Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 93: Là ngươi




Cao Khác vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.

Trưởng công chúa Nhữ Ninh đã được Yến vương tiễn đi, những người ở phủ anh quốc công bị lưu lại liền cảm thấy không ổn, bây giờ nghe Cao Khác nói xong, quả thực bị đè nén đến không thể thở được.

Cao nhị thái thái cảm thấy ngày hôm nay quả thực là vô cùng đen đủi, vui vẻ đi chùa dâng hương, ai ngờ đột nhiên con ngựa lại bị hoảng sợ, chịu đựng một trận kinh hãi không nói, Yến vương phi còn bị con ngựa điên này đụng vào. Loại chuyện này chỉ nghe thôi đã thấy kinh hồn táng đảm rồi, hết lần này tới lần khác ngựa đụng vào Yến vương phi lại là của phủ anh quốc công bọn họ. Xong rồi, lần này gây ra chuyện lớn rồi, đừng có ai nghĩ sẽ bình an mà sống tiếp.

Cao nhị thái thái lập tức đi theo đám người đến phủ Yến vương, mọi người trong vương phủ đều đang bận rộn vì vương phi bị động thai khí, cũng không có ai tiếp đón bà ta, nhưng Cao nhị thái thái cũng không thèm để ý, bà ta không ngừng niệm Phật trong lòng, hi vọng Phật tổ phù hộ Yến vương phi đừng gặp chuyện không may nào, nếu không, trên dưới phủ anh quốc công bọn họ đều không sẽ chịu nổi đâu.

Lúc Cao nhị thái thái nhìn thấy Yến vương thì vô ý thức đứng lên, bà ta đứng thẳng lưng, có lòng muốn vì nhà mình nói đỡ mấy câu, thế nhưng nhìn tình hình thì thật sự không dám. Bà ta còn chưa kịp nghĩ kỹ nên làm cái gì, thì nghe được Cao Khác bình thản nói, hắn có chuyện muốn nói riêng với Yến vương.

Ý là, có vẻ như đây không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Cao nhị thái thái hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hãi đã không đủ để hình dung tâm trạng của bà ta bây giờ.

Lẽ ra Cao Nhiên ở nội trạch đợi hầu hạ mẹ chồng, nhưng lúc nàng ta nhìn thấy Cố Huy Ngạn đi ra thì trong lòng khẽ động, liền vụng trộm đi theo. Bây giờ Cao Nhiên đang đứng ở ngoài viện Nguyệt Lượng, dây leo trên giàn trồng hoa đã héo từ lâu, từng bông hoa xơ xác tiêu điều, nếu có người đứng ở chỗ này, thì thật sự rất khó để nhìn ra.

Vốn Cao Nhiên cũng không có ý định kết thúc chuyện này đơn giản như thế, nói nhiều sai nhiều, không nói không sai. Hôm nay nàng ta chỉ cần yên lặng theo dõi diễn biến, không cần thiết phải phơi bày bản thân. Thế nhưng khi nghe thấy Cao Khác nói, trong lòng Cao Nhiên thắt lại một cái, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Cao Khác.

Từ khi Cao Nhiên nghe được tin tức về nhận con thừa tự, đối với vị biểu đệ xuất thân nhà nghèo ở chi thứ này vô cùng coi thường, đây là lần đầu tiên Cao Nhiên nghiêm túc đánh giá Cao Khác. Có nhìn kỹ thì Cao Nhiên mới phát hiện, hình như so với nàng ta tưởng tượng thì Cao Khác cao hơn một chút, khí chất cũng thanh cao, không kém gì con em thế gia đệ tử.

Cao Nhiên yên lặng nắm chặt tay. Cố Trình Diệu cũng theo tới, nghe được mấy câu này, hắn ta cơ hồ thốt ra: "Phiền đệ chỉ giáo cho?"

Sau khi nói xong Cố Trình Diệu mới phát hiện là không ổn, Cố Huy Ngạn cũng ở đây, làm sao hắn ta dám đoạt lời của phụ thân? Hơn nữa, Lâm Vị Hi là chính phi của phụ thân, hắn ta thân là nhi tử lại vượt lên trước hỏi thăm thật sự là rất thất lễ.

Ngay lập tức Cố Trình Diệu nhìn Cố Huy Ngạn, Cố Huy Ngạn vẫn nhìn thẳng về phía trước, trên mặt vẫn là vẻ trầm tĩnh thường thấy, nhìn không ra có ý tứ gì, và cũng không có bất kỳ ánh mắt trao đổi nào với Cố Trình Diệu. Cao Khác đã sớm lường trước một màn này, Yến vương há lại có thể thuyết phục dễ dàng như thế? hắn ta tiến lên một bước, một lần nữa cung kính thở dài: "Vương phi ngoài ý muốn bị thương, vãn bối biết mình tội không thể tha, mặc cho Yến vương xử lý. Chỉ là trước đó, vãn bối có mấy lời muốn nói mong Yến vương phán xét."

Cao Khác nhìn lướt qua khắp phòng, vẫn đứng yên như cũ. Ý tứ của Cao Khác hết sức rõ ràng, ánh mắt Cố Huy Ngạn nặng nề, đánh giá hắn ta một lúc lâu, rồi mới đứng lên, nói: "Ngươi đi theo ta."

Mặc dù Cao Khác nhìn thì có vẻ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại thở phào ra một hơi. Còn lại đám người trơ mắt nhìn Cố Huy Ngạn mang theo Cao Khác rời đi, chờ đến khi bóng lưng của hai người đều không thấy nữa, những người còn lại mắt to trừng mắt nhỏ, vừa kinh ngạc lại do dự.

một mình Cao Khác đi theo tới thư phòng, hắn ta muốn nói gì với Yến vương?

Rất nhanh Cao Khác liền trở về, Cao nhị thái thái thấy người liền giữ lại và nói: "Ngươi đã nói gì với Yến vương điện hạ?"

"Cũng không có gì, chỉ là một chút phát hiện trên đường đi mà thôi."

Hóa ra là minh oan cho mình, sợi dây trong lòng Cao nhị thái thái vẫn chưa nới ra, lại chăm chú hỏi tiếp: "Vậy thì ngài ấy nói thế nào?"

"Làm hết sức mình, nghe theo ý trời thôi. Những gì có thể làm vãn bối đã làm, còn tin hay không lại là việc của Yến vương, vãn bối cũng không can thiệp được."

Cao nhị thái thái thật sự là sốt ruột phát cáu, bà ta gấp đến độ dậm chân: "Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy? Từ trước đến nay ngựa của thiếu gia ở phủ chúng ta đều hiền lành ngoan ngoãn, làm sao lại đột nhiên kinh sợ được? Ta thấy việc này hơn phân nửa là có quỷ, là ai độc ác đến thế, vậy mà làm ra loại chuyện đáng giết ngàn đao này."

Cao Khác nghe thấy Cao nhị thái thái nghi ngờ thì không tiếp lời, thế nhưng hắn ta lại im lặng quay đầu, bình tĩnh nhìn tường viện thấp thoáng giàn dây leo khô héo kia. Vẻ mặt Cao Khác hờ hững, tùy ý nói một câu, cũng không biết là đang trả lời ai: "Ai mà biết được? Nhưng có Yến vương ở đây, chắc hẳn tất cả mọi bẩn thỉu đều không chỗ che thân."

Khi lão phu nhân anh quốc công nhận được tin tức thì cũng đứng ngồi không yên, vậy mà ngựa của phủ bọn họ lại đụng vào Yến vương phi, nghe nói ngay lúc ấy vương phi đã cảm thấy đau bụng rồi. Trời ạ, chỉ tưởng tượng thôi bà ta đã cảm thấy trán ứa ra mồ hôi lạnh rồi.

Nếu như cái thai này của Yến vương phi có gì sơ xuất, dựa vào mức độ coi trọng của Yến vương đối với Lâm Vị Hi cùng đứa bé này... Thậm chí lão phu nhân anh quốc công cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa. Bây giờ phủ Quốc công gặp thời buổi rối ren, bị liên lụy đến đảng phái đấu tranh trong triều đình còn có cơ hội thở dốc, nhưng nếu như đắc tội Yến vương, vậy thì cũng không cần phải sống tiếp nữa.

Cho nên chờ cho đám người Cao Khác cùng Cao nhị thái thái hồi phủ, ngay lập tức lão phu nhân gọi Cao Khác đến: "Yến vương cho triệu một mình ngươi, ngươi đã nói gì với điện hạ?"

Bây giờ không có người ngoài, đối với chủ mẫu của phủ quốc công, Cao Khác thở dài, rốt cục có thể nói ra nghi ngờ trong lòng: "Lão phu nhân, vãn bối hoài nghi có người ám toán phủ quốc công."

Chính xác mà nói là ám toán hắn ta, người ta cũng không định kéo toàn bộ Cao gia chôn cùng. Nhưng cái này cũng không quan trọng, Cao Khác sửa lại mấy chữ, liền đem mục tiêu của đối tượng đổi thành toàn bộ phủ quốc công.

Bây giờ Cao Khác còn chưa chính thức nhận làm con thừa tự, chưa đổi xưng hô gọi tổ mẫu, nhưng cơ bản lão phu nhân anh quốc công không chú ý tới những tiểu tiết này, toàn bộ tâm trí của bà ta đều tập trung ở tin tức kinh người mà Cao Khác để lộ ra: "Quả thật là có người hãm hại?"

"Vâng, hơn nữa vãn bối hoài nghi, thứ mà hắn ta động tay động chân chính là túi thơm." Cao Khác nói, "Túi thơm của vãn bối hẳn là bị người cho thêm hương liệu, con ngựa ngửi được mùi này lập tức sẽ trở nên hưng phấn lạ thường." Hơn nữa rất có thể, một người khác ở đó cũng đeo túi thơm có hương liệu đặc thù, con ngựa được mùi hương chỉ dẫn, trực tiếp phóng về hướng đó.

Cao Khác chỉ nói đến đây liền dừng lại, câu sau hắn ta cũng không nói ra, nguyên nhân rất đơn giản, con ngựa kia lao thẳng đến chỗ của Yến vương phi, mà thời thời khắc khắc đi theo bên người Yến vương phi, còn có thể là ai vào đây?

Cao Khác ở trong lòng khinh thường, tốt cho một kế một hòn đá ném hai con chim, vì diệt trừ hắn ta, người tới cũng thật nhọc lòng, vậy mà chấp nhận mạo hiểm lớn như vậy, tự mình làm mồi nhử.

Lão phu nhân anh quốc công run lên một lát, thần sắc dần dần trở nên đông cứng: "Điều đó có nghĩa là, trong phủ của chúng ta có nội ứng?"

Có thể chạm đến vật tùy thân của Cao Khác đồng thời tìm tới cơ hội trộn thêm dược liệu, hiển nhiên đây là người trong phủ anh quốc công, hơn nữa nhìn tình hình này, địa vị sẽ không thấp. Trong đầu lão phu nhân anh quốc công bỗng nhiên xông lên một mồi lửa, không biết bà ta nghĩ đến cái gì, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn đến cực điểm. Bà ta đập ầm ầm quải trượng bằng gỗ mun, mắt như sương lạnh, giọng điệu hung ác, lập tức lộ ra khí phái mạnh mẽ của phu nhân quốc công trải qua năm mươi năm đương đầu với mưa gió: "Cái túi thơm kia đâu?"

"đã để lại chỗ của Yến vương rồi." Cao Khác dừng một chút, nói tiếp, "Bất quá nhạn có bay đi cũng để lại vết, việc này dù đắc thủ cũng sẽ lưu lại dấu tích. Nếu bây giờ phu nhân điều tra từ trong phủ, cũng có thể tìm được chút dấu vết còn sót lại."

Lão phu nhân anh quốc công cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu thật sự bị ta tra tới người này, mặc cho ngươi có thân phận thể diện gì, dám cầm toàn bộ quốc công phủ làm đệm lưng, ta tất sẽ không tha cho nàng."

Đuôi lông mày Cao Khác giật giật, khóe miệng khẽ cong lên một chút, cúi đầu không nói gì.

Qua mấy ngày, lão phu nhân anh quốc công lấy cớ đến thăm Lâm Vị Hi, tự mình mang theo vãn bối đến phủ Yến vương thỉnh tội. Lão phu nhân nghĩ, nữ tử với nhau cũng dễ nói chuyện hơn, bây giờ Lâm Vị Hi đang có thai, lòng dạ hẳn là mềm hơn trước, tìm Lâm Vị Hi nói giúp so với tìm Yến vương thì dễ dàng hơn nhiều.

Đáng tiếc lão phu nhân cũng không gặp được Lâm Vị Hi, Cố Huy Ngạn để cho hạ nhân ngăn lại đám người phủ anh quốc công, nói: "Mấy ngày nay nàng đang dưỡng thai, không chịu nổi quấy rầy, sẽ không gặp người ngoài."

Tảng đá trong lòng lão phu nhân anh quốc công lại rơi xuống mấy phần, nghe nói nữ quan thiếp thân của Tiền thái hậu phụng chỉ tới thăm bệnh cũng bị Yến vương ngăn lại, nhà bà ta cũng chỉ là một cái công phủ, sao có thể hi vọng xa vời là ngoại lệ đâu? Trong lòng lão phu nhân anh quốc công nặng trĩu, bà ta cố bày ra vẻ mặt tươi cười, ôn tồn hỏi: "Quấy rầy vương phi dưỡng thai, là lão thân sơ sót. không biết mấy ngày nay thân thể vương phi đã tốt lên nhiều chưa? Lão thân có mang theo chút bí phương giữ thai đến, đây là nhiều năm qua lão thân cho người tìm kiếm từ các nơi, mang tới cho vương phi để ngài ấy an tâm."

Nhà có người già như có bảo vật, dù sao lão phu nhân anh quốc công cũng sống lâu như vậy, bí phương để dành mấy năm này không thể khinh thường. Mà Cố Huy Ngạn cũng không cự tuyệt, ánh mắt hắn dừng lại một chút trên cuốn lụa lão phu nhân dâng lên, hạ nhân bên người liền cúi đầu tiếp nhận. Cố Huy Ngạn cầm cuốn lụa mở ra nhìn một chút, sau đó chậm rãi gập lại, giọng nói vẫn bình thản như mọi ngày: "Người đâu, đi gọi thế tử cùng thế tử phi tới đây."

Lão phu nhân anh quốc công không rõ ràng cho lắm, chẳng biết tại sao trong lòng lại lướt qua một loại dự cảm bất tường: "Yến vương, ngài đây là..."

"Lão phu nhân đặc biệt tới đây thăm hỏi, phần tâm ý này ta thay mặt vương phi nhận, nhưng mà lão phu nhân cũng không cần vội vã gặp vương phi làm gì, có lời gì nói với ta là đủ rồi." Cố Huy Ngạn nói đến đây thậm chí còn nhẹ nhàng cười cười, "Vừa vặn, ta cũng có một số việc muốn gặp ngài hỏi một chút."

Trong lòng lão phu nhân anh quốc công giật thót, bà ta dự cảm dường như có chuyện gì đã vượt qua tầm kiểm soát của mình rồi, mà đã xảy ra thì không thể ngăn cản được nữa.

Rất nhanh Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên chạy đến, Cố Trình Diệu quét một vòng trong phòng, ánh mắt lướt qua Cao Khác, đám người lão phu nhân anh quốc công, nhưng cũng không dừng lại, lập tức cụp mắt hành lễ với Cố Huy Ngạn: "Nhi tử thỉnh an phụ thân."

Cao Nhiên cũng đi theo vấn an, khóe mắt nàng ta quét đến hạ nhân của Yến vương đang đóng cửa phòng lại, lập tức bên trong nhà chính hiện lên vẻ u ám. Trong lòng Cao Nhiên chợt nhảy lên, bỗng nhiên có cảm giác cả người đều nặng trĩu, thấp thỏm trước nay chưa từng có.

Yến vương đây là có ý gì?

"Mấy ngày trước, Cao Khác đưa cho ta một cái túi thơm, nghi ngờ hương liệu bên trong có vấn đề. Ta để cho người đi tới chuồng ngựa ở Lũng Tây hỏi, bên trong đúng là có thêm một loại cỏ khô đặc biệt."

Trái tim già nua của lão phu nhân anh quốc công đập bình bịch, cuống họng khô khốc, dường như không nói thành lời: "Xin hỏi Yến vương, kết quả như thế nào?"

"Loài cỏ này chỉ duy nhất có ở phía tây, nhìn qua thì rất giống cỏ khô bình thường, cho nên rất dễ bị ngựa ăn nhầm. Sau đó có người vì kích thích ngựa cưỡi, ở trường đua ngựa đặc biệt cho ngựa ăn loại cỏ khô này, để cho con ngựa trong thời gian ngắn bộc phát sức lực tốt hơn. Trong túi thơm mà Cao Khác đưa cho ta, chính là loại cỏ khô này."

Giọng nói Cố Huy Ngạn nhàn nhạt, thế nhưng lão phu nhân nghe quả thực muốn hù chết. Cao Khác là bị người ám hại, điều này không thể nghi ngờ, thế nhưng Yến vương có tin không? Nếu như Yến vương cảm thấy, đây là Cao Khác hoặc quốc công phủ cố ý thêm vào trong túi thơm thì làm sao bây giờ?

Tâm tình lão phu nhân anh quốc công kích động, lập tức chống quải trượng đứng lên: "Yến vương, Cao Khác vừa mới thi đỗ cử nhân, tuổi còn trẻ tiền đồ tốt đẹp, Yến vương phi lại có ơn tri ngộ với hắn, bây giờ hắn ta không có lý do gì để hãm hại vương phi cả. rõ ràng là có người hãm hại hắn, cố ý vào ngày vương phi đi ra ngoài lễ Phật, động tay động chân vào túi thơm của Cao Khác."

Đôi mắt Cao Khác nhìn về sau xem xét một chút, bất ngờ mở miệng nói ra: "Nếu chỉ là ngựa bị chọc giận, chưa chắc nó sẽ chạy về hướng chúng nữ quyến đang đứng. Yến vương phi bị kinh sợ, nhưng thật ra là bởi vì có người dùng một loại hương liệu khác, con ngựa bị mùi này hấp dẫn, mới có thể chạy đến bên cạnh Yến vương phi."

Lão phu nhân kinh ngạc quay đầu lại: "Cao Khác, ngươi nói cái gì?"

Hiển nhiên lão phu nhân cũng nghĩ đến cái gì, có thể quang minh chính đại đứng sau lưng Lâm Vị Hi, lại từ đầu đến cuối dẫn dắt mùi hương đến cạnh mình, ngoại trừ cô con dâu Cao Nhiên, làm gì còn có ai thích hợp hơn đây?

Vậy mà những lời này Cao Khác cũng không nói với ai ở trong phủ, đáy lòng lão phu nhân lạnh buốt, bà ta chỉ cho là có người hãm hại Cao Khác, mà Cao Khác lại đem tất cả chứng cứ đều giao cho Yến vương đi điều tra, lúc này bà ta mới yên lòng tùy ý Yến vương lấy chứng cứ, cũng mang theo vãn bối tự thân đến cửa. Nhưng bà ta cũng không biết còn có chuyện mùi hương dẫn đường này, nếu như lão phu nhân biết, làm sao bà ta còn có thể tùy ý Yến vương tra được?

Cao Khác gật đầu với lão phu nhân, mặc dù vẫn cụp mắt, nhưng trong giọng nói cũng không có bao nhiêu áy náy: "Những việc này, chắc hẳn Yến vương đã tra rõ rồi. Vãn bối kính ngưỡng Yến vương, cũng tin tưởng quyết định của ngài, cho nên bất kể Yến vương xử trí như thế nào đi nữa, vãn bối cũng không có gì dị nghị."

Những lời này Cao Khác không nói ở công phủ, đương nhiên là đề phòng phu thê anh quốc công. Gia chủ cùng người thừa kế không cùng mục đích với nhau, phu thê anh quốc công tính toán muốn giữ được toàn cả gia tộc, nhất là tam cô nãi nãi Cao Nhiên gả vào phủ Yến vương, có thể sẽ sinh hạ đích tôn vương phủ. Nếu như bị bọn họ biết được việc này, khó đảm bảo hai người sẽ không vì Cao Nhiên mà cố gắng che giấu. Thế nhưng điều Cao Khác muốn làm, lại là vĩnh viễn trừ hậu hoạn.

Lão phu nhân anh quốc công không ngờ tới Cao Khác vậy mà cho bà ta một kích như vậy, cả phủ anh quốc công đều không bình tĩnh nổi, mà ở bên kia, Cố Trình Diệu cũng vô cùng chậm rãi quay đầu lại, không dám tin nhìn Cao Nhiên: "Là ngươi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.