Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 7




Đi bộ dọc bờ sông mất khoảng nửa giờ, Lâu Xuân Vũ lại từ một con đường nhỏ khác chạy về.

Lâu mẹ ở trong phòng bếp rửa rau, chỉ nghe được thanh âm cửa mở, khi bà từ phòng bếp đi tới, vừa lúc nhìn thấy Lâu Xuân Vũ đi vào phòng, bắt đầu nhốt mình trong đó.

Trên giá sách Lâu Xuân Vũ tìm được bảng kết quả học tập của nàng, bao năm qua bảng kết quả học tập của nàng đều dùng cặp văn kiện mà kẹp lại, chỉ là không biết để ở đâu.

Đợi đến khi nàng tìm được các bảng kết quả học tập muốn thu xếp lại cùng một chỗ, sách trên giá sách cơ bản đều đã bị lật ra một lần.

Nàng cũng thuận tiện đem những tài liệu mà bản thân đã học qua sắp xếp lại một lần, dựa theo năm mà xếp đặt chỉnh tề.

Nàng suy nghĩ một chút, cầm giấy trắng, dùng bút máy phác thảo quảng cáo, nàng muốn dạy thêm trong khoảng ba tháng nà, nàng đối với chuyện dạy thêm tương đối có lòng tin, mấu chốt là làm sao để tìm đệ tử.


Mục tiêu của nàng chính là đệ tử sơ trung, một mặt là nàng khi làm lão sư giáo chính là dạy sơ trung, có thể nói quen tay hay việc, một mặt khác, nàng tiếp xúc với đệ tử sơ trung tương đối nhiều, tính tự giác của đệ tử sơ trung tương đối cao.

Nàng nghĩ nếu như để Tống Tây Tử làm chuyện này, nhất định sẽ không thấp thỏm không yên giống như nàng.

Nàng đại khái giới thiệu tình huống của bản thân, tốt nghiệp sơ trung, trường cao trung còn chưa tốt nghiệp cũng liền được đem ra giới thiệu, cũng đem điểm thi của bản thân giới thiệu kỹ càng, trọng điểm là nói đến các môn học bản thân am hiểu — tiếng Anh cùng số học, nàng do dự trong chốc lát, quyết định viết thêm một câu, nếu như gia trưởng lo lắng, có thể ở bên cạnh thử nghe, lại mỗi chữ mỗi câu mà đọc lại, ở trên bản nháp chỉnh sửa cẩn thận.


Nàng dùng bút máy chỉnh tề viết xuống một lần, không có một lỗi chính tả nào, chữ viết sạch sẽ gọn gàng, kiểm tra vài lần không có lỗi chính tả cùng những sai xót gì khác, xác định làm bản thảo cuối cùng.

Viết ra đại khái mười cái, thời gian cũng đã đến trưa.

Lúc ăn cơm, nàng thỉnh thoảng vặn vẹo cổ tay của mình, cẩn thận dùng bút máy viết chữ cho tới trưa, cổ tay của nàng có chút chịu không nổi.

Lâu mẹ nhiều lần muốn mở miệng hỏi nữ nhi thành tích thế nào, nhưng là lo lắng tình cảnh nhìn qua có vẻ không tốt, sau khi nữ nhi trở về có rất nhiều điều khác thường làm cho bà lo lắng có phải là khảo thi không tốt hay không. Lâu Xuân Vũ cũng không chú ý lúc này mẹ của mình là đầy bụng tâm sự, nàng vội vàng cơm nước xong xuôi, lại lên lầu về phòng viết quảng cáo.


Điều này làm cho Lâu mẹ càng thêm nhận định nữ nhi là khảo thi thất bại.

Nàng không có chọn đi ra ngoài in ấn, ngoại trừ hy vọng có thể đem đến ấn tượng đầu tiên tốt đẹp cho gia trưởng, mặt khác nàng cũng không có vốn khởi nghiệp, cửa hàng in ấn ở phụ cận chỉ có cửa hàng đồ họa ở đối diện trường tiểu học, in một bản liền mất một nhân dân tệ.

Chạng vạng tối, nàng ôm lấy một chồng quảng cáo đi ra ngoài, bởi vì cân nhắc hiện tại nàng không có cách nào dọn ra bên ngoài ở, kỳ nghỉ hè chỉ có thể trong nhà, nàng quyết định tìm cơ hội ở phụ cận nhà, nếu quả thật không được, nàng lại nghĩ cách khác.

Nàng đi một vòng, nghĩ đến biện pháp tốt nhất là tuyên truyền ở bảng thông báo trước cửa rạp chiếu phim trong thôn, nơi đó kỳ thật đã thật lâu không có ai tu bổ, phía trên liền là các loại quảng cáo lớn nhỏ, mà xung quanh đây chính là nơi có lưu lượng người lớn nhất.
Khi Lâu Xuân Vũ đứng ở bảng thông báo, liền nhìn thấy khắp tường đều là thông báo tuyển dụng cùng các loại quảng cáo cho bệnh viện, nàng do dự một chút, tìm được một góc sạch sẽ, dùng keo thoa khắp vài chỗ phía sau tờ quảng cáo, chú ý cẩn thận mà áp lên tường. Nàng dán xong nhìn chữ viết tay của mình, có chút ngượng ngùng.

Sau khi về nhà, nàng liền lưu tâm có điện thoại gọi đến hay không, ngồi trên ghế sofa ngẩn người cũng sẽ thỉnh thoảng mà nhìn về phía điện thoại đặt bên cạnh TV. Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, nàng xông lên nhận điện thoại, mang theo tâm tình thấp thỏm không yên mà mở miệng nói: "Xin chào, xin hỏi ngài tìm ai?"

Kết quả đầu bên kia điện thoại chính là bạn chơi bài của mẹ, tìm mẹ đi ra ngoài chơi mạt chược.

Lâu Xuân Vũ lại giống như đưa đám, đưa điện thoại cho Lâu mẹ từ phía sau đi đến.
Lâu mẹ nhận điện thoại liền không để xuống, cùng bạn chơi bài nói chuyện phiếm, liền nói đến nửa giờ.

Lâu Xuân Vũ ngồi trong sân trấn an tâm tình thấp thỏm không yên, tự nói với mình lại kiên nhẫn chờ đợi. Lời Lâu mẹ lầm bầm lầu bầu phiêu vào trong lỗ tai nàng, "Hôm nay làm sao lại có nhiều cuộc điện thoại tìm Lâu lão sư như vậy a, nhà của chúng ta ở đâu ra có lão sư, không phải là người khác viết nhầm số điện thoại đi."

Lâu Xuân Vũ mới biết thì ra là mẹ nàng thay nàng làm chủ đem các cuộc điện thoại gọi tới cúp máy.

Nàng nói với mẹ: "Những cuộc điện thoại này đều là tìm con a."

"Tìm con? Làm gì, con đem số điện thoại trong nhà đưa ra ngoài làm gì." Lâu mẹ phản ứng đầu tiên chính là nữ nhi ở bên ngoài có phải hay không đã gây tai hoạ rồi.

"Không phải là việc xấu. Con muốn dạy thêm một chút trong kỳ nghỉ hè, những cuộc gọi kia là các gia trưởng của đệ tử tìm con, nếu như mẹ nhận được điện thoại tìm con, không cần cúp máy."
"Con còn là một đệ tử có năng lực gì để dạy người khác, không cần dạy hỏng người khác a." Lâu mẹ không đồng ý với cách làm của nàng.

Lâu Xuân Vũ nghĩ, ta cũng không thể nói với mẹ trước kia ta chính là lão sư a, nói không chừng mẹ sẽ cho rằng mình đang nói bừa, quay đầu liền đưa mình đến bệnh viện tâm thần, nàng nói: "Mẹ, trong lòng com có tính toán."

Trong lúc nói chuyện, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này Lâu Xuân Vũ không chút do dự liền nhận điện thoại, bên kia điện thoại là một vị a di cẩn thận hỏi thăm, "Xin hỏi là nhà của Lâu lão sư sao?"

"A di xin chào, chính là ta."

"Ah, còn trẻ như vậy a. Còn là đệ tử cao trung?" Gia trưởng bên kia nghe thanh âm dựa vào cảm giác mà phán đoán lão sư này quá trẻ tuổi, có chút do dự.

"Đúng vậy, ta là tốt nghiệp cao trung, thi tuyển sinh vừa kết thúc, liền muốn dùng thời gian ba tháng để dạy thêm ở nhà, đồng thời cũng là rèn luyện bản thân."
"Như vậy a, mới thi tuyển sinh, hài tử của ta đầu năm nay là sơ nhị, sắp lên sơ tam, có thể là không quá thích hợp, ta suy nghĩ thêm một chút."

Tim Lâu Xuân Vũ đập mạnh vài cái, mặc dù không có cách nào nhìn đến biểu lộ của vị gia trưởng đầu bên kia điện thoại, cũng có thể đoán ra nàng chuẩn bị từ bỏ chính mình.

Nàng nói: "A di ngài do dự ta hiểu được, ta nghĩ nếu như có thể để ta thử giảng bài học cho hài tử của ngài được không, a di ngài có thể ở bên cạnh thử nghe, nếu như ta giảng bài không tốt, a di cũng có thể yên tâm, ta cũng cho rằng là một lần luyện tập."

Trong điện thoại trầm mặc vài giây đồng hồ, Lâu Xuân Vũ đem ống nghe cách mình xa một chút, sợ tiếng thở hào hển của mình truyền tới điện thoại.

Thời gian từng chút trôi qua, lâu đến mức Lâu Xuân Vũ cho rằng điện thoại bị cúp máy, mình đã bị bác bỏ.
Một giây sau, vị gia trưởng bên kia điện thoại nói: "Như vậy cũng không thành vấn đề, nhà của ta ở XX đường XX số. Bất quá, nếu như Lâu lão sư dạy không tốt, chúng ta cũng không có thể miễn cưỡng hài tử."

"Ta hiểu được, cũng cám ơn a di cho ta cơ hội này." Lâu Xuân Vũ ở trong điện thoại hỏi rõ ràng tình huống căn bản của đệ tử mà mình muốn dạy, sau đó từ trên lầu lấy xuống quyển sách tiếng Anh học kỳ một thời sơ tam của nàng, quyết định dùng ngày dạy đầu tiên thử giảng giải văn phạm. Nàng lại sợ ba năm qua đi, sách giáo khoa sơ trung phát sinh thay đổi, ở trong điện thoại cùng gia trưởng xác nhận đề mục đầu tiên.

Gia trưởng nói giống nhau, so sánh phía dưới cũng không có khác nhau, Lâu Xuân Vũ mới yên lòng.

Rất nhanh liền hẹn xong thời gian, Lâu Xuân Vũ quyết định trước tiên đem sách giáo khoa xem qua một lần, về phần dạy như thế nào, nàng phải cùng đệ tử của mình gặp nhau sau đó mới xác định.
Vào lúc ăn cơm, Lâu mẹ đêm chuyện nữ nhi đi ra ngoài tìm việc dạy thêm tại nhà nói cho Lâu ba ba nghe, Lâu ba ba nghe xong liền nói tốt, nữ nhi liền biết kiếm tiền.

Lâu mẹ lại là vẻ mặt không đồng ý, "Chính nàng thi tuyển đều không tốt, còn dạy người khác, đừng để chê cười."

"Nàng làm sao lại thi không tốt a, thành tích bình thường lão sư đều nói là không thành vấn đề."

Lâu mẹ buông đũa xuống, "Nhưng mà ngươi xem một chút biểu hiện mấy ngày nay của nàng, không phải là nhốt mình trong phòng, chính là chạy ra bên ngoài, người cũng không thấy, hỏi nàng làm cái gì, nàng đều không nói, hài tử nhà khác đều đang so đáp án rồi, nàng đang cái gì a, làm dạy thêm..."

Lâu Xuân Vũ cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Khảo thi đều đã thi xong, chờ thành tích ra liền biết rõ khảo thi được bao nhiêu điểm. Hiện tại đánh giá điểm số không nhất định đáp án cuối cùng là như vậy. Hơn nữa, con ở nhà, điểm tâm để con làm, quần áo tự con giặt, gian phòng con cũng dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, con không để mẹ làm nhiều thêm một việc, mẹ, con phải làm sao mẹ mới có khả năng nhìn con thuận mắt một chút!"
Những lời này chọc giận Lâu mẹ, đáy chén nặng về đặt ở trên bàn, Lâu Xuân Vũ dũng cảm nghênh đón ánh mắt phẫn nộ của Lâu mẹ, Lâu Xuân Vũ cũng không lùi bước, nàng không làm sai, nếu như lúc này người ngồi ở đây là đệ đệ, mẹ căn bản sẽ không nói hắn, đệ đệ nói tiền tiêu vặt không đủ, mẹ sẽ trực tiếp cho tiền, đệ đệ làm tốt, là nhi tử kiêu ngạo của mẹ, đệ đệ phạm sai lầm, khẳng định có thể sửa đổi.

Chỉ có bản thân, không quản làm cái gì, mẹ luôn có thật nhiều oán giận.

Mẹ á khẩu không trả lời được, lại bị thái độ của Lâu Xuân Vũ làm cho nổi trận lôi đình, bà không chút nghĩ ngợi, trên mặt Lâu Xuân Vũ bị bà hung hăng đánh cho một tát tai."Cho ngươi mạnh miệng, ta nói ngươi không nghe đúng không, ngươi làm người trưởng thành, có thể không ăn cơm của ta, vậy thì đi, ta liền không quản ngươi."
Lâu Xuân Vũ cười cười, "Con hiện tại còn chưa có biện pháp không ăn cơm của mẹ đi, lúc nào con thật sự không ăn cơm của mẹ nữa, ngươi cũng đừng để ý đến con."

"Bệnh tâm thần." Lâu mẹ hướng nữ nhi của mình hung bạo mà ra nói ba chữ. Sau đó mang theo tức giận nhìn về phía trượng phu của mình, "Nàng là đọc sách đọc hỏng đầu óc rồi. Không biết mang ân gì đó."

"Xuân Vũ, con xin lỗi mẹ, nhanh a. Còn có ngươi cũng đừng mắng nữ nhi, nữ nhi thi tuyển sinh vừa kết thúc, trở về ở vài ngày, ngươi để cho nàng thoải mái một chút không tốt sao, đừng luôn nói nàng."

Lâu Xuân Vũ giữ im lặng mà ăn cơm xong, đem chén đũa của mình vào phòng bếp rửa sạch sẽ. Đến tối còn có một hai cuộc điện thoại gọi đến đến, hỏi chuyện dạy thêm, Lâu Xuân Vũ đem tâm tình bi thương áp xuống, qua điện thoại cùng gia trưởng giao tiếp.
Nàng đã tìm được cơ hội đầu tiên để thử sức, sau đó có một gia trưởng nghe xong nàng giới thiệu liền muốn cho nàng cơ hội thử xem một chút. Người học sinh này là đệ tử tiểu học, muốn phụ đạo tiếng Anh, gia trưởng ở bảng quảng cáo nhìn thấy nàng giới thiệu là khẩu ngữ trôi chảy có thể đối thoại hằng ngày, liền hỏi nàng có thể hiện tại liền cùng nữ nhi của mình nói vài lời hay không, Lâu Xuân Vũ nói có thể.

Ở đầu bên kia điện thoại là thanh âm của một cô nương nhút nhát e lệ, điện thoại bên kia mở handsfree, cha mẹ của nàng đều ở bên cạnh lắng nghe, Lâu Xuân Vũ cùng nàng bắt đầu lời đối thoại tiếng Anh cơ bản nhất, đơn giản là những câu nói cơ bản nhập môn thường ngày, mà điểm mấu chốt nhất là gia trưởng muốn nghe phát âm củaLâu Xuân Vũ, còn muốn xem xem nàng có phải là người kiên nhẫn hay không.
Sau khi nói lời tạm biệt với tiểu cô nương trên điện thoại, cha mẹ của nàng liền đáp ứng để Lâu Xuân Vũ sắp xếp thời gian lên lớp.

Lâu Xuân Vũ ngỏ ý cảm ơn khi bọn họ đã cho mình một cơ hội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.