TA LÀ NGƯỜI Ở RỂ

Chương 3: Đảm Nhiệm Giám Đốc Công Ty Tử Ngọc (1)




“Anh nhanh lên, nếu hôm nay mà đến muộn, tôi sẽ không để yên chuyện này.” Liễu Huyên thấy tốc độ xe này chậm như vậy, nhịn không được nói.

Nhưng vừa nói xong, cô đã hối hận! Chiếc xe điện bị hỏng này lập tức được Nhạc Phong tăng tốc lướt như bay!

Dưới sự kích thích của tốc độ, Liễu Huyên chịu không được ôm eo Nhạc Phong.

Nhạc Phong run lên, kết hôn ba năm, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân thể ư? Cảm nhận được cảm giác sau lưng, Nhạc Phong giống như bị dính máu gà, lại càng lúc càng nhanh.

Tới của công ty rồi, Liễu Huyên mới thở dài nhẹ nhõm. Khi chuẩn bị xuống xe vào công ty, ngay lúc này, một tiếng động cơ gầm rú truyền đến, một chiếc Audi Q5 dừng ở ngay bên cạnh xe điện. Một người đàn ông bước xuống xe.

Từ Hướng Đông đóng cửa xe, sửa sang âu phục rồi đi đến trước mặt Liễu Huyên, chỉ vào Nhạc Phong nói: “Huyên Nhi, tên kia là ai đó?”

Liễu Huyên từ trên xe điện xuống đi tới, nhẹ giọng nói: “Anh ta là Nhạc Phong."

Hôn lễ năm đó đã làm kinh động toàn bộ thành phố Đông Hải, cả thành phố Đông Hải ai mà không biết, Liễu Huyên dịu dàng nhu mì lại gả cho một tên vô dụng

“À, thì ra là tên vô dụng kia." Từ Hướng Đông hừ lạnh một tiếng, cởi áo mình ra rồi đưa cho Liễu Huyên: “Huyên Nhi, dọc đường đi rất lạnh, mau mặc thêm vào. Anh còn mua quà cho em đấy.”

Nói đến đây, Từ Hướng Đông mở cửa xe, lấy ra một cái hộp, vô cùng xa hoa.

Trong chiếc hộp này là một đôi giày cao gót thủy tinh, đôi giày này thoạt nhìn vô cùng cao quý, mang lên chân nhất định rất quyến rũ và có khí chất.

Trong những năm đầu, nhà họ Nhạc cũng tham gia kinh doanh quần áo, Nhạc Phong biết được rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng, nếu anh nhớ không lầm, đôi giày này hẳn được thiết kế bởi nhà thiết kế người Anh, Mina. Tên gọi của đôi giày này là thủy tinh chi luyến. Năm đó số lượng có hạn, chỉ có chín mươi chín đôi, vừa ra mắt đã bán hết.

Mua đôi giày này, đa phần đều là gia đình giàu có. Cho nên hiện tại dù có tiền, cũng không mua được.

Còn đôi giày trong tay Từ Hướng Đông, tuy rằng mô phỏng rất giống, nhưng chế tác hơi thô ráp, rõ ràng là đồ giả.

“Huyên Nhi, anh biết em vẫn luôn thích đôi giày này, chỉ trách anh không có năng lực, đã tìm rất nhiều nơi, cũng chưa tìm được hàng thật." Từ Hướng Đông đưa đôi giày qua: “Cho nên anh bỏ ra 30 vạn, mô phỏng lại một đôi. Em cứ tạm dùng trước, cho anh thêm một tháng, anh chắc chắn sẽ mua được hàng thật, đến lúc đó anh lại tặng cho em.”

“Không cần.” Liễu Huyên nhận lấy đôi giày nói: “Vốn dĩ không có khả năng mua được hàng thật. Nếu có thể mua được, thì cái giá cũng quá cao, tại buổi đấu giá năm ngoái, một đôi thủy tinh chi luyến đã khoảng 3000 vạn. Cho nên, đừng lãng phí thời gian. Em cảm thấy đôi giày giả này, cũng rất đẹp.”

“Đây.." Từ Hướng Đông nuốt một ngụm nước bọt, không sai, toàn bộ gia sản của hắn cũng không có đến 3000 vạn, cũng không thể dùng tất cả để mua giày? Lúc đó hắn chỉ có thể xấu hổ cười.

Nhưng giờ phút này, Nhạc Phong ngay lập tức chạy tới, một tay cầm đôi giày kia ném thẳng xuống đất!

“Bà xã, đồ của người khác, chúng ta không cần. Nếu em thích, chồng em sẽ mua cho.”

Nhạc Phong vừa nói vừa nắm tay cô, kéo cô đi vào công ty.

“Nhạc Phong, anh nói bậy gì đó!” Liễu Huyên thấp giọng nói.

Đây là của công ty, cô lại là tổng giám đốc, cũng không thể tức giận. Cô theo bản năng rút tay mình về, nhưng Nhạc Phong lại nắm chặt.

“Cậu đứng lại đó cho tôi!” Từ Hướng Đông lập tức nóng nảy, mẹ nó, đôi giày này hơn 30 vạn, trực tiếp bị ném xuống đất, hắn có thể không đau lòng sao!

“Ý cậu là gì?" Từ Hướng Đông sải bước đi tới, chỉ tay vào Nhạc Phong kêu to: “Nếu đôi giày này bị quăng ng, dù cậu có bán thân cũng không đền nổi, cậu biết không?!”

“Thứ nhất, Liễu Huyên là vợ tôi, mong anh cách xa cô ấy một chút."

“Thứ hai, vợ tôi lạnh thì có thể khoác áo của tôi.” Vừa nói xong, Nhạc Phong lấy áo khoác của hắn ném xuống đất: “Thứ ba, vợ tôi thích cái gì, tự tôi sẽ mua. Cô ấy xinh đẹp như vậy, không dùng đồ dỏm. Tối nay tôi sẽ đưa thủy tinh chi luyến hàng thật cho vợ mình đi.”

“Cậu là con ngựa ngu ngốc! Đồ dỏm đã mất ba mươi vạn, cậu cũng chỉ có cái xe điện cũ nát, ở đâu ra dũng khí đó?!” Từ Hướng Đông lập tức nổi nóng, làm người thừa kế của nhà họ Từ, mấy năm nay có ai dám nói chuyện với hắn như vậy?

Tức giận hơn là, tên Nhạc Phong kia lại không để ý hắn, kéo Liễu Huyên đi vào công ty.

“Mẹ nó! Cái đồ ngu ngốc này!” Từ Hướng Đông đá vào xe điện, một đạp này dùng quá sức, xe điện trực tiếp bị đá bay. Từ Hướng Đông cảm thấy vẫn chưa hết giận, lại đá vào xe điện thêm vài cái nữa.

Công ty Vân Sơ, tại văn phòng tổng giám đốc.

Liễu Huyên ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn Nhạc Phong. Cô tức phát run. Từ Hướng Đông làm về kinh doanh bất động sản, sau lưng hắn chính là gia tộc số một Giang Nam, nhà họ Nhạc đó!

Công ty Vân Sơ của cô đang cần năm trăm vạn đầu tư, nếu Từ Hướng Đông làm nhà đầu tư thì thật tốt. Nhưng tự nhiên tên Nhạc Phong nhảy vào, nhất định đã làm Từ Hướng Đông tức giận.

Đáng lẽ không nên dẫn Nhạc Phong tới! Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, câu nói này hình dung anh quá đúng.

“Anh còn ngồi đây làm gì, biến đi!" Liễu Huyên liếc mắt lườm anh một cái, lạnh lùng nói.

“Ừ.” Nhạc Phong than một tiếng, rồi xoay người rời đi.

Thấy dáng vẻ không có vấn đề của anh, Liễu Huyên lại giận sôi máu, tức nghiến răng nghiến lợi. Mấy năm nay, các chị em xung quanh cô hầu như đã kết hôn hết rồi, chồng họ đều là rồng phượng trong loài người, kém cỏi nhất cũng có hai căn hộ, thậm chí có giá hơn trăm triệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.