Sau khi về nhà, nói chuyện với ngoại cả ngày trời, Lưu Phong muốn tiếp tục đi học lại. Ngày xưa vì thích Âu Dương Phong, cô cố gắng học tập thật tốt, nhảy lớp, mong sao có thể trưởng thành nhanh nhất, ra đời sớm, sát cánh bên hắn, cùng hắn phát triển công ty, quan trọng hơn không thể để những đàn bà khác có cơ hội. Vì vậy trước khi bị vào trại điên đó Lưu Phong chính là đã có bằng cử nhân kinh tế. Nhưng đó cũng là do cô vì hắn, không quan tâm bản thân thích gì. Lưu Phong bây giờ sống vì bản thân, vì ước mơ mà cô muốn.
Cô không thích, bài xích với gian thương. Cô yêu thích chính là nghệ thuật, yêu cái đẹp, yêu sự sáng tạo, yêu sự tỉ mỉ và yêu thích nhận được tình yêu của người khác.
Nói rõ mục tiêu với ngoại Lưu Phong muốn học ngành y, cô muốn trở thành một bác sĩ tốt, muốn nhận được kính trọng của mọi người từ tài năng của cô. Lúc trong bệnh viện cô đã suy nghĩ rất kĩ, cô không chỉ bị ám ảnh bởi cái chết của mẹ, sự vô lực không thể làm được gì, mà khi tiếp xúc với những bác sĩ điều trị trong thời gian dài, trong cô xuất hiện tình yêu với nghề này.
Ngoại rất bất ngờ với quyết định của cô, chính Lưu Phong cũng từng tưởng tượng bản thân thành một nữ cường nhân gây dựng công ty lớn mạnh, từng bước trả thù từng người một, .... nhưng cô biết rõ Âu Dương Lãnh và Lưu Thị không phải là dễ đối phó, hơn hết gia đình Âu Dương là bạn thân của Mẹ, họ yêu thương Lưu Phong dù con trai họ có bỏ rơi cô thế nào. Quan trọng hơn, cô muốn hoàn toàn giải thoát cho bản thân thì trước hết phải học được từ bỏ. Cách tốt nhất chính là “ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi”
Ngoại đã đồng ý ủng hộ cô, ngoại sẽ liên hệ trường học tốt nhất cho cô.
Tâm trạng của Lưu Phong rất tốt, Từ Vĩ gọi điện rủ cô đi ăn trưa, cô vui vẻ đồng ý, còn dặn hắn đến sớm đưa cô đi dạo mua ít đồ. Mua đồ gì chính Lưu Phong cũng không rõ, chỉ là nghĩ cần ít quần áo, một ít đồ dùng, những đồ trước kia ở Lưu thị cô không nghĩ quay lại lấy, càng tự cười bản thân họ chắc sớm đã bỏ hết dấu tích của Lưu Phong trong ngôi nhà đó.
Hai người dừng ở Hoa Đô - trung tâm mua sắm lớn nhất, nhộn nhịp nhất thành phố. Ở đây không chỉ có khu vui chơi, khu ăn uống, khu mua sắm, tóm lại cái gì cũng có, từ thương hiệu trong nước đến nổi tiếng thế giới. Bước vào Hoa đô, một năm không xuất hiện ở “thế giới loài người” Lưu Phong có chút bất ngờ. Hoa Đô là một trong những sản nghiệp của Âu thị, một năm trước đã năng động, nhộn nhịp bao nhiêu, thì Hoa Đô bây giờ sang trọng, sầm uất bấy nhiêu. Đủ biết hơn một năm Âu Dương Lãnh làm chủ tịch hắn đã làm được biết bao nhiêu. Mà việc đầu tiên hắn làm không phải là xóa sổ cô ư???
- Đừng thất thần nữa, đi thôi
- Hử?? Ai nói ta thất thần??
- Nhìn cái mặt đần ra thế kia mà dám nói không
- Ngươi ....
Lưu Phong có chút ngạc nhiên, cô lớn lên đã quen không để lộ suy nghĩ ra ngoài, đến cả ngoại nhiều lúc cũng không hiểu được cô, mà tên điên Từ Vĩ này lại phát hiện cô thất thần, haizzz, một năm ở với hắn không lẽ công lực cô yếu đi. Có chút không hài lòng cô liếc hắn một cái.
Đi một vòng lớn Hoa Đô, Lưu Phong phát hiện bản thân thay đổi, như có một cái gì đang phá vỡ, muốn thoát ra khỏi cô gò bó, bức bí ngày xưa vậy. Phong cách cô thay đổi, chính là không muốn những trang phục trang nhã, màu sắc hài hòa, êm dịu trước kia nữa. Phong cách của cô bây giờ chỉ một chữ hình dung thôi “điên”. Đúng vậy ở trại điên riết cô yêu trang phục rộng thùng thình ở đó, cô yêu những thứ quái lạ, mà đơn giản. Từ Vĩ nhìn cô rất hài lòng
- Nhìn chúng ta giống một đôi hơn rồi đấy
- Xí, ai thèm một đôi với ngươi
Quả thực tên Từ Vĩ này, lớn lên xinh đẹp, ngũ quan hài hòa cân xứng, rõ ràng lớn hơn cô 5 tuổi mà . Lưu Phong dám chắc lúc cô chưa vào trại còn chững chạc hơn hắn bây giờ. Đôi mắt hắn một màu nâu sáng, dưới ánh mặt trời dường như trở thành màu vàng ấm áp vậy, da hắn rất sáng mịn như da con gái vậy, đặc biệt khuôn mặt Từ Vĩ luôn chứa một tia rạng ngời chói mắt. Không còn nghi ngờ gì nữa hắn chính là thiên sứ đơn thuần nhất mà cô từng quen. Nếu Âu Dương Lãnh đẹp trai như ác quỷ, làm người khác biết nguy hiểm vẫn lao vào thì Từ Vĩ chính là thiên sứ, là mặt trời ấm áp, ở bên hắn luôn có một cảm giác thư thái, rất vui vẻ.
Mà Lưu Phong với Từ Vĩ lúc này chính là giống một cặp nhóc cấp 3, nam bảnh bao rạng ngời, thì nữ lại càng làm người khác thẹn thùng, xinh đẹp như một tinh linh hư ảo vậy.
Sau khi mua đồ xong Lưu Phong rất hài lòng với chiến lợi phẩm, hai người liền đi mua mấy đồ dùng. Cô sắp đi học lại cần vài đồ cần thiết
- Từ Vĩ, Văn phòng phẩm đây rồi, ta cần ít đồ
- “ít đồ” của ngươi là bao nhiêu a, hóa ra muốn ta làm culi
- Ahh, bị phát hiện rồi, ngoan, chút chị dẫn cưng đi ăn trưa nhaaa
- ....
Hai người vừa đi vừa giỡn bước vào cửa tiệm, đi ngang qua quầy thu ngân
Âu Dương Lãnh đang đợi Dược Nhu lựa đồ, thật không ngờ bị Dược Nhu kéo đi hết shop thời trang này đến trang sức khác, rồi lại đồ dùng lung tung. Hắn đang cúi đầu coi mấy tạp chí kinh tế thì nghe được giọng nói quen thuộc.
Đinh một tiếng trong đầu. Hắn không chắc, nghe rất quen thuộc, giống như là đã từng một thời gian dài ngày nào cũng nghe thấy, giống như là ... Lưu Phong. Âu Dương Lãnh chần chừ không ngẩng đầu lên nhìn, chính hắn cũng không rõ sao lại chần chừ. Lúc ánh mắt hắn đuổi theo giọng nói đó thì chỉ thấy một bóng lưng quen thuộc mà... không. Cô gái cao khoảng 1.7m, giống Lưu Phong, dáng người cũng thật giống....
- Lãnh, anh nhìn gì vậy???
Nhìn theo hướng ánh mắt anh, Lưu Dược Nhu chỉ thấy bóng dáng một cặp đôi vừa đi mất
- Không có gì, chúng ta đi ăn thôi. Anh còn phải về công ty
- Lại về công ty sao?? chiều anh không thể ở bên em à....
- ...
Trước khi đi Âu Dương Lãnh quay đầu nhìn về phía 2 người khi nãy, nhưng đã không còn thấy người. Hắn cũng không quan tâm, truy đuổi. Vì sao ư??? Phong cách hoàn toàn khác nhau, tóc tai, trang phục, cả vẻ nũng nịu trong giọng nói chỉ hướng đến hắn bây giờ lại là tay trong tay với người con trai khác. Chắn chắn không phải rồi???