Khi Lâu Xuân Vũ trở lại phòng học, tiết sau đã bắt đầu, nàng từ cửa sau đi vào, nhỏ giọng mà báo danh, lão sư tỏ ý bảo nàng trở lại vị trí của mình, sau đó tiếp tục giảng bài.
Nàng vừa ngồi xuống, Thái Hiểu Khiết ngồi cùng bàn với nàng ngay lập tức rút ra một tờ giấy nhỏ, viết một vài chữ ở trên, sau đó dùng tốc độ như tia chớp đưa cho nàng.
Trên tờ giấy nhỏ viết hai hàng chữ: Ngươi làm sao vậy, hiện tại ổn rồi sao?
Nàng cầm bút lên, viết xuống vài chữ phía sau, đem giấy nhỏ trượt vào dưới cánh tay Thái Hiểu Khiết.
Thái Hiểu Khiết thấy hàng chữ nàng viết chính là "Ta không có việc gì, không có ý để ngươi lo lắng" liền có chút kinh ngạc, bởi vì nàng nghĩ dựa vào tính cách hồ lô bí ẩn của Lâu Xuân Vũ, nói không chừng sẽ chỉ im lặng, không nghĩ tới còn đáp lại nàng.
Sau khi tan lớp rất nhiều đồng học đều tò mò buổi chiều Lâu Xuân Vũ là làm sao, xảy ra chuyện gì khiến cho nàng bỗng nhiên bật khóc, nhưng mà bọn họ đều không tiện tiến đến mở miệng trực tiếp hỏi nàng, bởi vì mọi người bỗng nhiên nghĩ đến dường như ngắn thì đã làm đồng học được một năm, dài cũng liền đã làm đồng học được ba năm, vậy mà không có ai đặc biệt thân cận cùng Lâu Xuân Vũ.
Hơn nữa bình thường Lâu Xuân Vũ cũng là chuyên tâm học tập, không có hảo tỷ muội gì, luôn cảm thấy nàng là loại người chủ động không muốn hoà đồng cùng người khác.
Vì vậy chủ đề liền chuyển từ vì sao buổi chiều Lâu Xuân Vũ đồng học lại khóc, trở thành vì sao Lâu Xuân Vũ đồng học không có bằng hữu.
Một lúc sau một nữ sinh tiếp lời: "Hơn nữa nàng cơ bản là không trở về nhà, phần lớn thời gian liền ở trường học."
"Nàng dùng tiền rất ít ngươi không cảm thấy sao, ta thấy nàng đến nhà ăn ăn cơm đều chỉ mua nửa phần, hơn nữa đều là món ăn rẻ nhất trong nhà ăn."
"Đó là bởi vì mẹ của nàng cho nàng tiền tiêu vặt rất ít, lúc học lớp mười chúng ta cùng nhau ăn cơm, đã nhìn thấy trong thẻ của nàng có hai trăm đồng, ta còn cho rằng là tiền cơm một tuần lễ của nàng."
"Nàng nói nàng phải ăn một tháng."
"Đủ ăn sao?"
Ở một góc nhỏ trong phòng học vẫn đang tiếp tục thảo luận về Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ không biết khi nàng rời đi liền bắt đầu xuất hiện những màn đối thoại có liên quan tới nàng. Trên thực tế, bắt đầu từ thời khắc khi tiếng chuông báo hiệu hạ khóa vang lên, nàng liền đã không còn tập trung, trên đường đi cũng không biết là đi đến nơi nào, không có mục đích mà đi bộ trong sân trường, dần dần liền đi đến trong đình bên bờ hồ.
Nàng tìm một chỗ ngồi xuống, cúi đầu nhìn nhìn đồng phục trên người, quần áo thể thao rộng rãi phối màu xanh trắng, đã bị ngã vàng, trường học quy định một tuần ít nhất có bốn ngày nhất định phải mặc đồng phục, đối với Lâu Xuân Vũ mà nói là một chuyện tốt, ít nhất nàng không cần lại mua y phục khác, giảm đi được một khoản tiền.
Trong trí nhớ bộ quần áo này làm bạn cùng nàng ba năm, vốn cho rằng sẽ không còn cơ hội mặc lại, không nghĩ tới thế nhưng còn có thể nhìn đến nó.
Lúc này đôi bàn tay trước mắt nàng cũng chưa bởi vì công việc nhà mà trở nên thô ráp, các đốt ngón tay nhỏ nhắn, trước đây nàng hầu như chưa từng nhìn kỹ đôi bàn tay của bản thân, ngón trỏ bên phải theo năm tháng cầm bút mà lưu lại vết chai sần.
Tay của nàng từ từ sờ lên gương mặt của mình, đầu ngón tay kịch liệt run rẩy, khi chạm vào da thịt trẻ tuổi, trái tim nàng kịch liệt nhảy lên, còn có thể sống lại một lần, thật tốt.
Nàng ngồi ở một góc vắng vẻ trong đình cho đến khi tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi tối vang lên, lúc này mới từ từ đứng dậy, bóng lưng của nàng, là thân ảnh của một tiểu cô nương ở độ tuôi cao trung với sống lưng thẳng tắp dứt khoát bước đi.
Phía trước là phòng học bật đèn sáng trưng. Đi giữa từng nhóm người cùng nhau đến lớp, bước chân Lâu Xuân Vũ không khỏi liền nhanh hơn.
Nàng dùng thời gian của một buổi tối tự học, đem tất cả sách giáo khoa của mình xem qua một lần, dù sao giấc mộng dài đằng đẵng kia, đã làm rối loạn suy nghĩ của nàng, trong trí nhớ của nàng đã xem lẫn vào rất nhiều ký ức không thuộc về thời điểm này, khiến cho thời gian cao trung của nàng ngược lại trở thành lạ lẫm.
Bàn học của nàng là sạch sẽ cùng gọn gàng, những ghi chú đều được viết trong một cuốn sổ, kiến thức trọng điểm trong ba năm học trở thành một chồng ghi chú dày đặc.
Nàng nhanh chóng xem qua, đem những tri thức quan trọng liệt kê ra một lần.
Sau khi nàng tốt nghiệp sư phạm liền làm lão sư ở trường trung học chuyên, thẳng đến khi mang thai nữ nhi, mới đành phải từ chức, trong thời gian đó, tuy rằng nàng chưa từng đụng đến sách giáo khoa cao trung, nhưng mà cũng chưa từng để xuống chuyện học tập, quán tính học tập vẫn còn, chỉ là cần có thời gian để làm quen.
Chờ đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Lâu Xuân Vũ xoa đôi mắt cay cay, mới nhận ra bản thân thế nhưng đã đọc sách cả một buổi tối.
Thái Hiểu Khiết đứng lên dọn dẹp sách giáo khoa, thấy nàng còn cầm bút viết chưa buông, "Ngươi thật nỗ lực, đã nghĩ kỹ muốn khảo thi vào trường nào rồi sao?"
"Đã có mục tiêu, còn cách mục tiêu một chút." Lâu Xuân Vũ để bút xuống, lên kế hoạch ngày mai lại đến xem.
"Ân, cách thức ngươi nói chuyện thật giống người lớn."
"Có sao?" Lâu Xuân Vũ nghĩ có thể là những ký ức kia đã ảnh hưởng đến nàng quá lớn, bất tri bất giác liền biểu hiện ra ngoài rồi.
Thái Hiểu Khiết ôm lấy sách vở chuẩn bị rời đi, thấy nàng vẫn như cũ ngồi ở vị trí kia không nhúc nhích, liền tỏ ý nói nàng đứng lên, tới gần cuộc thi, trường học càng coi trọng việc sắp xếp thời gian nghỉ ngơi và học tập của đệ tử cao tam, cho nên không cho phép đệ tử cao tam chiếm dụng thời gian dành cho giấc ngủ, chủ nhiệm lớp thậm chí còn đến phòng học nhắc nhở các đệ tử, nàng nhìn sách giáo khoa trên tay Thái Hiểu Khiết, liền nói Thái Hiểu Khiết để sách xuống trở về nghỉ ngơi, thân thể chính là vốn liếng của cách mạng.
"Trở về hảo hảo ngủ đi, cái gì cũng đừng nghĩ nữa, biết rõ sao?" Chủ nhiệm lớp nói với Lâu Xuân Vũ.
Trong những năm tháng Lâu Xuân Vũ làm lão sư, từ trên người những đệ tử bên cạnh mình nàng nhìn thấy được hình bóng của bản thân trước kia, liền đặc biệt muốn cổ vũ bọn họ, muốn thúc đẩy bọn họ tiến lên, có thể đây cũng là một loại tâm tình muốn bù đắp lại những thiếu hụt của bản thân. Đối với sự quan tâm đặc biệt của chủ nhiệm lớp dành cho mình, trong lòng nàng tràn đầy cảm kích mà tiếp nhận: "Cám ơn lão sư quan tâm, ta đã không có việc gì rồi, thời gian tự học buổi tối cũng đã đem tâm tình điều chỉnh tốt rồi."
Chủ nhiệm lớp lờ mờ cảm nhận được Lâu Xuân Vũ thay đổi, luôn cảm thấy tiểu cô nương này trong vòng một ngày đã thả lỏng, bên trong sự trói buộc nàng đã trở nên vững tâm hơn, thoải mái mà đứng dậy.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Lâu Xuân Vũ sớm một chút rửa mặt, khi các bạn cùng phòng đều đang nói chuyện phiếm, nàng liền leo lên giường.
Nàng cũng không có ngủ, nàng nằm đó, ánh mắt lần lượt đảo qua từng cái giường một.
Nàng vừa nhìn quanh vừa tìm kiếm ký ức về những người này.
Phòng ngủ là sau khi lên cao nhị mới được sắp xếp theo quy định, quan hệ giữa nàng và các nàng cũng không tính là quá tốt, không phải là các nàng không muốn làm bằng hữu cùng nàng, là nàng tự ti, không dám đi ra một bước kia, cho nên trong một đoạn thời gian rất dài, nàng đem phòng ngủ xem như là nơi cư trú tạm thời.
Bạn cùng phòng nói nàng là mọt sách, không thích hòa đồng, nàng cảm thấy các nàng nói không sai, nàng đúng là phụ bạc hảo ý của mọi người.
Lúc này, một quả táo xuất hiện nơi mép giường, người đang cầm quả táo, là nữ sinh nằm dưới giường của nàng.
Quả táo đã được rửa sạch sẽ, bên trên còn đọng nước, Lâu Xuân Vũ tiếp nhận quả táo, nói một tiếng cám ơn.
"Xuân Vũ, buổi chiều tại sao ngươi lại khóc?" Đồng học dưới giường tính tình hướng ngoại, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, lời của nàng vừa ra khỏi miệng, các bạn cùng phòng khác đã nhao nhao chăm chú nhìn qua nhanh chóng đáp lại lời nàng, đã nói sẽ không hỏi, tại sao lại hỏi a.
"Ta cùng người trong nhà tranh cãi một chút, càng nghĩ càng ấm ức, không khống chế được liền bật khóc, kỳ thật không phải là chuyện gì lớn, ta không ngờ sẽ dọa đến các ngươi." Lâu Xuân Vũ vừa giải thích xong, liền rõ ràng cảm nhận được mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Vị đồng học vừa đặt câu hỏi kia càng là khoa trương, vỗ ngực nói, "Cũng may là nguyên nhân này, chúng ta nghĩ trong nhà ngươi có người không...Phì phì, đồng ngôn vô kỵ."
Lâu Xuân Vũ nở nụ cười, cắm một ngụm thật to trên trái táo.
"Chúng ta đoán, cha mẹ ngươi có phải là yêu cầy quá cao hay không, buộc ngươi nhất định phải thi vào Thanh Hoa Bắc Đại*, cho nên ngươi mới khóc." Nữ sinh đối diện ở tầng dưới ngồi xuống bên giường rửa chân, khi nàng ăn xong quả táo, nhất thời trong phòng ngủ đều là thanh âm sàn sạt.
(*Đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh)
"Xế chiều hôm nay chủ nhiệm lớp cũng hỏi ta, có phải cha mẹ ta tạo áp lực quá lớn cho ta hay không, kỳ thật căn bản không phải, cha mẹ đã thay ta sắp xếp xong xuôi, muốn ta ghi danh vào trường sư phạm XX."
"Trường sư phạm kia không tệ a, là một trường có truyền thống."
"Ta biết, trường học rất tốt, chẳng qua là cha mẹ ta thay ta làm quyết định." Lâu Xuân Vũ nhớ tới cuộc đối thoại cùng cha mẹ hôm nay, nàng mười tám tuổi, đối mặt với gia trưởng liền vô lực phản kháng, nhưng mà sau khi nàng nhìn thấy tương lai của mình liền lại dùng ánh mắt lạ lẫm mà nhìn cha mẹ của mình, lại nhận ra bản thân bày ra tư thái của kẻ yếu là có bao nhiêu nực cười. "Ai quản bọn họ a, ta đã có mục tiêu của mình."
Những người khác bắt đầu nói tiếp: "Ta cũng hy vọng yêu cầu của mẹ ta thấp một chút. Mẹ ta muốn cho ta ra nước ngoài học, ta chỉ cần hỏng phần tiếng Anh để ứng đối với cuộc thi một chút là được rồi, nếu thật sự ra nước ngoài, cũng không biết tìm nơi nào để ăn cơm a."
Lâu Xuân Vũ dựa vào bên giường, gương mặt mỉm cười mà nhìn về phía người bạn cùng phòng đang nói chuyện, sau khi nàng tốt nghiệp thật sự là nghe theo lời người nhà mà xuất ngoại, hơn nữa nghe một đồng học khác nói nàng ở nước ngoài thích ứng rất tốt.
"Kỳ thật ta muốn làm bác sĩ, đáng tiếc ta sợ máu, hơn nữa nghe nói làm bác sĩ phải giải phẫu thi thể, trong bệnh viện còn có nhà xác...Ai! Ta cũng không muốn a." Bạn cùng phòng muốn làm bác sĩ này là lựa chọn học y, sau khi tốt nghiệp lại thi công chức.
Lâu Xuân Vũ đem những gương mặt trẻ tuổi này ghi vàotrong lòng, những người này, cuối cùng là mất liên lạc với nàng, nàng cũng chỉlà từ chỗ của người khác nghe được một vài lời liên quan đến các nàng. Các nànglúc này nhìn qua thật khoái nhạc.