Ta Là Ma Vương: Dị Giới Sinh Tồn Ký

Chương 6-2: Ngoại truyện 1: 47




Ta là một cô nhi.

Sơ nói với ta là thấy ta được đặt trước cổng cô nhi viện, trên người lại không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào, trông rất đáng thương, nên đem ta về nuôi. Sau một thời gian không có ai đến nhận ta, ta liền cứ vậy trở thành một thành viên của cô nhi viện.

Ta an an ổn ổn lớn lên trong sự bảo bọc của các Sơ, cho đến lúc có thể nhận thức được liền quyết định, thôi cứ coi như mình từ tảng đá chui ra đi. Bản thân ta cũng thấy như vậy rất ổn, không giống như một vài thành viên khác, sống chết cũng nhất định phải tìm được thân nhân của mình. Mỗi khi gặp một kẻ như vậy, ta đều rất muốn cười vào mặt hắn, nói với hắn rằng, cha mẹ ngươi bỏ rơi ngươi như vậy mà vẫn muốn tìm họ, người thực con mẹ nó có bị ngu hay không ?

Ta ở đây cũng không có nhiều bạn bè, có lẽ bởi bản thân ta không thích hợp với họ. Hơn nữa, quanh năm đều có rất nhiều hộ gia đình đến xin con nuôi, nên những đứa trẻ tinh anh tầm tuổi ta đều đi hết cả, chỉ còn lại mỗi mình ta bơ vơ ở nơi này. Những đứa trẻ trưởng thành ở cô nhi viện cũng không nhiều, đều là thành phần ‘’tư chất quá kém, không thể nhận nuôi’’ như ta. Ta không thấy sốt ruột, không lo lắng, càng không tức giận. Dường như bản thân đang biến thành người vô giác.

Cô nhi viện rất lớn, vì vậy nên các Sơ rất khó khăn trong việc coi sóc chúng ta, chỉ riêng việc nhớ tên thôi đã là một cực hình. Do đó, chúng ta được đánh số thứ tự, tạo điều kiện dễ dàng hơn cho các Sơ trong việc quản lí, ta cũng không phàn nàn về việc đó.

Số thứ tự của ta là 47.

Con số đó gắn liền với ta suốt 18 năm, cho đến khi ta trưởng thành, cũng là lúc ta phải rời khỏi cô nhi viện.

Ta có 2 lựa chọn, một là ở lại làm việc cho các Sơ, hoặc rời khỏi đây.

Thường thì những kẻ vốn chẳng có gì nổi bật như ta sẽ chọn ở lại, nhưng ta thấy gò bó lắm, vậy nên ta chọn rời đi.

Ta có quyền tự đặt một cái tên.

Thật ra ta cũng không hứng thú lắm, tùy tiện chọn tên có vẻ hay dùng, mà là gì thì ta quên mất rồi. Vậy đấy.

Trừ tên ra, ta cái gì cũng không có.

Khoảng thời gian đó thật sự rất khó khăn.

Ta cái gì cũng làm, từ sáng tới đêm, đến cả thời gian ngủ cũng chẳng có. Sống hết mức tiết kiệm, cảm tưởng như ăn mày còn khá hơn ta vậy.

Cứ thế được vài năm, ta cuối cùng cũng có thể thoải mái hơn một chút. Có lẽ ta nên tự thưởng cho mình cái gì đó.

Đúng lúc này sản phẩm game thực tế ảo đầu tiên ‘‘Bá Vương’’ với độ chân thật 60% lại đang làm mưa làm gió trên thị trường, ta liền chi ra một nửa số tiền dành dụm được mua về.

Nghĩ lại, khi ấy ta ngu thật.

Nhưng không ngờ, lần chơi ngu ấy lại thay đổi cuộc đời ta.

Tên đăng nhập của ta là 47.

Ta không thích tham gia vào tổ đội, cũng không thích những bãi quái đông người, cho nên ta luôn cô độc. Ngoài đời cũng thế.

Bất quá có một chút khác so với thực tại là, ta ngày càng mạnh hơn trong game, và ta thích cảm giác ấy. Cảm giác vui sướng khi nhân vật của mình tăng cấp, học được một kĩ năng mới, hay đánh bại một con Boss tưởng chừng như bất bại, cũng đủ để một kẻ vốn chẳng bao giờ có cảm xúc với bất cứ thứ gì như ta mà nói, là một bước tiến lớn.

Nhưng cuộc chơi nào cũng đến lúc tàn.

Đến cái ngày mà ta đạt đến cấp cao nhất của game, level 150, ta phát hiện ra đã chẳng còn gì cho mình khám phá nữa. Nhàm chán.

Chẳng còn phải vất vả dụ từng con quái ra để solo, vì chỉ một cái huơ kiếm của ta cũng đủ để một bầy Hắc Ngục nằm la liệt. Không nghĩ đến quái ở tầng 18 lại yếu như vậy.

Cũng không cần phải vất vả nghĩ chiến thuật để giết Boss bất bại Vô Ảnh nữa, cứ lao lên và chiến thôi, vì giờ giết nó cũng chẳng tốn của ta bao nhiêu mồ hôi. Quên mất, trong game làm gì có mồ hôi kia chứ.

Do quá rảnh rỗi, một ngày đẹp trời nào đó ta liền quyết định, không săn quái được thì ta săn người chơi vậy. Cứ thế, ta trở thành một Player Killer ( kẻ đi giết người chơi khác).

Vì ta rất không thích giết kẻ yếu, vậy nên quyết định đến Quốc Hội, xem trong danh sách những kẻ nào là mạnh nhất. Thường thì cứ một thời gian người chơi phải đến Quốc Hội thông báo cấp độ, nhưng ta ghét nơi đông người, nên hết tân thủ cũng chưa bao giờ quay lại.

Hơi buồn một chút, kẻ mạnh nhất toàn sever mới có cấp 120.

Thảo nào mấy kẻ trên đường nhìn ta kinh dị như vậy, làm ta cứ tưởng trên mặt có dính nhọ chứ.

Ta mới có xuất hiện một lần trước đám đông, hôm sau trên diễn đàn đã có bài viết về ta rồi. Sau đó, cũng không biết vì sao nữa, ta trở thành người nổi tiếng.

Cũng không nghĩ rằng muốn nổi tiếng đơn giản như vậy.

Dường như game thủ nào cũng biết đến tên nhân vật của ta.

Thậm chí còn được nhà sản xuất game mời làm đại diện.

Tiền vào như nước, thậm chí tiền lương một tháng bằng cả năm trước kia ta làm việc quần quật. Ta trở thành huyền thoại, được coi là tấm gương sáng cho thế hệ game thủ noi theo. Sau đó công ty game bỏ ra một số tiền lớn mua nick của ta, ta sau một đêm liền trở thành triệu phú.

Thật là thay đổi đến chóng mặt.

Game trở thành một phần cuộc sống của ta. Trong game, ta hoàn toàn lột xác, đầy sức sống, đầy tham vọng. Chính ta cũng không ngờ bản thân có thể thay đổi đến như vậy. Ta đâu còn là một kẻ vô dụng, nhàm chán, tầm thường đến mức có thể tìm thấy ở bất cứ đâu nữa. Bởi vì trong game, ta là bất bại, là duy nhất. Ta quá yêu nó, cày ngày cày đêm, thậm chí ta trở thành một NEET*[NEET là từ viết tắt của cụm từ tiếng Anh “Not in Education, Employment or Training” (Không học hành, không việc làm, không đào tạo)] lúc nào không hay. Càng đi đến đỉnh cao của vinh quang, ta lại càng tham vọng, càng không muốn bị đánh bại. Ta được trọng vọng, được hâm mộ, thậm chí tôn thờ. ‘’47’’ trở thành biểu tượng của ta, thành nỗi ác mộng của những kẻ muốn chiến thắng ta.

Nhưng rồi ta cuối cùng cũng nhận ra, ta chỉ đang trốn tránh thực tại mà thôi. Ta phải dừng lại.

Nhưng không kịp.

Ta cuối cùng lại chết vì kiệt sức.

Nói kiệt sức nghe có vẻ đơn giản, thực ra là ta đã thức suốt 13 ngày liên tục để cày game, thử tưởng tượng xem, một người không ăn không uống đặc biệt không đi vệ sinh trong vòng 13 ngày thì làm sao mà sống ?

Đời quá đen.

Nếu thực sự được sống một lần nữa, ta nhất định sẽ tận hưởng nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.