Ta Là Một Ảnh vệ

Chương 15: Ảnh vệ dính thương




Thời điểm ta nhìn thấy Mộ Vân, y đang vô lực nằm trên mặt đất, một chân cong gập lại bất thường, làn da ngày xưa bóng loáng non mềm nay dày đặc vết thương to nhỏ, có vài chỗ sâu có thể thấy được cả xương.

Ngần ấy vết thương cũng có thể khiến cho một nam tử cường tráng thành niên đau đến ngất xỉu đi, nhưng Mộ Vân vẫn đang tỉnh. Y chậm rãi ngẩng đầu, dùng một con mắt còn sót lại nhìn về phía ta.

Bên trong không phải là sợ hãi, mà là vui sướng.

Y nặng nề ho khan vài tiếng, cố gắng lộ ra một cái tươi cười, lại bởi vì cả mặt đầy máu mà có vẻ vô cùng kinh khủng. Ta đi đến trước mặt y, giúp y lau vết máu trên gương mặt, Mộ Vân nhân cơ hội  nắm lấy tay ta.

Khí lực của y rất nhỏ, ta tùy tiện có thể gạt ra, nhưng ta không hề động.

Mộ Vân mở miệng nói: “Ngươi đã đến rồi, ta biết ngươi sẽ đến.”

Ta trầm mặc một hồi, trả lời: “Ta không phải tới cứu ngươi.”

Mộ Vân khẽ lắc đầu: “Ta biết, ta cũng không phải vì thế mới chờ ngươi đến. Ta ngóng trông ngươi tới, chẳng qua là muốn nói với ngươi một câu xin lỗi.”

••• kỳ thật ta cảm thấy y xin lỗi ta cũng không có gì, dù sao chút nữa ta khẳng định sẽ càng thêm xin lỗi y.

Nhưng Mộ Vân kiên trì từ trên mặt đất đứng lên một chút, như là kéo tới chỗ nào, sắc mặt nháy mắt trở nên gần như trong suốt. Y hít một hơi thật sâu, dựa vào người ta hồi lâu vẫn không hề nhúc nhích, sau đó run lên một cái, nâng mặt lên thật sâu nhìn đôi mắt của ta: “Dược lúc trước ta đưa cho ngươi có độc. Ta không có cách nào, Tấn Vương căn bản không chạm vào ta, nếu cái gì cũng không làm, Ngụy Vương sẽ không tuân thủ ước định, cho nên ta đã nghĩ, ít nhất có thể giết được người mà Tấn Vương để ý •••••• “

Y cắn môi dưới chảy xuống một hàng nước mắt: “Thực xin lỗi, ngươi thích ta như vậy, ta lại muốn hại ngươi.”

Ta: ••••••

“Mấy ngày này ngươi vẫn luôn lặng lẽ yêu ta, che chở ta, lúc ta thất ý, chỉ cần vừa quay đầu lại, ngươi sẽ ở ngay bên cạnh ta, cho dù ta chưa bao giờ thật tâm đối đãi với ngươi. Kiếp này ta đã có người mình yêu, nhưng nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ bầu bạn bên ngươi, sinh tử gắn bó.”

Ta: ••••••

“Ngươi tới gặp ta một lần cuối cùng, ta rất vui.”

Ta: ••••••

Ta rõ ràng là đến xử lý y, không phải đến làm y, tình cảm chân thành sâu đậm của y, gây cho ta áp lực rất lớn.

Nếu hiện tại lấy hung khí ra, nhất định hoàn cảnh sẽ trở nên rất xấu hổ.

Nhưng kén sâu trong ngực ta từ lúc mới bắt đầu đã liên tục động, Tấn Vương đang thúc giục ta. Nếu ta không động tay, chỉ sợ hắn sẽ liền động thủ với ta.

Ta thở dài ở trong lòng, đang đang muốn sờ vào chủy thủ, Mộ Vân lại đột nhiên ngửa ra sau dựa vào tường, trong tay của y đang nắm thanh chủy thủ ta sử dụng đã nhiều năm, hàn quang trên lưỡi đao phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của y.

Ta nhíu mày nhìn y, kiên nhẫn khuyên: “Ngươi trốn không thoát đâu.”

Nhưng Mộ Vân lại thản nhiên mỉm cười với ta, y thê thảm, y chật vật dường như vào giờ khắc này đều biến mất không thấy, tựa như cánh hoa đào nhẹ bay, rực rỡ mỹ lệ, phong tĩnh trời cao, cẩm tú hoa phồn.

Nhưng mà vẻ đẹp nở rộ của hoa kia lại chỉ trong giây lát đã điêu tàn, Mộ Vân giơ tay, đem chủy thủ cắm thật sâu vào lồng ngực của mình, động tác quyết tuyệt như thế, thậm chí ngay cả ta cũng chưa kịp ngăn cản.

Ta kinh ngạc mà nhìn y trượt từ tường xuống, sau lưng kéo dài một vết máu thật dài, trực tiếp ngã vào trong ngực ta.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, ta không thể kịp phản ứng. Ta là tới giết y, nhưng ta hiện tại lại mờ mịt muốn chặn miệng vết thương đang không ngừng chay máu của y lại.

Mộ Vân lẳng lặng mà lắc lắc đầu, cố gắng kéo khóe miệng, dùng một tia khí lực cuối cùng vô thanh nói vài chữ.

Ta nhìn thấy y nói chính là: hẻm Ô Y, tiệm hoành thánh, Mộc Thiên.

••••• ta biết đó là ai, nhưng không rõ vì sao Mộ Vân lại vào một khắc cuối cùng của sinh mệnh, nghĩa vô phản cố mà đem người quan trọng như thế phó thác cho ta.

Rõ ràng, ta cho tới bây giờ đều chỉ coi y là một người qua đường râu ria; rõ ràng, ta và y thậm chí đều không nói với nhau được mấy câu.

“Hành động lần này của ngươi không đủ đẹp, A Huyền.”

Tấn Vương từng bước một đi vào địa lao, ngồi xổm xuống trước mặt ta, sau khi tiếp nhận thi thể Mộ Vân liền coi như rác rưởi tùy tay ném sang một bên, sau đó kéo mái tóc của ta giật ra sau, ép ta nhìn thẳng vào mắt của hắn.

“Ngươi vì cái gì không giết y?”

Ta chỉ là chưa kịp động thủ •••••• không, ta cũng không biết.

“Bởi vì ở cùng y ngốc quá lâu rồi? Hay là bởi vì biết có một người đang tâm tâm niệm niệm mà chờ y?” Hắn mở miệng, dùng một loại giọng điệu khuyên dạy nhẹ giọng kết án: “Cũng không phải, A Huyền, ngươi do dự, ngươi không nỡ, chẳng qua là bởi vì ngươi không muốn giết người, tất cả những gì ngươi làm, đều chỉ là vì chính mình. Ngươi chính là sợ hãi mình sẽ bị thương, cho nên mới không có ngăn cản Mộ Vân tự sát, như vậy ngươi liền không cần tự mình động thủ.”

Hắn cười nói, giọng điệu ôn nhu như nước: “A Huyền, ngươi là một người ích kỷ.”

Ta hơi hơi mở to hai mắt, sau đó nhận thấy, bản thân tựa hồ đang phát run. Trên tay của ta đã dính quá nhiều máu tươi như vậy, nhưng lần này, ta cư nhiên nhịn không được mà phát run.

Ta nghe thấy Tấn Vương mang theo ý cười lạnh như băng tiếp tục nói: “Mộ Vân có khác gì đâu? Mỗi người ngươi giết trước kia đều có thân nhân của mình. Bọn họ chết, cũng sẽ có người bởi vậy mà vô cùng bi thương, thất vọng khốn đốn. Những người này có lẽ không oán không thù với  ngươi, nhưng tất cả đều chết ở trên tay  ngươi —— chẳng qua ngươi không nhìn thấy, nhìn không thấy thôi.”

Ta biết •••••• ta biết.

Nhưng ta cũng muốn sống a. Cho dù là khi đó nằm ở trên giường, động một cái cũng không thể chỉ có thể nhàm chán nhìn bầu trời ảm đạm bên ngoài cửa kính, toàn thân đều đau đến khó có thể chịu đựng, cho dù dùng bao nhiêu thuốc giảm đau cũng không hề giảm bớt, ta cũng là muốn sống tiếp a.

Nhưng tất cả huấn luyện ta được dạy ở đời này, đều để có thể đảm nhiệm làm chuẩn bị cho việc này. Nếu không thể trở thành một ảnh vệ, ta đây chỉ có thể làm rác rưởi đi tìm chết.

Ta ngay từ đầu, đã không có lựa chọn. Những gì ta có thể làm, chỉ có quên đi hết những chuyện này, sau đó cười mà sống tiếp.

“A Huyền, A Huyền ••••••” Tấn Vương đẩy ta vào tường, ngón tay miêu tả đường nét của ta, sau đó chụp lên đôi mắt ta, một tay khác đặt lên bả vai ta, kéo dây cột tóc của ta xuống, mái tóc của ta liền tuôn theo, đổ xuống lướt nhẹ qua gò má.

Ta nghe thấy hắn thỏa mãn than thở: “Ta lần đầu nhìn thấy cái dạng này của ngươi.”

Hắn cúi đầu, ngậm lấy hầu kết ta, đầu lưỡi chậm rãi liếm qua, mang đến một trận tê dại. Ta vươn tay ra sức muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn bắt lấy cổ tay, vừa dắt vừa kéo vào trong ngực.

“Ngươi chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ mệnh lệnh gì của ta, nhưng ta nhìn ra được, ngươi đối với ta không có nửa điểm trung tâm. Nếu ta nói, ngươi có thể thoát khỏi những chuyện này, từ nay về sau chỉ làm một bách tính bình thường thì sao?”

Thanh âm Tấn Vương vang lên bên tai ta, ta ngây người, nhưng lại bị hắn nhét thứ gì đó vào trong tay.

Đó là chủy thủ vừa mới giết Mộ Vân, hàn quang lạnh lẽo, mang theo vết máu, không biết bị Tấn Vương rút ra thu vào trong tay áo lúc nào.

Tấn Vương nắm ta tay, kéo theo chuôi thanh chủy thủ nhắm ngay trước ngực của mình, ta hoảng hốt nháy mắt tỉnh ngộ, kinh ngạc mà nhìn hắn cong khóe môi lên.

“A Huyền, ngươi đâm xuống là có thể giải thoát. Ta biết, chúng ta là cùng một dạng. Để chúng ta cùng rời khỏi nơi này đi.”

Ta không phải là đồ ngốc, vị trí mũi nhọn chủy thủ chĩa vào là động mạch, một đao đâm xuống, Tấn Vương không chết cũng bị thương. Giờ phút này trong địa lao nhìn như chỉ có hai người chúng ta, kỳ thật bên ngoài có ít nhất ba ám ảnh đang mai phục. Nếu ta thật sự giết Tấn Vương, vậy tuyệt đối không ra khỏi được cái cửa này, thậm chí cả đám ảnh vệ cũng sẽ bị liên lụy, khó thoát khỏi cái chết.

Nghĩ thông điểm then chốt, trong lòng ta rùng mình một cái, dùng sức thay đổi phương hướng chủy thủ. Chú ý tới phản kháng ta của, Tấn Vương hơi híp nhẹ mắt đến không thể nhận ra, lập tức cũng bắt đầu dùng lực.

••••• ta liền không hiểu, ta hỗn loạn đến thảm như vậy cũng không muốn chết, Tấn Vương là một tên giàu có đẹp trai rốt cuộc muốn gây náo nhiệt cái gì?

Trong lòng tức giận, ta đơn giản không quan tâm đem chủy thủ hướng về phía mình dùng sức vạch một cái.

Không nghĩ tới Tấn Vương vào lúc này chẳng biết tại sao lại lơi lỏng khí lực.

Chỉ nghe phập một tiếng, ta yên lặng mà cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, phát hiện chủy thủ đã ngập vào trong, chỉ còn lại có một cái chuôi gỗ lộ ở bên ngoài, bởi vì còn sót quán tính mà hơi hơi rung động.

Trước khi bất tỉnh, ta nhìn thấy biểu cảm hiếm khi kinh hoảng của Tấn Vương, trong lòng nghĩ: ta đây mang theo thanh chủy thủ này cả đời đã đâm không biết bao nhiêu người, nghe nói viêm gan B, HIV, bệnh giang mai đều là lây truyền qua máu; sao lại đâm vào chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.