Ta Không Yêu Ngươi (Chuyện Tình Yêu Thứ Mười)

Chương 4




Hoàng thất vốn ít con cháu, Triệu vương cũng chỉ có hai người con trai, hôm nay Triệu Khôn Bằng thành thân, tất nhiên tổ chức vô cùng náo nhiệt.

Triệu vương phủ đã được treo vải đỏ, bên ngoài phủ gần như đều là xe ngựa, nơi này có rất nhiều hạ nhân duy trì trật tự, từng chiếc mã xa đi thật chỉnh tề, chừa lại một lối đi ở giữa.

Hiện tại, trên cái lối đi này, một chiếc xe ngựa màu đang đang chậm rãi đi tới.

Quân Ngọc Thành cẩn thận ngồi trong xe ngựa, có lẽ vô cùng tò mò tình huống bên ngoài, rnhưng cũng không hề có hành động quá phận.

Triệu Chính Càn thích đơn thuần xinh đẹp không giả tạo, lại có lễ phép, thông minh.

Lúc hắn ra khỏi Quân gia là giữa trưa, bây giờ mặt trời lại sắp xuống núi, không nói đếnTriệu Chính Càn đã đổi long bào, ngay cả hắn cũng đã thay y phục đẹp đẽ quý giá.

“Hiểu” Lúc Triệu Chính Càn nói ra thân phận thật, hắn cũng tỏ ra kinh ngạc đúng lúc, cũng không quá mức nhiệt tình với Triệu Chính Càn, trái lại càng thêm cẩn thận. Đương nhiên, cẩn thận thì cẩn thận, nên nói nên làm, hắn cũng không giảm bớt.

Tất cả mọi chuyện, cũng là vì muốn Triệu Chính Càn có hảo cảm.

Cho đến khi thấy cửa lớn Triệu vương phủ, Triệu Chính Càn mới ngừng nói chuyện với Quân Ngọc Thành. Lúc đầu chỉ vì thân phận đặc biệt của Quân Ngọc Thành, hắn mới có thể trò chuyện thêm vài câu, lại không ngờ rằng Quân Ngọc Thành mặc dù non nớt, lại làm cho hắn muốn ngừng trò chuyện mà không được.

Nhìn gò má gần như hoàn mỹ của Quân Ngọc Thành, Triệu Chính Càn động lòng.

Lúc đầu khi nhìn thấy Quân Ngọc Thành, hắn đã có ý định đưa người vào hậu cung, nhưng mà ngay từ đầu chỉ là muốn phá hỏng quan hệ giữa Quân gia và  Triệu vương, nhưng bây giờ lại là bởi vì bản thân thấy thích.

Có lẽ, thân phận cấp cho Quân Ngọc Thành còn có thể cao hơn một chút.

Chiếc xe ngựa màu vàng vừa xuất hiện, người trông cửa cũng đã biết đây là hoàng đế tới. Triệu vương mang theo Triệu Khôn Bằng vừa bái đường xong cùng quan viên tới tham gia hôn lễ ra đón.

Trước khi xuống xe ngựa, Triệu Chính Càn đột nhiên nhìn về phía Quân Ngọc Thành bên cạnh: “Có muốn xuống cùng trẫm hay không?”

Vừa nói xong, Triệu Chính Càn liền cảm thấy mình hỏi sai rồi. Chuyện của Quân Ngọc Thành, hắn đã cho người điều tra xong, người này ở Quân gia bị nhốt sáu năm, sao có gan mà theo hắn đi ra ngoài? Nghĩ như vậy, Triệu Chính Càn liền cảm thấy có chút thất vọng.

Quân Ngọc Thành lại đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt là kiên nghị xen lẫn lo lắng: “Bệ hạ, có thể chứ?”

“Đương nhiên có thể.” Triệu Chính Càn nói, hắn là hoàng đế, có cái gì không thể?

Quân Ngọc Thành theo Triệu Chính Càn xuống xe, thấy Triệu Khôn Bằng quỳ trước mặt mình, đột nhiên phát hiện tâm động và yêu thích đã biến mất không còn một chút.

Dùng vẻ mặt chán ghét nhìn Triệu Khôn Bằng, Quân Ngọc Thành cảm kích mà sùng bái nhìn về phía Triệu Chính Càn, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt của Triệu Chính Càn nhìn sang, lúc nhìn nhau, hai người đều rất hài lòng.

Triệu Chính Càn thoả mãn là bởi vì xác định Quân Ngọc Thành và Triệu Khôn Bằng không có tư tình, Quân Ngọc Thành thoả mãn, là bởi vì Triệu Chính Càn hiện tại cũng đã tin tưởng hắn và Triệu Khôn Bằng không có tư tình.

Nếu như Quân Ngọc Thành đối Triệu Khôn Bằng còn nhớ mãi không quên, Triệu Chính Càn cũng sẽ không thay đổi ý định nhét người vào hậu cung của mình, nhưng đối với một ca nhi nhớ mãi không quên một nam nhân khác,  tất nhiên hắn sẽ không quá yêu thích

Cho phép người đang quy đứng dậy, Triệu Chính Càn chậm rãi vào Triệu vương phủ, Quân Ngọc Thành đi sau lưng y, phát hiện người chung quanh hình như đang đánh giá mình.

Hành động của những người này cũng không khác dự đoán của hắn, từ sau khi hoàng hậu thứ hai là Nhậm hoàng hậu qua đời, Triệu Chính Càn vẫn không có nạp thêm người vào hậu cung, lại không ai biết mặt hắn, tất nhiên người khác sẽ suy nghĩ nhiều.

Lại nói, Triệu Chính Càn rất được để ý. Tuy rằng hắn đã ba mươi tuổi, còn có rất nhiều nữ nhân, nhưng hai đời hoàng hậu đều đã qua đời cũng không có con, phi tần khác trong hậu cung cũng chỉ để lại cho hắn một hoàng tử hai công chúa, vị hoàng tử kia từ khi sinh ra đã yếu ớt.

Chuyện của hoàng tử, người bên ngoài  không biết, Quân Ngọc Thành lại biết rõ ràng, bởi vì con nối dòng rất thưa thớt, Triệu Chính Càn rất xem trọng đứa nhỏ đó, nhưng dù vậy, cũng không có thể che giấu sự thật là hài tử kia yếu ớt.

Nếu như hắn có thể sinh hài tử… Trong đầu xuất hiện suy nghĩ này, Quân Ngọc Thành rất mau bỏ qua, trong cung nhiều ca nhi như vậy, cũng một có thể cho Triệu Chính Càn thêm hài tử, như vậy đủ để chứng minh muốn sinh hoàng tử cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Hơn nữa, dù không có hài tử, hắn cũng có tự tin có thể được cưng chìu. Từ cổ chí kim, phi tần được cưng chìu không nhất thiết là người sinh con dưỡng cái cho hoàng đế, Lý quý quân tiền triều cả đời không con, cũng có thể khiến hoàng đế cùng hắn ân ái một đời thậm chí vì hắn mà giết con của mình?

Vẻ mặt Quân Ngọc Thành khi nhìn Triệu Chính Càn càng thêm dịu dàng, người chung quanh cũng có nhiều suy đoán với thân phận của hắn, trong đó không ít người từng thấy chính quân Quân gia năm đó, càng sinh lòng nghi ngờ.

Nhưng mà, lại không ai nghĩ đến Quân Ngọc Thành, mặt mày Quân Ngọc Thành bị phá tướng là chuyện ai cũng biết, vị trước mắt này chính là một đại mỹ nhân.

Triệu vương cũng thấy Quân Ngọc Thành có chút quen mắt, ông đang  kinh ngạc, lại phát hiện con trai của mình chính nhìn chằm chằm Quân Ngọc Thành không rời mắt, lập tức khẽ hừ một tiếng, liền lạnh lùng trừng mắt nhìn con mình.

Triệu Khôn Bằng cũng không có phát hiện động tác của phụ thân mình, vẫn kinh ngạc nhìn Quân Ngọc Thành.

Triệu Vương thế tử yêu mỹ nhân, ở kinh thành không ai không biết không ai không hiểu, Triệu Khôn Bằng thậm chí từng tuyên bố muốn lấy mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, nhưng bây giờ, trong hôn lễ của hắn, xuất hiện một mỹ nhân càng xinh đẹp hơn thê tử mới cưới của hắn.

Triệu Khôn Bằng nhìn mỹ nhân đứng bên cạnh đường huynh, luôn cảm thấy ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn. Hắn đã gặp rất nhiều mỹ nhân, lại không có ai hơn người này, chỉ có thể xem như vừa mắt mà thôi, nhưng người trước mắt, không ai có thể so sánh được.

Nhưng mà, sao hắn chưa từng thấy người này?

Triệu Khôn Bằng cảm thấy vô cùng hối hận, đột nhiên chú ý tới kiểu tóc của vị ca nhi kia chính là chưa thành thân, ăn mặc cũng hoàn toàn khác phi tần trong hậu cung.

Đường huynh của hắn cũng không phải một người coi trọng mỹ sắc, trong hậu cung đều là những người khỏe mạnh dễ sinh con, bây giờ có lẽ cũng chướng mắt người này, không biết có thể ra yêu cầu được không…

Dù hiện tại hắn đã có chính quân là Quân Ngọc Như, cũng có thể để người này làm trắc quân, làm Triệu Vương thế tử, dù làm trắc quân của hắn vẫn tốt hơn khi làm chính quân của người khác.

Nghĩ đến mình có thể thỉnh phong hai vị trắc quân, không hiểu sao Triệu Khôn Bằng đột nhiên nghĩ đến Quân Ngọc Thành.

Vốn dĩ  hắn muốn gả Quân Ngọc Thành cho biểu đệ, coi như là một chuyện tốt, lại không ngờ lại trở thành như vậy… Hay là hắn cũng nạp Quân Ngọc Thành làm trắc quân? Cùng lắm thì hắn không chạm vào là được.

Triệu Khôn Bằng tự nhận là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, lại không nghĩ đến nếu Quân Ngọc Thành bị phá hỏng danh dự gả cho biểu đệ hắn, sẽ gặp phải những chuyện gì, còn nếu gả cho hắn làm trắc quân, làm một trắc quân không được hắn quan tâm, ngày tháng cũng không tốt hơn chút nào

Triệu Chính Càn vừa nói chúc mừng, vừa nhìn Triệu Khôn Bằng mấy lần, tự nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt si mê của Triệu Khôn Bằng, càng cảm thấy vừa lòng.

Nhìn dáng vẻ này của Triệu Khôn Bằng, liền biết trước đây hắn chưa thấy thấy dáng vẻ này của Quân Ngọc Thành, cũng cho thấy Quân Ngọc Thành chưa từng lừa gạt y… Nghĩ tới đây, Triệu Chính Càn cười cười: “Trước ta còn tưởng rằng Khôn Bằng sẽ cưới con trai độc nhất của Quân tướng quân, không ngờ rằng cuối cùng lại xảy ra chuyện không may, nhưng mà Khôn Bằng đã là người  trưởng thành, cuối cùng cũng không còn như lúc trước la hét muốn cưới mỹ nhân nữa.”

Lời nói của Triệu Chính Càn thân thiết, lại có cái gì đó không đúng, Triệu Khôn Bằng chính là bởi vì yêu mỹ nhân, mới hối hôn cưới thê tử bây giờ, việc này không ai không biết không ai không hiểu, sao lại nói là hắn không yêu mỹ nhân?

Triệu vương lộ ra vẻ mặt hổ thẹn, con trai của ân nhân phá tướng, con của hắn hoàn không muốn cưới đối phương, việc này làm ông vô cùng tức giận, may là cuối cùng vẫn là cưới người Quân gia …

Triệu Chính Càn cũng mặc kệ những người đó nghĩ ngợi, lại nói: “Quân  tướng quân có công cứu hoàng thúc, nên ngợi khen, nếu Khôn Bằng không muốn cưới con trai độc nhất của hắn, trẫm liền phong Quân Ngọc Thành là Ngọc phi, ban thưởng ở Quảng Hoa cung.”

Trong hậu cung dưới hoàng hậu, là hai quý phi và ba phi tử, vị trí hoàng hậu của Triệu Chính Càn để trống, cũng không có phong quý phi, ba vị phi tần, chỉ vừa phong một vị trước đó không lâu, chính là Mai phi đã sinh hoàng tử cho hắn.

Mai phi xuất thân bình dân, sau khi được phong phi cũng chỉ chăm sóc hoàng tử không bước ra ngoài, có thể nói là không có cảm giác tồn tại, hiện tại Quân Ngọc Thành đột nhiên được phong phi, còn được ban thưởng ở Quảng Hoa cung gần tẩm cung hoàng đế ở, làm những quan viên ở đây đều có chút không hiểu được —— có người nói Quân Ngọc Thành vô cùng xấu xí, hoàng đế sao lại cho hắn ân sủng như vậy?

Nhưng mà, phần lớn phi tần trong hậu cung của đương kim hoàng thượng xuất thân không cao, Quân Ngọc Thành nếu thật sự vào cung, địa vị cũng hơn rất nhiều người.

“Hoàng thượng…” Khuôn mặt Quân Ngọc Thành lộ vẻ kinh ngạc, lập tức quỳ ở trên mặt đất: “Tạ ơn hoàng thượng ân điển.”

Đây chính là hắn mong muốn, nhưng hắn nhưng chưa từng nghĩ đến, lại dễ dàng có được như vậy.

Ở trong hôn lễ của Triệu Khôn Bằng, hắn trở thành phi tử của hoàng đế, cũng không biết Triệu Khôn Bằng sẽ nghĩ gì… Tuy rằng rất muốn nhìn vẻ mặt của Triệu Khôn Bằng một chút, nhưng khi Quân Ngọc Thành ngẩng đầu, chỉ là gương mặt đỏ bừng không chớp mắt mà nhìn về phía Triệu Chính Càn.

Giọng nói của Quân Ngọc Thành vô cùng dễ nghe, Triệu Khôn Bằng cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ là dưới tình huống này làm cho hắn không hiểu được —— hoàng thượng phong Quân Ngọc Thành làm phi, mỹ nhân này sao lại tạ ân?

“Hoàng thượng, người phong Quân Ngọc Thành làm phi, sao người này lại tạ ân? Còn có,  Quân Ngọc Thành kia chính là một người quái dị, vì sao hoàng thượng cho hắn làm hoàng phi.”

“Người quái dị? Ngọc Thành và cha hắn lớn lên độc nhất vô nhị, là mỹ nhân hiếm thấy, sao lại là người quái dị?” Triệu Chính Càn mang theo ý cười nhìn về phía thiếu niên đang quỳ.

Hắn làm như vậy, vừa quang minh chính đại tỏ ý chán ghét Triệu vương phủ, mặt khác, cũng là bởi vì thích Quân Ngọc Thành, cho nên giúp hắn xả giận.

Cha Quân Ngọc Thành nào chỉ là mỹ nhân hiếm thấy, căn bản là phong hoa tuyệt đại, nếu không phải như thế, dưới tình huống Quân tướng quân cưới hắn mười năm chỉ có một ca nhi mà cũng không nạp thiếp.

Nói đến vị mỹ nhân đó… Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Quân Ngọc Thành, năm đó chính quân Quân gia tuy rằng rất ít đi ra ngoài, nhưng vẫn có người gặp qua, không phải cực kỳ giống thiếu niên này sao? Thậm chí thiếu niên này còn đẹp hơn vài phần.

Nhưng mà, không phải nói Quân Ngọc Thành phá tướng, còn mặt rỗ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.