Ta Không Muốn Sinh Hài Tử

Chương 69




Con mèo nhỏ mang theo bao y phục, kiềm nén bực bội đi về phía trước, càng chạy trong lòng càng ủy khuất, bước chân càng lúc càng dùng sức.

Lí Học Tuấn ngồi ở phía trước thùng xe, từ xa liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc vừa đi vừa dùng sức đá cục đá ven đường, tâm lúc này mới buông xuống, la lớn “Mèo con, ngươi đứng lại đó cho ta”.

Con mèo nhỏ nghi hoặc quay đầu lại, vừa thấy thân ảnh ở phía sau mình liền hoang mang rối loạn chạy đi, nhưng hắn làm sao có thể chạy lại bằng con ngựa kia, con mèo nhỏ nghe tiếng vang ở phía sau càng lúc càng gần, hắn lại không quan tâm dốc hết toàn lực chạy về phía trước, nhất thời không chú ý vấp phải một cục đá, liền thẳng tắp ngã nhào xuống đất.

“Mèo con, coi chừng!!!” Lí Học Tuấn mắt thấy con mèo nhỏ ngã nhào xuống đất, liền kinh hô một tiếng, không đợi xe ngựa dừng lại liền nhảy xuống, vươn tay đỡ con mèo nhỏ đang nằm trên mặt đất dậy, cẩn thận kiểm tra thương tích trên người con mèo nhỏ, hai bàn tay đều bị trầy xướt hết, trên người khẳng định còn có rất nhiều chỗ bị thương, không khỏi đau lòng, lại sinh khí lên, cao giọng quát:”Mèo con, ngươi xảy ra chuyện gì vậy, sao thấy ta lại bỏ chạy?”.

“Thả ta xuống, buông ta ra!!! Ta phải đi về, ta phải về nhà” Con mèo nhỏ bị Lí Học Tuấn rống lên, cũng không thèm quan tâm đến vết thương trên người mình, la to giãy dụa đứng lên.

Lí Học Tuấn cầm lấy tay con mèo nhỏ, đem con mèo nhỏ ôm vào xe ngựa, phân phó Lí Thạch đang ở bên ngoài “Đến Hoàng Hà thôn đi”.

Con mèo nhỏ nghe Lí Học Tuấn nói xong liền đình chỉ la to, ôm bọc y phục nhỏ của mình lui vào góc thùng xe, cũng không để ý Lí Học Tuấn.

“Để ta nhìn xem trên người ngươi còn có chỗ nào bị thương không?” Lí Học Tuấn kéo ống tay áo của con mèo nhỏ lên nói.

“Không cần ngươi lo!!” Con mèo nhỏ một tay dùng sức đẩy Lí Học Tuấn ra, tay kia thì cố gắng vùng vẫy.

“Ngươi thành thật một chút cho ta, bây giờ tâm tình ta không tốt lắm đâu” Lí Học Tuấn không kiên nhẫn nói.

“Ngươi tránh ra, ai quản ngươi tâm tình có tốt hay không” Con mèo nhỏ đẩy Lí Học Tuấn một phen, kêu to lên “Lí Thạch, dừng xe, ta muốn xuống xe”.

Lí Thạch ở bên ngoài âm thầm kêu khổ, đây là xảy ra cái chuyện gì a.

Lí Học Tuấn nhìn chằm chằm con mèo nhỏ, liền không khách khí kéo con mèo nhỏ qua, cũng không quản con mèo nhỏ loạn đá bậy, kéo ống tay áo cùng quần lên, nhìn thấy cánh tay, khuỷu tay cùng đầu gối đều bị trầy da, sắc mặt càng lúc càng khó coi “Lí Thạch, đánh xe nhanh hơn một chút”.

Con mèo nhỏ đại khái bị sắc mặt lạnh như băng của Lí Học Tuấn dọa sợ, liền thành thật để Lí Học Tuấn cầm lấy hai tay ôm vào trong ngực.

Lí Học Tuấn cẩn thận tránh đi vết thương của con mèo nhỏ, đem con mèo nhỏ ôm xuống dưới.

Lí Giai nhi thật vất vả vừa mới hống Vương An ngủ xong, bây giờ đang giặt quần áo, nghe thấy tiếng vang, đi ra sân xem thử, liền kinh hỉ kêu lên “Mèo con, Lí Học Tuấn, các ngươi đã về rồi!”.

“Ân” Con mèo nhỏ rầu rĩ lên tiếng, liền không mở miệng nói chuyện nữa.

“Tẩu sao sao, phiền ngươi bưng một chậu nước sạch đến, được không?” Lí Học Tuấn áp chế một bụng tâm sự, hoãn thanh đối Lí Giai nhi nói.

“Con mèo nhỏ sao rồi, tay như thế nào lại thành ra như vậy?, ta đây lập tức mang nước đến” Lí Giai nhi thấy trên tay con mèo nhỏ bị trầy da một mảng lớn, liền kêu lên, sau đó nhanh chóng hướng trong viện đi đến.

Lí Học Tuấn khuôn mặt bình tĩnh, cẩn thận giúp con mèo nhỏ rửa trôi cát trên tay, lấy một chút thuốc mỡ trong phòng con mèo nhỏ, bôi hết lên miệng vết thương trên tay cùng trên đầu gối cho con mèo nhỏ. Toàn bộ quá trình, một câu cũng không nói, con mèo nhỏ hơi hơi giãy dụa, cũng chỉ dùng sức đè lại.

Con mèo nhỏ thấy khuôn măt Lí Học Tuấn vẫn luôn âm trầm, cũng không nói lời nào, tuy rằng mình vẫn còn nghẹn một bụng khí, nhưng cũng biết nói như vậy cũng không phải biện pháp tốt, đành phải thỏa hiệp nhẹ nhàng nói:”Chúng ta đi ra ngoài một chút đi”.

Lí Học Tuấn “Ân” một tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài.

“Ngươi đến tột cùng tức giận vì cái gì?” Con mèo nhỏ thiếu kiên nhẫn, liền hỏi trước.

“Ngươi, đi, mà, còn, chưa, chịu, kiểm, điểm” Lí Học Tuấn tăng thêm ngữ khí, từng chữ từng chữ nói.

Con mèo nhỏ nghe xong, nghẹn một hơi trước ngực, suýt nữa là không giữ được, nói:”Ta đã nói rồi, ta chỉ là hứng thú với võ công mà thôi”.

“Ta mặc kệ ngươi có phải hứng thú với võ công hay không, nếu ta quấn quýt, xun xoe với ca nhi khác, ngươi sẽ nghĩ như thế nào” Lí Học Tuấn nhìn chằm chằm vào mắt con mèo nhỏ nói.

“Tất nhiên là không được!!” Con mèo nhỏ không cần nghĩ ngợi liền nói:”Chính là, ta thật sự đối với võ công cảm thấy hứng thú”.

Mỗi ai nếu đã đọc qua Kim Dung, tiểu thuyết võ hiệp, là nam nhân tất sẽ đối với võ công cảm thấy hứng thú nha, con mèo nhỏ ủy khuấy nghĩ.

“Mèo con” Lí Học Tuấn hét lên, dùng sức ôm chặt con mèo nhỏ đối với mặt sông hô to “Mèo con, ngươi là ca nhi của ta, của ta!!!!”.

Tơ liễu bay đầy trời, con mèo nhỏ vừa nhấc đầu liền nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Lí Học Tuấn cũng không lấn át được độc chiếm dục mãnh liệt trong mắt, đúng rồi, chính là loại cảm giác này….

“Học Tuấn, ta biết, ta biết!” Con mèo nhỏ vươn tay ôm lấy lưng Lí Học Tuấn, thì thào nói.

“Mèo con, mèo con!” Lí Học Tuấn thoáng buông con mèo nhỏ ra, nhìn vào mắt con mèo nhỏ nói:”Vì cái gì ta vẫn cảm thấy bất an? Ngươi có phải hay không không muốn ở cùng một chỗ với ta”.

“Sẽ không, sẽ không, về sau sẽ không!” Con mèo nhỏ dựa sát vào trong ngực Lí Học Tuấn, thấp giọng nói.

Giờ khắc này, tâm con mèo nhỏ bắt đầu bình tĩnh lại, không có nữ nhân thì như thế nào, là ca nhi thì như thế nào, sinh đứa nhỏ lại như thế nào, tối trọng yếu là nơi này có người thiệt tâm yêu mình a, còn có người nhà, đúng vậy, người nhà của mình,…

Con mèo nhỏ nhoẻn miệng cười, vì cái gì mình lại rối rắm vì thế giới bất đồng, vì cái gì lại so sánh nơi đây với kiếp trước, vì cái gì vẫn cho mình là bất đồng, hiện tại không phải mình hạnh phúc hơn sao!

“Chúng ta trở về đi!” Con mèo nhỏ ngửa đầu đối với Lí Học Tuấn nói.

Lí Học Tuấn kinh ngạc nhìn vẻ mặt phấn khởi của con mèo nhỏ, giờ khắc này con mèo nhỏ dường như là chân thật nhất. Lí Học Tuấn ôm lấy con mèo nhỏ, lặp lại nói:”Chúng ta trở về!”.

Ngô Tô nhi, Vương Nhị cùng Vương Đại Trụ từ bên ngoài trở về, thấy con mèo nhỏ cùng Lí Học Tuấn đều ở nhà, liền vừa mừng vừa sợ. Vài năm nay con mèo nhỏ cùng Lí Học Tuấn một năm chỉ về nhà hai lần, tết âm lịch về nhà ở một tháng, còn lại là về giúp đỡ mọi người lúc thu hoạch nhưng cũng là vội vội vàng vàng làm xong rồi đi, thời gian còn lại cũng chưa từng về nhà thêm lần nào nữa. Mọi khi hai người về nhà, bất luận Ngô Tô nhi nói như thế nào, hai người cũng là bao lớn bao nhỏ mang đồ vật này nọ trở lại trấn trên. Lần này trở về lại không báo trước, còn đi tay không, Ngô Tô nhi liền cảm thấy có điểm không thích hợp.

Ăn cơm trưa xong, Ngô Tô nhi lôi kéo con mèo nhỏ nhỏ giọng hỏi:”Trấn trên xảy ra chuyện gì rồi?”.

Con mèo nhỏ nghĩ đến nguyên nhân mình đột ngột trở về, đành hàm hồ nói:”Không có chuyện gì, chuyện gì đều không có xảy ra, chỉ là ta muốn trở về thôi”.

“Tử ca nhi, nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ngô Tô nhi thấy con mèo nhỏ không chịu nói thật, vỗ con mèo nhỏ một cái, tiếp tục hỏi.

Con mèo nhỏ không có biện pháp, đành đem sự tình đơn giản kể lại, một năm một mười nói hết cho Ngô Tô nhi “A sao, hiện tại đã không có chuyện gì nữa rồi, chúng ta ở đây hai ngày rồi sẽ đi”.

“Ngươi thật đúng là còn nhỏ a, đã không hiểu chuyện như vậy, còn làm ra loại sự tình này, A sao thấy ngươi bị đánh một trận vẫn là còn nhẹ, ngươi nếu một mình chạy về đây, A sao cũng sẽ đem ngươi đuổi trở lại đó!”. Ngô Tô nhi trừng mắt nhìn con mèo nhỏ, nói:”Buổi tối hôm nay, hảo hảo bồi tội cùng Lí Học Tuấn, biết chưa?”.

“A sao, bọn ta đã muốn tốt lắm rồi” Con mèo nhỏ ngượng ngùng nói.

“Chuyện này, Lí Học Tuấn trong lòng khẳng định vẫn còn vướng mắc, nghe A sao, buổi tối nói lời xin lỗi với hắn” Ngô Tô nhi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.