Vũ Lâm trong nháy mắt bị kinh hoảng tới, CMN cái này động phủ là Luyện Hư kỳ cường giả tạo ra, điều khiển được phải hay không bắn ra được công kích của Luyện Hư cảnh?!
Bất quá hắn vẫn là quá coi trọng, nơi này chỉ có phòng ngự trận pháp mà thôi, một đống chừng mười mấy cái bức tường sáng xanh xuất hiện trước mặt Vũ Lâm, rõ ràng từng cái đều không có công kích cấp bậc Nguyên Anh trung kỳ thì đừng có hòng mà qua được.
Cùng lúc này, đạo quang mang đỏ rực mà Vũ Lâm bắn vào cơ thể thiếu nữ cũng đã phát huy tác dụng, âm hàn chi khí trong cơ thể nàng trong nháy mắt triệt để hòa tan, tu vi thậm chí càng tiến thêm một bước.
Vũ Tiêu Linh nhìn về phía Vũ Lâm, ánh mắt có chút hỗn loạn cảm xúc, một mặt nàng hận hắn vì hắn phế cha nàng, mặc khác hắn vừa mới tiện tay cứu nàng một mạng. Nghiêm chỉnh mà nói, vừa nãy nàng đang quá khẩn bách, không khống chế được mở miệng ra là mắng chửi người, giờ nghĩ lại có chút có lỗi.
Chợt lúc này ầm ầm một tiếng... Vũ Lâm nhìn lên trên, vô số màn sáng ngăn cách hai người rạn vỡ, nổ tung ra, phát ra từng tiếng nổ vang trời. Hiện tại căn bản là có mắt mù cũng có thể thấy được trận pháp này đã triệt để phế, mười mấy cái màn sáng cũng dần dần biến mất, hóa thành mưa ánh sáng mà tan đi.
Vũ Lâm nhìn quanh, cảm giác được có vô số người hướng về đây, tính, vẫn là tạm bỏ qua cho cái này tiểu hài tử, dù sao nhìn qua cũng chỉ có 10 tuổi bộ dáng. Hiện tại tốt nhất chính là đi tìm cái kia gọi là...
Vũ Lâm nhìn lại tư liệu nhiệm vụ, ồ, không sai, gọi là Vũ Tiêu Linh nữ hài. Xem ra trước tiên phải đi dò sát tại bên Vũ gia đám người rồi.
Ánh mắt hắn nhìn qua nữ hài trước mặt, gia hỏa này tay mang theo một thanh Cổ Kích, nhìn thì có vẻ như là tàn phá Sơ Phẩm Linh Khí, nhưng kỳ thật lại là Trung Phẩm Linh Khí, nếu luyện chế thêm chút nữa thì thành Cao Cấp Linh Khí...
Lại thêm con Yêu Linh kia, khả năng khống chế trận pháp kinh khủng của nó, tuyệt đối không phải người bình thường nên có được. Nói cách khác... đây sẽ không phải là nhân vật chính chứ?!
Xảo như vậy?!
"Vũ Lâm, ngươi đây là..."
Một âm thanh chợt vang lên, Vương Viêm mang theo cây hoàng kim trường thương đi vào, hắn lạnh lùng nhìn qua Vũ Lâm, kế đó lại nhìn qua Vũ Tiêu Linh, lại nhìn qua xung quanh, hỏi:
"Ngươi hấp thu được tới Hư Thần Tâm rồi!?"
Vương Viêm hỏi câu này để Vũ Tiêu Linh tim đập thình thịch, nếu để cho Vương Viêm biết được bản thân mình hấp thu tới Hư Thần Tâm, hắn có hay không trực tiếp giết bản thân đem đi luyện đan!?
"Không sai."
Chỉ nghe Vũ Lâm nhàn nhạt nói, giọng điệu hững hờ tựa như nói một cái thiên đại chân thực sự tình một dạng, để cho Vũ Tiêu Linh kinh ngạc nhìn hắn. Bất quá để cho Vương Viêm không phát giác ra dị dạng, nàng nhanh chóng cúi mặt xuống.
Kỳ thật, Vũ Lâm căn bản cũng không có nhiều ý định. Ý tưởng của hắn là nếu tiểu nữ hài kia là nhân vật chính, coi như soát cái thiện duyên, còn nếu như không phải thì cũng coi như soát cái thiện duyên, lại nói coi như hắn thật hấp thu Hư Thần Tâm gia hỏa trước mặt cũng không làm gì được hắn.
"Xui xẻo, toàn là do cái trận chết tiệt kia hại mình."
Nghe vậy, Vương Viêm bất đắc dĩ, nhưng sau đó lại cười to nói:
"Nhưng mà thôi kệ, ngươi có được nó cũng là do bản lĩnh, không có nó chúng ta tiến vào Luyện Hư cảnh chỉ là vấn đề thời gian thôi. Haiz, nếu Hư Thần Tâm đã có chủ, ta xin đi trước."
Cùng lúc này, vài đạo ánh quang cũng đi tới. Vũ Lâm nhận ra một vài người, là người Vũ gia mà hắn ứng cứu gần đây, vài người thì lại là Vương Viêm mang đi ra ngoài tiểu đệ, mấy người này vừa nhìn thấy tiểu nữ hài, miệng cười âm hiểm, thấp giọng thì thào nhỏ to với Vương Viêm.
Cùng lúc này, lòng của Vũ Tiêu Linh lạnh xuống, nàng nhìn thấy cảnh này, lập tức hướng phía ngoài chạy. Nhưng mà, ngay khi nàng định rời khỏi nơi này, một thanh âm đột nhiên ở phía sau vang lên, người nói chính là Vương Viêm.
"Chờ đã"
"Tới rồi..."
Nghe thấy giọng nói này, nàng thở ra một hơi, tóm lại là vẫn không trốn thoát khỏi phiền phức này.
Thanh âm của Vương Viêm vang lên ở trong thạch điện, Vũ Tiêu Linh đang đi cũng dừng lại, hắn xoay người, nhìn đám người phía trước, sau đó liếc mắt nhìn về phía đám người Vương Bàn đang cười âm hiểm, cau mày nói:
"Có gì chỉ giáo?"
"Ngươi đoạt Linh Bảo của dòng họ Vương chúng ta, chẳng lẽ còn muốn đi như vậy sao?"
Vương Viêm thản nhiên nói.
Nghe thấy Vương Viêm nói như thế, ánh mắt Vũ Tiêu Linh trầm xuống, nhịn không được cười lạnh nói:
"Các hạ đúng là quá mức buồn cười, vật trong mộ phủ, vốn là vật vô chủ, từ khi nào biến thành vật của dòng họ Vương các ngươi rồi? Nếu nói như vậy, chẳng nhẽ toàn bộ bảo bối do những người khác lấy được trong này, toàn bộ phải giao cho các ngươi, đúng không?"
"Hừ, tiểu tử, đừng mơ ngụy biện, Linh Bảo vốn ta đoạt được trước, nhưng bị ngươi xuất thủ lén cướp đi!"
Vương Bàn hừ lạnh nói.
Nhìn thấy người này không biết xấu hổ tới mức độ này, Vũ Tiêu Linh giận dữ bật cười, bản lĩnh đổi trắng thay đen của người này đúng là không nhỏ.
Trong phòng lúc này đã có biến hóa, cũng có người hiểu, cái dòng họ Vương này và Vũ Tiêu Linh chênh lệch quá lớn, họ cũng không quan tâm tới nguyên nhân của chuyện này là gì. Bởi vì ai cũng biết tới sự ngang ngạnh và liều lĩnh của dòng họ Vương.
Hôm nay Vũ Tiêu Linh chỉ có một thân một mình, với tâm tính của Vương Bàn thì chắc chắn hắn sẽ không dừng tay.
"Vương Bàn, ngươi nói bậy, Linh Bảo là do Vũ Tiêu Linh đoạt được đầu tiên, ai nói hắn lén cướp của ngươi? Chúng ta đều có thể làm chứng, lời nói của ngươi chẳng thật chút nào cả!"
Đúng lúc mọi người đã chuẩn bị tâm lý xem kịch vui, thì có một tiếng quát vang lên, người đang nói chính là Vũ Khả. Nhìn thấy Vũ Khả mở miệng, sắc mặt Vương Bàn khẽ biến, Vương Viêm cũng khẽ nhíu chân mày, hắn không ngờ người của dòng họ Vũ lại bước ra ngăn cản.
"Vũ Lâm đại ca, Vũ Tiêu Linh dù sao cũng là người của Vũ gia chúng ta, huynh mau giúp nàng đi."
Lâm Khả mà vội vàng nói, Vương Viêm hành sự xưa nay ương ngạnh, hiện giờ ở đây chỉ có Vũ Lâm mới có thể đứng ra ngăn cản được. Đương nhiên, nàng biết những người trong dòng họ xem người của chi lẻ chẳng ra gì, thậm chí có rất nhiều người không thừa nhận chi lẻ.
Mà Vũ Lâm lúc này sắc mặt lúc trắng lúc xanh, CMN Vũ Tiêu Linh! Lão tử biết ngay mà, nếu vừa nãy đối với nàng dám mảy may lộ ra một tia phi lễ, lập tức duy nhất chờ đợi hắn kết cục chính là hồn phi phách tán, mặc dù không biết tại sao hồn phi phách tán nhưng cứ biết thế là được.
Có thể là bị Nhân Vật Chính Quang Hoàn cho bạo tạc linh hồn.
Ha ha, hết Trần Viêm, tới Thạch Thủy, lại thêm một cái Vũ Tiêu Linh đều là ẩn hình trong nhân gian nhân vật chính... tin tưởng không có sai, tại chưa biết nhân vật chính là ai thời điểm, tuyệt đối nên đối xử với tất cả mọi người khả nghi như là đối xử với nhân vật chính.
Lập tức Vũ Lâm tâm ý đã quyết, đừng nói quan hệ hai nhà Vương Vũ, chính là Vương gia có là Tiên nhân đi nữa cũng phải đứng về phía Vũ Tiêu Linh một phen. Lập tức, hắn cười nhạt nhìn về phía Vương Bàn nói:
"Việc này liền không cần nói nữa."
Vũ Lâm hờ hững nói:
"Đồ vật vô chủ, ai đoạt được thì là của người đó. Hiện tại Vũ Tiêu Lâm đã hạ tinh thần lạc ấn xuống thanh Cổ Kích kia, tự nhiên đó cũng là của nàng."
Ngay lập tức, Vương Viêm cùng với Vương Bàn ánh mắt lạnh xuống, còn ánh mắt của Vũ Tiêu Linh nhìn Vũ Lâm thì chợt biến tràn đầy cảm kích kèm kinh ngạc...
"Vũ Lâm, ngươi thực sự xác thực muốn bảo hộ cái này chi lẻ tộc nhân chứ?!"
Vương Viêm nhìn Vũ Lâm, gằn giọng hỏi. Hắn cố ý nhấn mạnh mấy chữ chi lẻ tộc nhân, ý tứ liền đã mười phần rõ ràng: chỉ vì một cái chi lẻ tộc nhân, làm hỏng quan hệ hai nhà Vũ - Vương, đáng sao!?
"Đương nhiên a!"
Vũ Lâm nhún vai, có cái gì không tốt nói?! Hơn nữa, ta còn đang cứu các ngươi đây này, không cảm ơn thì thôi, mặt nặng mày nhẹ cái CMM! Tin hay không ta một quyền nổ nát mặt ngươi?!
Dùng mông nghĩ cũng biết, hiện tại nếu là hắn ép buộc nàng giao ra thanh Cổ Kích kia, chính là thuận thế đẩy thuyền, nàng trong cơn phẫn nộ, đột phá cảnh giới, kế đó trực tiếp từ Hóa Linh kỳ đột phá Trúc Cơ đại viên mãn, về chất nhảy vọt thậm chí có thể so với Tiên nhân, tế ra một thanh Thần Binh đem toàn thể mọi người ở đây chém chết.
Đơn giản cốt truyện.