Nói thật một câu, Phù Đạo sơn nhân bị câu này của Kiến Sầu dọa chết khiếp.
Từ các tiên môn trên mười chín châu đến những hòn đảo cô độc chốn nhân gian, lão đã gặp đủ loại người muốn cầu tiên vấn đạo.
Có người thèm muốn sự oai hùng vung tay hủy thiên diệt địa của tiên nhân, khát khao sức mạnh cường đại. Có người thanh xuân trôi hết, gần đất xa trời, lại không bỏ được đủ loại dục niệm tầm thường, muốn được trường sinh bất lão. Cũng có người phát hiện thiên đạo tuần hoàn, lại không thể hiểu được thiên đạo vì sao như thế, bởi vậy rơi vào suy tư trùng trùng, cuối cùng bước trên con đường tầm tiên...
Đủ loại lí do, Phù Đạo sơn nhân đều đã từng nghe.
Câu trả lời vừa đơn giản vừa khó hiểu thế này lại là lần đầu tiên.
Phù Đạo sơn nhân liếm chiếc xương gà đã không còn thịt, vẻ mặt rõ ràng rất lưu luyến không rời, hỏi Kiến Sầu: "Vì sao cái gì?"
Kiến Sầu đã đứng dậy, cẩn thận kéo vạt váy vải thô, bước lên mặt đất lầy ướt át.
Nàng từ trong quan tài đi ra, đứng lại trước mặt Phù Đạo sơn nhân, nghe ông ta hỏi vậy sắc mặt lại tối đi. Có câu chuyện xấu không thể khoe ra, Kiến Sầu không muốn nói nhiều về chuyện có liên quan đến Tạ Bất Thần.
Nhưng nghi đi nghĩ lại, nói ra thì cũng đã sao?
Khi hắn đâm ra nhát kiếm đó, hai người cũng đã ân đoạn nghĩa tuyệt.
"Phu quân tôi có lẽ đã đi tầm tiên vấn đạo rồi, tôi chỉ muốn tìm được hắn, hỏi hắn vì sao lại giết tôi?"
"Cái gì?!"
Phù Đạo sơn nhân kinh hãi tuột tay, chiếc xương gà rơi vào họng suýt nữa hóc chết.
"Là phu quân của ngươi giết ngươi?"
"Đugns thế". Dưới đôi mắt sáng ngời của Kiến Sầu dường như có một thoáng lệ quang, nhưng chỉ chốc lát sau đã khô cạn: "Sơn nhân cũng không thể tin được sao?"
"...Không phải thế..."
Nếu là người bình thường nghe thấy chuyện này hẳn sẽ hô to khó tin, nhưng sau một lát kinh ngạc ban đầu, Phù Đạo sơn nhân lại lắc đầu.
Lão nhìn Kiến Sầu từ đầu đến chân, khẽ nheo mắt lại: "Trên đời có tiên nhân hay không, ta không rõ. Có điều trên đời này đúng là có rất nhiều người tu tiên vấn đạo. Để cầu tiên vấn đạo, truy tìm chân lí của thiên địa, người ta phải diệt hết trần tâm, chặt đứt tục duyên. Cho nên có một thuyết tên là: Chém trần duyên!"
Chém trần duyên?
Kiến Sầu láng máng đoán được vị Phù Đạo sơn nhân này định nói gì.
"Ý ngài là..."
"Con người không có vương vấn, vứt bỏ dục niệm, một lòng cầu đạo mới có thể đạt được đại đạo vô thượng. Cho nên đa số tu sĩ thế gian đều đợi đến sau khi chém hết trần duyên mới một lòng tu hành. Tu sĩ bình thường có tuổi thọ rất dài, vượt xa người thường, đợi đến lúc lục thân trên nhân gian đều đã vãng sinh, trần duyên cũng tự nhiên đứt hết. Nhưng có một số kẻ cực đoan nóng lòng khó nhịn, không thể chờ đợi được tuế nguyệt lâu dài hàng chục năm, cho nên sẽ làm ra một số chuyện dị thường".
Nói tới đây, trên gương mặt Phù Đạo sơn nhân như tỏa ra một màn ánh sáng, cuối cùng từ một lão già ăn mày hóa thân thành vị sơn nhân đạo cốt tiên phong.
Lão đưa tay chỉ Kiến Sầu, thấy vẻ mặt nàng như đã bừng tỉnh ngộ.
"Ngươi nói phu quân ngươi đi cầu tiên vấn đạo, sau đó giết ngươi, hẳn chính là loại người này".
Vì cầu đạo mà giết vợ?
Máu lạnh bậc nào?
Kiến Sầu nghe mà suýt nữa bật cười.
"Hạng người ác độc máu lạnh như vậy mà trời cao cũng có thể cho bọn chúng thành tiên thành Phật hay sao?"
"Không, thiên địa bất nhân, thiên đạo vô tình". Chiếc gậy trúc trong tay Phù Đạo sơn nhân khẽ chống xuống đất, hai tay đều đặt phía trên gậy trúc, rất hứng thú nhìn nàng: "Giống như ta bây giờ nhìn ngươi, chẳng qua là một nha đầu quê mùa không liên quan gì. Hôm nay sơn nhân ta cứu ngươi, chính là duyên phận, là thiên cơ. Nhưng nếu hôm nay ta chỉ đi qua chỗ này, giữa ngươi với ta liền không có quan hệ nữa. Thiên địa và tu sĩ cũng như ta và ngươi trên dường".
Đối với Kiến Sầu mà nói, những lừoi này quá mức thâm ảo. Nàng không hiểu, vẫn như câu trả lời củ nàng trước đó, nàng chỉ muốn hỏi Tạ Bất Thần một câu: Vì sao?
Tình nghĩa vợ chồng cùng chung hoạn nạn, trước mặt trường sinh bất lão lại thật sự mỏng manh như vậy?
Nàng thấp giọng cười nhạo một tiếng.
Kiến Sầu cúi người vái Phù Đạo sơn nhân với ánh mắt sâu sắc: "Kiến Sầu tự biết hôm nay vốn đã đi xuống suối vàng, chính là sơn nhân đã kéo tôi từ cửa âm phủ về. Ơn cứu mạng như tái tạo, nhưng Kiến Sầu thật sự không có gì báo đáp..."
"Muốn lấy thân báo đáp à?"
Phù Đạo sơn nhân sáng mắt lên, nghiêng người về trước nhìn Kiến Sầu đầy chờ mong.
Lão ăn mày vừa rồi miệng đầy thiên đạo nhân nghĩa, lúc này trên mặt một lần nữa viết đầy thô tục.
"..."
Nhất thời tất cả những lời cảm ơn, những câu cảm động của Kiến Sầu đều bị nghẹn trong cổ họng, nói cũng không ổn mà không nói cũng chẳng ra sao.
Dù nàng đã sớm phát hiện vị Phù Đạo sơn nhân này không giống như một người đàng hoàng gì, nhưng lại không nghĩ rằng đối phương có thể nói thẳng ra những lời như vậy, thật sự làm nàng lúng túng không thôi.
Do dự một hồi lâu, Kiến Sầu mới gượng cười một tiếng, nói: "Sơn nhân nói đùa rồi..."
Ý là từ chối đúng không?
Hai mắt vừa sáng lên của Phù Đạo sơn nhân lập tức lại tối đi, lão cảm thấy rất chán nản, thở dài một hơi: "Quả nhiên thói đời thay đổi, nhân tâm khác xưa, nhân tâm khác xưa... Sơn nhân tốn rất nhiều công sức mới cứu được ngươi..."
Kiến Sầu im lặng nghĩ, đích xác là thói đời thay đổi, nhân tâm khác xưa.
Thời buổi này những kẻ sống ngoài phàm thế không những làm ơn đòi báo đáp mà còn... còn nghĩ đến những chuyện đó?
Chẳng phải vẫn nói người tu đạo đều phải đoạn tình tuyệt dục hay sao?
Hiển nhiên những nghi hoặc của Kiến Sầu lúc này sẽ không có người giải đáp.
Phù Đạo sơn nhân thấy Kiến Sầu cuối cùng cũng không bày tỏ gì, không khỏi hậm hực sờ sờ sống mũi, vẻ mặt rất thất vọng, ho một tiếng thay đổi đề tài: "À, nha đầu gì kia, bây giờ người ngươi đã không có việc gì rồi, ngươi định đi làm gì?"
Định đi làm gì?
Đầu tiên Kiến Sầu vẫn nghĩ đến Tạ Bất Thần, một lát sau hình ảnh hiện lên trong đầu mới biến thành tiểu viện nông thôn mới đến ở chưa được mấy tháng đó.
Nàng cúi đầu, cười nhạt nói: "Tôi phải về nhà xem một chút".
Nhà.
Đó có còn là nhà không?
Kiến Sầu cũng không biết mình quay về rốt cuộc sẽ gặp cái gì.
Nàng nhìn lên bên trên vách đứng.
Phù Đạo sơn nhân thấy thế giải thích: "Ta đi từ phía trên đến phát hiện ngươi, trên đường đến đây còn có vết máu và cỏ dại đổ rạp, có lẽ người mai táng ngươi cũng từ trên đó xuống đây.
Người mai táng nàng?
Kiến Sầu vừa nghe thấy thế đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, quay lại nhìn về phía hố đất.
Chiếc quan tài ẩm ướt đục từ thân cây nằm trong hố đất, dưới đáy còn có một vết máu loang rộng cực kì chướng mắt. Phía trước có một miếng gỗ đổ xuống đất, đó là bia mộ của nàng.
Kiến Sầu đi tới, ngồi xuống đưa tay lật miếng gỗ lại, liền nhìn thấy.
Trên bia mộ dính bùn đất lem nhem, nhưng nàng vẫn có thể thấy rõ chữ viết bên trên. Đây là chữ của Tạ Bất Thần.
Ngô thê Tạ thị Kiến Sầu chi mộ?
Ha ha!
Đúng là không có chuyện nào trào phúng hơn chuyện này.
Tạ Kiến Sầu?
Không, nàng bây giờ không phải họ Tạ, càng không phải vợ của Tạ Bất Thần. Nàng có tên không họ, không cha không mẹ, chỉ là một gốc bèo trôi giữa trời đất này.
"Giết ngươi, lại còn chôn ngươi, thật không biết trần duyên của kẻ này rốt cuộc có chặt đứt hay không..."
Sau lưng truyền đến âm thanh lúng búng của Phù Đạo sơn nhân, đồng thời còn có tiếng tóp tép.
Kiến Sầu không cần quay lại cũng biết Phù Đạo sơn nhân lại bắt đầu gặm đùi gà rồi.
Nàng đứng dậy, nhìn tấm bia mộ đó lần cuối cùng rồi quay về phía Phù Đạo sơn nhân. Thấy lão quả nhiên lại bắt đầu gặm đùi gà, cuối cùng nàng không nhịn được hỏi: "Sơn nhân, cái đùi gà này ở đâu ra?"
"Cái này?" Phù Đạo sơn nhân đảo mắt, thoáng nhìn cái đùi gà trong tay mình, cười hê hê nói: "Ngươi cũng muốn ăn à? Ta không cho ngươi!"
Nói xong lão há to miệng nuốt chửng toàn bộ cái đùi gà.
Có tiếng ùng ục vang lên, dường như là tiếng đùi gà rơi vào bụng lão.
Phù Đạo sơn nhân đắc ý nhìn Kiến Sầu.
Kiến Sầu cuối cùng không nhịn được nữa, khóe miệng giật giật: "Sao ông không nghẹn chết nhỉ?"
"Ngươi!" Phù Đạo sơn nhân mở to mắt như thấy ma: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Kiến Sầu xoay người nhìn vách đứng gần đó.
Đất vàng dạo này ngấm no nước, bám loang lổ trên mặt đá màu đen của vách đứng. Có mấy cây già cắm rễ trong khe đá, cành nhánh cứng cáp. Vách đứng này không cao, hai bên có cây cối thấp thoáng, bên trái có một sườn dốc thoai thoải mọc đầy cỏ dại, dường như có thể đi lên được.
Như thế vừa rồi mình hoàn toàn không nói ra lời mạo phạm nào, Kiến Sầu vừa đi về phía sườn dốc đó vừa nói lạnh nhạt: "Tôi vừa nói gì à?"
Phù Đạo sơn nhân trợn mắt đuổi theo nàng: "Ngươi nói tại sao ta không nghẹn chết. Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy, sao ngươi có thể nói ra một câu như vậy được? Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy chứ?"
"Tôi có muốn ăn đùi gà của ông đâu?"
Vừa rồi chỉ là Kiến Sầu tò mò, muốn nói chuyện đàng hoàng với Phù Đạo sơn nhân, không nghĩ tới hai người nói chuyện không hợp nhau, thật sự là không thể chịu nổi nữa cho nên mới nói một câu "ác độc".
"Tôi chỉ hỏi ngài, vì sao ngài không nghẹn chết".
Giọng điệu này nghe càng khó chịu.
Phù Đạo sơn nhân nổi cáu, không ngừng giậm chân: "Sơn nhân ta tu hành thông thiên, làm sao có thể bị một cái đùi gà nho nhỏ làm nghẹn chết? Đã nói ta là sơn nhân rồi, tại sao ngươi lại hỏi một câu thiếu trí tuệ như vậy?"
Kiến Sầu đã đi lên sườn dốc, có một số đoạn độ dốc khá cao, nàng phải rất cẩn thận mới có thể đi lên mà không ngã. Lúc này thật sự là không có tâm tư ứng phó Phù Đạo sơn nhân, nàng không nói chuyện nữa, chỉ cắn răng bước lên trên.
Phù Đạo sơn nhân thì không chật vật như nàng, đi trên sườn dốc là không khác nào đi trên đất bằng.
Lão vừacầm chiếc gậy trúc nham nhở dùng sức đập cỏ dại trên dốc vừa tức giận bất bình chỉ trích Kiến Sầu.
"Ngươi biết lúc ta cứu ngươi đã tốn bao nhiêu công sức không? Pháp lực của tu sĩ cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Ta đã cứu bao nhiêu người, loại vong ân phụ nghĩa như ngươi đã gặp ba trăm sáu mươi bảy lần rồi".
Kiến Sầu cuối cùng không nhịn được nữa, quay lại nghiêm túc hỏi lão: "Sơn nhân, ngài đã cứu người bao nhiêu lần?"
"Cái này à... Chờ ta đếm đã..." Phù Đạo sơn nhân vội vàng bấm ngón tay đếm, cuối cùng nói: "Tính cả ngươi là tổng cộng ba trăm sáu mươi tám lần".
"Hả, thế có bao nhiêu kẻ vong ân phụ nghĩa?"
"Ba trăm sáu mươi bảy". Giọng Phù Đạo sơn nhân mang một sự bi phẫn khó diễn tả.
"À..."
Kiến Sầu bàng hoàng tỉnh ngộ.
"Nói cho cùng là chỉ có một kẻ không vong ân phụ nghĩa chứ gì? Thế thì tốt, tôi sẽ là người thứ hai".
"Sao?"
Phù Đạo sơn nhân kinh ngạc nhìn nàng.
Người thứ hai không vong ân phụ nghĩa?
Kiến Sầu không giải thích. Sắc mặt vừa rồi trắng xanh giờ đã ửng đỏ kiểu ốm yếu vì đi lên dốc quá tốn sức. Nàng chỉ cười gắng gượng rồi quay lên trèo tiếp.
Những khóm cỏ dại trước mặt không thấp, lúc đi qua thỉnh thoảng lại bị lá cỏ cắt vào tay.
Lông mày Kiến Sầu dần dần nhíu lại.
Phù Đạo sơn nhân đi theo bên cạnh, tỉ mỉ quan sát Kiến Sầu. Bình thường vấn hết sức huyên náo, không biết vì sao bây giờ lão lại không nói câu nào.
Kiến Sầu không chú ý đến chuyện đó, chỉ nghĩ sườn dốc không dài lắm.
Cuối cùng nàng trèo lên đỉnh dốc, quả nhiên nhìn thấy trước mắt hết sức rộng rãi.
Cỏ non như một tấm thảm trải dài, xa xa cây cối xanh ngát, một con đường lớn chạy thẳng vào trong rừng, lại uốn lượn chạy về phía dãy núi xa xa.
Trời chiều chạng vạng, sắc trời dần tối đi, từ ngôi làng nhỏ trong thung lũng dường như có khói bếp lượn lờ bay lên.
Kiến Sầu nghĩ, đây là nàng từ địa phủ bò lên, lại về đến nhân gian rồi.
Bên dưới vách đứng, nàng cảm thấy tất cả cảnh vật đều xa lạ. Nhưng vừa đi lên nhìn, nàng lập tức biết rằng ngôi làng nhỏ cách đó không xa chính là vị trí của nhà mình.
Một loạt nghi hoặc trước đó không nghĩ tới đột nhiên đồng loạt xuất hiện trong lòng Kiến Sầu.
Tạ Bất Thần còn ở đó không?
Sau khi chôn cất nàng, hắn đã đi đâu?
Bà con trong làng có biết mình đã chết không? Họ nghĩ thế nào?
Trong nhà... vẫn giống như trước sao?