Ta Nghĩ Một Đằng Nói Một Nẻo

Chương 19




Liên tiếp mấy ngày, Thường Thiếu Tiên nhìn thấy bên cạnh Cù Đông Trần thay người tựa như đèn kéo quân*.

* Đặc điểm của đèn kéo quân là khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại, cho nên thay người như đèn kéo quân có nghĩa là thay liên tục khiến người có cảm giác chóng mặt, hôm nay là người này ngày mai đã là người khác, ở Việt Nam ta có câu thay người yêu như thay áo đó.

Lúc này bọn họ ngồi ở lầu hai VIP, từ cửa sổ lớn sát đất nhìn xuống, lầu một quả thực là rộn ràng vô cùng. Hôm nay vì trên phương diện làm ăn Thường Thiếu Tiên mới có thể hẹn hắn, kỳ thực hắn muốn tìm một nơi yên tĩnh chút, Cù Đông Trần lại đưa hắn tới nơi này, hai người vừa đàm luận công sự vừa uống rượu, ngược lại là đàm luận đến không tệ, phía sau công sự kết thúc, Cù Đông Trần mới để quản lý gọi người tiến vào.

Thường Thiếu Tiên ngước mắt nhìn thanh niên bên người Cù Đông Trần, không biết đã là người thứ mấy, tự tiếu phi tiếu mở miệng nói, “Tôi nói, cậu gần đây ăn chay?”

Cù Đông Trần lại hoàn toàn không thèm để ý ngữ khí trêu chọc của hắn, há miệng cắn chặt điếu xì gà thanh niên mới vừa châm cho hắn, nuốt vào nhả ra mấy cái, thần sắc thoải mái nói, “Làm sao, thấy thèm?”

Thường Thiếu Tiên xì một tiếng bật cười, “Tôi có trông thèm thuồng đi nữa cũng sẽ không tranh ăn với cậu đâu, Trần ca.”

Cù Đông Trần kẹp thuốc lá nhịn không được vung vung tay về phía hắn, “Được, không phải cậu phải đi sao, tại sao nửa ngày rồi còn ở đây chướng mắt?”

Thường Thiếu Tiên cũng không tính toán với hắn, nghe hắn nói như vậy cũng đứng lên nói, “Tôi đi, lập tức đi, cậu kiềm chế chút a.”

“Cậu mau cút đi.” Cù Đông Trần cười uống một hớp rượu, bộ dáng hút thuốc mang theo bất kham suất khí.

Cửa cùm cụp một tiếng đóng lại, trong khách phòng nhất thời chỉ còn hai người, Cù Đông Trần thoải mái dựa vào trên ghế sa lon, chỉ chỉ đĩa nho bày ra một bên.

Thanh niên cười đáp một tiếng, lấy một khỏa nho lột cho hắn, đút vào trong miệng hắn.

Cù Đông Trần mấy ngày gần đây ngày ngày đều ngâm mình ở nơi này, thanh niên tuấn tú trong quán cơ hồ bị hắn gọi lần lượt hết một vòng, giống như gọi món ăn lên mỗi ngày, chẳng qua ai bảo hắn là ông chủ lớn, có điều quản lý thì tương đối mệt, muốn người trước người sau hầu hạ, chỉ sợ làm không tốt chỗ nào sẽ chọc ông chủ lớn không vui.

Quản lý hôm nay chọn một người mới vào cho Cù Đông Trần, chừng hai mươi, trên người còn mang theo một luồng khí vị ngây ngô ngoan ngoãn, hắn biết Cù Đông Trần không thích mấy tên nương pháo, cho nên cố ý dựa theo khẩu vị của hắn đưa đến, chọn một tên tuấn tú sạch sẽ, Cù Đông Trần ngược lại khá là thoả mãn.

Trong phòng tuy rằng có mở điều hòa, nhưng Cù Đông Trần vẫn cảm thấy có chút nóng, hắn muốn nới lỏng đồng hồ trên cổ tay, lại sờ trúng khoảng không, hắn mới phản ứng được, cởi mấy nút khuy áo sơmi, dời tâm tình mà nhấc cằm hỏi, “Tên gọi là gì?”

“A Luân.” Thanh niên lễ phép đáp, đem quả nho đã lột tốt đút vào trong miệng hắn.

Cù Đông Trần chỉ cảm thấy thanh niên trước mắt rất hiểu lễ nghi, khéo léo mà không mất đi chừng mực, hắn bảo y lột nho, y liền thực sự nghiêm túc lột một khỏa, không giống những thanh niên khác, luôn giống như là không thể chờ đợi được nữa.

Cù Đông Trần kẹp thuốc lá để trên môi sâu sắc hút vài hơi, “Được rồi, đừng lột, theo tôi uống rượu đi.”

Hai người uống rượu kỳ thực không có ý gì, Cù Đông Trần lại để quản lý tìm mấy người tiến vào, một đám người trái lại náo nhiệt vô cùng, dưới lầu còn có tiếng nhạc từng trận truyền lên, Cù Đông Trần vừa uống rượu vừa nhìn bọn họ chơi đùa, tình cờ gia nhập trong đó, nhưng cũng không hăng hái lắm.

Lúc sau hắn uống đã có chút say, quản lý lúc trước dặn dò A Luân bảo y quan tâm nhiều hơn đến ông chủ, cho nên tuy rằng A Luân đang chơi vui, nhưng cảm giác Cù Đông Trần có chút say rồi, liền quan tâm nhìn Cù Đông Trần kêu một tiếng Trần ca, y nói, “Tôi đưa ngài trở về đi thôi.”

Cù Đông Trần một hơi tiếp một hơi hút thuốc, cả phòng lượn lờ khói thuốc, ngay cả mí mắt hắn cũng không nhấc, chỉ là nhìn chằm chằm chén rượu trầm giọng nói, “Không có chuyện gì, mấy người tiếp tục.”

Hắn nói tiếp tục, một đám người không dám dừng lại, chỉ phải tiếp tục chơi của bọn họ.

Buổi tối hôm ấy là A Luân đỡ Cù Đông Trần ra cửa, Cù Đông Trần có bệnh khiết phích nhẹ, không ở lại quán bar được, cho nên tuy rằng say đến mức không đi được đường, cũng phải về nhà.

Quản lý cố ý tìm người lái xe để A Luân đưa Cù Đông Trần về nhà, lúc đi vào thang máy Cù Đông Trần tựa hồ thanh tỉnh chút, có thể tự mình đứng vững nhét tay vào túi áo đứng ở đó, nhìn con số trên bảng thang máy từng cái từng cái đi lên, hắn chợt quay đầu nhìn người bên cạnh hỏi, “Cậu tên là gì?”

A Luân biết hắn đúng là say rồi.

“A Luân.” Y đành phải lập lại một lần nữa.

Giữa chân mày Cù Đông Trần hơi không kiên nhẫn, “Tôi muốn là tên thật.”

A Luân nghe vậy dừng một chút, mới cúi đầu nhẹ giọng nói, “Đoàn Tiểu Luân.”

Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Cù Đông Trần dẫn trước đi ra ngoài, dưới chân hắn vẫn có chút phiêu, hiển nhiên là rượu còn chưa tỉnh, A Luân tay mắt lanh lẹ tiến lên muốn đỡ lấy hắn, Cù Đông Trần lại đẩy y ra, “Cậu đi đi.”

“Trần ca, tôi đưa ngài vào đi thôi.” A Luân nghĩ ít nhất phải đưa ông chủ an toàn về đến nhà, huống chi trước khi ra cửa quản lý cố ý kéo mình qua một bên thấp giọng căn dặn nói, y không dám không nghe theo.

Cù Đông Trần lại cau mày từ trong bao tiền móc ra vài tờ tiền mặt trăm tệ đưa cho y, “Trở về đi.”

A Luân đứng ở đó trái phải khó xử, Cù Đông Trần ngước mắt nhìn y chằm chằm, “Làm sao, không muốn về?”

“Không, không phải…” A Luân ấp a ấp úng.

“Muốn lên giường tôi?”

“Tôi… Tôi có thể hầu hạ tốt Trần ca, ngài cho tôi một cơ hội đi.” A Luân nhát gan mà nói, đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào mũi giày Cù Đông Trần, không dám ngẩng đầu nhìn, nếu để quản lý biết y ngay cả cửa nhà ông chủ cũng không vào, nhất định sẽ cho là y hầu hạ không chu đáo, sa thải y.

Cù Đông Trần nguyên bản say rượu, đứng trong hành lang mất một lúc không có khí lực, hắn cũng lười mở miệng nói chuyện nữa, trực tiếp nhét tiền vào trong tay A Luân, A Luân cắn cắn môi dưới, vẫn luôn đi theo phía sau hắn tiến vào nhà.

Cù Đông Trần cũng không đuổi y nữa, mà là trực tiếp tiến vào phòng vệ sinh đi nôn.

Một lát sau, A Luân đi vào đưa cho hắn một chén nước mật ong, lại vỗ nhẹ lưng hắn, “Trần ca, ngài uống chút giải rượu.”

Cù Đông Trần nghe vậy ngước mắt nhìn, lại nhìn chén nước mật ong trong tay kia, “Cậu ngược lại có thể tìm được.”

Ngữ khí của hắn sóng lớn không dợn, trái lại cũng không có ý tức giận, đem chén nước mật ong nhận lấy uống từng ngụm từng ngụm, sau khi nôn ra, lại cảm thấy không khó chịu như vừa nãy.

“Cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn tắm rửa.” Cù Đông Trần đưa chén cho y, nghĩ một hồi lại nói, “Cậu vào phòng lấy áo ngủ tới đây, bộ màu lam đậm đầu tiên trong tủ.”

A Luân thấy Cù Đông Trần không đuổi y nữa, trong lòng kinh hỉ, vội vã lên tiếng trả lời, “Được, tôi lập tức lấy qua cho ngài.”

Cù Đông Trần xoa xoa cái trán đau nhức, đứng lên mở cửa buồng tắm.

Chỉ chốc lát, cửa phòng tắm vang lên từng trận tùng tùng tùng, A Luân cẩn thận dò một đầu vào, hơi nước lượn lờ phả vào mặt, y không dám nhìn bộ dáng Cù Đông Trần, chỉ là hạ thấp mắt xuống nói, “Trần ca, áo ngủ tôi treo trên móc ở đây cho ngài.”

Y nghe thấy Cù Đông Trần ừ một tiếng, liền lui thân đóng cửa lại.

Trong hơi nước mông lung, Cù Đông Trần ngửa đầu mặc cho dòng nước chảy qua khuôn mặt mình.

Liên tiếp mấy ngày, hắn đều ở trong quán bar chọn người, hắn cho là sẽ giống nhau, nam nhân, nhắm mắt lại rồi làm đều giống nhau, thế nhưng sau đó hắn phát hiện, người làm hắn kích động cũng không có, bất kể là ai, vô luận dung mạo ra sao, ở trong mắt Cù Đông Trần hắn, đều biến thành người khác.

Bọt nước dừng lại, Cù Đông Trần lau sạch sẽ nước trên mặt, thở ra một cái, chân trần đi ra lấy áo ngủ, một giây sau chợt dừng ở nơi đó, treo phía sau cửa, là áo ngủ Lệ Thâm.

Áo ngủ này là lúc đó hai người cùng đi mua, hai người trong lúc rảnh rỗi đi shopping, Lệ Thâm vừa vặn phải đổi áo ngủ, Cù Đông Trần lại cũng mua luôn cho mình, kiểu cùng màu sắc đều giống nhau, chỉ là chất vải cùng hoa văn phía trên không giống nhau, cũng không trách thanh niên nọ lấy nhầm.

Cù Đông Trần chậm rãi đi tới, lòng bàn tay là nước chưa khô, hắn biết mình không nên như vậy, rất ngốc cũng rất mất mặt, nhưng mà hành động so với đại não đã phản ứng nhanh hơn một bước, hắn vùi mặt vào trong quần áo, hít một hơi thật sâu.

A Luân nghe được âm thanh trong buồng tắm, liền biết Cù Đông Trần tắm xong, y đi vào chuẩn bị đưa hoa quả đã gọt xong cho Cù Đông Trần ăn một ít, một giây sau lại nhìn thấy Cù Đông Trần trần trụi đứng trước mặt mình.

Hô hấp y đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa trật tay đánh đổ dĩa hoa quả trong tay.

Vóc người kia có thể nói là một bộ hoàn mỹ, làn da lúa mạch, sáu khối cơ bụng rắn chắc tinh tế, đặc thù mạnh mẽ nam tính như vậy càng làm cho hắn có vẻ khí vũ bất phàm, A Luân tuổi vẫn còn nhỏ, chưa từng gặp qua thân thể nam tính nào to lớn như vậy, nhất thời ấm đầu, tim đập nhanh hơn, chỗ chết người nhất chính là, bản thân y là một tên thuần GAY.

Cù Đông Trần không chút nào lưu ý hô hấp gấp gáp kia của y, chỉ là ngưng mi sượt qua người y, tự mình tới phòng ngủ tìm áo ngủ phủ thêm, hắn đi tới phía sau y, thấy A Luân vẫn đứng nơi đó không nhúc nhích, nghi ngờ nói, “Cậu đứng đó làm gì, còn bưng cái dĩa?”

A Luân lúc này mới phục hồi lại tinh thần.

Cù Đông Trần giương giương cằm lên, hỏi y, “Biết mát-xa không?”

“Ah?” A Luân nhất thời đại não ngắn mạch.

Cù Đông Trần liếc mắt nhìn y, đi vào phòng ngủ, “Biết mát-xa thì đến.”

A Luân lúc này mới phản ứng được ý tứ Cù Đông Trần, vội vã thả dĩa đựng trái cây xuống đi theo vào.

Cù Đông Trần từ lâu đã dựa vào trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ y đến mát-xa cho mình.

A Luân vội vã đến buồng tắm rửa tay, thổi khô, mới đi đến phía sau Cù Đông Trần, bắt đầu vỗ lên mát xa đầu cho hắn.

Cù Đông Trần thủy chung vẫn ngưng mày, như là có tâm sự gì rất nặng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng ngủ mờ tối, đèn tường trêu đến người buồn ngủ, A Luân cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn hắn, ngừng thở chỉ sợ quấy nhiễu hắn, thủ pháp của y chuyên nghiệp, là chịu qua huấn luyện chuyên môn, cho nên y biết bảo trì lực đạo ra sao sẽ làm cho người cảm thấy thoải mái cùng thả lỏng, ngay khi A Luân cảm thấy Cù Đông Trần sắp ngủ, người kia chợt phản tay nắm chặt tay y, âm thanh rõ ràng, “Được rồi, cậu trở về đi thôi.”

“Trần ca, tôi…” A Luân chần chờ nhìn phía hắn.

Cù Đông Trần mở mắt ra, cảm giác say tựa hồ đã tỉnh hoàn toàn, hắn đứng lên đưa lưng về phía A Luân đốt một điếu thuốc, trầm giọng nói, “Tôi không muốn nói thêm lần thứ hai.”

Cù Đông Trần tỉnh rượu khiến người khó giải thích được cảm thấy được có chút đáng sợ, A Luân đành phải gật gật đầu, không dám dừng lại lâu một phút.

Ngày thứ hai lúc đi làm, đã có người kéo A Luân vào phòng nghỉ ngơi hướng y bát quái.

“Như thế nào, kỹ thuật của ông chủ có được hay không, sao hôm nay cậu còn có thể đứng ở đây a, hay là nghỉ trên giường một ngày đi, ” nói xong liền muốn đi vén quần áo của y, “Để tôi xem một chút ông chủ có lưu lại vết tích gì trên thân thể cậu không…”

Một đám người cười đùa kiềm chế y lại muốn kiểm tra thân thể, A Luân sợ đến thất kinh vội vã đẩy nhóm người ra trốn qua một bên, “Các anh làm gì vậy.”

A Luân sợ đến âm thanh cũng thay đổi, những người kia lại nhấn giữ hai tay của y bắt đầu cười đùa cưỡng ép vén quần áo y.

Y mới đến, dựa vào bốn chữ “Chưa va chạm nhiều” này mới có thể được quản lý chọn trúng đưa đến bên người Cù Đông Trần, bàn luận dụng tâm cơ đùa giỡn quỷ kế tự nhiên cùng những người trước mặt này không cùng đẳng cấp, mà cũng bởi vì như vậy, bọn họ mới càng thêm đố kị, dựa vào cái gì y chỉ là một người mới lại có thể được Cù Đông Trần mang về qua đêm, mà bọn họ ngay cả mặt của ông chủ cũng không thấy.

Cho nên trận này bên trong nhìn như chỉ là đùa giỡn, kì thực là những người khác liên hợp trả thù cùng nhục nhã.

May là quản lý tiến vào đúng lúc ngăn lại trò khôi hài này. Mọi người mới ngừng chiến tranh, đứng nơi đó cúi đầu lần lượt từng cái nghe quản lý dạy bảo.

Quản lý đương nhiên rõ ràng trong lòng đám người trước mắt này nghĩ như thế nào, cho nên chỉ là tránh nặng tìm nhẹ mà nói bọn họ vài câu, lại nhìn về A Luân nói, “Được rồi, cậu đi thay quần áo khác, Trần ca lập tức sẽ tới đây.”

A Luân vội vã gật đầu một cái, cảm kích nhìn quản lý một cái, chạy chậm đi ra ngoài.

Chờ A Luân đi rồi, quản lý mới mắt lạnh quét bọn họ, “Lần sau đừng tiếp tục để tôi nhìn thấy mấy thứ này, nếu không tất cả đều cút hết cho lão tử.”

Quản lý đi, có người mới phát ra một tiếng cười xem thường từ trong cổ họng.

“Các người nói, ông chủ thật sự thượng nó?”

“Làm sao có khả năng, ngươi xem lúc trước Cù tổng chọn chúng ta khi nào thì để chúng ta qua đêm? A Luân lần này là tốt số, gặp phải Cù tổng uống say, tôi thấy cũng chỉ là đưa hắn trở lại thôi.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy, Cù tổng đến nơi này của chúng ta nhiều lần như vậy, ngươi thấy hắn có động tới ai hay không? Lần trước tôi thừa dịp hắn uống say ngay cả phec mơ tuya quần cũng lỏng ra, nếu không phải hắn đẩy tôi ra, chỉ bằng cái đó của ca ca đây, bảo đảm hiện tại Cù tổng đã bị tôi mê hoặc đến dục tiên dục tử, nơi nào còn biết cái gì A Luân a cẩu.”

“Nhá, Cù tổng sẽ không phải là không bình thường chứ, cái này cũng có thể nhịn được?”

“Đi, đừng nói mò, tôi thấy hắn đều cương lên rồi, chính là không muốn để chúng ta chạm thôi.”

Một đám người ở trong khu nghỉ ngơi trò chuyện lửa nóng, quản lý trực ban chợt đi tới nhìn bọn họ mắng, “Mẹ hắn từng tên đều đứng ở đây làm cái gì, còn chưa đi chào hỏi khách nhân?”

Đoàn người mới không cam lòng tan tác như chim muông.

Khi A Luân gõ cửa đi vào, Cù Đông Trần đang một người ngồi đó uống rượu, hắn tựa hồ có tâm sự, vầng trán cau lại, tựa như đã nhiều ngày nay A Luân nhìn thấy hắn.

A Luân trước kia đã gặp qua Cù Đông Trần, chỉ là vào lúc ấy y còn chưa đi ra làm thiếu gia, chỉ là người làm công phục vụ trong quán bar, khi đó Cù Đông Trần đứng một bên cùng quản lý dặn dò cái gì đó, y còn nhớ lúc đó Cù Đông Trần vận một kiểu áo gió thâm sắc sang trọng, dưới chân đi một đôi dày lính ống cao, mi phong lạnh lùng anh tuấn, tôn lên cả người hắn khí vũ hiên ngang. Chỉ một cái liếc mắt, y liền nhớ kỹ bộ dạng Cù Đông Trần, thiếu chút nữa không dời nổi mắt, sau đó y mới biết, người nọ là ông chủ của bọn họ.

Cù Đông Trần khi đó, tuy rằng bộ dạng lãnh khốc, nhưng cũng không giống như hiện tại, cả người đôi mắt ám trầm, phảng phất bất luận người nào bên người cũng không lọt nổi vào mắt xanh hắn.

“Ở kia ngốc cái gì?” Cù Đông Trần phát ra tiếng đem thần trí y kéo về, “Đóng cửa tiến vào.”

Đợi A Luân đi vào, Cù Đông Trần mới uống cạn rượu trong chén nói, “Tay nghề không tồi, hôm nay tiếp tục đi.”

A Luân sửng sốt vài giây mới phản ứng được Cù Đông Trần là tìm y đến mát xa, được người cần đến vẫn rất tốt, ông chủ chọn y nhưng chỉ là để mát xa, có tiền cầm còn không cần làm, y đi đâu tìm được việc xấu tốt như vậy.

Theo thường lệ cũng giống như hôm qua, y vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ tay, sau đó xoa nóng hai tay, mới đi đến phía sau Cù Đông Trần êm ái đáp lên huyệt thái dương hắn.

Dưới lầu là hiện trường quần ma loạn vũ, DJ cuồng táo đánh từng đợt làn song sau cao hơn làn sóng trước, bên trong phòng VIP lầu hai, Cù Đông Trần lại ngồi ở đây dù bận vẫn ung dung mà hưởng thụ phục vụ của mình, A Luân nghĩ như vậy, không khỏi nở nụ cười.

Ngoài cửa chợt vang lên thanh âm gây rối.

A Luân dừng một chút, âm thanh Cù Đông Trần đã truyền đến, “Tiếp tục, đừng dừng lại.”

Hắn ngay cả đôi mắt cũng không mở, thoải mái thả lỏng mặt mày, lại ở giây tiếp theo, cửa phòng riêng chợt bị trọng lực đẩy ra.

Hoàn toàn không nghĩ tới người bỗng nhiên xuất hiện ở cửa.

Lúc Cù Đông Trần nghe tiếng nhìn sang, trong mắt có kinh ngạc không che giấu được.

Lệ Thâm, hắn tới làm gì?

Ngực bỗng nhiên không bị khống chế khuấy động mấy lần, Cù Đông Trần còn chưa kịp che giấu tốt cảm xúc hoảng loạn, liền thấy trong mắt Lệ Thâm chứa tức giận mà chỉ về hắn hỏi, “Cậu đem Hứa Dĩnh giấu chỗ nào rồi?”

“Trần ca, người này đột nhiên xông tới, chúng tôi không phòng vệ…” Thủ hạ cùng xông tới muốn đem người mang đi cũng đã không kịp, chỉ còn cúi đầu giải thích.

Cù Đông Trần trầm mặc hướng bọn họ khoát tay một cái, thuận tiện đưa cho A Luân một cái ánh mắt, hắn nói, “Các ngươi đi ra ngoài trước.”

Ánh mắt của hắn mang theo ác liệt cùng một ít cảm xúc người khác vô pháp xem hiểu, A Luân không dám trả lời, chỉ cúi đầu cùng những thủ hạ kia đồng thời lùi ra, tiện thể đóng lại cửa bao phòng.

Gian phòng nhất thời chỉ còn dư lại hai người đối lập.

Cù Đông Trần từ trong mắt Lệ Thâm nhìn thấy rõ ràng phẫn nộ cùng căng thẳng, những năm gần đây, hắn chưa từng thấy dáng dấp Lệ Thâm tức giận căng thẳng như vậy, nhưng xưa nay chưa từng vì hắn.

Cù Đông Trần trong lòng đau xót, rót một chén rượu ngửa đầu uống hết, mới nhìn Lệ Thâm nói, “Tôi không biết cậu có ý gì.”

“Cậu không biết?!” Lệ Thâm như là mất phong độ, quá độ lo lắng làm cho ngữ khí của hắn mang theo tiếng rung, tiến lên vài bước nắm lấy cổ áo Cù Đông Trần hỏi, “Cậu giấu Hứa Dĩnh đi chỗ nào rồi Cù Đông Trần!”

Cù Đông Trần cứ như vậy mặc hắn nắm mình từng bước một bị bức ép đến góc tường, hắn cười lạnh cùng Lệ Thâm đối mặt, “Làm sao, không thấy Hứa Dĩnh cậu liền chạy tới chỗ tôi để hưng binh vấn tội, cậu…”

Hắn muốn nói cậu không khỏi nghĩ quá nhiều rồi, lời nói mới đến bên mép lại bị Lệ Thâm ép trở lại, hắn nghe được Lệ Thâm nói, “Mẹ nó tôi đã cảnh cáo cậu đừng động đến cô ấy!” (tao bắn)

Lệ Thâm lo lắng, phẫn nộ, căng thẳng, một Lệ Thâm mất phong độ như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Lệ Thâm ở trước mặt hắn, mãi mãi đều là bộ dáng thiên chi kiêu tử, tựa hồ sẽ không vì bất cứ chuyện gì mất đi khí tràng cùng phong độ, hắn yêu thích phần kiêu ngạo kia của Lệ Thâm, cũng nguyện ý vì tác thành sự kiêu ngạo của hắn mà hạ thấp bản thân, nhưng bây giờ, hắn nhìn thấy bộ dáng này của Lệ Thâm, giống như là bị mất đi trân bảo mà lo lắng luống cuống, Cù Đông Trần chợt nở nụ cười, vào thời khắc ấy hắn bỗng nhiên hiểu rõ, rất nhiều thứ mày không chiếm được, chỉ bởi vì mày không phải.

Đôi mắt tối xuống, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Lệ Thâm cười nói, “Đúng, chính là tôi, cậu có thể bắt tôi làm sao bây giờ?”

“Cù Đông Trần!”

“Mẹ nó đừng gọi tên tôi!” Cù Đông Trần đột nhiên đẩy hắn ra, mắt lạnh cười, “Tôi nói rồi cậu sẽ hối hận, làm sao, Lệ Thâm, không thấy người trong lòng rốt cuộc biết sốt ruột, muốn biết Hứa Dĩnh ở đâu, cầu tôi a…”

Lời còn chưa dứt, hắn liền mạnh mẽ trúng một quyền, thiếu chút nữa lảo đảo ngã nhào trên đất.

Cú đấm này của Lệ Thâm lộ vẻ ngoan tuyệt, hắn xuất thân cán bộ cao cấp, từ nhỏ được Lệ Minh phát hiện thỉnh người của bộ đội đến dạy anh em bọn họ đánh lộn phòng thân, hắn tập chính là kiểu bắt người trong bộ đội, ra tay chỉ cầu vững chuẩn và tàn nhẫn, cú đấm vừa nãy hắn ra tay rồi mới biết mình dùng mấy phần lực, muốn thu tay lại dĩ nhiên đã không kịp nữa, hắn nhìn thấy khóe miệng Cù Đông Trần chảy ra vết máu.

Hắn đột nhiên có chút bối rối, muốn tiến lên dìu hắn, lại bị Cù Đông Trần lui về phía sau một bước chán ghét tránh né, Cù Đông Trần tựa hồ cũng không nghĩ Lệ Thâm lại có thể ra tay ác với hắn như vậy, mà kỳ quái chính là, hắn không một chút nào cảm thấy đau, chỗ đau nhất từ trước đến nay cũng không phải nơi này.

“Đông Trần, cậu biết tình cảnh bản thân hiện tại là gì sao, ” Lệ Thâm bởi vì vừa nãy xuống tay nặng ngược lại ngữ khí có phần chậm lại, hắn tiến lên muốn kiểm tra thương thế của hắn, tay đến giữa đường dừng lại biến thành một cái tư thế nắm tay, hắn đối Cù Đông Trần vừa áy náy lại thất vọng, “Cậu nói cho tôi, Hứa Dĩnh ở đâu, tôi bảo đảm sau này sẽ không truy cứu chuyện này, cậu không thể càng lún càng sâu cậu biết không!” (((╬◣﹏◢)) ┌∩┐(◣_◢)┌∩┐ ٩(╬ʘ益ʘ╬)۶ (‡▼益▼) …..)

Cù Đông Trần nhưng chỉ cười lạnh, hắn vô tình lau đi máu nơi khóe miệng, nhíu mày nhìn Lệ Thâm nói, “Lời tôi nói tôi sẽ giữ lời Lệ Thâm, cậu tốt nhất hiện tại liền cầu tôi, nếu không tôi không bảo đảm sẽ tạo ra chuyện gì nữa, cậu biết chỉ cần một cú điện thoại của tôi, Hứa Dĩnh có thể biến mất…”

“Cù Đông Trần!” Lệ Thâm tức giận đến đầu ngón tay trắng bệch, “Cậu đến tột cùng muốn vô liêm sỉ tới khi nào!” Hắn phun ra từng chữ từng chữ, “Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, thả Hứa Dĩnh, đừng ép tôi.”

Cù Đông Trần cũng làm bộ nắm điện thoại nhìn về phía hắn, khóe miệng bức ra một nụ cười lãnh đến cực điểm, “Tôi cũng cho cậu một cơ hội cuối cùng, cầu tôi.”

Trong nháy mắt đó, Cù Đông Trần tựa hồ nhìn thấy trong mắt Lệ Thâm có thứ gì đó triệt để phá vỡ, giống như tảng băng đột nhiên bị tạc mở vết nứt, trong khoảnh khắc nước sông nuốt sống tất cả, nhưng hắn đã không quan tâm, Cù Đông Trần nghĩ, tôi mẹ nó cái gì cũng không quan tâm, nếu đã là vết thương, vậy không phiền lại xé rách càng sâu một ít, ngược lại không ai có thể so với hắn càng đau hơn, Lệ Thâm biết sao, hắn sẽ không, cho nên hắn còn đang giữ cái gì, hắn nói, “Hoặc là trở lại bên cạnh tôi, hoặc là Hứa Dĩnh chết, cậu chọn một cái.”

“Cậu dám động Hứa Dĩnh, Cù Đông Trần, ” Lệ Thâm nhìn hắn, từng chữ từng câu mà nói, “Tôi khiến cậu cùng chết.” (mọe, nói thế này thì chả khác nào bảo nó đi chết cả, biết là kiểu gì tác giả cũng sẽ xây dựng là có nỗi khổ gì gì đó nhưng mà tui vẫn phải f*** f*** f*** (ノ°益°)ノ)

Một khắc kia, Cù Đông Trần chỉ cảm thấy bản thân mình như đưa thân vào chiến trường binh hoang mã loạn, đâu đâu cũng có tiếng vó ngựa cùng tiếng rống thanh, ánh đao bóng kiếm trong nháy mắt, hắn chợt cảm thấy ngực mát lạnh, cúi đầu nhìn, một cây đao đột nhiên cắm vào bụng mình, có người nắm chuôi đao xoay ngược lại đẩy vào nơi càng sâu, hắn đau đến không phát ra được thanh âm, một giọt nước mắt đảo quanh viền mắt, chậm chạp chưa rơi, bỗng nhiên thời không hoán vị, hắn hoàn hảo không chút tổn hại mà đứng trong gian phòng này, chỉ nghe được Lệ Thâm cắn răng đối với hắn nói câu kia, giọt nước mắt kia thiếu chút nữa rơi xuống, hắn vội vàng nhắm mắt lại.

Lệ Thâm là cực kỳ tức giận mới có thể không lựa lời nói, hắn cảm giác được thân thể Cù Đông Trần đột nhiên lung lay một chút, nhưng mà phẫn nộ cùng lo lắng tràn ngập nội tâm hắn, hắn đã không rảnh bận tâm cái khác, cho nên hắn vĩnh viễn cũng không biết, ngay sau khi hắn nói ra câu nói đó, tâm Cù Đông Trần, vào thời khắc ấy triệt để chết rồi.

Nhiều năm sau đó, vào một đêm yên tĩnh, Lệ Thâm chợt mơ thấy chuyện cũ, như là ở trong thời không mở ra một vết cắt, chuyện cũ trước đây dồn dập kéo về phía hắn, hắn mơ tới ở trong gian phòng đồng dạng, địa điểm đồng dạng, hắn biến thành Cù Đông Trần, mà một Lệ Thâm khác đứng ở đối diện mình, tàn khốc cười lạnh hướng hắn nói ra những lời tương tự, hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, cúi đầu vừa nhìn, ngực cư nhiên chảy máu.

Lệ Thâm bỗng nhiên thức tỉnh từ trong mộng, bên tai vẫn có tiếng nước chảy ào ào, đó là thời gian hắn không thể quay về. Từ đó về sau một quãng thời gian rất dài, Lệ Thâm buổi tối đều không thể ngủ, cũng chính là vào lúc đó, Lệ Thâm mới hiểu được, năm đó hành động của mình, đối Cù Đông Trần đến tột cùng thương tổn sâu bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.