- Ở đây sao?
Văn Trung nhìn qua một vòng khung cảnh hoang vắng nơi này hỏi.
" Phải, mau thử đi!"
Tiếng nói từ trong đầu hắn đáp lại.
Văn Trung không rõ tại sao sau khi trở về lúc chiều, chiếc vòng lại không để hắn tiếp tục điều khiển năng lực ở mắt, mà lại bắt hắn tìm nơi vắng vẻ lúc đêm tối này để thực hiện.
Tuy vẫn rất nghi hoặc nhưng hắn cũng chỉ có thể nghe theo chỉ dẫn của nó.
Quan sát một hồi, nhận thấy nơi này có rất nhiều vật liệu xây dựng bị bỏ lại, Văn Trung liền tùy tiện chọn lấy một cột bê tông cốt thép làm mục tiêu.
Ánh mắt của hắn nhanh chóng lóe lên từng đạo ánh sáng kì dị và huyền bí lan tỏa rất rõ trong màn đêm tối mịt.
Ngay khi sử dụng dị năng này, Văn Trung nhận ra rằng hắn còn có thể quan sát rất rõ ràng mọi thứ trong bóng tối.
Toàn bộ những vật trước mắt đều hiện rõ cấu trúc bên trong dưới cái nhìn của hắn.
Sau đó, số lượng vật bị nhìn xuyên qua lại nhanh chóng giảm xuống.
- Quả thật không có nhiều ảnh hưởng?
Văn Trung khẽ lẩm bẩm.
Việc bị tên lưu manh hồi chiều phá hỏng thời khắc cũng cuối cùng cũng không làm mất đi khả năng khống chế của hắn.
Mặc dù cây cột bê tông kia đem lại động lực so với thân thể nóng bỏng của nữ nhân trước đó là thua xa, nhưng việc điều khiển đã được hắn hiểu ra và nắm rõ nguyên lý, vậy nên muốn thực hiện lần nữa lại càng dễ dàng hơn trước.
Số lượng vật bị nhìn thấu dưới năng lượng nhanh chóng rút xuống, dùng tốc độ ngắn ngủi tiếp cận giới hạn một mục tiêu.
Việc tăng số lượng mục tiêu đơn giản chỉ cần tăng mức độ năng lượng nhưng việc giảm xuống lại mang một ý nghĩa quan trọng về khả năng điều khiển năng lực.
Ngay khi Văn Trung sắp cố định còn một mục tiêu duy nhất, những luồng sáng trong mắt hắn lần nữa xoay chuyển, ngưng tụ lại, quang mang trong mắt rực rỡ, lấp lóe cực rõ trong màn đêm.
Lần này, giữa đồng tử hắn không bị ngăn cản mà tích tụ lại thành một tia sáng trung tâm cực kỳ chói lọi, bất ngờ chiếu thẳng đến điểm nhìn của hắn tại cây cột, sau đó tựa như hình thành nên một quang điểm đem ánh sáng lan tràn khắp bề mặt của nó.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Văn Trung, bề mặt cây cột phát sáng rực rỡ rồi nhanh chóng thiêu đốt, tan chảy hoặc đúng hơn là bốc hơi để lộ ra lõi thép bên trong, cũng chính là thứ trước đó hắn dùng năng lực nhìn thấy.
Trong lúc Văn Trung còn đang há hốc mồm, âm thanh của chiếc vòng vang lên:
- Quả nhiên, đúng như ta dự đoán!
Lần này tiếng nói không hề xuất hiện trong đầu hắn mà là từ vị trí hắn đeo nó trên tay, có thể thấy chiếc vòng cũng đưa liên hệ ra bên ngoài quan sát tình huống vừa rồi.
Văn Trung tràn ngập nghi hoặc:
- Ngươi dự đoán?
- Không thì sao ta lại bảo ngươi đến đây vào ban đêm.
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ta giống với Cyclops và Superman có thể chuyển hóa năng lượng bức xạ thành chùm tia và phóng ra bằng mắt?
- Cũng gần giống như vậy. Nhưng lại khác ở điểm năng lượng trong cơ thể ngươi đặc biệt hơn nhiều loại năng lượng bức xạ hay năng lượng dị năng bình thường khác. Nó không hoàn toàn mang ý nghĩa phá hủy mà tạo nên kết quả như ngươi đã thấy.
Văn Trung nghe vậy khẽ gật đầu, nhưng lại chợt chất vấn nói:
- Ngươi nói đã biết trước điều này, vậy tại sao lại không ngắn cản ta hồi chiều, nếu lúc đó ta còn tiếp tục chẳng phải...
- Không phải có người giúp ngươi dừng lại rồi sao?
- ...
Văn Trung ngẫm lại bỗng cảm thấy không biết nói gì, hay có lẽ hắn nên cảm ơn tên lưu manh trước đó mới đúng.
Không nghĩ tới, bản thân nhìn trộm cùng với câu dẫn bạn gái người ta một hồi, sau đó lại được giúp đỡ tránh khỏi một rắc rối lớn. Nhưng cuối cùng lại đánh đối phương một trận đến bất tỉnh.
Thật là vừa cảm ơn vừa xin lỗi a.
Tất nhiên đây cũng chỉ là nhìn nhận trên một phương diện nào đó mà thôi, nếu gặp lại chắc chắn cả hai bên đều không có loại suy nghĩ như vậy.
Không nói về đúng sai, chỉ là riêng cách xử sự nhiều lúc cũng đủ để tạo nên hận thù không thể xóa bỏ.
Văn Trung vẫn còn mang theo chút trách móc nói:
- Lẽ ra ngươi nên ngăn cản từ sớm, nhỡ tên kia không đến hoặc ta không kịp ngừng lại, hậu quả của cô gái kia sẽ ra sao?
Âm thanh của chiếc vòng tưởng chừng có chút giễu cợt:
- Ngươi cũng thấy đấy, cùng lắm thì bị ánh mắt của ngươi đem lột sạch một lớp quần áo mà thôi.
- ....
Văn Trung cũng không phản bác được gì, chỉ đành chuyển chủ đề quay ra hỏi:
- Vậy sau này mỗi lần ta giảm xuống còn một mục tiêu đều tiêu hủy vật chất bên ngoài bị nhìn xuyên qua hả?
- Đó là ngươi chưa điều tiết được năng lượng, tại trạng thái năng lượng hội tụ vẫn để năng lượng tiếp tục gia tăng vào đó dẫn đến việc gây tác động trực tiếp lên vật được hội tự năng lượng giúp nhìn xuyên qua. Sau này chỉ cần duy trì mức độ năng lượng vừa phải là được.
- A! Bảo sao ta cũng cảm thấy lúc đó giống như bị rút đi phần lớn lực lượng trong người vậy. Ra là thế!
Văn Trung chợt hiểu ra, hắn không chờ đợi mà nói:
- Ta cảm thấy trong cơ thể hiện giờ còn rất ít năng lượng, nhân tiện thử luôn đi!
Sau đó hắn nhanh chóng chạy tới một vị trí khá cao, lại bắt đầu thử dùng năng lực nhìn ra khắp nơi xung quanh.
Một vài lần tuy vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế nhưng vì năng lượng còn quá ít nên những vật thể to lớn hắn chọn đều không có khả năng bị thiêu hủy.
Sau đó dưới sự miệt mài của hắn, dần dần hắn có thể vừa nhanh chóng tập trung vừa không để năng lượng tự ý phát ra, hơn nữa có có thể liên tục chuyển rời mục tiêu mà không phải cố định lại.
- Ồ!
Văn Trung đang đưa con mắt diều hâu quét xung quanh, chợt phát hiện ra điều gì đó hắn thốt lên một tiếng, sau phút chốc thân ảnh liền biến mất.