không ngồi xuống mà đứng ở mép giường: "Tôi phải đi rồi."

Lâm Yêm lười nhác trả lời: "Đi hẹn hò với người yêu à."

"Không phải, đã tìm được danh tính người bị hại, tôi phải đến xem tình hình."

Vừa nghe chi tiết liên quan đến vụ án, Lâm Yêm liền phấn chấn tinh thần, chuẩn bị xốc chăn xuống giường: "Tôi cũng đi...."

"Đi đâu? Nghe lời, không được đi đâu hết, nằm xuống nghỉ ngơi đi." Tống Dư Hàng ấn nàng trở lại giường, giúp nàng đắp kín chăn, thuận thế đặt tay lên trán nàng, sau đó nhẹ thả lỏng.

--- Rốt cuộc cũng hạ sốt rồi.

"Vất vả lắm mới hạ sốt, nghe lời Bác sĩ, nằm thêm hai ngày để kiểm tra mới được."

"2 days? Tôi sao có thể nằm.... khụ khụ...." Vì vội nói nên khó tránh ho khan, nàng khó chịu cong người.

Tống Dư Hàng nhẹ vỗ sau lưng giúp nàng nhuận khí, nhìn từ phía sau giống như cô đang ôm nàng.

Lâm Yêm níu chặt lấy góc áo Tống Dư Hàng: "Có.... có tiến triển.... nhớ nói cho tôi biết...."

"Yên tâm, cô ở đây an tĩnh nghỉ ngơi 2 ngày, nói không chừng 2 ngày sau tôi đã phá xong vụ án này."

Tuy chỉ là mấy câu an ủi, nhưng lòng Lâm Yêm vẫn thả lỏng được chút ít, tay nắm tay cô dần thoát lực, bị người nhẹ nhàng đặt nằm xuống ngay ngắn trêи giường.

"Ngủ ngon."

Tống Dư Hàng vặn mở đèn bàn ở mức sáng thích hợp, nhẹ bước rời đi, giúp nàng khép cửa lại.

-------------------------------

-------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.