Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 40




Tới gần kỳ nghỉ đông, các đồng học khác đã bắt đầu chuẩn bị về nhà, một dòng nước xiết ẩn giấu dưới sự yên tĩnh của ngôi trường.

Mà người có nhà gần trường như Tạ Nhuế, nghỉ đông về nhà cùng ngày chủ nhật đi ra ngoài một chuyến lại về nhà ăn một bữa cơm cũng không sai biệt lắm, cho nên nàng là người không có cảm xúc nhất. Trong khoảng thời gian này Tề Nhã Nhã đã sớm nhận được hàng chục cuộc gọi từ nhà. Trong điện thoại luôn là hỏi nàng lúc nào trở về, làm sao trở về, có cần trong nhà đưa tài xế đến đón hay không.

Tề Nhã Nhã còn đặc biệt nói một câu với mọi người trong phòng, nhà của nàng cho xe của công ty tới đón nàng a.

Kết quả sau này mới biết được chính là xe tải giao hàng, nàng chỉ là nhân tiện.

Trước kỳ nghỉ, có mười mấy người đặt lưỡi vịt của Lâu Xuân Vũ, hơn nữa một lần là mua vài túi, hẳn là nghĩ đến gần sang năm mới phải trở về, ở quê nhà là mua không được, liền muốn mua trữ.


Mà có vài người chẳng qua là cảm thấy tiền tiêu vặt không xài hết, giữ lấy liền khó chịu, muốn làm một vài chuyện mà bình thường không dám làm, ví dụ như mua lưỡi vịt đắt tiền muốn chết về ăn thử một lần.

Còn có rất nhiều người mua về cho người nhà ăn thử.

Không quản là nguyên nhân gì, liền làm cho Lâu Xuân Vũ kiếm được tiền.

Nàng nhìn số dư trong thẻ, trong lòng có chút kích động.

Tiền sinh hoạt của học kỳ kế tiếp chỉ cần không phải tiêu tiền như nước, hẳn là đã đủ rồi.

Này đều phải cám ơn Tề Nhã Nhã, bản thân mình buôn bán tốt như vậy, Tề Nhã Nhã cũng không ghen tỵ, cũng không có nói ra một lời chua chát nào, còn tích cực cung cấp hàng cho nàng, điều này làm cho nàng kiếm tiền cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Mà những người khác trong phòng cũng giúp nàng giới thiệu việc buôn bán một chút, hoặc nhiều hoặc ít là muốn giúp đỡ nàng.


Có vào môn chuyên ngành kết thúc sớm, trước thời gian kỳ nghỉ cũng thời gian rãnh rỗi. Trong lúc mọi người không chú ý, từng ngày trôi qua, cuối cùng người trong ký túc xá càng ngày càng ít, buổi tối khi đến phòng tắm công cộng tắm rửa, phát hiện đã không cần tranh vị trí, máy giặt quần áo công cộng cũng không cần xếp hàng, lúc này bỗng nhiên mới nhận ra, kỳ nghỉ đông đến rồi.

Lâu Xuân Vũ không hề có ý niệm về nhà, nàng cũng không nói nàng đã mua vé tàu về nhà, cũng không có bộ dạng chuẩn bị dọn dẹp quần áo.

Nàng vội vàng đi đưa xong vài túi lưỡi vịt cuối cùng, rút tiền mua một ít trái cây ở sạp bán bên ngoài trường về mời mọi người trong phòng.

Tề Nhã Nhã đón điện thoại trong nhà, nói lái xe đã đợi dưới lầu, nàng đem thú bông bản thân thường ôm nhét vào túi lớn trong, lại lung tung nhét vào một ít sản phẩm dưỡng da thường dùng vào túi, cứ như vậy tùy tiện thu thập một chút, lại thu thập ra ba bốn cái túi lớn.


Mà Tạ Nhuế chính là xếp giường một chút, phủ lên drap giường, sợ vài ngày không có ở đây, bụi bặm sẽ rơi đầy lên giường của nàng.

Những thứ khác, cơ bản không động tới.

Liêu Dật Vân đem một bồn hoa trên bàn gởi gắm cho Lâu Xuân Vũ, nhờ Lâu Xuân Vũ giúp nàng chăm sóc bồn hoa của nàng một chút trong lúc nghỉ đông, nàng còn rất kiên nhẫn viết rồi lời nhắc nhỏ cắm ở bên cạnh bồn hoa.

"Xuân Vũ, ngươi không về thật sự không sao chứ? Sẽ không cảm thấy tịch mịch sao?" Tuy rằng Tề Nhã Nhã muốn về nhà giống như mũi tên, nhưng mà vẫn là nhẫn nhịn, trước khi rời đi muốn cùng Lâu Xuân Vũ nói vài lời.

"Không sao a, ta có rất nhiều chuyện phải làm, không tịch mịch."

"Ngươi có chuyện gì phải làm a?"

"Phòng đọc điện tử của trường cần người, ta tiếp nhận làm thêm, đại khái mỗi ngày đi sáu bảy giờ, đi trong hai tuần lễ, không sai biệt lắm liền đến lễ mừng năm mới rồi. Sau đó ta liền đi siêu thị làm thu ngân, cho đến qua mùng năm mưới, mỗi ngày gấp ba lương." Lâu Xuân Vũ đã đem kỳ nghỉ đông của mình sắp xếp tràn đầy.
Cho dù trở về phòng chỉ có một mình nàng, nàng cũng không tịch mịch, nàng có rất nhiều chuyện có thể làm, có thể học tập, có thể đọc sách, cũng có thể lên mạng viết chủ đề, cùng những người xa lạ không thể gặp mặt trò chuyện một chút.

Nàng rất chờ mong kỳ nghỉ đông an tĩnh, có thể là ở trong mộng, nàng có một đoạn thời gian rất dài không có ai có thể giao tiếp, chỉ có con mèo kia nhìn thấy nàng, nàng liền học được cách tự tìm thú vui cho bản thân.

Nàng thậm chí có thể ngồi ở chỗ kia cả một ngày, cái gì đều không làm, cũng có thể trôi qua một ngày, chỉ dựa vào trí tưởng tượng trong đầu, hoàn toàn sẽ không cảm thấy buồn tẻ.

Tạ Nhuế nói: "Nhà của ta ở gần đây, gần sang năm mới nếu như ngươi không có đi đâu, tới nhà của ta ăn một bữa cơm có được không?"
"Hảo." Lâu Xuân Vũ có bao nhiêu vui mừng, ở kiếp này bản thân có thể thu hoạch được phần hữu tình này.

Liêu Dật Vân chỉ đóng gói một túi sách nhỏ nhỏ, bản thân nàng cũng không có nhiều đồ linh tinh, hành lý quan trọng nhất là đàn Violon bảo bối của nàng, nàng nói: "Ngươi hảo hảo kiếm tiền, chúng ta không có việc gì liền nói chuyện phiếm trực tuyến với ngươi, sẽ không để cho ngươi tịch mịch a."

"Ta thật sự không tịch mịch." Chẳng những sẽ không tịch mịch, ngược lại sẽ bận muốn chết.

Lái xe tới đón Tề Nhã Nhã lần nữa gọi điện thoại cho Tề Nhã Nhã, hối thúc Tề Nhã Nhã xuống lầu.

Tề Nhã Nhã vừa nói được rồi được rồi, vừa đeo bọc hành lý vội vàng chạy đi.

Đại khái là ba phút sau, Tề Nhã Nhã gởi môt tin nhắn cho mọi người trong phòng, nói là nàng vạn vạn không nghĩ tới trong nhà lại keo kiệt như vậy, đã nói sẽ đón nàng, chính là dùng xe tải đưa hàng trong nhà.
Sau đó Liêu Dật Vân cũng rời đi, nhà của nàng cũng không xa, cho nên không nóng vội.

Tạ Nhuế là rời đi cuối cùng, trước khi đi nàng còn dặn dò Lâu Xuân Vũ nếu như tịch mịch liền đến nhà của nàng.

Lâu Xuân Vũ chỉ có thể liên tục cam đoan: "Ta thật sự không tịch mịch."

Bởi vì nàng biết rõ cái gì mới thật sự là tịch mịch, nàng bây giờ, có thể cảm nhận được nhiệt độ của người khác, cũng có thể được người khác cảm nhận được, nàng là một người sống, cũng có nhiều bằng hữu như vậy, như thế nào lại cảm thấy tịch mịch?

Mọi người đi rồi, Lâu Xuân Vũ đem trong trong ngoài ngoài phòng ngủ dọn dẹp qua một lần.

Bởi vì thời gian nghỉ đông ngắn ngủi, mọi người trong phòng rời đi vội vàng, kỳ thật chỉ là đơn giản quét dọn một chút, cũng may bình thường tập quán sinh hoạt của mọi người cũng không tệ, duy trì sự sạch sẽ cơ bản. Lâu Xuân Vũ cũng không tốn sức, nàng lau dọn sạch sẽ một chút, cầm y phục của mình một lần nữa gấp lại chỉnh tề, trong phòng liền sáng sủa hẳn lên. Lâu Xuân Vũ đi tới đi lui trong phòng, nhìn kỹ thành quả lao động của mình.
Đợi đến buổi chiều, nàng cũng không có sắp xếp gì khác, liền đến phòng máy trong trường lên internet.

Nàng vào tài khoản Thiên Nhai, nhìn đến người nhắn tin cho nàng lúc trước lại lần nữa liên hệ với nàng, lại viết rất nhiều rất nhiều lời cho nàng.

Lâu Xuân Vũ vẫn không có hồi đáp, mà người đó giống như cũng không nghĩ nàng sẽ hồi đáp, chỉ là muốn được thổ lộ ra hết mọi chuyện.

Lâu Xuân Vũ tiến vào chủ đề, viết vài câu chuyện, cũng không phải là những chuyện chân thật, chỉ là loáng thoáng có bóng dáng của nàng.

Bởi vì đệ tử liên tiếp rời khỏi trường học, sân trường náo nhiệt thoáng cái liền trở nên yên tĩnh. Lâu Xuân Vũ dựa theo quỹ đạo lúc trước đi đến nhà ăn của trường học mua đồ ăn, trước cửa nhà ăn dán thông báo, trong lúc nghỉ đông các đệ tử có thể đến nhà ăn nhỏ ăn cơm, những nhà ăn khác trong lúc nghỉ đông đều không buôn bán.
A di trong nhà ăn lấy cho Lâu Xuân Vũ một muỗng đầy thịt băm cà tím, che lấp cả phần cơn trắng bên cạnh, a di nói với nàng: "Đồng học, ăn nhiều một chút, hôm nay ăn xong ngày mai sẽ không mở cửa nữa a."

"Cám ơn a di." Lâu Xuân Vũ cần lầy phần cơm nhiều gấp đôi so với bình thường đi tìm vị trí.

Trong phòng ăn chỉ có lác đác vài người ăn cơm, nhìn qua một lần, vài người ít ỏi phân tán ở khắp nơi trong nhà ăn, so với không khí náo nhiệt bình thường, bầu không khí hôm nay liền thanh tịnh.

Buổi tối, Lâu Xuân Vũ một thân một mình ở trong phòng, nàng tắt đèn trong phòng, mở đèn bàn của mình, đọc sách dưới ánh đèn bàn.

Điện thoại di động của nàng nhận được hơn mười dòng tin ngắn, bằng hữu trong phòng thay nhau gởi tin nhắn cho nàng, nói với nàng lúc này bản thân đang làm cái gì, còn hỏi nàng lúc nào có thể lên mạng, cùng nàng nói chuyện phiếm được không.
Lâu Xuân Vũ hồi đáo -- ngày mai sẽ đến phòng đọc điện tử, đến lúc đó có thể trò chuyện một chút.

Cả sân trường, đã từng là một phần nước sôi trào, lúc này nguội lạnh, giống như một đầm tịnh thủy.

Lâu Xuân Vũ rất sớm liền đi ngủ, không sai biệt lắm khoảng bảy giờ buổi tối, nàng rửa mặt, tắt đèn, leo lên giường, trong bóng đêm, nhắm mắt lại.

Bởi vì ngủ sớm, ngày hôm sau sáu giờ nàng liền thức dậy.

Đến nhà ăn nhỏ mua điểm tâm, vẫn là không có bao nhiêu người, công nhân viên chức giảng viên cùng vài đệ tử lưu lại trường đang dùng món ăn, cửa sổ đều là trống không, a di quen biết chào hỏi nàng, Lâu Xuân Vũ tiến lên, chọn vài cái bánh bao, muốn một chén cháo, a di hỏi: "Tại sao ngươi không trở về a?"

"Kỳ nghỉ đông ta lưu lại làm thêm."

"Ah, làm thêm, ngươi tiểu nha đầu rất chăm chỉ, a di cho ngươi thêm chút ít đồ ăn, chú ý thân thể a." Nói xong a di kẹp lên một chút cải bẹ, bỏ vào trong khay thức ăn của Lâu Xuân Vũ.
Bình thường Lâu Xuân Vũ đều là đến nhà ăn ăn cơm đúng giờ, a di đều biết nàng, chiếu cố nàng cũng không ít, hiện tại càng có loại cảm giác thương yêu nàng như thân nữ nhi, được đãi ngộ mà những đệ tử khác không được.

"Cám ơn a di. Ta thật sự là đủ rồi, nhiều hơn nữa ta liền ăn không hết."

"Ngươi phải làm thêm sao có thể không ăn no, ngươi không trở về nhà mẹ của ngươi không lo lắng sao? Gần sang năm mới, ta cũng không thể trở về, cho nên ta liền để khuê nữ của ta tới đây tìm ta, lễ mừng năm mới không phải nên ăn bữa cơm đoàn viên sao?"

Lâu Xuân Vũ cười cười, "Ta đã nói với trong nhà rồi. Hơn nữa, sau này còn nhiều cơ hội để đoàn viên, không gấp vài ngày lễ mừng năm mới này."

"Vậy không giống nhau a, người Trung Quốc vẫn là chú trọng toàn gia đoàn viên, được rồi được rồi, ngươi nhanh ăn cơm đi, ngươi cũng đói bụng rồi. Ăn nhiều một chút a."
"Cám ơn a di."

Chờ Lâu Xuân Vũ vừa đi, a di lấy cơm quay đầu nói với người khác chuyện của Lâu Xuân Vũ, nói nàng mỗi ngày đều đến nhà ăn ăn cơm, gọi a di gọi vô cùng thân mật, còn có a, đặc biệt lễ phép, mỗi lần đều nói cám ơn...

Lâu Xuân Vũ cũng không biết ở sau lưng nàng có người đang nói chuyện của nàng, nàng đến phòng đọc điện tử đăng ký thông tin làm thêm trong kỳ nghỉ đông, sau đó lão sư cho nàng một cái phiếu, hướng dẫn nàng quản lý phòng đọc cần làm những chuyện gì.

Những chuyện này đối với một nữ nhân hơn ba mươi tuổi từng làm việc nhiều năm trong trường học cũng không tính là khó, thậm chí có thể nói là thoải mái.

Nàng thoáng cái liền bắt đầu, hơn nữa dựa theo quá trình lão sư hướng dẫn thực hiện qua một lần, không có nửa điểm sai lầm, lão sư gật gật đầu, an tâm thoải mái cho nàng tiếp nhận vị trí nhân viên quản lý, bản thân là ngồi trên bục giảng, tiếp tục làm chuyện của chuyện của mình.
Lâu Xuân Vũ vốn là đi xem qua một vòng, đem xung quanh phòng học đều nhìn qua một lần, trong phòng đọc điện tử rộng rãi chỉ có vài người đang lên máy, nhân lúc có thời gian, nàng đem những phần rác nhỏ trong góc không có ai chú ý đến dọn dẹp đi, chờ sau khi làm xong trở về vị trí làm việc, vừa vặn gặp được một đồng học tới đây lên mạng, Lâu Xuân Vũ đem tin tức của đồng học đó đăng ký lên hệ thống.

Đây là công việc của nàng.

Lâu Xuân Vũ dùng máy tính được cấp để lên mạng, nàng đăng nhập vào trang của trường, người đầu tiên nàng chú ý chính là Tống Tây Tử, trong khoảng thời gian này Tống Tây Tử cũng đăng rất nhiều nhật ký và trạng thái mới.

Tống Tây Tử đem câu chuyện của bản thân viết vô cùng sinh động, kỳ nghỉ đông nàng trước hết sẽ lắc lư thăm hỏi họ hàng một vòng, vui chơi vài ngày, trở về nhà liền phát hiện đại môn trong nhà đã đóng chặt.
Hỏi hàng xóm, hàng xóm với nàng cha mẹ của nàng đã đi tuần trăng mật rồi.

Mà khi hàng xóm nói với nàng chuyện này, ánh mắt hàng xóm nhìn nàng chính là ánh mắt thương hại như đang nhìn một hài tử lang thang.

Tống Tây Tử có nhà không thể về, gọi điện thoại cho cha mẹ nàng, cha mẹ nàng mới biết đã quên nói với nữ nhi những chuyện này.

Tống Tây Tử sắp bị hai vị gia trưởng không đang tin này làm cho tức đến ngất đi, nàng ở trong nhật ký của mình hung hăng lên án cha mẹ, nói rằng hai vị gia trưởng này trước khi đi không quên đem Teddy hai người nuôi dưỡng đến gởi ở nhà bằng hữu nhờ chắm sóc, lại không nhớ nữ nhi sẽ về nhà cùng đón năm mới.

Cuối cùng Tống Tây Tử quyết định trở về phòng ở, cô độc một mình ăn mì gói của nàng, quyết định làm một cô nhi cả cha lẫn mẹ.
Nhưng mà Tống Tây Tử không cô độc, dưới bình luận có rất nhiều người muốn mời nàng đền chỗ của mình, cả nam lẫn nữ đều có.

Tống Tây Tử lần lượt hồi đáp, rất náo nhiệt.

Mà Lâu Xuân Vũ xem qua hồi lâu, khi xem qua khóe miệng luôn là cong lên chưa từng hạ xuống.

Một trong những nguyên nhân Lâu Xuân Vũ hâm mộ Tống Tây Tử, chính là sự dân chủ của cha mẹ nàng, sau này Tống Tây Tử luôn không có kết hôn, cha mẹ của nàng liền chưa từng mở miệng hối thúc nàng chuyện kết hôn, thậm chí khi biết nàng yêu nữ hài, còn muốn giới thiệu nữ hài tử cho nàng, không mong nàng kết hôn sinh con, chỉ hy vọng nàng có người cùng nàng, thật vui vẻ liền tốt.

Mà mẹ của Tống Tây Tử thậm chí còn trở thành hội trưởng thân hữu LGBT, chủ động tìm hiểu cộng đồng này.

Lâu Xuân Vũ làm một u hồn, đi theo bên cạnh Tống Tây Tử, nghe được mẹ của Tống Tây Tử nói, nếu như nữ hài kia cũng đồng ý, vậy liền đưa tới, để người đó gọi mình một tiếng mẹ nuôi, bà coi như có thêm một đứa con gái.
Tống Tây Tử bật khóc nói không ra lời. Chỉ luôn lắc đầu.

Nhớ tới chuyện cũ, Lâu Xuân Vũ chỉ có hâm mộ.

Tống Tây Tử bên kia sau khi phải canh cửa nhà mình, liền lên án trong nhật ký để phát tiết phẫn nộ.

Nàng khổ sở muốn chết, người khác lại xem như là một chuyện đùa thú vị, câu chuyện nàng đăng sau khi nàng phát hiện cha mẹ chỉ nhớ thu xếp cho chú cún mà không nhớ đến nàng, thoáng cái liền nổi tiếng, một vài người quen biết hoặc không biết đều xem qua nhật ký của nàng, rất nhiều người theo dõi.

Nàng nhìn thấy dòng trạng thái được viết bởi một số người trong phòng 401, mới biết được thì ra Lâu Xuân Vũ phòng 401 lưu lại trường. Mà khi nàng biết rõ chuyện này, đã sắp mừng năm mới rồi.

Phòng đọc điện tử bởi vì tới gần lễ mừng năm mới, không còn mở cửa, công tác của Lâu Xuân Vũ cũng kết thúc.
Ngày cuối cùng khi kết thúc công việc, Lâu Xuân Vũ cùng lão sư dọn dẹp qua một lần, sắp xếp lại một số thiết bị cũ cần bỏ đi.

Mà sau khi kết thúc công việc này, Lâu Xuân Vũ liền đi đến siêu thi đã đăng ký làm thu ngân lúc trước.

Thời điểm rước năm mới đến sau năm mới, siêu thị đều là mở cửa, có đôi khi buôn bán còn tốt hơn bình thường, nhưng mà nhân viên ở xa lại chọn về quê đón năm mới, vị trí trống liền phụ thuộc vào nguồn lao động tạm thời.

Vì lương của thu ngân trong dịp đón năm mới đán tăng gấp ba lần ngày thường, Lâu Xuân Vũ liền tiếp nhận phần công việc này.

Đến đó, nhân viên cũ dành một giờ để hướng dẫn nàng, để cho nàng quen thuộc những thao tác thông thường, còn có một vài mã vạch đặc thù đều được dán ở bên cạnh, cần đặc biệt chú ý.
Vừa bắt đầu nhất định là luống cuống tay chân, thiếu chút nữa còn bỏ sót hàng hóa đã thanh toán, nhân viên cũ giúp nàng giải thích cùng khách nhân, sau khi lại làm vài lần, Lâu Xuân Vũ rốt cuộc thành thạo, tuy rằng tốc độ không nhanh như nhân viên cũ, nhưng mà đã có tiến bộ rõ ràng, ít nhất không có phạm phải những sai lầm cơ bản như lúc ban đầu.

Đến xế chiều, Lâu Xuân Vũ đã làm vô cùng thuận tay, tốc độ xử lý không thua gì nhân viên thuần thục, mà tỷ lệ mắc lỗi của nàng cũng càng lúc càng thấp, ngay cả giọng nói hoan nghênh quang lâm cũng tự nhiên hơn nhiều.

30 tết, Lâu mẹ không có gọi cho nàng một cuộc điện thoại, là quyết tâm giáo huấn nàng, nếu như nàng không muốn về nhà, vậy thì đừng trở về. Trong nhà sẽ không cầu nàng trở về.

Nhưng thật ra Lâu ba ba đã gọi điện thoại cho nàng, hỏi nàng ở bên ngoài làm sao vậy, trôi qua có tốt không, cuối cùng nói với nàng, nếu như ở bên ngoài chịu không được, muốn về nhà, vẫn là có thể về nhà, mẹ nàng kỳ thật cũng rất nhớ nàng.
Lâu Xuân Vũ tin tưởng trong lòng mẹ nàng hoặc nhiều hoặc ít là có nhớ nàng, cũng đều vì nàng mà sốt ruột, nhưng mà phần nhớ nhung này không thể đại biểu mẹ nàng có thể tôn trọng nàng, xem nàng là một người trưởng thành có thể quyết định cái gì muốn làm cái gì không muốn làm.

Nàng mong muốn sự tôn trọng, mẹ của nàng không cho được, gia đình của nàng cũng không cho được, vậy nàng liền sẽ lựa chọn rời xa, cách vài giờ đi xe lửa, nàng cùng người nhà của nàng nhất định sẽ sống hòa thuận.

"Hoan nghênh quang lâm." Lâu Xuân Vũ đã có thể thuần thục nói lên những lời chào đón này, sau đó đưa tay tiếp nhận giỏ hàng khách nhân đưa tới.

Khách nhân cũng bất động mà đứng nguyên tại chỗ.

Lâu Xuân Vũ ngẩng đầu, khách nhân là làm sao vậy. Kết quả nhìn kỹ lại, người chờ thanh toán là Tống Tây Tử.
Một khắc này khi ánh mắt hai người giao thoa, đều là ngẩn người.

Tống Tây Tử là hiếu kỳ nàng vì cái gì lại ở đây, còn mặc áo khoác đồng phục màu đỏ do siêu thị phân phát, khuôn mặt trẻ trung bởi vì bị nhận ra mà nhanh chóng đỏ ửng lên.

Lâu Xuân Vũ lại là không thể tin được, có chuyện trùng hợp như vậy, thế nhưng lại gặp nhau ở chỗ này.

Người phía sau thấy hai người này vẫn không nhúc nhích, chờ đợi có chút không kiên nhẫn, lên tiếng thúc giục: "Ngươi rốt cuộc có mua hay không a, còn có ngươi sao lại không tính tiền, bất động a?"

"Thực xin lỗi, thật sự là xin lỗi, ta lập tức tính tiền." Lâu Xuân Vũ vội cầm lấy giỏ hàng trong tay Tống Tây Tử bắt đầu lần lượt quét mã tính tiền.

Kết quả nam nhân kia vẫn hùng hùng hổ hổ, "Thiếu chuyên nghiệp như vậy, để lỡ thời gian của ta không phải sao."
Tống Tây Tử nghe không nổi nữa, nàng xoay người, mặt đối mặt với nam nhân đứng sau lưng nàng, "Ta trước liền nói với ngươi một tiếng xin lỗi, nàng để lỡ thời gian của ngươi, là bởi vì ta để lỡ thời gian của nàng, nhưng mà nàng đều đã nói xin lỗi, ngươi lại luôn nói không ngừng, ngươi có thể đảm bảo trong thời gian làm việc ngươi đều là từng giây từng phút gìn giữ sự nghiêm túc không có phạm sai lầm sao?"

Bị Tống Tây Tử nói vài câu, nam nhân kia liền im miệng.

Bởi vì là đang làm việc, Lâu Xuân Vũ không dám cùng Tống Tây Tử nói quá nhiều chuyện riêng, nàng dựa theo quá trình mà hỏi Tống Tây Tử: "Xin hỏi ngài có thẻ thành viên sao? Thẻ thành viên có thể tích điểm."

"Ta có thẻ thành viên." Tống Tây Tử lập tức lấy thẻ thành viên ra, không muốn để lỡ thời gian của Lâu Xuân Vũ.
"Tổng cộng là 190 đồng."

Thu tiền xong, Lâu Xuân Vũ nói: "Hoan nghênh lần sau quang lâm."

Đến phiên người phía sau, nam nhân lúc trước có oán giận đưa ra một túi sữa chua, "Xin lỗi, ta vừa rồi có chút gấp, nói những lời không dễ nghe."

Lâu Xuân Vũ có chút kinh ngạc, nàng nói: "Cám ơn ngài đã lý giải, ta nhanh chóng giúp ngài tính tiền."

Sau khi tan việc, người ở quầy thu ngân phải lưu lại đối chiếu sổ sách, chờ khoản thu thực tế và khoản thu trên sổ sách đầy đủ mới có thể tan tầm.

Lâu Xuân Vũ đếm ba lần, ngày đầu tiên nàng làm thu ngân, chênh lệch một đồng tám xu.

Bởi vì là ngày đầu tiên nàng đi làm, mức độ cũng không lớn, quản lý không cần nàng bỏ tiền bù vào, nhưng mà nói với nàng ngày mai nếu như còn có chênh lệch, liền sẽ không đơn giản như vậy.

Bởi vì công việc này thật sự là quá bận, bận đến mức không còn khí lực suy nghĩ miên man, Lâu Xuân Vũ kéo lấy thân thể mệt mỏi trở lại phòng ngủ trong trường, chỉ rửa mặt, sớm một chút mà lên giường.
Khoảng chín giờ, điện thoại của nàng rung động đánh thức nàng. Nàng vừa nhìn thời gian, ngủ không sai biệt lắm khoảng hai tiếng đồng hồ, nàng nhìn cái tên hiện lên trên màn hình là Tống Tây Tử, vì vậy nhận điện thoại.

"Xuân Vũ, ngươi có phải không về nhà mừng năm mới hay không?"

Lâu Xuân Vũ thành thật trả lời: "Ân, ta lưu lại trường."

"Vừa vặn, ta cũng vừa vặn không có nhà để trở về, ngươi ở trong phòng sao?" Tống Tây Tử nghe được Lâu Xuân Vũ cũng không trở về nhà, tâm tình liền trở nên tốt hơn.

Trong điện thoại, có tiếng người khác nói chuyện, Tống Tây Tử để bọn họ nhỏ giọng một chút, lại nói chuyện.

"Ta ở đây."

"Ngươi ăn chưa? Hôm nay 30 tết, ngươi không trở về nhà ăn tất niên, có muốn đến ăn tối ở chỗ của ta không. Ta có vài người bằng hữu đều ở chỗ của ta ăn cơm tất niên,."
"Như vậy có bất tiện hay không."

"Không có không có, đều là bằng hữu, ta đảm bảo không có vấn đề gì." Tống Tây Tử cảm thấy cơm tất niên không nên thanh lãnh như vậy.

Nếu như không đủ người, không náo nhiệt, bữa cơm tất niên này liền không có ý nghĩa.

Bởi vì Lâu Xuân Vũ từ trường học tới đây có chút xa, gần sang năm mới xe taxi đều muốn về nhà ăn cơm tất niên, gọi một chiếc xe là không dễ dàng.

Ưng Nhạc Thiên xem như là nam sĩ duy nhất ở đây, lại là thân phận học trưởng, liền chủ động đề nghị đi đón Lâu Xuân Vũ.

Không đến 20 phút, Lâu Xuân Vũ liền được Ưng Nhạc Thiên đón đến cửa nhà Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử mở cửa hoan nghênh hai người, trong nháy mắt khi mở cửa, khí tức ấm áp trong phòng bao vây lấy Lâu Xuân Vũ, trước mắt Lâu Xuân Vũ xuất hiện gian phòng quen thuộc cùng cách bố trí quen thuộc, trong mắt liền lấp lánh ánh nước.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Ta lại trở về rồi!

Tống Tây Tử:??


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.