Ta Là Một Ảnh vệ

Chương 86: Kết thúc




Biên tập: Điềm + Lam Ying

Năm Gia Hữu Đại Khánh, hoàng đế Nhung Địch thất bại thảm hại, lại gặp thêm chuyện bất hạnh, trọng thương không qua khỏi. Phế Vương thế tử Cao Vân Nghị phụng di chiếu lên ngôi vị, tướng quốc Quân Mặc Thanh phụ tá nhiếp chính, chỉnh đốn kỷ cương, quân thần bảo vệ quốc thổ, đại pháp tiểu liêm (*), muôn dân an cư lạc nghiệp. Năm tới đổi niên hiệu thành Vĩnh Thái, quốc thái dân an, muôn đời thịnh thế.

(*) Đại pháp tiểu liêm: Chỉ quan lớn trung thành hết mực, quan nhỏ tận tụy với công việc.

Giang Nam, thiên thủy thành bích, thúy phong như thốc (*).

(*) Hai câu này miêu tả phong cảnh hữu tình ở Giang Nam.

Ta buông cần câu xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Tấn Vương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mở miệng nói: “Hôm nay sợ là không câu được gì, hay là chúng ta ra chợ mua về đi.”

“Ngươi làm như thế sao dụ được cá cắn câu?” Tấn vương mở mắt ra, ngồi thẳng người cầm lấy cần câu, biếng nhác nhìn ta.

Ta gật đầu nghe chỉ bảo, chờ hắn làm mẫu cho ta xem.

Tấn vương cười nhạt với ta, đứng dậy, tùy ý làm mấy động tác ra hiệu phía sau người.

Mấy ảnh vệ nhanh như chớp không biết chui ra từ góc nào, bóng kiếm lóe lên, trên mặt cỏ đã có mấy con cá còn đang giãy đành đạch.

Tấn Vương nhìn ta với vẻ mặt ‘xin hãy gọi ta là thiếu niên khăn quàng đỏ’ (*), hỏi “Đủ chưa, không đủ thì kêu bọn họ kiếm tiếp.”

(*) “Xin hãy gọi tôi là thiếu niên khăn quàng đỏ” là một câu nói rất lưu hành  bên TQ, ý nghĩa đại loại kiểu “anh biết anh làm việc tốt nhưng không cần chú phải khen ngợi/ báo đáp đâu” =)))

Ta: …

Có tiền, chính là có thể tùy hứng như thế đấy… Đù mé! Tuy rằng cuồng duệ khốc huyễn điếu tạc thiên (*), nhưng đây căn bản không được gọi là câu cá. Ngươi nghĩ như thế nào xin hãy nói cho ta biết đi, ngươi có tin là ngươi lừa gạt tình cảm của cá và cần câu như vậy chúng nó nhất định sẽ khóc cho ngươi xem không hả.

(*) Cả cụm này chỉ đơn giản giải thích bằng cụm từ “trâu bò đíu chịu được” =))

Tấn Vương bệnh thần kinh lại giàu xổi nhà ta rất bình tĩnh vươn tay ra, kéo ta đứng đứng lên, chuyển chủ đề câu chuyện: “Ám ảnh báo cáo, nói Lương Văn Hạo có vẻ ngày mai sẽ tới đây, muốn gặp ta.”

Ta ngẩn người, mở miệng hỏi: “Chiến Bạch cũng đến sao?”

Tấn Vương cười như không nhìn ta, nói: “Chiến Bạch, Chiến Xích, còn có Chiến Thanh cũng sẽ cùng đến, A Huyền, ngươi muốn đi gặp bọn họ không?”

Ta gật đầu.

Tấn Vương tươi cười thêm sâu: “Ngươi muốn gặp Chiến Thanh?”

Ta: …

Không biết có phái là ảo giác không, ta thấy trong lời hắn nói có mùi giấm chua (ghen tuông) nồng nặc, vì thế vô cùng thức thời lắc đầu.

Tấn Vương nhếch miệng, vừa lòng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía mặt hồ rộng lớn.

Mấy con cò trắng vỗ cánh bay qua, rồi vút lên trời xanh.

Hắn bỗng nhiên nói: “A Huyền, bão cát đại mạc, hoa hạnh Giang Nam chúng ta đều đã thấy rồi, hay là bây giờ ngay lập tức khởi hành, để kịp đi ngắm mặt trời mọc ở đỉnh Nhạc Dương, thế nào?”

Nhạc Dương con em gái ngươi, mặt trời mọc con bà ngươi, là tên nào mỗi ngày mặt trời lên cao rồi vẫn chưa lết ra khỏi giường hả, bày ra lắm trò như vậy chỉ để tránh gặp phải bọn Chiến Thanh mà thôi…

Khóe miệng ta giật giật, rồi lại nhịn không được cười nói: “Được.”

Còn có cách nào khác đâu, bao nhiêu người bình thường trên đời như vậy, sao ta lại nhìn trúng ngay một kẻ có bệnh thần kinh, bụng dạ tối thui, tính tình hẹp hòi, hay ghen tuông, luôn tự cho mình là nhất, lại còn có khuynh hướng bạo lực, nhưng thời gian thấm thoát, hoàn cảnh đưa đẩy, dù có đôi khi ta thấy ghét bỏ hắn, nhưng cũng rất vui khi được ở bên hắn.

Chỉ vì ta thích hắn, tại chốn hồng trần vô tình gặp gỡ, sống mơ màng qua mấy thập niên, lại bắt gặp đôi mắt người, nắm lấy tay nhau, cùng nhau sóng bước…

Thuyền nhỏ phiêu bồng khắp giang hồ, nơi đâu cũng là nhà, tận trời cuối đất, dù tóc mai bạc trắng.

Đón gió mà đi, trời cao ngàn dặm, ngắm núi nhìn sông.

——-///——–

Lời tác giả: Cuối cùng cũng viết xong rồi, tung hoa!

[Đoạn này lược bớt 2500… chữ cảm ơn của tác giả]

Cám ơn sự ủng hộ của mọi người cho tới nay, không có các bạn tôi khẳng định không thể bền lòng viết ra một bộ dài như vậy, khẳng định sẽ viết là Chiến Bạch chết (nè!)

Thật ra trước đó tôi quả thật đã định viết Chiến Bạch chết, nhưng rồi cảm thấy nếu làm như vậy thì nhân phẩm sẽ dễ dàng bị hủy hoại mất khụ khụ, không phải cố ý đùa giỡn các bạn đâu, bạn nào bị lừa gạt tình cảm cho tui xin lỗi nha, nghiêm túc cúi đầu.

P/S: Tuy rằng trêu ghẹo các bạn cũng rất thú vị ha ha ha ha.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.