Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Chương 42




Đúng lúc này, cửa Đỉnh Cấp mở ra, một người nam nhân phi thường tùy tiện bước vào, người nhìn thấy y đều sợ đến ngây người, cả quán bar đột nhiên trở nên im ắng.

Kỷ Tiếu Nhan nhìn người kia đi về phía bọn họ, cũng ngây ra, Sâm Bân nhẹ cười một tiếng, “Thế nào? Không nỡ chớp mắt đi?”

Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy mình thật sự bị chấn động, người trước mặt này, không thể dùng bất cử tính từ nào để miêu tả, loại lời lẽ trau chuốt hoa mỹ cũng không cách nào xứng với y, lúc y đứng trước mặt bạn, bạn không nhớ tới thời gian, thậm chí cần nhắc nhở bản thân hô hấp, hơn nữa thực giống như Sâm Bân nói, mắt không nỡ chớp dù chỉ là một lần.

Đó là một loại ngạo khí khó nói thành lời, đó là một loại ung dung không cách nào nói rõ, còn có phong độ nhẹ nhàng hoàn toàn tự nhiên, dường như y chính là thiên chi kiêu tử, địa linh nhân kiệt, Giao Trì kì ba(đóa hoa hiếm lạ trong Giao Trì nơi ở của Vương Mẫu), Kỷ Tiếu Nhan không biết trên đời cư nhiên có một nam tử đặc biệt như vậy!

Lúc y nhìn bạn, càng khiến người ta không nói nên lời, ánh mắt đó, cặp mắt đó, so với thạch anh tím còn động nhân hơn, so với kim cương còn rực rỡ hơn, còn có nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải, càng tăng cho y một vẻ phong lưu đặc thù.

Lúc này, Kỷ Tiếu Nhan nghe thấy hai bên trái phải có người nói chuyện, “Tô thiếu gia, tâm tình ngài hôm nay thật không tồi a.”

Nam tử kia lãnh đạm hừ một tiếng, người bên cạnh lập tức ngượng ngùng rời đi, qua hơn 10 giây, trong quán bar lại chậm rãi khôi phục lại bầu không khí ban đầu.

Sâm Bân nói với Kỷ Tiếu Nhan: “Đây là bạn tốt của tôi, Tô Á.” Lại nói với Tô Á: “Đây là người tôi từng nói qua, Kỷ Tiếu Nhan.”

Tô Á nhàn nhạt mỉm cười, xa cách mà lạnh lùng, “Vậy mấy người cứ ngồi ở đây đi, tôi đi chơi tiếp rồi sẽ qua.”

Nói xong, xoay người rời đi, chiếc áo khoác trắng dao động theo từng bước chân, duyên dáng vô cùng.

Đến khi Tô Á biến mất sau cánh cửa phòng VIP, Kỷ Tiếu Nhan cảm giác mình mới khôi phục lại bình thường, nốc một ngụm champagne, rồi lắp ba lắp bắp hỏi: “Y, y thế nào….”

Sâm Bân đỉnh đạc nói: “Không cần để ý, người này là như vậy, hôm nay y tâm tình khẳng định không tồi.”

“Vì sao?” Kỷ Tiếu Nhan không rõ, thái độ không tốt như vây, sao có thể là tâm tình không tồi chứ?

“Lúc Tô Á tâm tình không tồi, sẽ giống như trang phục của y, trang phục hôm nay đẹp như thế, tự nhiên là tâm tính không tồi rồi.”

Sâm Bân chậm rãi uống một ngụm rượu, suy nghĩ một chút, có chút bất đắc dĩ thở dài, gã bây giờ đã hiểu vì sao Tô Á tâm tình lại tốt như vậy rồi, đại khái là muốn nhìn trò cười của gã với Kỷ Tiếu Nhan.

“Thì ra là thế….” Kỷ Tiếu Nhan cúi đầu, trâm mặc một hồi, bỗng nhiên lại nghĩ tới lời Sâm Bân vừa nói, “Vậy người anh muốn đưa nhẫn cho…”

“Không sai, cậu thấy thế nào?” Sâm Bân áp sát cậu, mắt chăm chú nhìn vẻ mặt cậu.

Kỷ Tiếu Nhan kinh hoàng cúi đầu, sợ Sâm Bân biết cậu vừa rồi có suy nghĩ tự kỷ như vây, tư vị trong tim khó chịu không cần nói, kinh ngạc, lúng túng, còn cả bối rối….

Hóa ra người Sâm Bân thích, như vậy… ưu tú… Đột nhiên có một cảm giác tự ti vô lực nổi lên trong lòng, so với Tô Á, cậu có là gì? Người xuất sắc như vậy, bất luận nam nhân nào nhìn thấy, đều không cách nào cự tuyệt được.

Đầu càng ngày càng thấp, sắc mặt càng lúc càng xám xịt, Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy rất đau lòng, cũng rất khó xử, kém Tô Á nhiều như thế, còn tự mình đa tình nghĩ người Sâm Bân thích là mình, loại sự tình này quá buồn cười cũng quá mất mặt, thế nhưng vì sao bản thân biết rõ kết quả là như vậy, còn có một cảm giác không cam lòng?

Nghĩ đến những lúc bình thường ở cùng Sâm Bân, còn khung cảnh đi công viên vui chơi hôm nay, Kỷ Tiếu Nhan càng cảm thấy buồn phiền, giống như không thể thở nồi, cậu từ nhỏ tới giờ cũng chưa cảm thấy thất bại như ngày hôm nay, cảm giác tự ti to lớn khiến cậu cơ hồ muốn đạp cửa chạy đi, nhưng vẫn còn chịu được.

Vẻ mặt của Kỷ Tiếu Nhan, Sâm Bân đều thấy rõ, nhìn thấy bộ dạng mất mát của Kỷ Tiếu Nhan, tâm gã cũng đau đớn, tuy không nỡ lừa cậu như vậy, nhưng nếu không thế, sợ rằng nhóc con này vĩnh viễn sẽ không cách nào hiểu nổi tâm ý người khác dành cho cậu đi?

Kỷ Tiếu Nhan không nói lời nào, Sâm Bân cũng không nói gì, hai người cứ ngồi như thế.

“Anh lát nữa có phải sẽ đưa nhẫn cho anh ấy không?” Kỷ Tiếu Nhan nhỏ giọng hỏi.

Sâm Bân gật đầu, “Uhm.” Sau đó biết rõ còn cố ý hỏi: “Thế không có gì muốn nói với tôi sao?”

“A?” Kỷ Tiếu Nhan lúc này mới phản ứng lại, hành động bản thân thật sự không có lễ phép, cậu luống cuống che giấu, cố nén nỗi buồn của mình, gật đầu liên tục, không ngừng nói: “Anh ấy xuất sắc như thế…. Mong anh sẽ thành công.”

Sâm Bân không nói gì, ngả ra sau, ném hộp nhẫn lên trời rồi dùng một tay bắt lấy, từ từ nói: “Được, đợi lát nữa cậu ấy qua, tôi liền đưa cho cậu ấy.”

Lại qua một lúc, Tô Á bước ra, y cởi áo khoác ra trông càng mê người, đi tới trước quầy bar, Tô Á muốn một ly rượu mạnh nhất, sau đó một ngụm uống cạn, Kỷ Tiếu Nhan nhìn đến ngây người.

Tô Á ngồi ở bên kia của Sâm Bân, nói: “Suốt ngày đi học đại học làm gì, thật không hiểu cậu đang nghĩ gì nữa, tháng sau cùng tôi đi xem tuần lễ thời trang ở Milan, tôi thấy….”

Y đùng đoàng xổ ra một tràng ngoại ngữ, Kỷ Tiếu Nhan nghe không hiểu đó là tiếng Pháp hay là tiếng Ý, Sâm Bân cười gật đầu.

Sau đó bọn họ lại nói tiếp đến một đống xe hơi hàng hiệu, cổ phần công ty, Kỷ Tiếu Nhan một chút cũng nghe không hiểu, nhìn Tô Á nhanh chóng uống hết từng ly từng ly rượu đắt tiền…. Trong quá trình nói chuyện với Sâm Bân, Tô Á rất không tốt lành liếc cậu mấy cái, quan sát cậu từ đầu đến chân, sau đó cau mày.

Kỷ Tiếu Nhan vội vàng cúi đầu, bỗng nhiên phát hiện quần áo mình đều nghèo nàn như vậy, còn có giầy đá bóng, cũng là loại giá rẻ nhất, ở trong quán bar này hoàn toàn không ăn khớp, thế nhưng cậu bây giờ mới chú ý tới.

Yên lặng uống ly champagne Sâm Bân gọi cho cậu, Kỷ Tiếu Nhan biết đây là loại rượu bình thường nhất, cậu cũng uống không nổi, đây là sự chênh lệch giữa bọn họ sao? Tô Á, Sâm Bân, không, không chỉ là Sâm Bân, kể cả Đỗ Linh Vũ, thậm chí là Nhạc Húc Phong, bọn họ và cậu căn bản không phải là người cùng một cấp bậc xã hội, bình thường lúc ở trường, giống như bọn họ đều như nhau, nhưng cuộc sống của bọn họ còn có mặt khác mà cậu hoàn toàn không hiểu, cũng là một mặt căn bản không biết.

Còn có sinh viên của đại học HB, rất nhiều người trong nhà đều có bối cảnh, cậu giống như chú vịt xấu xi giữa đàn thiên nga trắng, cho rằng mình cũng là thiên nga trắng.

Suy nghĩ càng ngày càng bi quan, Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy khó chịu, cậu chỉ muốn rời đi, lúc này cậu nghe Tô Á nói: “Sâm Bân trong tay cậu là thứ gì vậy? Còn không mau đưa tôi xem.”

Sâm Bân cười: “Đương nhiên đương nhiên.”

Kỷ Tiếu Nhan thấy Sâm Bân lôi hộp nhẫn kia ra, cuống quít hét lên: “Sâm Bân, tôi, tôi,…..”

“Hửm?” Sâm Bân nhìn cậu, như đang đợi cậu nói cái gì.

Thế nhưng Kỷ Tiếu Nhan không nhìn vào mắt gã, cúi đầu nói: “Vậy…. Tôi về trường trước…. Không quấy rầy…”

Nói xong câu đó, cậu nhanh chóng xoay người chạy mất, cũng không biết làm thế nào ra khỏi Đỉnh Cấp, nghe thấy Sâm Bân ở phía sau vội vàng gọi tên cậu, cũng không quan tâm mà đâm đầu chạy.

Như lốc xoáy lao ra khỏi Đỉnh Cấp, chạy được hai bước, Kỷ Tiếu Nhan mới phát hiện, bản thân đang đứng giữa phố bar lấp lóe đèn bảy sắc, cậu căn bản là không biết đường.

“Xem chuyện tốt cậu làm kia!” Sâm Bân hoàn toàn không còn bộ dạng ôn nhu vừa rồi, vẻ mặt lo lắng trừng mắt Tô Á xinh đẹp thiên tiên, “Cậu ấy chạy ra như vậy nhớ đụng phải người nào….” Nói rồi móc tiền ra vứt trên quầy bar định đuổi theo, lại bị Tô Á ngăn cản.

“Cậu làm gì! Mau tránh ra!” Sâm Bân không nhịn được rống lên.

“Cậu gấp cái gì, tôi tất nhiên đã sắp xếp hết rồi.” Tô Á bộ dạng xem kịch vui.

“Sắp xếp gì?”

“Chỉ cần cậu ta chạy ra, sẽ có một đám người không đứng đắn vây chặn cậu ta.” Tô Á tiếu ý dịu dàng, nhưng sự cay độc của y hoàn toàn không thể thấy được từ trên mặt.

“Sau đó thì sao?” Sâm Bân nhướn mày, từ trên cao nhìn xuống y.

“Sau đó tất nhiên là thấy một bé trai thanh tú khả ái như thế, mỗi người cùng nhau chuẩn bị thay phiên hưởng thụ một phen ” Tô Á lại nốc vào một ly rượu, cười đắc ý.

“Tiếp đó là màn tôi đi cứu cậu ấy đúng không?”

Tô Á vô tội gật đầu, “Cậu yên tâm, tôi dặn bọn họ chỉ được trêu nghẹo miệng, một chút cũng sẽ không chạm vào người trong lòng cậu.”

Sâm Bân cắt ngang, mắng: “Lát nữa tôi sẽ tính nợ với cậu!” Lách mình đi ra.

Kỷ Tiếu Nhan lúc này rất sợ, bị một đám to lớn vây quanh, cậu lùi về sau, đã lui tới góc tường, mồ hôi lạnh chảy ròng, “Mấy người không được qua đây! Bạn tôi rất nhanh sẽ tới!”

“Nhóc con không phải hét, bạn cậu không tới đâu! A ha ha!”

Người vây quanh cậu cười vang.

Kỷ Tiếu Nhan run rẩy, trong lòng tuyệt vọng nghĩ, đúng vậy, Sâm Bân sẽ không đến, gã hiện tại đang tỏ tình với Tô Á, sao có thể lo lắng cho mình?

“Bé con, hôm nay phải ngoan ngoãn chơi cùng bọn anh nhá!” Một ông chú nhìn qua rất hèn mọn tiến lại gần, “Đợi lát nữa bé không được khóc nữa a ”

Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy buồn nôi, còn có một càm giác kỳ dị, trong đầu trông ngừng vòng quanh, cậu không chú ý, chỉ theo bản năng lùi lại, giống như một chú nhím.

“Bé con, em trốn gì a ”

Kỳ thực đám người diễn trò này cũng chỉ giả vờ dọa cậu, nhưng lúc một người trong số đó vươn tay ra, giống như muốn chạm vào cậu, Kỷ Tiếu Nhan bỗng nhiên thảm thương thét lên.

“Cút ngay! Cút ngay! Không được đụng vào tôi!”

…..

“Em còn kêu, thằng đó cũng không tới cứu em đâu ”

…..

“Tiểu quỷ! Tiểu quỷ! Tỉnh lại! Nghe thấy lão tử nói gì không?”

…..

Kỷ Tiếu Nhan sắc mặt trắng bệch, mắt mở to nhìn người trước mặt, có chút hỗn loạn lắc đầu: “Không, không, anh ấy sẽ đến, anh ấy sẽ đến…..”

……..

“Nhóc con cậu tỉnh lại! Kỷ Tiếu Nhan! Cậu tỉnh tỉnh!”

…..

“Mày đừng mơ tưởng hão huyền nữa! Nên ngoan ngoãn nghe lời đi!”

…….

Kỷ Tiếu Nhan mím chặt môi, cả người run rẩy, cậu cảm giác đám người trước mặt bỗng nhiên biến thành rất nhiều rất nhiều cái bóng, ở trước mắt cậu thoát ẩn thoát hiện, đầu rất đau, đau muốn chết, còn có tiếng tranh cãi ầm ĩ liên tục bên tai, cậu muốn âm thanh này dừng lại, nhưng không được, cậu nghe thấy các âm thanh càng ngày càng vang, tiếng khóc, tiếng cầu cứu, tiếng cười, cuối cùng những âm thanh này dần yếu đi dần nhỏ lại, chỉ còn một giọng nói.

Giọng nói kia đang hét: “Húc ca ca, cứu em! Húc ca ca, cứu em!”

Một lần lại một lần…..

Chờ tới lúc Kỷ Tiếu Nhan mở to hai mắt, trần nhà trắng hiện ra, cậu mở to miệng hít thở, giống như cá trên bờ, sau khi điều chỉnh tiêu cự, cậu thấy khuôn mặt Sâm Bân.

“Cậu thấy thế nào? Tốt hơn chưa?” Vì sao lại là ngữ khí lo lắng như vậy?

“Tôi đang… ở đây?” Kỷ Tiếu Nhan đánh giá căn phòng xa hoa.

“Ở trong khách sạn của nhà tôi, cậu sao vậy, đột nhiên lên cơn sốc, dọa chết tôi.”

Sâm Bân giữ lấy cậu, tim đến giờ còn đập loạn, lúc chạy ra bên ngoài, thấy Kỷ Tiếu Nhan ngã trên mặt đất, gã cả người đều không khống chế được, ôm Kỷ Tiếu Nhan như người điên, dù kêu gào thế nào, Kỷ Tiếu Nhan lại thần trí mơ hồ hô gì đó.

Sau đó gã còn đấm cho Tô Á một đấm, về sau đám thủ hạ kia nói rõ, bọn họ căn bản chưa chạm vào Kỷ Tiếu Nhan, vừa vươn tay, Kỷ Tiếu Nhan liền ngất, bọn họ còn sợ tới nhảy dựng.

Lúc Sâm Bân tỉnh táo lại, nghĩ tới hôm nay ở công viên vui chơi, Kỷ Tiếu Nhan cũng như thế này, nhưng lần này rõ ràng nghiêm trọng hơn, gã còn để ý, hai lần này Kỷ Tiếu Nhan đều nhắc tới tên một người.

Rốt cuộc ai là ‘Húc ca ca’ trong miệng Kỷ Tiếu Nhan?

“Tôi không biết, cảm giác rất hỗn loạn, những người đó muốn khi dễ tôi, tôi rất sợ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền thấy đau đầu, trong đầu có rất nhiều thanh ấm, sau đó cái gì cũng không rõ.”

“Cậu có thể nhớ kỹ chuyện trước khi cậu ngất sao?”

“Có thể nhớ một chút, trong đầu cứ có người gọi ‘Húc ca ca Húc ca ca’…..”

Lông mi Sâm Bân khẽ động, “Cậu biết người gọi Húc ca ca?”

Kỷ Tiếu Nhan lắc đầu, cậu căn bản không biết ‘Húc ca ca’ nào a, sao có thể gọi, chẳng lẽ là rối loạn thân kinh sao?

Sâm Bân không nói gì, xem ra lúc này, Kỷ Tiếu Nhan rõ ràng có thể nhớ được chuyện trước khi cậu gất đi, thế nhưng ‘Húc ca ca’ kia cậu không biết…..

Kỷ Tiếu Nhan gãi gãi đầu, “Anh cứu tôi có phải không?”

“Uhm, kỳ thật những người đó đều là do Tô Á mời tới diễn kịch.” Sâm Bân quyết định chuyển chủ đề, còn thẳng thắn lật bài ngửa, hôm nay nháo đến mức này thật sự gã không ngờ tới.

“Đều là lỗi của tôi, cậu có thể đánh tôi mắng tôi đều tùy vào cậu.”

“A?” Kỷ Tiếu Nhan lờ mờ, ngây ngốc nhìn Sâm Bân.

“Tôi muốn biết trong lòng cậu rốt cuộc nghĩ thế nào, liền thông đồng cùng Tô Á diễn kịch, kỳ thực y là bạn thân của tôi, người vây cậu đều là thủ hạ của y, cũng chỉ là diễn trò thôi, không ngờ lại đả thương cậu.”

Kỷ Tiếu Nhan không biết nói gì, nửa ngày mới phản ứng lại Sâm Bân đang nói gì.

“Vậy…. Vậy… Anh vì sao….”

“Bởi vì người tôi thích là cậu.” Sâm Bân phi thường bình tĩnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.