Ta Là Chí Tôn

Chương 23: Đan Tâm Ngọc Kiếm. Chấn trụ, Phản chấn!




Lão Mai gãi đầu, một bộ xấu hổ.

Chính lão cũng cao tuổi rồi, thế mà bị thiếu gia mới19 tuổi nói ngây thơ... Chuyện này thật là có chút...

Nhưng trong lòng Lão Mai cũng hoàn toàn cảm giác được, bản thân lão cùng thiếu gia mà so sánh, quả là... Có chút ngây thơ?

Mấy năm trước, chính lão cũng không cảm giác gì. Mặc dù có đôi khi thấy công tử nhà mình có chút thần bí, võ lực cao cường mà lại không công khai ra ngoài. Luôn tỏ ra là một vị công tử ca chơi bời lêu lổng.

Hơn nữa thường xuyên chơi trò mất tích. Một lần biến mất có khi hơn mấy tháng mới xuất hiện.

Hắn biết công tử nhà mình tuyệt không bình thường. Nhưng cũng chỉ thế thôi.

Nhưng, từ một năm trước, công tử sau một lần biến mất trở về, từ đó cũng chưa từng biến mất qua.

Nhưng lấy võ giả trực giác của lão, có thể nhận ra công tử bị trọng thương. Hơn nữa, giống như một thân tu vi toàn bộ bay hơi. Những thương thế đó, bất cư lúc nào cũng đều uy hiếp tính mạng của hắn.

Nhưng có vẻ công tử cũng không thèm để ý, mỗi ngày vẫn một bộ dáng vẻ chơi bời lêu lổng, chỉ là, ngẫu nhiên vào đêm khuya, lão có đôi khi từ đằng xa nhìn công tử ngồi một mình một chỗ, không khí thê lương cùng cô độc kia, thỉnh thoảng trong mắt bộc phát u lãnh quang mang...v

Tất cả cho lão biết, trong lòng công tử, tuyệt đối có một bí mật lớn.

Đến tột cùng chuyện gì xảy ra, Lão Mai cũng không dám hỏi. Hắn biết dù có hỏi công tử cũng sẽ không nói.

Nhưng uy thế công tử trên người, càng ngày càng nặng. Sát khí tựa hồ muốn trào ra tàn phá thiên hạ, cũng càng ngày càng nặng...

Ngoài ra, Lão Mai đột nhiên phát hiện.

Khả năng tính toán của công tử, đã đột phá giới hạn tưởng tượng của lão. Bất kì việc chăng nữa, không có việc gì hắn nhìn không thấu, không có việc gì hắn không giải quyết được.

Nếu nói như đánh cờ.

Người bình thường có thể nhìn ba bước bốn bước đã coi như là cao thủ, nhưng công tử lại có thể nhìn thấy vài chục bước sau, nhưng hắn chưa bao giờ tự mãn qua.

Đã qua một năm, mỗi một việc công tử làm, đều có một thâm ý nào đó. Nhưng hết lần này tới lần khác chính lão một chút cũng nhìn không thấu.

Công tử nói ta ngây thơ... Có vẻ như, ta thật sự có chút ngây thơ a?

Bất quá công tử rốt cuộc muốn dùng thủ đoạn như thế nào, để thu phục người trọng thương trong đông sương phòng đây?

...

“Năm con mèo con này...” Lão Mai nhìn năm con tuyết trắng con mèo nhỏ sau lưng Vân Dương một tấc cũng không rời, ho khan một cái, sờ cái cằm đầy râu.

Mới có một ngày thôi, Vân phủ liền trở thành vườn bách thú.

“Ừm, coi như là... Thiểm Điện Miêu đi.” Vân Dương nói: “Thật đáng yêu.”

“Đáng yêu...” Loại từ ngữ như vậy, từ trong trong miệng công tử “Đa mưu túc trí” nói ra, Lão Mai cảm giác đột nhiên mọi thứ đều trở nên bất thường.

Thiên Huyễn Linh Hầu ngồi trên vai Vân Dương. Mấy ngày nay, tiểu gia hỏa này vẫn đi theo Vân Dương, một tấc cũng không rời, nhưng... Rõ ràng không hoạt bát bằng trước đó...

Hơn nữa, chỉ cần bốn con mèo nhỏ kia ở phía dưới, Thiên Huyễn Linh Hầu liền sẽ không xuống đất. Đôi mắt, tràn đầy vẻ đề phòng. Nếu không phải nó thật sự là không nỡ rời khỏi Vân Dương, chỉ sợ sớm đã bỏ trốn mất dạng.

Loại áp chế về cấp bậc huyết mạch, mặc dù chỉ là hơn kém một bậc, nhưng, Thiên Huyễn Linh Hầu y nguyên cảm giác... Có uy hiếp.

Chỉ là, điểm này không có ai chú ý tới.

Vân Dương sớm đã len lén tra xét bốn đầu Thôn Thiên Báo, một đầu đã đạt đến tứ giai Huyền thú, còn có hai đầu, hiện tại cũng đã là tam giai Huyền thú. Cuối cùng một đầu tương đối suy nhược, cũng đã ổn định ở nhị giai.

Có điều, mấy tiểu gia hỏa này rõ ràng đều bị hạ huyết mạch ẩn hình pháp. Đó là thủ đoạn bảo vệ tốt nhất mà cao giai Huyền thú áp dụng đối với hậu đại của mình, dùng huyết mạch của bản thân đặt một tầng chướng nhãn pháp vào hậu đại, khiến cho người khác nhìn thấy cũng chỉ là tiểu Huyền thú không đáng chú ý.

Cứ như vậy, trước khi chúng nó trưởng thành, không có người nào có ý đồ với chúng. Như vậy sẽ an toàn rất nhiều.

Nhưng loại huyết mạch ẩn hình này, thấp nhất phải là cửu phẩm Huyền thú mới có thể thi triển. Vân Dương đã là hoàn toàn xác định. Nhưng hiện tại hắn cũng có ý định giống phụ mẫu bốn tiểu gia hỏa này, đều không muốn đem tầng huyết mạch ẩn hình này loại bỏ.

Nếu là một khi giải khai, nếu bị người ta phát hiện bên cạnh hắn có bốn đầu cửu phẩm Huyền thú ấu thú đi theo, hơn nữa thực lực của hắn còn rác rưởi như thế...

Vân Dương dám khẳng định, hắn tuyệt đối sống không nổi một canh giờ!

“Vì lý do an toàn, các ngươi tiếp tục làm mèo đi.” Vân Dương vuốt vuốt cái đầu lông xù của bốn đầu Thôn Thiên Báo, nhận lấy bốn cái đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm tay hắn, tê tê ngứa ngứa.

Một đầu Thiểm Điện Miêu chân chính còn lại meo meo kêu, nó còn chưa phục hồi như cũ, co quắp nằm một bên, không cách nào đi tranh thủ tình cảm, gấp tới kêu meo meo.

Vân Dương bật cười: “Đúng, nơi này còn có một cái.” Cũng sờ lên đầu nhỏ của Thiểm Điện Miêu, lập tức tiểu gia hỏa hài lòng nằm xuống, xoay người lộ ra cái bụng trắng trắng.

Theo thường lệ, hắn lại vì mấy tiểu gia hỏa này truyền qua một đạo sinh mệnh khí tức. Ngay sau đó từng cái tiểu nhung cầu tuyết trắng khoái hoạt lăn qua lăn lại đầy đất.

Thiên Huyễn Linh Hầu trên bả vai hắn lo lắng chi chi chi gọi, Vân Dương bất đắc dĩ cũng đưa qua một đạo. Cảm thụ được Sinh Sinh Bất Tức linh khí vốn đã ý ỏi nay càng không có nhiều, Vân Dương liền đình chỉ.

Thiên Huyễn Linh Hầu cũng đã thỏa mãn. Quan sát một vòng, vèo một tiếng từ trên bả vai hắn nhảy xuống, hướng về gian phòng của Kế Linh chạy như bay.

Vân Dương đột nhiên cảm giác được, tựa hồ có hai đạo ánh mắt sắc bén, đang quan sát hắn. Hắn vừa quay đầu, khi thấy cửa sổ đông sương phòng lộ ra một người đầu, hai con mắt, như hai tia chớp lạnh lẽo.

Vân Dương cười ha ha một tiếng, quay người hướng về đông sương phòng đi tới.

...

Người kia đã ngồi dậy, dựa nghiêng ở đầu giường, nhìn Vân Dương tiến vào, cố gắng rặn ra một nụ cười.

Vân Dương phát hiện, tóc trên đầu người này, đã không còn rối tung giống khi hôn mê, đã được sửa sang lại một chút. Mặc dù chỉ là đơn giản buộc lại, nhưng lại nhìn ra người này rất chú ý hình tượng.

Vân Dương còn phát hiện, tay của người này rất sạch sẽ.

Một nguời vừa từ trong hôn mê tỉnh lại, trong khe móng ngón tay không có một chút dơ bẩn.

“Có thể... Giúp ta lau lau mặt hay không?” Người này nhìn thấy Vân Dương, sau khi mỉm cười, câu đầu tiên lại nói: “Dùng nước lạnh là được.”

Vân Dương gật đầu: “Tốt!”

Quay người ra ngoài bưng một chậu nước tiến đến, quả nhiên là nước lạnh, nhúng xuống một cái khăn lông, vắt khô, thoa lên trên mặt người này, thấy khăn lau qua trở nên hơi khô, lấy xuống, lại dùng nước thấm một lần, thoa lên trên mặt hắn, cứ như vậy năm lần, mới bắt đầu dùng khăn lông giúp hắn lau lại kĩ càng mỗi góc một lượt.

Trong quá trình, người này luôn rất bình tĩnh.

“Ngươi rất trẻ.”

Hắn lẳng lặng nói ra: “Nhưng rất hiểu chăm sóc người khác.”

“Nhưng, ta nghe người gọi ngươi là công tử.”

“Chứng tỏ, ngươi không phải một người chuyên đi chăm sóc người khác, nhưng lại biết rõ cách làm.”

“Nơi này là một cái đại trạch viện của Thiên Đường thành. Nhân số trong viện không nhiều, không thấy có thị nữ, cũng không có hộ vệ. Ngoài ra, ta từng nghe thanh âm một nữ nhân, gọi ngươi là Vân Dương.”

Người này lại tiếp tục nói ra: “Xem ra, ngươi chính là Thiên Đường thành, Vân Hầu gia công tử? Vân Dương?”

“Nhưng một Hầu gia công tử như ngươi, sao lại biết cách chăm sóc người a?”

Người này hỏi.

Vân Dương giúp hắn lau mặt, nhàn nhạt nói ra: “Ngươi tuổi tác không nhỏ, mặc dù trọng thương nên trông khá tiều tụy, nhìn qua bất quá khoảng 40 tuổi. Nhưng số tuổi thật sự, hẳn là 80 tuổi trở lên. Ở trong giới thế tục, trên 80 tuổi, đã coi như là lão nhân. Mặc dù lấy tu vi của ngươi mà nói, 80 tuổi mới là độ tuổi tráng niên, nhưng một người đã 80 tuổi còn có lòng hiếu kỳ như vậy, ngươi cũng thật đặc biệt a.”

“Còn có, ngươi rất thích sạch sẽ, rất chú trọng dáng vẻ. Nhìn thấy được, cho dù là chết, ngươi cũng muốn chết sạch sẽ. Người như ngươi, trên thế giới cũng không nhiều.”

“Bộ vị ngươi chú trọng nhất, là tay của ngươi.” Vân Dương vắt cái khăn mặt: “Dù cho thời gian hôn mê rất lâu, móng tay vẫn tự nhiên sinh trưởng đến bây giờ, lại rất chỉnh tề, xem ra bình thường ngươi sửa sang, rất chú ý đi.”

“Ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa tay phải của ngươi, so với cỗ khác đều mềm mại hơn. Bình thường mà nói, nơi này dùng sức nhiều nhất. Nếu là võ giả, mặc kệ luyện đao hay là luyện kiếm, đều sẽ có vết trai, mà ngươi lại không có, cũng không phải là chưa từng sinh trưởng. Mà là tu luyện đến mức nhất định, tiến vào Tiên Thiên cảnh giới, toàn thân tẩy tinh phạt tủy, chỗ đó đều được huyết nhục trùng sinh. Cho nên mới so với chỗ khác khác càng thêm non mịn.”

“Ngón trỏ, ngón giữa tay trái của ngươi không có vết tích chịu lực. Rất hiển nhiên, tay trái của ngươi luôn luôn cầm kiếm. Cũng chưa từng luyện qua chưởng pháp quyền pháp các loại, nếu không nhất định sẽ có vết tích.”

“Ngươi là một người rất mạnh mẽ, cho nên quen ở trên cao nhìn xuống nói chuyện với người khác. Thời điểm ngươi nói chuyện, tràn đầy phong duệ chi khí.”

“Vì vậy, ngươi hẳn là kiếm khách.”

“Nhưng bả vai trái của ngươi có vết tích nhô lên, chứng tỏ sau vai quanh năm suốt tháng đều bị đè ép. Cho nên, kiếm của ngươi không phải đeo bên hông. Mà là đeo nghiêng bên vai trái.”

“Vị trí này, tất nhiên là vị trí tốt nhất cho ngươi xuất kiếm, vì thế vai trái của ngươi mới như vậy.”

“Huyền khí trong cơ thể ngươi, ngươi đã có một nửa chuyển thành kiếm khí.” Vân Dương tiếp tục nói ra: “Cho nên, với ngươi kiếm là tồn tại duy nhất, cái khác có hay không không quan trọng.”

“Ánh mắt của ngươi rất sắc bén, ánh mắt đó hun đúc bởi thói quen của người, lúc nào cũng nhìn chằm chằm mũi kiếm. Ngay cả thời điểm luyện kiếm cũng vậy. Cho nên mặc dù ngươi bây giờ không dùng kiếm, trong tay cũng không có kiếm, lại bị thương nặng, không thể dùng lực lượng, cũng vẫn còn loại khí thê bức người này.”

“Tròng mắt ngươi hắc bạch phân minh, rất rõ ràng. Cho nên ngươi không phải là dạng tiểu nhân ác độc, càng không phải là người vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn.”

“Kiếm của ngươi không ở bên người, gan bàn tay tay phải của ngươi rách rất nghiêm trọng. Xương cốt cũng gãy, cho nên, ta đoán kiếm của ngươi đã gãy.”

“Không có kiếm, ngươi không chịu lộ thân phận. Ta đoán không ra thân phận cụ thể của ngươi.”

“Chỉ dùng kiếm, không luyện quyền, đeo kiếm, xuất kiếm quái dị, kỳ môn thủ pháp, ngay thẳng, không cướp không đoạt, thích sạch sẽ, rất chú trọng dáng vẻ, chỉ bằng thực lực hai tay kiếm cơm, nhưng cũng tuyệt đối là người giang hồ, không phụ thuộc bất kỳ quốc gia nào, nhưng từ bề ngoài của ngươi có thể thấy, ngươi không phải sát thủ hay thích khách gì đó, mà thực lực rất cao...” Vân Dương nói: “Theo ta được biết người giống như ngươi, tất cả có ba người.”

Ánh mắt người này trở nên ngạc nhiên cực kỳ, không khỏi hỏi: “Là ba người nào?”

“Một người trong đó đã chết.” Vân Dương nói: “Nhưng nếu là hắn, dù đốt thành tro ta cũng nhận ra được. Mà một người khác, chính là nhân vật trong truyền thuyết, đỉnh phong cao thủ. Cao thủ như vậy, sẽ không bị thương thế này.”

“Mà ngươi, lại có quan hệ cùng Huyền thú.”

“Cho nên người phù hợp thân phận của ngươi cũng chỉ còn lại có một cái.” Diệp Tiếu mỉm cười nói: “Trứ danh Huyền thú liệp sát giả, Đan Tâm Ngọc Kiếm Phương Mặc Phi, Phương lão gia tử, không biết ta đoán đúng hay không?”

Người trọng thương trên giường đã chấn kinh mở to hai mắt, nhìn Vân Dương, giống như gặp quỷ!

Hắn tự nhận bản thân một mực điệu thấp, thanh danh không lộ ra ngoài. Hơn nữa từ trước đến nay luôn luôn độc hành. Càng không có bằng hữu, độc lai độc vãng. Hẳn là không có bao người nhận biết bản thân.

Nhưng, thiếu niên trước mắt này, không quen không biết, chưa từng gặp mặt. Chính hắn dưới tình huống trọng thương không thể dịch dung. Thế mà nhờ vào một đôi mắt quan sát, liền có thể đoán được thân phận của hắn!

Hắn biết, thiếu niên này trước đó cũng không điều tra thân phận lão, mà là một bên quan sát, một bên phân tích, liền đoán được lai lịch của lão.

Mặc dù nội dung có chút lộn xộn, kết quả cuối cùng lại không sai.

Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi!

Phương Mặc Phi xưa nay không rõ, trên người lão, thế mà tồn tại nhiều sơ hở vậy!

Lão biết, thiếu niên này sở dĩ nói dài như thế. Sau đó lại suy luận thân phận của lão, bởi vì, khi lão vừa nhìn Vân Dương, suy luận thân phận của hắn!

Cho nên hắn mới đáp trả như vậy!

Lão vừa rồi dựa vào suy luận, đoán ra thân phận của thiếu niên này, bất quá chỉ muốn lớn tiếng doạ người, trấn trụ gia hỏa nhìn như kinh nghiệm sống chưa nhiều này. Dựng nên hình tượng cao nhân thần cơ diệu toán, mục đích chuẩn bị mở một cửa hàng sau này.

Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, chính lão không thể trấn trụ người ta, ngược lại bị người ta làm cho bản thân triệt triệt để để chấn kinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.