Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

Chương 26




Lời đàm tiếu phát ra từ bốn phương tám hướng, á giống cái được thắng lợi hoàn toàn vào ván đầu tiên bắt đầu kiêu ngạo hung hăng, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, nếu nói là trên mặt đầy một vẻ đường làm quan rộng mở thì cũng không quá đáng. Họ bình phẩm từ đầu đến chân giống cái, phảng phất như đã nắm chắc phần thắng.

“Nhìn bọn họ còn có thể hung hăng được nữa không? Giống cái có thiên phú? Chuyện cười!”

“Đó là kết cục của phách lối, xem bọn họ đen mặt kìa, ha ha ha ha ta đều nhanh cười chết.”

“Cũng không nhìn một chút Tiểu Văn là ai! Thầy giáo đã sớm nói, Tiểu Văn còn có thiên phú hơn giống cái, hơn nữa Tiểu Văn còn chăm chỉ nỗ lực như vậy, mười Đoạn Ngọc Giác cũng không thắng được một Tiểu Văn!”

Bầu không khí bên phía giống cái tương đối ngột ngạt, bởi vì tin tưởng Đoạn Ngọc Giác vô điều kiện nên bọn họ cũng không có mất đi tự tin, nhưng những á giống cái với bộ dạng nắm chắc phần thắng kia khiến cho bọn họ không thể nén giận, lúc này người của hai bên ngươi một câu ta một câu liền cãi vã.

“Thắng một trận mà cứ làm như là thắng cả trận đấu vậy, ánh mắt thiển cận!” Này này! Cái thành ngữ này là dùng như vậy sao?

“Phỏng chừng bọn họ đời này không thắng nổi, thắng một lần liền hận không thể khắp chốn mừng vui!” Này này! Giống cái, các ngươi thật sự biết dùng thành ngữ sao?!

“Cũng hơn với các ngươi một trận đều không thắng được một vấn đề đều không trả lời được! Một chút cơ sở còn không có mà đòi thắng? Chuyện cười!”

“Đừng nói như vậy, A Thanh,  Đoạn Ngọc Giác nhà bọn họ không phải mất trí nhớ nằm viện sao? Trả lời không được là bình thường.”

“Dĩ nhiên phái một người mất trí nhớ đến đây thi đấu, giống cái cũng thật là không có người!”

Bọn họ đều mang mặt nạ, cũng không biết ai là ai, nói chuyện tự nhiên không kiêng dè chút nào, hai bên cãi nhau vô cùng kịch liệt, mãi cho đến khi trận thứ hai bắt đầu, hai bên mới yên tĩnh lại.

Hạng mục thứ hai là lực tương tác, mỗi một vị lão sư chọn một chậu Linh Hoa, tổng cộng ba chậu Linh Hoa, trong vòng nửa canh giờ, căn cứ vào trạng thái của linh hoa mà chấm điểm từng tuyển thủ.

“Ván này so lực tương tác, giống cái thua chắc rồi, ai mà chẳng biết lực tương tác của Tiểu Văn là mạnh nhất? Lão sư cũng khoe nhiều lần!”

“Không oán được giống cái kia phải đi cưỡng bức dụ dỗ Tiểu Văn, bản lãnh gì đều không có còn ra mất mặt!”

“Các ngươi không cần quá đáng quá mức!Lực tương tác của Tiểu Giác tốt là chuyện rõ như ban ngày!’Hoa Lily’ cũng để cho cậu ấy chạm vào nụ hoa!”

“Tiểu Giác mới xem thường cưỡng bức dụ dỗ! Chúng ta thắng được quang minh chính đại!”

“Ô ô nhá! Không biết ai nói mạnh miệng như vậy?’ Hoa Lily’ còn đem nụ hoa cho ta đâu!”

“Thắng? Các ngươi muốn thắng đến mức điên rồi đi? Đời sau đi thắng đi ha ha!”

“Thỉnh khán giả giữ yên lặng, tuyển thủ sắp bắt đầu thi đấu, thỉnh để cho tuyển thủ có một hoàn cảnh yên tĩnh, có lợi cho tuyển thủ phát huy, cảm tạ khán giả phối hợp.”

Người chủ trì lớn tiếng mà nói, thế nhưng không biết có phải người nói chuyện quá nhiều hay không, cho nên tiếng nói của hắn đều không nổi bật, đành phải mở ra trạng thái ‘Âm thanh yên tĩnh’ của đấu trường, nhất thời tất cả mọi người không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể uất hận nhìn đối phương.

“Thỉnh khán giả giữ yên lặng, tuyển thủ sắp bắt đầu thi đấu, thỉnh để cho tuyển thủ một hoàn cảnh yên tĩnh, có lợi cho tuyển thủ phát huy, cảm tạ khán giả phối hợp.”

Người chủ trì lại lập lại một lần đoạn văn này, mới đem trạng thái ‘Âm thanh yên tĩnh’ mở ra, giống cái cùng á giống cái nhìn nhau bằng ánh mắt thù hằn, ngược lại là không có người nói chuyện, e sợ cho quấy rối đến tâm tình của tuyển thủ thi đấu, đây dù sao không là một người thi đấu a, trận đấu này liên quan đến vinh dự cùng kiêu ngạo của tất cả giống cái và á giống cái cấp 1!

“Thỉnh tuyển thủ chuẩn bị kỹ càng. Năm, bốn, ba, hai,một, thi đấu bắt đầu!”

Á giống cái cấp tốc vuốt ve đệ cây Linh Hoa thứ nhất, là ‘Bạch Lộng Thảo’, là một loại Linh Hoa tương đối ngượng ngùng nội liễm, tuy rằng gọi cỏ, nhưng là nó sẽ nở hoa, bông hoa nhỏ màu trắng nở ra cực kì xinh đẹp, Dịch Khanh Văn rót một chút dị năng hệ mộc vào trên tay mình, êm ái vuốt ve lá cây ‘Bạch Lộng Thảo’. ‘Bạch Lộng Thảo’ xấu hổ co rúm một chút, dị năng hệ mộc của Dịch Khanh Văn có cùng thuộc tính với nó, nó rất thoải mái, cũng không khỏi nở một chút nụ hoa cho người kia.

Một đám á giống cái hưng phấn nhìn bụi cây ‘Bạch Lộng Thảo’ nho nhỏ kia, nụ hoa thật nhỏ đã có xu thế nở rộ ra, mà trái lại giống cái Đoạn Ngọc Giác, dĩ nhiên còn không nhúc nhích!

Giống cái này quả nhiên cái gì cũng không hiểu! Là một người ngu ngốc! Nếu như không phải là giống cái căn bản là không vào được lớp học tốt nhất của học viện! Vừa nghĩ tới Đoạn Ngọc Giác chỉ bởi vì là giống cái liền có thể đi vào lớp tốt nhất, mà bọn họ cả đời cũng không vào được nơi đó, bọn họ liền từng trận phẫn nộ. Nhìn thấy những giống cái mang sắc mặt khó coi kia, trong lòng vô cùng đắc ý mà nở nụ cười.

Thật có thể nói là tàn nhẫn mà xả được cơn giận!

Đoạn Ngọc Giác không nhúc nhích, là vì cậu cảm nhận được linh lực của hoa yêu, tuy rằng rất yếu ớt, còn nhỏ hơn cả linh lực của hoa yêu mới sinh, thế nhưng là linh lực hệ mộc. Đoạn Ngọc Giác vĩnh viễn nhớ tới cái khí tức này, cậu ở trong đám người không ngừng tìm kiếm, mới phát hiện khí tức như vậy truyền tới từ trên người Dịch Khanh Văn

Đoạn Ngọc Giác trong lòng rất khó chịu, nếu như Dịch Khanh Văn là tộc nhân của cậu, vậy có đáng để bọn họ tay chân tương tàn không?

Nhưng là, Đoạn Ngọc Giác nhíu nhíu mày, lại cẩn thận mà nhìn Dịch Khanh Văn, mới phát hiện hắn đem một luồng linh lực kia truyền vào tay, lấy cái này để động viên Linh Hoa. Thế nhưng hắn trấn an lâu như vậy, ‘Bạch Lộng Thảo’ vẫn không có nở hoa. Đoạn Ngọc Giác lúc này mới an tâm lại, Dịch Khanh Văn này cũng không phải là người của bộ tộc hoa yêu của bọn họ. Hoa yêu trời sinh liền có lực tương tác với Linh Hoa linh, những Linh Hoa linh thảo kia đối với sự đụng chạm của bọn họ đều rất mẫn cảm, tuyệt sẽ không có tình cảnh đưa linh lực vào trong lòng bàn tay để xoa xoa nửa ngày mà vẫn không thể làm cho loại linh hoa cấp thấp như ‘Bạch Lộng Thảo’ này nở hoa như thế này.

Đoạn Ngọc Giác biết Dịch Khanh Văn không phải là của mình tộc nhân của mình thì kể cả có linh lực thì thế nào, hắn không phải tộc nhân của cậu, vậy cậu không cần thiết chừa cho hắn tình cảm. Đoạn Ngọc Giác thờ ơ đụng vào lá của ‘Bạch Lộng Thảo’ một cái, giống như Dịch Khanh Văn làm lúc trước vậy.

Mấy khán giả á giống cái trên đài không khỏi cười nhạo, sững sờ lâu như vậy dĩ nhiên học động tác của Tiểu Văn nhà bọn họ, thực sự là buồn cười cực kỳ!

Ai, chủ nhiệm đang ngồi ở chỗ khán giả cũng không khỏi lắc lắc đầu, lần này, mặt mũi của giống cái bọn họ, thật là tất cả đều bỏ ở nơi này.

“Trời ạ!” Không biết là thanh âm ngạc nhiên của ai vang lên, giống cái sắc mặt vui mừng mà nhìn tình cảnh trước mắt, nụ hoa trắng như tuyết của ‘Bạch Lộng Thảo’ toàn bộ nở rộ, khẽ đung đưa thân thể ở trong phòng, đóa hoa màu trắng nho nhỏ còn đụng đụng ngón tay của Đoạn Ngọc Giác, phảng phất đang làm nũng.

“Cái này không thể nào!” Một âm thanh hoảng hốt vang lên ở trên khán đài, tất cả mọi người không dám tin nhìn tình cảnh này.

Cây hoa ‘Bạch Lộng Thảo’ luôn luôn không cùng người tiếp xúc, nhát gan ngượng ngùng làm sao có khả năng thân mật với người như vậy! Cái này không thể nào!

Tác giả có lời muốn nói:  Tiểu Giác chính là thực tiễn đệ nhất a (*/ω*)!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.