Ta Là Chí Tôn

Chương 45: Nhẹ nhàng tóm cường địch!




Trong sương mù dày đặc, thanh âm mờ mịt của Lý Trường Thu vang lên.

“Nếu muốn giết ta, liền phóng ngựa tới đây.”

Vân Dương cười cười, nói: “Có Thực Cốt Tiêu Hồn Yên này, ta dĩ nhiên là không dám bước vào, nhưng ngươi có dám ra đây sao?”

Trong thanh âm Vân Dương không chút nào che giấu như trút được gánh nặng.

Lý Trường Thu ẩn ẩn cảm thấy không ổn, nghiêm nghị nói: “Ngươi có ý gì?”

Vân Dương đứng tại cửa, thản nhiên nói: “Lý tiên sinh đại chiến cùng Ám Vệ phủ nguyên soái, lấy một địch trăm, quả nhiên anh dũng, bất quá, Lý tiên sinh dù sao cũng không có thông thiên chi lực, mà cao thủ phủ nguyên soái cũng không phải hạng người bình thường. Cho nên cuối cùng Lý tiên sinh vẫn là không địch lại.”

“Mà thủ đoạn cuối cùng Lý tiên sinh dùng để đào tẩu, chính là dùng Thực Cốt Tiêu Hồn Yên này, đám cao thủ phủ nguyên soái xông vào không có người nào không bị Lý tiên sinh diệt sát… Sau đó chúng ta mới biết được, đây thủ đoạn cực ác độc của Lý tiên sinh, Thực Cốt Tiêu Hồn Yên này một khi xuất hiện, trong vòng một khắc đồng hồ, tuyệt sẽ không tiêu tán.”

“Mà trong một khắc đồng hồ này, nếu có ai bước vào trong Thực Cốt Tiêu Hồn Yên, linh trí sẽ lập tức bị che đậy, linh hồn cũng sẽ bị Lý tiên sinh tùy ý thôn phệ, Lý tiên sinh không những không bị tổn thương, ngược lại mượn lực lượng thôn phệ linh hồn, có thể khôi phục tu vi.”

Vân Dương một thân áo tím, lãnh ý nói: “Thực Cốt Tiêu Hồn Yên, chính là thủ đoạn ác độc năm đó của Vạn Tà Độc Môn. Vốn thất truyền đã lâu. Theo ta biết, Thực Cốt Tiêu Hồn Yên vừa ra, không phải địch chết thì chình là ta vong.”

“Bởi vì, chính ngươi cũng bị vây ở trong Thực Cốt Tiêu Hồn Yên này, không ra được.”

“Khả năng duy nhất có thể làm cho ngươi đi ra đồng thời an toàn rời khỏi, đó là khi địch nhân của ngươi không chút nghi ngờ xông vào, để cho ngươi thôn phệ linh hồn của hắn, sau đó ngươi liền có thể giết ra!”

“Đây là thủ đoạn cuối cùng của ngươi!” Vân Dương ngừng một lát lại nói: “Nhưng ngươi có lẽ không biết đây cũng là kế hoạch ổn thỏa nhất của ta. từ đầu đến cuối ta chỉ đợi, đợi ngươi xuất ra Thực Cốt Tiêu Hồn Yên này!”

Lý Trường Thu thất hồn lạc phách: “Ngươi là ai?”

Vân Dương không đáp, thản nhiên nói: “Buổi tối hôm đó, sau khi ngươi chiến đấu, ta liền biết, tu vi của ngươi đã đạt đến thất trọng thiên, nếu tính đơn đả độc đấu, hiện tại người trong Thiên Đường thành này có thể tổn thương ngươi thực tình không nhiều.”

“Mà Hỗn Độc chi pháp của ta, chỉ có thể làm ngươi mất đại bộ phận chiến lực, cũng không thể khiến ngươi hoàn toàn vô lực. Cho nên ta có thể sẽ gặp nguy hiểm. Vì ít nhất cũng cần ba năm cái hô hấp, huyền khí của ngươi mới biến mất sạch sẽ.”

“Thời gian ba năm hô hấp này, nếu chiến đấu, mặc dù ngươi vô lực đề tụ huyền khí, nhưng ngươi bộc phát lực lượng linh hồn quyết tử phản công, có thể sẽ khiến ta bị thương nặng! Thực lực của ta không đủ, không có cách nào ổn thỏa tóm được ngươi lại.”

“Nhưng là… Hiện tại, ngươi ở trong Thực Cốt Tiêu Hồn Yên, ra không được.” Vân Dương nói: “Cho nên hiện tại ta đứng ở chỗ này nói chuyện với ngươi, bởi vì… Mỗi khi ngươi nghe ta nói một câu, độc trong cơ thể ngươi, lại ít nhiều hóa giải một phần huyền khí của ngươi.”

“Ta không vội, ta có thể cùng ngươi trò chuyện vui vẻ nha.”

Vân Dương nói: “Dù sao ngươi cũng không ra được, ta cũng không có chuyện làm. Cơ hội có thể cùng cừu địch nói chuyện trời đất, cũng không nhiều, hôm nay ngươi ta lại có thể tùy ý thỏa thích.”

Trong sương mù Thực Cốt Tiêu Hồn Yên dày đặc, truyền tới một tiếng oa.

Hiển nhiên, Lý Trường Thu bị lời Vân Dương dẫn tới lửa giận công tâm, không nhịn được nên đã phun một ngụm máu.

Hắn cũng chân thực cảm giác được, tu vi của chính hắn, thật sự đang từng bước lui xuống. Ngay cả đan điền kinh mạch, đều đang chậm rãi héo mòn.

“Đây là độc gì?” Lý Trường Thu khan giọng quát: “Nói cho ta biết!”

Vân Dương nói: “Ngươi đã muốn để cho ta nói nhiều thêm vài câu, ta cũng không ngại giải thích thật tỉ mỉ. Trong thiên hạ, có rất nhiều thứ, khi chỉ đơn độc một mình, không hề có độc, ngược lại khi ăn vào lại hữu ích đối với thân thể.”

“Hai món hỗn hợp lại cùng nhau, đối với thân thể càng tốt hơn. Ba món, cũng không hề gì, bốn món, cũng không có làm sao. Nhưng, bốn loại dược vật này ăn vào cơ thể, lại cho thêm loại dược vật thứ năm vào rượu, lại có thể đạt tới công hiệu hoàn mỹ vi diệu.”

Vân Dương cười cười: “Bất quá, ngươi chỉ cần biết độc là do năm loại dược vật làm ra, không cần biết quá kỹ càng. Lý tiên sinh, thời gian nửa khắc thời gian đồng hồ, đã đến rồi.”

Quả nhiên, Thực Cốt Tiêu Hồn Yên bắt đầu chậm rãi tiêu tán.

“Ngươi là ai?” Lý Trường Thu thở dài tuyệt vọng, cầm chặt trong tay một thanh chủy thủ sắc bén, đưa lên sát lồng ngực chính hắn.

“Nếu ta là người của phủ nguyên soái, sẽ không phái ít người tới như vậy.” Vân Dương nhẹ giọng cười nói: “Bất quá, sớm nghe nói trên người Lý tiên sinh có một bộ phận truyền thừa của Vạn Tà Độc Môn, cho nên, muốn cùng Lý tiên sinh luận bàn một chút.”

Lý Trường Thư hừ một tiếng: “Ngươi nghĩ thật hay!”

Vân Dương lạnh nhạt nói: “Lý tiên sinh có thể yên tâm, hiện tại chung quanh gian phòng này, cũng chỉ có người của ta, hơn nữa cũng chỉ có hai cái. Tin tức tuyệt sẽ không tiết lộ.”

“Chỉ cần Lý tiên sinh chịu hợp tác, ta cũng không cần mạng của Lý tiên sinh.” Vân Dương hòa ái dễ gần cười: “Ta chỉ là lợi dụng một chút thiên thời địa lợi nhân hòa, để đạt tới mục đích này của ta. Đương nhiên, tâm đắc tu luyện của Lý tiên sinh, tại hạ nhất định phải đạt được.”

Lý Trường Thu cười ha ha: “Ngươi dùng thủ đoạn đối phó với ta như vậy, thế mà còn muốn tâm đắc tu luyên của ta? Ngươi nằm mơ đi!”

Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Lý Trường Thu mơ hồ buông lỏng.

Nguyên lai gia hỏa này chỉ vì mục đích này, như vậy, chưa chắc ta đã không có cơ hội sống sót. Nghĩ tới đây, suy nghĩ kiên quyết muốn chết kia liền hòa hoãn buông xuôi.

Tiểu tử, hẳn ngươi còn không biết đi. Cao thủ Thất trọng thiên, từ trước đến nay đều có cơ hội bất diệt, phàm là còn có một hơi huyền khí trong đan điền, dù là bị đánh nát, cũng sẽ giữ lại một phần nguyên lực!

Chỉ cần còn có thể sống, mặc kệ bị thương nặng cỡ nào, trong vòng một năm, đều có thể khôi phục tu vi. Chỉ cần lão tử khôi phục tu vi… Chỉ bằng đám tiểu lâu la các ngươi, ta một hơi liền có thể thổi chết!

Vân Dương mẫn cảm cảm thấy, sự quyết tử bên trong bầu không khí này, đã từ từ biến mất.

Trong lòng cũng thở dài một hơi. Nếu đã phí hết sức lực lớn như vậy, còn kém chút bại lộ thân phận của mình, cuối cùng lại chỉ bắt được một người chết trở về, thật sự …. được không bù nổi mất!

“Tiểu tử, ngươi mơ tưởng đạt được truyền thừa của lão phu! Lão phu có chết cũng sẽ không thỏa mãn tâm nguyện của ngươi.”

Lý Trường Thu nghiêm nghị nói.

“Thời gian của chúng ta còn rất dài.” Vân Dương nhẹ giọng cười.

Thực Cốt Tiêu Hồn Yên đã hoàn toàn tán đi, trong sảnh khôi phục thanh minh. Chỉ thấy vị Lý Trường Thu kia, một dáng vẻ thân thể uể oải nằm trên mặt đất, hai con mắt hung hăng nhìn Vân Dương như muốn một ngụm đem hắn nuốt vào bụng vậy.

Ngay cả ngón tay cũng không động đậy được.

“Quản gia!”

Vân Dương chắp tay quát.

“Vâng!”

Một bóng người quỷ mị hiện thân ngay lập tức, đi đến trước mặt Lý Trường Thu, đem một bàn tay tinh chuẩn đặt trên lồng ngực của hắn, một chưởng khác đập vào đan điền.

Oanh một tiếng, bụi đất tung bay.

Lý Trường Thu cắn răng, không làm bất cứ hành động phản kháng, chỉ cười lạnh.

“Huyền khí đã tán.” Lão Mai quay đầu nói.

“Ừm, dùng gân Huyền thú lục giai trói hắn đi!”

Vân Dương cũng không tiến lên, chỉ đứng ở phương xa truyền lệnh.

Nghe câu nói này, hi vọng cuối cùng trong lòng Lý Trường Thu rốt cục triệt để tiêu tán. Hắn một mực chịu đựng, giữ lại một tia nguyên lực cuối cùng, chính là nghĩ đến, vạn nhất tiểu tử này hào hứng tiến tới, như vậy, chính lão liều mạng tiêu hao tiềm lực sinh mệnh cũng có thể đem hắn bắt làm con tin, như thế hắn tự cho là mình sẽ an toàn.

Nhưng không có nghĩ đến, gia hỏa này đã dùng Hỗn Độc tiêu tán tu vi của mình, lại bảo hộ vệ của hắn phong kín kinh mạch, tản đi huyền khí trong đan điền, không ngờ vẫn cẩn thận như vậy!

Gân huyền thú lục giai, coi như tu vi chính lão không một chút tổn hại, muốn thoát khỏi cũng là chuyện tuyệt đối không thể nào được!

Lão Mai nhanh chóng lấy ra hai sợi Huyền thú gân đem Lý Trường Thu trói lại, lại tiếp tục lấy ra một cái túi vải đen, một bàn tay đập vào gáy Lý Trường Thu, rồi nhét hắn vào trong bao vải.

“Đại công cáo thành.”

Vân Dương vỗ vỗ tay.

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ đứng một chỗ, ngay cả hai cái chân đều chưa từng chuyển động.

Lập tức có thể bắt sống một vị cao thủ Thất trọng thiên!

Lão Mai nhấc túi đen lên, nói: “Công tử, ta về trước.” Chia ra trở về là sách lược tốt Vân Dương đã sớm tính toán qua.

“Nhất định phải vạn vô nhất thất.” (Không được sai lầm)

“Vâng.”

Lão Mai mang theo cái túi, thân thể vèo một tiếng bay ra ngoài, trong nháy mắt không thấy tăm hơi.

………

Tiếng bước chân vang lên.

Vân Túy Nguyệt từ trên thang lầu lượn lờ đi xuống, trong mắt lóe dị sắc, vỗ tay nói: “Công tử hảo thủ đoạn! Nô gia thật sự nhìn mà than thở không bằng.”

“May mắn mà có Nguyệt cô nương phối hợp với tại hạ.”

Vân Dương ấm áp hành lễ nói ra: “Nếu không có Nguyệt cô nương, chuyện này hung hiểm vạn lần, làm sao dễ dàng như ý như vậy.”

Vân Túy Nguyệt xinh đẹp cười nói: “Vậy, ngươi cần phải hảo hảo cảm tạ ta đó.”

Vân Dương nhẹ nhàng thở dài: “Đó là đương nhiên! Nguyệt cô nương, hiện tại Thanh Vân phường…”

“Không có người.”

Vân Túy Nguyệt che miệng cười nói: “Ngạy tại thời điểm ta bưng thức ăn tiến vào nơi này, Thanh Vân phường đã chỉ còn lại có mấy người chúng ta, bọn tỷ muội khác, ta cũng đã cho các nàng đi ra ngoài chơi một hồi.”

Vân Dương trầm mặc một hồi, nói: “Như vậy hiện tại trong những người biết chuyện này, có ngươi, Tuyết Nhi cô nương, thị nữ bưng thức ăn vừa rồi, còn có ta, cùng quản gia của ta, tổng cộng là năm người.”

“Thị nữ không biết gì, sau khi bưng thức ăn vào, liền rời đi. Bất quá ngươi quên tính cả người trong túi a. Cho nên vẫn là năm người.” Vân Túy Nguyệt nở nự cười xinh đẹp: “Thế nào, không tin ta được hả?”

Vân Dương trịnh trọng nói: “Việc lớn không thể không cẩn thận, hi vọng Nguyệt cô nương thứ lỗi.”

Vân Túy Nguyệt lý giải gật đầu, nói: “Tuyết Nhi, là muội muội của ta.”

Vân Dương sững sờ, nói: “Là ta thất lễ.”

Vân Túy Nguyệt thở dài một tiếng nói: “Các ngươi… Cẩn thận một chút không có gì xấu cả.” con ngươi thu thủy của nàng nhìn Vân Dương, nói: “Thủ đoạn của ngươi để cho ta vô cùng kinh tâm động phách, hẳn là địa vị của ngươi không quá thấp a?”

Vân Dương đắng chát cười một tiếng: “Cùng các lão đại so sánh, ta còn kém xa lắm. Nguyệt cô nương, đa tạ hỗ trợ, để đảm bảo cho mọi chuyện. Tại hạ cáo từ trước.”

Vân Túy Nguyệt u oán nói ra: “Ngươi nhất định phải gọi ta là Nguyệt cô nương sao?”

Vân Dương sững sờ, chỉ nghe Vân Túy Nguyệt ai oán nói: “Kêu một tiếng tẩu tử(chị dâu) khó lắm sao?”

Hầu kết Vân Dương gian nan di động, rốt cục nói khẽ: “Nguyệt tỷ, không nên làm khó ta…”

Thần sắc Vân Túy Nguyệt ảm đạm một trận, lập tức lại gượng cười nói: “Có thể nghe ngươi gọi một tiếng Nguyệt tỷ, ta… Thật cao hứng.”

Trong lòng Vân Dương thống khổ.

“Về sau… Nếu có chuyện gì cẩn hỗ trợ… Có tin tức gì…” Vân Túy Nguyệt cầu khẩn nhìn Vân Dương: “… Tuyệt đối đừng quên Nguyệt Tỷ…”

Vân Dương trầm mặc một chút, nói: “Tuyệt đối sẽ không!”

Vân Dương lặng yên rời khỏi Thanh Vân phường, đi ra ngoài thật xa, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy một bộ áo đỏ, vẫn đang thất thần đứng tại đại môn Thanh Vân phường.

Vân Dương cảm giác ngực mình tựa hồ bị đặt lên một khối đá lớn, trĩu nặng và khó chịu.

“Đã đem thân này giao quốc phúc, sao là thâm tình thù hồng nhan.”

Nhớ tới mỗi lần Ngũ ca Hỏa Tôn uống say liền ngâm ra hai câu thơ này, lại nhìn thấy một bộ áo đỏ si tâm không thay đổi, si ngốc chờ, Vân Dương chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.

Dịch: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.