Ta Nguyện Làm Thê Tử Của Chàng

Chương 6: Bữa cơm gia đình




Nói chuyện được một lúc thì tướng công kêu đói bụng nên cha bảo chúng ta ở lại dùng cơm. Nương nói ta đến tây viện bảo với nhà bếp một tiếng. Ta vừa đi được một đoạn thì gặp Nhậm thúc. Thúc ấy thay ta đến đó và thế là ta trở về phòng. Vừa bước tới bậc cửa, ta nghe cha đang hỏi tướng công:

“Khiết nhi, nếu con đã tỉnh thì tại sao không ra ngoài, lúc đó sắc trời còn sớm mà?”

Tướng công trả lời: “Cô ta không cho.”

Nghe vậy, ta quyết định không vào mà đứng ngoài. Hôm qua, có người nói với ta không được ra ngoài cho đến sáng, thức ăn cũng do họ đem đến kia mà. Lão gia tiếp tục hỏi:

“Lúc tối hai con… ngủ thế nào?”

“Trên giường.”

“Vậy sao đó thì sao?” Cha sốt ruột.

“Ngủ.”

“Không phải, ý ta là các con… các con.” Cha ấp úng. Nương cười nhìn cha:

“Lão gia, con vừa mói khỏe lại sao lại hỏi thế.” Nhưng cũng vội vã không kém:
“Vậy con làm sao mà ngủ, giường không lớn lắm nha?”

“Nằm trên, cô ta nằm dưới.”

Quả là con trai ta. Cha gật gật đầu tán thưởng.

“Đã nói cô ta đừng nằm dưới mà không nghe.” Tướng công bĩu môi nói.

“Không được, con phải đương nhiên phải nằm trên, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Cha quả quyết, con dâu quả nhiên là người hiểu chuyện.

“Rất phiền phức.”

Cha ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”

“Cô ta cứ rên rỉ, không ngủ được.”

Cha và nương nhìn nhau cười đầy ẩn ý, mặt ta nóng bừng bừng không thôi. Đoạn, tướng công nói tiếp:

“Đã nói dưới đất rất lạnh, kêu cô ta lên giường ngủ mà không chịu, đáng đời.”

Hai vị trưởng bối ngẩn ra. Nương hỏi lại:

“Hai con là người nằm trên giường, người nằm dưới đất sao?”

“Đúng nha, nương nói nằm dưới đó sẽ rất, rất khó chịu.”

Ba người đồng loạt thở dài. Tướng công nói thế ngay từ đầu có phải hơn không. Do không quen ngủ cùng người lạ nên ta phải làm vậy, mong cha và nương có thể hiểu cho ta. Mà cũng vì nằm dưới đất lạnh nên xương cốt của ta cũng nhức mỏi không thôi.

Có người mang cơm đến, ta đi nhanh vào phòng mặt vẫn chưa hết nóng. Đây là bữa cơm gia đình đầu tiên của ta ở Nhậm gia. Tuy chỉ có bốn người nhưng cảm giác thật trọn vẹn, không giống cuộc sống ở thôn Lý Lâm, rõ ràng là người một nhà hà cớ gì phải chia năm xẻ bảy, một chút tình nghĩa cũng không dành cho nhau.

Cha và nương thật tốt, họ lấy thật nhiều thức ăn cho ta, nương nói ta thật gầy cần phải ănnhiều mới tốt, thức ăn rất ngon có thịt, cá, có rau… Đáng ra ta phải vui mừng vì trong họa được phúc nhưng khi nhớ đến nương đang ở một nơi không “người thân thuộc” đó thì lại lạnh trong lòng.

Nương từng nói với ta, tình cảm giữa con người là một điều kỳ diệu của tạo hóa, không phải muốn dành cho ai đó thì họ cũng dễ dàng chấp nhận nên khi muốn có được nó từ người khác thì càng khó hơn. Vì vậy, ta chỉ cần sống thật tốt, đối xử thật lòng với người bên cạnh và không hổ thẹn với lương tâm là được. Ta không biết tình cảm của cha và nương đối với ta là thế nào, là cảm kích, là ái ngại, là quan tâm… Tất cả đều không quan trọng, thời gian sẽ trả lời tất cả. Bây giờ việc ta cần làm là một người con dâu tốt của Nhậm gia, chăm sóc tướng công chu đáo.

“Phù nhi, Phù nhi.”

“Vâng, nương gọi con.” Tiếng kêu của nương kéo ta về hiện thực.

“Con không khỏe sao?” Nương hỏi.

“Không có, con dâu rất tốt.” Ta ái ngại trả lời.

“Vậy được, con cũng đừng để ý đến những lời đồn thất thiệt kia.”

Nương nhìn ta, người nói tiếp:

“Thật ra, Khiết nhi không có khắc chết ba người thê tử trước của nó, bọn họ đều sống rất khỏe mạnh.”

“Vậy thì tại sao… ?” Tại sao người ta đồn như thế, còn nói tướng công là yêu quái.

“Chúng ta cũng chẳng rõ, chỉ biết khi tân nương vào phòng thì một lúc sau sẽ nghe thấy họ hét lên và nằm bất tỉnh. Sau đó, các cô nương ấy kiên quyết từ hôn về nhà mẹ đẻ của mình, sống chết không chịu ở lại, còn nói xấu Khiết nhi.” Nương ngậm ngùi nói.

“Con dâu biết.” Ta cười vui vẻ với mọi người. Tất nhiên là ta biết vì ta cũng từng trải qua, cái mặt nạ kỳ quái của tướng công thật lợi hại, đuổi được tận ba người, tốt xấu gì cũng không tha. Cũng may, ta chưa phải là người thứ tư và sẽ chẳng có người cuối cùng.

Sau khi dùng cơm xong, tướng công và ta trở về Mai viện. Tên gọi như thế vì trong viện trồng rất nhiều hoa mai. Trên đường về, ta nói với tướng công:

“Nương đúng là mỹ nhân quên năm tháng, huynh nói xem nương bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi.”

“Ta không hỏi huynh mà hỏi… Sao lúc trước ta hỏi huynh bao nhiêu tuổi huynh nói không biết mà?” Ta đi đến trước mặt tướng công hỏi.

“Có sao?”

“Không có.” Ta lười tính toán với huynh.

Chiều đến, trong viện của ta có rất nhiều người đi lại, họ mang đến rất nhiều vật dụng mới thay cho đồ dùng cũ, có thêm cái bàn trang điểm bằng gỗ thật tinh xảo. Đáng nói hơn, một cái giường ngủ thật to được khiêng vào thay thế cái giường hơi nhỏ kia. Cái giường mới đủ lớn để chúng ta không phải lo “xuống đất” ngủ. Tướng công thì rất vui vẻ chạy đông chạy tây, hết sờ lại mó. Ta cũng chỉ biết đứng cười một cách khó coi, cha và nương quả thật rất chu đáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.