Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

Chương 103: Phiên ngoại 1




Một tháng sau khi kết hôn, tựa hồ toàn bộ đế quốc đã khôi phục bình thường, làm đại trưởng lão của hiệp hội đan dược sư, cho dù Đoạn Ngọc Giác không đi hỏi thăm cht gì thì cũng luôn có các loại tin tức được truyền đến tai của cậu.

Nói thí dụ như, bởi vì thân thể của vương và vương hậu đương nhiệm bị hao tổn, thần kinh của đại vương tử điện hạ bị phá hỏng, bên trong thân thể tiểu vương tử có độc tố cho nên vương vị không có ai tiếp quản, mấy đại thế gia sắp đánh nhau vì chuyện này.

Nói thí dụ như bởi vì cuộc chiến giữa liên bang và đế quống, gia tộc từng là một trong tám gia tộc lớn – Diệp gia – đã hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử, những thứ mà bọn họ lưu lại đã bị các gia tộc khác tiếp thu, mà gia tộc phụ thuộc cũng phần lớn suy yếu không thể chịu nổi.

Những tin tức này vô tình hay cố ý truyền tới trong tai Đoạn Ngọc Giác, thế nhưng bản thân cậu cũng không có động tác gì, nghe xong cũng là nhàn nhạt “Ân” một tiếng, về nhà tiếp tục cùng linh hoa linh dược của cậu tương thân tương ái.

Mà mấy ngày gần đây, Đoạn Ngọc Giác đột nhiên không muốn trở về nhà, liền chọn một phòng ở trong hiệp hội đan dược sư để ở, được mấy ngày, các vị trưởng lão khác liền không chịu nổi, cùng nhau muốn đánh đuổi cậu đi, kết quả trong nháy mắt liền bị một câu của Đoạn Ngọc Giác “Ta chỉ đạo cho các ngài một chút a” mê hoặc, không những không thúc giục Đoạn Ngọc Giác về nhà mà còn trực tiếp lôi kéo Đoạn Ngọc Giác đi vào trong phòng luyện đan. Nếu như có thể, bọn họ thậm chí đều không hy vọng Đoạn Ngọc Giác về nhà, mỗi thời mỗi khắc mỗi phân mỗi giây đều ở trong phòng luyện đan đâu.

Vì vậy mỗi tối, trước cửa Công hội đan dược sư Song Tử Tinh đều có một thú nhân cả người mang hắc khí đứng chờ, thần sắc lạnh lùng khác hẳn với lúc nhìn thấy Đoạn Ngọc Giác bước ra từ bên trong, từ đất trời ngập tràn băng tuyết đến xuân về hoa nở hai tầng băng hỏa, trong lúc nhất thời cũng đưa tới không ít người vây xem.

Đoạn Ngọc Giác biểu thị mình cũng không phải là không muốn về nhà, cho dù có yêu thích đan dược như thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi cả ngày dính lấy nó, huống chi kỹ thuật của các đan dược sư bên này thực sự không làm cho cậu nổi lên một chút hứng thú nào.

được rồi, nguyên nhân trọng yếu nhất chính là gần nhất bạn lữ của mình giống như uống thuốc vậy, nhìn thấy mình liền muốn mang lên giường, dục vọng mạnh quả thực làm cho Đoạn Ngọc Giác không chịu được!

Thống khổ nhất là, cậu không có cái loại vũ lực biến thái giống tên Liên Phương kia lúc nào cũng có thể ném cái tên Cổ Thừa Vọng kia đi, Mông Kình Nhận ép lên người Đoạn Ngọc Giác một chút, cuối cùng thường thường không đồng ý đều sẽ thay đổi thành đồng ý.

Vì vậy Đoạn Ngọc Giác rất u buồn.

Cho nên cậu bắt đầu tích cực tìm cách giảm bớt thời gian ở chung riêng tư của hai người, nói thí dụ như ngày hôm nay ở trong hiệp hội đan dược sư đến 11 giờ mới về, Mông Kình Nhận đều không đành lòng động đến người yêu mệt mỏi nằm trên giường; nói thí dụ như ngày hôm nay đi đến chỗ của Đoạn Ngự Lăng ngày mai đến xem Đoạn Viêm Lang cùng Ty Tu sau đó lại gọi rất nhiều bằng hữu đến chơi nhà rồi ngày tiếp theo lại tiếp tục ở trong hiệp hội cả ngày. Vì vậy Mông Kình Nhận đáng thương khóe mắt đỏ lên nhìn người yêu của mình, nghẹn đến nỗi đều sắp không nhịn nổi.

Kỳ thực cái này cũng không trách Mông Kinh Nhận, dục vọng của thú nhân vốn rất mạnh, đặc biệt là khi đối mặt với người yêu của mình, thật vất vả thoát khỏi thời đại năm ngón tay cô đơn liền ép người ta chỉ được ăn chay không được ăn mặn cũng không khỏi quá nhẫn tâm đi?

Đặc biệt là thú nhân vẫn là một loại động vật ăn thịt!

Vì vậy vào một buổi tối dạ hắc phong cao,động vật ăn thịt vốn nín n 1 ngày ăn n lâu rốt cuộc không nhịn được, đem người từ đầu tới đuôi ăn xong mấy lần triệt để thỏa mãn dục vọng muốn ăn thịt, vì vậy ngày thứ hai Đoạn Ngọc Giác không thể xuống giường…

Vì vậy ngày thứ ba Đoạn Ngọc Giác mặt tối sầm lại trở về nhà mẹ đẻ, còn nói đến chết cũng không mở cửa cho Mông Kình Nhận.

Vì vậy Mông Kình Nhận đáng thương đứng ngoài cửa mấy ngày, mắt ba ba mong đợi người yêu bảo bối của hắn mở cửa ra.

Kết quả không đợi được Đoạn Ngọc Giác, lại chờ đến Liên Phương híp mắt cười đi vào, khi đi đến còn không quên kích thích hắn một chút, “Gần nhất bị Tiểu Giác đuổi ra khỏi cửa?” Liên Phương vuốt cằm vô cùng phấn chấn hỏi, “Xem ra tôi và Tiểu Giác mới là chân ái!”

Mông Kình Nhận máu đầy mặt mà tỏ vẻ mình thực sự muốn đánh một trận với y, thế nhưng ngẫm lại Liên Phương là giống cái đang mang thai hơn nữa Tiểu Giác chắc chắn sẽ rất phẫn nộ nên ngừng tay, sau đó quyết đoán mà phát tin cho Cổ Thừa Vọng bảo hắn mang tên yêu nghiệt nhà hắn về!

Cổ Thừa Vọng điên hay sao mà để cho giống cái đang mang thai đi ra ngoài?! Mông Kình Nhận tức giận bất bình mà thầm nghĩ.

Vì vậy Mông Kình Nhận đặc biệt thắt tâm tiến hành hoạt động mỗi ngày, ngồi xổm ở trước cửa nhà trông mòn con mắt.

Thuận tiện đâm đâm hình nhân của Liên Phương ở trong lòng →_→

Thế nhưng không mấy phút sau, Liên Phương liền đi ra, Mông Kình Nhận vừa lúc đầu còn tưởng y bị đuổi ra ngoài nên có chút hả hê, kết quả Liên Phương dùng một loại ánh mắt tương đối quỷ dị nhìn hắn nửa ngày, nhìn đến nỗi lông tơ của Mông Kình Nhận phải dựng thẳng lên.

“Này, ” Liên Phương chậm rãi nói, “Tiểu Giác gọi anh vào.”

Mông Kình Nhận biểu thị thế giới trong nháy mắt liền trở nên tươi đẹp rồi! Ngay cả Liên Phương trước mắt cũng trở nên tươi đẹp a!

Liên Phương chậm rãi hô to với Mông Kình Nhận đang kích động chạy như bay: “Anh chậm một chút, không được hù đến Tiểu Giác!”

“… Ạch… Tiểu Giác mang thai.” Liên Phương do dự nói.

bước chân của Mông Kình Nhận dừng lại, cả người giống như bị hóa đá, trạng thái như thế này rất buồn cười, làm cho Liên Phương không khỏi nghĩ đến Cổ Thừa Vọng lúc trước, vì vậy khá là hảo tâm mà vòng qua Mông Kình Nhận đi về phía trước, đi mấy phút quay đầu lại nhìn Mông Kình Nhận một chút, phát hiện hắn vẫn mang động tác hóa đá kỳ dị như vậy đứng ở chỗ đó, tư thế rất có vài phần buồn cười.

Liên Phương không khách khí chút nào bật cười, nói: “Anh còn không mau chạy vào!”

“Tiểu Giác… Thật sự? … Tiểu Giác em ấy…” Ngay cả lời đều không nói xong ngốc ba ba mong đợi nhìn Liên Phương, trên khuôn mặt của liên Phương xuất hiện thần sắc tựa tiếu phi tiếu, “Anh đang hoài nghi y thuật của tôi?”

Mông Kình Nhận phản xạ có điều kiện mà lắc đầu, con ngươi trong nháy mắt liền sáng lên, “Thật sự, Tiểu Giác thật sự…? Tôi sắp làm cha?!”

Quả nhiên, trí thông minh của một người khi biết được tin tức mình sắp làm cha đều giảm xuống đến 0 sao? Liên Phương cảm thấy bây giờ Mông Kình Nhận rất giống Cổ Thừa Vọng lúc đó, trong con ngươi chợt lóe một tia giảo hoạt, “Tiểu Giác nói…”

“Em ấy nói cái gì?!” Ngốc phụ thân lập tức sốt sắng hỏi.

“Anh đi hỏi cậu ấy chẳng phải sẽ biết sao?” Liên Phương nhún vai một cái, tương đối tiêu sái mà đi vào bên trong, không giống một giống cái đang mang thai 5 tháng một chút nào.

Thế nhưng Mông Kình Nhận hiện tại lòng tràn đầy Tiểu Giác, ngay cả chuyện phát tin cho Cổ Thừa Vọng đi nhận người cũng quên.

khi Mông Kình Nhận đi vào, Tiểu Giác đang ngồi ở trên ghế sa lon nhìn video, gần nhất mới ra một bộ phim truyền hình làm cho cậu yêu thích vô cùng, mỗi tối đều theo dõi, nhiều lần Mông Kình Nhận đều ghen tị;

Được rồi, chuyện làm cho Mông Kình Nhận ghen tị trong nhà quá nhiều, nói thí dụ như linh hoa quấn lấy người, nói thí dụ như đan dược lôi kéo sự chú ý của người ta, nói thí dụ như phim hài, nói thí dụ như tiểu hắc báo mà ngày đó Liên Phương đưa tới;

Cũng bởi vì tiểu hắc báo kia, Mông Kình Nhận quả thực đều phải hận Liên Phương, Tiểu Giác lại muốn ôm con báo kia ngủ!

Mông Kình Nhận đã mấy ngày không được nhìn thấy người yêu, mắt cũng không chớp mà nhìn Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác đang cầm trái cây lạnh để ăn, Mông Kình Nhận vừa nhìn liền cuống lên, hai ba bước bay lên đoạt lấy trái cây trên tay cậu “Đồ vật lạnh lẽo như vậy tại sao em có thể ăn?!”

Đoạn Ngọc Giác: “…”

“Em mang thai có biết hay không? Những thứ đồ này em đều không thể ăn, đối thân thể không tốt, lạnh như vậy em làm sao có thể ăn?! Nhanh chóng uống chút nước nóng ấm áp thân thể, ai da, quản gia nhanh đi làm bát canh gừng đuổi khí lạnh! Tiểu Giác em hãy nghe anh nói a, không phải không cho em ăn chỉ là hiện tại không cho em ăn mà thôi, ngoan ngoãn nhẫn một quãng thời gian sau đó anh sẽ dẫn em đi hái trái cây được không? Ngoan a Tiểu Giác…”

Thao thao bất tuyệt nện xuống làm cho biểu tình của Đoạn Ngọc Giác trực tiếp thay đổi, nóng nảy nghĩ ‘Tên thần kinh này vào bằng cách nào’. Nhìn thấy Mông Kình Nhận vẫn thao thao bất tuyệt ở chỗ cũ, Đoạn Ngọc Giác không thể nhịn được nữa mà đạp hắn xuống!

“A a Tiểu Giác tại sao em lại có thể làm động tác nguy hiểm như vậy? Điều này thật sự là quá nguy hiểm!” Mông Kình Nhận quỳ một chân trên đất thao thao bất tuyệt, “Chân không thể nâng lên phạm vi di động cánh tay không thể vượt quá ba mươi độ…”

Liên Phương nhìn có chút hả hê nhìn, Đoạn Ngọc Giác mặt đỏ rần.

“Cút!”

“Ồ ồ ồ được được, tí nữa anh sẽ lăn cho em xem a, ” Mông Kình Nhận không chút do dự mà đáp, “Trong lúc mang thai tâm tình sẽ trở nên táo bạo Tiểu Giác không cần phải sợ nha, em có nguyện vọng gì anh cũng sẽ thỏa mãn em, không phải là lăn sao, anh biểu diễn cho em xem!”

Đoạn Ngọc Giác: “…” Thông minh bị cẩu ăn đi qaq?

Liên Phương cười ha ha, cười đến chảy cả nước mắt, thật sự là chơi quá vui rồi!

“Tiểu Giác không nên tức giận a, anh liền lăn cho em xem ~” nói, Mông Kình Nhận làm động tác nằm xuống, Đoạn Ngọc Giác không đành lòng nhìn thẳng mà nhắm hai mắt lại.

“Ha ha ha ha không được tớ không chịu nổi!” Liên Phương một bên cười một bên lau nước mắt, “Tớ đi trước đây tớ không thể chịu nổi nữa rồi! Nhớ kỹ trong lúc mang thai giảm bớt chuyện tình sự a, còn những thứ còn lại chờ khi về tớ sẽ truyền qua quang não cho cậu ha ha ha!”

“Được, cậu đi cẩn thận một chút, ” Mông Kình Nhận mạn bất kinh tâm nói, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, “Tiểu Giác muốn nhìn lăn về phía trước hay là lăn về phía sau a? Lật nghiêng thân thể vẫn là ưỡn thẳng thân thể a?”

Đoạn Ngọc Giác: “… Em chỉ muốn anh cút!”

E rằng, chuyện tốt nhất của mang thai chính là—— giảm bớt tình sự đi?

Đoạn Ngọc Giác nhìn nam nhân có chỉ số thông minh bằng 0 trước mặt, thật sâu lâm vào u buồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.