Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 136




"Ta gọi thợ massage tới đây cho ngươi." Phản ứng đầu tiên của Tề Nhã Nhã chính là trốn, đầu gối nàng vừa nâng lên, tay liền bị dùng sức bắt lấy, Dương Chiêu Đệ tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, "Muốn chạy."

"Ta không chuyên nghiệp, ta sợ ta xoa bóp không tốt..." Nàng mơ hồ có chút sợ hãi, tuy rằng không biết mình đang sợ cái gì.

"Liền tiếp tục làm như vừa rồi, hơi dùng sức một chút." Dương Chiêu Đệ cầm lấy tay Tề Nhã Nhã, dẫn dắt đặt lên eo của nàng, vừa tiếp xúc với sự ấm áp của Dương Chiêu Đệ, đầu ngón tay Tề Nhã Nhã tựa như có dòng điện chảy qua, làm nàng sợ đến mức toàn thân giật một cái.

Dương Lộ Lộ một đường chạy đến, sự xuất hiện của nàng phá vỡ sự lúng túng giữa hai người, Tề Nhã Nhã vội động thân ngồi thẳng lên, mà Dương Lộ Lộ không phát hiện được hai người khác thường, giống con rùa đen nhỏ áp vào trên người Dương Chiêu Đệ, nhao nhao nói đói bụng.


Khóe mắt Dương Chiêu Đệ đảo qua thần sắc Tề Nhã Nhã, phát hiện nàng rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.

Dương Chiêu Đệ từ trên mặt đất ngồi lên, cõng lấy Dương Lộ Lộ, đi về phía nhà ăn, mà Tề Nhã Nhã nhắm mắt đi theo sau lưng các nàng.

Nhìn bộ dạng một lớn một nhỏ cười cười nói nói ở phía trước, Tề Nhã Nhã cũng bị bầu không khí này cảm nhiễm, khóe miệng không khống chế được mà cong lên.

Tề Nhã Nhã vốn cho rằng sau khi ngâm nước nóng kết thúc Dương Chiêu Đệ sẽ mang Dương Lộ Lộ về nhà, gian phòng đã đặt kia liền một mình nàng hưởng dụng.

Nhưng mà sự tình phát triển không giống với suy nghĩ của nàng, ba người cùng đi đến khu vực tiếp tân, chờ thang máy chậm rãi đi lên, phong cảnh bên ngoài cửa sổ thủy tinh hướng vào tầm mắt, lúc này đã là nhà nhà lên đèn, đứng ở chỗ cao nhìn xuống cảnh đêm của thành phố đặc biệt mỹ lệ.


Tề Nhã Nhã cầm thẻ phòng đang tìm gian phòng, lượn một vòng mới tìm được gian phòng của các nàng ở phía cuối cùng, thời khắc mở cửa phòng, chiếc giường cực lớn đập vào mi mắt, bởi vì đã là ban đêm, khách sạn mở đèn vàng, sau khi các nàng đi vào liền phát hiện trên giường đặt tổng cộng ba món đồ chơi thú bông, hai cái Minnie size lớn, một cái Minnie size nhỏ, ba thú bông tụ cùng một chỗ, đang đắp mền gối lên gối đầu, thoạt nhìn giống như người một nhà.

Dương Lộ Lộ nhìn đến thú bông liền kêu to rất thích.

Tề Nhã Nhã cầm lấy một cái thẻ bên cạnh thú bông, trên đó viết đây là kinh hỉ cho gia đình, nàng liền nhớ lại khi mình đặt gian phòng còn lựa chọn một phần lễ vật thần bí, thì ra là cái này.

Khách sạn lầm cho rằng các nàng là người một nhà mang theo hài tử đi vui chơi. Tề Nhã Nhã sợ Dương Chiêu Đệ sẽ lúng túng. Ôm lấy thú bông ở bên trái gối ngủ, cười nói: "Khách sạn rất chu đáo không phải sao, ha ha." Nàng xoa bóp tay chân thú bông.


Dương Chiêu Đệ chỉ nhìn thoáng qua rượu sâm banh cùng hoa đặt ở trên bàn.

Hai bó hoa tú cầu cùng linh lan nhỏ, yên tĩnh bày trên bàn, đây vốn không phải là thứ dễ được chú ý tới, nhưng mà thật vừa lúc chính là ở bên cạnh có đặt socola hình trái tim.

Khi bó hoa được Dương Chiêu Đệ vuốt vuốt, Tề Nhã Nhã nhìn đến gò má của nàng có ý tươi cười nhẹ nhàng, trong lòng lớn mật suy đoán nàng hẳn là ưa thích.

Tề Nhã Nhã nói: "Hì hì, bộ dạng Dương lão bản giống như rất vui vẻ, hoa này rất đẹp đúng hay không, ta cũng không nghĩ tới bọn họ có thể chu đáo như vậy, nếu như thật sự là tình lữ tới nơi này thuê phòng, nhìn đến những bố trí này nhất định sẽ vui vẻ chết a. Dương lão bản có phải hay không là yêu thích hoa tú cầu?"

"Hoa xinh đẹp, ta đều thích." Dương Chiêu Đệ muốn nàng nhanh chóng ngậm miệng a.
Dương Lộ Lộ phát hiện phòng tắm có bồn tắm lớn, muốn tới Dương Chiêu Đệ đây cùng nhau tắm rửa.

Dương Chiêu Đệ nói: "Con đều ngâm một ngày rồi còn ngâm không chưa đủ sao?"

"Con là Mỹ Nhân Ngư, cá liền phải ở trong nước." Dương Lộ Lộ vội vàng phản bác.

"Mẹ thấy con là cá ngâm chua."

Nghe được tiếng nước trong phòng tắm, Tề Nhã Nhã hiểu được, tuy rằng ngoài miệng Dương Chiêu Đệ nói như vậy, nhưng vẫn là thỏa mãn yêu cầu của Dương Lộ Lộ.

Nàng lúc này không tiện đi vào, cho nên liền dứt khoát ngồi trên ghế sofa, sờ sờ thú bông, nhìn nhìn phong cảnh, nghe hai người bên trong đối thoại, lại rót cho mình gần một nửa ly Champagne, trong lúc bất tri bất giác đã tiêu ma không sai biệt lắm nửa giờ đồng hồ.

Tề Nhã Nhã vốn là có chút mệt chút, trong chốc lát tinh thần buông lỏng, nhìn giường vừa lớn vừa mềm, vốn nói với bản thân liền nằm một chút, không nghĩ tới vừa dính đến gối đầu liền tiến vào giấc ngủ.
Dương Lộ Lộ như một chiếc bánh bao mới ra lò, toàn thân còn bốc hơi nóng, nàng mặc áo choàng tắm từ phòng vệ sinh chạy đến, nhìn thấy Tề Nhã Nhã đã nằm ở một bên giường, nàng tự giác mà chui vào trong chăn, nhìn thấy mẹ đi ra, bàn tay nhỏ bé động động, vẫy mẹ tới đây, nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ sang đây xem."

Nàng để Dương Chiêu Đệ nhìn Tề Nhã Nhã đang ngủ say ở một bên giường, bởi vì lúc này giống như hài tử co rúc thân thể lại, trong lòng còn ôm lấy thú bông, một tay nắm lại để ở trước ngực, hơn phân nửa khuôn mặt chôn ở trên gối, bộ dáng miệng hé mở lúc ngủ, ngay cả Dương Lộ Lộ đều cảm thấy đáng yêu.

Tề Nhã Nhã không biết trong lúc mình ngủ, một lớn một nhỏ một tả một hữu vây quanh nhìn nàng rất lâu.

Dương Lộ Lộ còn to gan lớn mật động thủ sờ lên tóc của nàng.
Mà Tề Nhã Nhã vô thức nói mớ, Dương Lộ Lộ cùng Dương Chiêu Đệ đang thảo luận lời nàng nói là có ý gì, Dương Lộ Lộ kiên trì nói Tề Nhã Nhã là đói bụng muốn ăn gì đó, Dương Chiêu Đệ phản bác nói không phải, Tề Nhã Nhã nói chính là ngươi không nên đụng vào ta.

Trong lúc bất tri bất giác một tả một hữu cũng trở nên buồn ngủ, Dương Lộ Lộ điều chỉnh tốt gối đầu, kéo cao chăn, trước khi ngủ nàng nói một câu nói, "Nhã Nhã tỷ tỷ không có đánh răng."

Dương Chiêu Đệ vốn đã buồn ngủ bỗng nhiên liền bị những lời này chọc cười. Nàng nhìn Tề Nhã Nhã vài lần, mới động thủ tắt đèn.

Trong mộng, Dương Chiêu Đệ mộng thấy chính mình nói với Tề Nhã Nhã: "Ngươi trước khi ngủ không có đánh răng, chớ tới gần ta."

Tỉnh lại, nàng đều không biết mình tại sao lại muốn nói những lời này, tiền căn hậu quả đều quên, nàng chỉ nhớ rõ những lời này.
Tề Nhã Nhã cho là mình ôm thú bông, không nghĩ tới thú bông này lại còn ấm áp, còn vô cùng có phân lượng, ép tới nàng nửa người đều tê rần.

Trên lưng nàng còn có nhiệt độ cơ thể truyền đến.

Nàng giống như đặt mình trong hỏa lò, thậm chí toát ra mồ hôi.

Nàng điều chỉnh tư thế, không nghĩ tới tác động đến người bên cạnh, nàng đá chăn ra, để tay bên ngoài chăn, chỉ chốc lát sau tựa hồ nghe được có người nhẹ giọng oán giận, nói nàng lúc ngủ thói quen thật là không tốt, sau đó trong không khí nhiệt độ lại xuống thấp một ít, là mức độ vừa phải.

Chăn lại bị kéo lên một ít, lúc này đã không còn nóng như vậy, nàng mơ mơ hồ hồ sờ đến làn da mịn màng hơi lạnh, cũng có tơ lụa trơn trượt, mà làn da này so với tơ lụa càng thêm mềm mại, bàn tay như có ý thức đem người câu qua, kéo vào trong lòng của mình, ôm lấy giống như ôm thú bông.
Người bị nàng cho là thú bông mà ôm lấy bỗng nhiên nhúc nhích, Tề Nhã Nhã không muốn người đó rời đi, hai tay thậm chí dùng thêm chút sức, muốn đem người giữ lại.

Người trong lòng giống như đang dỗ dành nàng, nói ta trước muốn tắt đèn.

Tề Nhã Nhã mới thả lỏng một chút, chờ người đó trở lại, liền lập tức ôm lấy, hai tay dùng không đủ, hai chân cũng liền dùng tới.

Ngày hôm sau, ba người ở trên giường ngủ thành một bộ dáng thú vị.

Dương Chiêu Đệ là tư thế ngủ bình thường nhất, đầu đặt trên gối, chăn ở trên thân thể.

Tề Nhã Nhã không biết lúc nào đã chạy tới bên ngoài chăn, áp ở trên chăn, một tay cùng một chân đặt ở Dương trên người Chiêu Đệ, Dương Chiêu Đệ không phải không có ý đuổi đi, nhưng mà mỗi lần đuổi đi đổi lấy là Tề Nhã Nhã càng dán thêm một bước, nàng cũng là một lòng muốn ngủ, liền đối với chuyện này thỏa hiệp.
Mà Dương Lộ Lộ bị hai người bọn họ bỏ quên, không biết lúc nào đã bị đá đến cạnh giường, chỉ chiếm một vị trí nhỏ nhỏ trên chiếc giường rộng lớn này, không giống như là thân sinh của Dương Chiêu Đệ.

Dương Lộ Lộ nói nửa đêm bị đá một cước, liền bị đẩy đến cạnh giường.

Tề Nhã Nhã nghe xong nửa điểm cũng không cảm thấy là mình làm, nàng còn cho rằng là Dương Chiêu Đệ làm.

Đến thời gian thu dọn đồ đạc trả phòng, bởi vì hỏi qua khu vực tiếp tân kia thú bông là xác thực tặng cho các nàng, cho nên khi rời đi cũng ôm theo.

Vốn nghĩ đặt ở trong cốp xe, nhưng mà Dương Lộ Lộ không cho phép bảo bối của mình nhét bị trong không gian đen tối ở cốp xe, nhất định muốn đặt ở ghế sau, ngồi cùng nàng.

Mà hai người cũng hết cách với nàng, sau đó quay đầu lại còn nhìn thấy hai con thú bông có cùng kích thước với Dương Lộ Lộ được sắp xếp ngồi vây quanh Dương Lộ Lộ.
Tề Nhã Nhã chịu trách nhiệm lái xe trở về. Dương Chiêu Đệ ngồi ở ghế cạnh tài xế vẻ mặt mỏi mệt, đem thành ghế điều chỉnh đến vị trí thoải mái, trong lúc bất tri bất giác đã nhắm mắt lại.

Tề Nhã Nhã có lòng tốt hỏi một câu làm sao vậy.

Dương Chiêu Đệ vẫn giữ trạng thái nhắm mắt, giọng điệu bình tĩnh mà nói: "Đêm qua có một người khi ngủ thói quen rất kém, luôn dính trên người của ta, nhiều lần đá nàng ra, một giây sau lại nhào lên."

"Là ai?" Tề Nhã Nhã lắm miệng phản hỏi một câu. Nàng là thật sự không nghĩ đến người có thói quen ngủ không tốt kia là chính nàng, bởi vì nàng vẫn cho rằng thói quen ngủ của mình rất tốt. Ít nhất người từng ngủ với nàng đều chưa từng nói tư thế ngủ của nàng không tốt, từ bà của nàng đến nàng của mẹ, còn có bạn gái cũ gì gì đó.
Dương Chiêu Đệ mắt mở ra, ánh mắt chống lại Tề Nhã Nhã, chỉ là trong nháy mắt đối mặt, liền khiến cho tim Tề Nhã Nhã đập rộn lên.

"Ngươi nói, người kia là ta?" Không thể tin được, chính mình thế nhưng khi ngủ lại đối với Dương lão bản động thủ động cước, càng không thể tin được chính là nàng rõ ràng chỉ đem mình đá văng ra, không có đem mình đá xuống giường. Nàng nỗ lực nhớ lại, tối hôm qua hình như là nhớ rõ chính mình thật sự có ôm người, nàng còn cho rằng là Dương Lộ Lộ, vốn không nghĩ tới phương diện kia.

"Thói quen ngủ của ngươi thật không tốt, ngươi và người khác cùng ngủ đều là loại này sao?"

"Ta nhớ được, không có ai nói với ta, cho nên ta cũng không biết thói quen ngủ của mình rất kém, cám ơn ngươi đã chỉ ra, để cho ta ý thức được điểm ấy, nhưng mà ta thích ôm thú bông ngủ, ta có một thú bông từ nhỏ ôm tới lớn, có thể là ta đem lão bản ngươi xem như thú bông."
"Ha, thì ra là như vậy." Dương Chiêu Đệ nói xong, lại nhắm mắt lại, xoay đầu sang một bên khác.

Tề Nhã Nhã nghẹn lấy một mạch, sợ người bên cạnh phát hiện được, cũng không dám hít thở quá lớn tiếng.

Nàng vừa rồi cảm thấy mình là làm một việc nguy hiểm trên vách núi vạn trượng, ở trong gió to lung la lung lay, nàng đi đến nơi tiến thoái lưỡng nan, muốn cất bước tiến lên, lại sinh lòng lùi bước, ngoại trừ khó, chính là khó.

Sau khi nàng nói xong những lời kia, dường như trông thấy một tiểu nhân đang bước trên dây thép từng điểm một lui về, cách bờ thắng lợi càng lúc càng xa.

Trong xe không gian thoáng cái đã yên tĩnh trở lại.

Dương Lộ Lộ không chịu được loại bầu không khí này, nàng nói: "Nhã Nhã, ta muốn nghe nhạc thiếu nhi."

Tề Nhã Nhã tìm đến nhạc thiếu nhi được lưu sẵn cho Dương Lộ Lộ, bên trong nhịp điệu vui vẻ của bài hát, Dương Lộ Lộ câu có câu không mà hát theo.
Mà bên này, Tề Nhã Nhã nhiều lần âm thầm nhìn sang bờ thắng lợi bên kia, đáng tiếc bờ bên kia thủy chung không chịu xoay mặt về phía nàng, chỉ để lại cho nàng sau ót.

Nàng lướt vòng bằng hữu của Lâu Xuân Vũ, mới biết được hôm đó Lâu Xuân Vũ cũng ngâm nước nóng, trong lúc cố gắng tìm chỗ, các nàng thế cũng ở trong cùng một khách sạn qua đêm.

Lâu Xuân Vũ thấy được tin nhắn của Tề Nhã Nhã, hồi âm nhiều cái ha ha ha ha ha.

Lâu Xuân Vũ lại gởi tới mấy chữ --- này không phải rất trùng hợp sao.

Lâu Xuân Vũ cũng không tin một thành thị lớn như vậy, thế nhưng trùng hợp đến có thể tụ lại cùng một chỗ, kết quả còn không hay biết, chỉ lướt thoáng qua.

Tề Nhã Nhã nói chuyện này với Dương Chiêu Đệ, còn thêm vào một câu: "Sớm biết như vậy liền xem qua vòng bằng hữu của nàng trước một chút, liền có thể cùng nhau tụ hội."
"Sau đó thì sao?" Ánh mắt Dương Chiêu Đệ đang nói, ngươi còn muốn làm bóng đèn sao?

Lời này, khiến cho Tề Nhã Nhã vô lực phản bác.

"Các nàng tình cảm thật tốt, đã nhiều năm như vậy, vẫn luôn hạnh phúc cùng một chỗ. Các nàng làm cho ta bắt đầu tin tưởng tình yêu rồi."

"Tình yêu của ngươi là do chính ngươi, ngươi nhìn người khác, có thể từ trong đó học được cái gì, là học tập làm sao tìm được đối tượng, hay là làm thế nào ứng phó với đối tượng?"

"Lão bản, ta chỉ là hâm mộ thôi. Dù sao số mệnh của ta không tốt, mỗi lần nói yêu đương cũng không có kết cục tốt, liền đặc biệt hâm mộ loại người có thể vừa bắt đầu liền đi tới cuối cùng." Tề Nhã Nhã ủy khuất nói.

Dương Chiêu Đệ nói: "Nghe ngươi nói là không ít lần yêu thương a."

"Từ cao trung ta liền bắt đầu nói yêu đương rồi."
Dương Chiêu Đệ đặc biệt quay đầu nhìn thoáng qua Dương Lộ Lộ ngồi ở phía sau, sợ nữ nhi học cái xấu, nói với Tề Nhã Nhã: "Ngươi đừng lớn tiếng có được không?"

"Ân, không thể nói, không có khả năng làm hỏng tiểu hài tử." Tề Nhã Nhã giảm thấp thanh âm nói chuyện, khi Dương Chiêu Đệ cúi người dựa tới, Tề Nhã Nhã bỗng nhiên nghĩ đến một vài hình ảnh, nàng đối với Dương lão bản đâu chỉ là động thủ động cước như vậy a, thậm chí còn vượt qua quan hệ cấp trên cấp dưới, nàng chính là đem Dương lão bản cho là vật sở hữu của nàng, ôm lấy như chuyện đương nhiên, cũng không cho phép người kia rời đi.

Khi Dương lão bản đẩy mình ra, nàng lầm bầm, âm ĩ nói muốn ôm muốn ôm lấy người.

Từ đó về sau, Tề Nhã Nhã không dám nhìn thẳng Dương Chiêu Đệ, sợ nhìn nhiều, tâm liền không an tĩnh được.
Sauk hi Tề Nhã Nhã xác nhận tâm ý của bản thân đối với Dương Chiêu Đệ, nàng bắt đầu bối rối.

Trên lý trí, Dương Chiêu Đệ là sự lựa chọn không có hy vọng nhất, khả năng hầu như là không, thậm chí khả năng đến gần là vô hạn bằng không.

Tề Nhã Nhã từng lý tính phân tích qua, cho dù tính hướng Dương Chiêu Đệ là cong, cũng sẽ không nhìn đến mình, nếu không ở chung nhiều năm như vậy, nếu có thể yêu thích mình, khẳng định đã có điểm tỏ vẻ, nói đơn giản, nàng cảm thấy Dương Chiêu Đệ đối với nàng không có biện pháp.

Một nguyên nhân khác, là nàng trước kia đã từng nói, người thích Dương Chiêu Đệ, nhất định là đẩu M, ưa thích bị hành hạ. Nếu như mình thích Dương Chiêu Đệ, hơn nữa ở chung với Dương Chiêu Đệ, vậy càng không có khả năng, bởi vì nàng không phải là đẩu M, nàng không thích chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Trong đầu nàng xuất hiện một thanh âm nói: Tề Nhã Nhã ngươi xong đời, ngươi rõ ràng đang suy nghĩ vấn đề này rồi, nói rõ ngươi đã động tâm rồi.

Lâu Xuân Vũ ở nhà hảo hảo chơi đùa với Meo Meo, nhận được cuộc gọi của Tề Nhã Nhã, mới biết được Tề Nhã Nhã đã đến cửa nhà rồi.

Tề Nhã Nhã mang theo tâm sự tìm đến Lâu Xuân Vũ, nàng được Lâu Xuân Vũ nói ngồi xuống ghế sofa, Lâu Xuân Vũ lấy một lon đồ uống tới cho nàng, nhớ tới còn chưa dọn phân, để Tề Nhã Nhã chờ một lát, nàng đem cát vệ sinh dọn tốt, rửa tay sạch sẽ mới trở về.

Tề Nhã Nhã hai tay thả trên đầu gối, đan xen cùng một chỗ, thấp thỏm không yên mà nhìn Lâu Xuân Vũ, một bộ dạng muốn nói lại thôi.

Mà Lâu Xuân Vũ từ ngôn ngữ thân thể của nàng phát hiện được lời nói tiếp theo có thể là liên quan đến tình cảm, nàng từ phía sau lưng rút ra gối tựa, một bộ dạng rửa tai lắng nghe.
"Ta không biết nên nói cho ngươi hay không, chính là ta giống như đã bắt đầu thích một người, người kia, ta và nàng không có khả năng cùng một chỗ." Khi Tề Nhã Nhã muốn tìm người nói chuyện, người xuất hiện ở trong đầu nàng chính là Lâu Xuân Vũ, cho nên nàng đến nhà Lâu Xuân Vũ.

Nghe xong, Lâu Xuân Vũ mang vẻ mặt khϊếp sợ, ngón tay nàng chỉ chỉ chính mình, "Ngươi... Không phải là yêu thích ta đi?"

"Không phải!" Tề Nhã Nhã rũ cụp bờ vai xuống, "Là Dương lão bản, ta có thể là đã yêu thích Dương lão bản, cũng không thể nói là có thể, là ta ý thức được, ta đối với nàng động tâm rồi, nhưng mà chúng ta không có hy vọng cùng một chỗ."

"Nàng biết sao?"

"Nàng không biết a. Ta liền trong lòng âm thầm nghĩ. Dù sao người đã trải qua chuyện tình cảm phong phú, thân kinh bách chiến, lại hung hăng như nàng, nếu như biết ta có ý tưởng, nhất định sẽ có phương pháp xử lý thành thục đem ta xử lý sạch sẽ."
Lâu Xuân Vũ vừa muốn mở miệng, Tề Nhã Nhã đã vô lên lưng nàng, "Không cần an ủi ta."

"Ta không nghĩ sẽ an ủi ngươi, ta cũng không chuẩn bị an ủi ngươi."

"Ta liền thất bại như vậy sao, ngươi đều không muốn nói với ta chút gì đó sao, ngươi nói ta cùng nàng có hi vọng sao? Nếu như ta thổ lộ, không, vẫn là không nên thổ lộ. Không có khả năng a. Cũng có khả năng là ta cùng nàng khoảng cách quá gần, ta muốn cùng nàng kéo ra khoảng cách mới đúng." Tề Nhã Nhã dùng sức nhắc nhở chính mình, không cần đem tình huống làm cho càng bết bát hơn.

Lâu Xuân Vũ dở khóc dở cười, "Ngươi không phát hiện ngươi luôn đang tạo nên các giả thiết với một điều kiện tiên quyết chính là nàng chắc chắn sẽ không thích ngươi. Này không giống tác phong của ngươi."

Tề Nhã Nhã ôm lấy đầu, "Trong lòng ta khó chịu. Buổi tối ăn món gì, ta muốn ăn xiên que a, ta mời ngươi."
"Ngươi chuyển đổi chủ đề cũng quá nhanh đi, không phải vừa rồi vẫn còn đang trò chuyện chuyện tình cảm, thoáng cái liền nghĩ đến phương diện ăn uống rồi."

Dương Chiêu Đệ đang đợi Tề Nhã Nhã tỏ vẻ, kết quả phát hiện Tề Nhã Nhã lại như không có chuyện gì, muốn tỏ vẻ, không thể nào, một chút ý tứ cũng không chịu phóng xuất, điều này làm cho Dương Chiêu Đệ có chút mất hứng

Không bao lâu, nàng phát hiện Tề Nhã Nhã thường xuyên đi ra ngoài, tan việc liền không thấy người, nhiều lần đã thấy nàng trốn ở góc phòng nghe điện thoại, khi nghe điện thoại thanh âm đè thấp, từ một chút loáng thoáng liền nghe được là đang cùng người trong nhà tán gẫu.

Mà khi hành động nghe lén của Dương Chiêu Đệ bị Tề Nhã Nhã phát hiện, Tề Nhã Nhã hoặc là giả vờ làm ra bộ dạng gió nhẹ mây bay, hoặc là lập tức xám xịt chạy trốn.
Cuối cùng vẫn là Lâu Xuân Vũ cùng Dương Chiêu Đệ nói chuyện phiếm tiết lộ một chút, Dương Chiêu Đệ mới biết được Tề Nhã Nhã gần đây đang bận chuyện mua phòng.

"Nàng có tiền mua phòng?" Dương Chiêu Đệ là hoài nghi năng lực của Tề Nhã Nhã, tuy rằng một năm này, Tề Nhã Nhã dựa vào sự cố gắng của bản thân, lấy nhận được lương một năm 200 ngàn, nhưng mà muốn ở thành thị này mua một bộ phòng ở, vậy dùng năng lực của một mình nàng là đầm rồng hang hổ.

"Trong nhà nàng thúc giục nàng mua phòng a, dù sao nàng cũng tuổi tác không nhỏ, trong nhà nàng biết rõ nàng sẽ không kết hôn, cũng không có vì vậy từ bỏ nàng, ngược lại là lo lắng cuộc sống của nàng sau này, biết rõ nàng không chuẩn bị trở về, luôn cảm thấy Nhã Nhã lớn như vậy, còn phải ăn nhờ ở đậu, ở nhà người khác, quá đáng thương nàng, liền chuẩn bị ở chỗ này mua cho nàng phòng nhỏ, để cho nàng có chỗ ở."
"Ngươi cũng biết rất rõ ràng a." Bút máy trong tay Dương Chiêu Đệ dừng ở trên giấy một điểm cũng không động, từ ngòi bút lan ra một vòng đen trên giấy.

"Dù sao chúng ta quen biết nhiều năm như vậy. Nhã Nhã là bằng hữu tốt nhất của ta, nhiều lần mời ta đến nhà cha mẹ, dần dà liền quen thuộc. Nàng và ta cũng không có bí mật gì, chuyện mua phòng, nàng liền tới hỏi ta, để ta cho nàng vài điểm tham khảo."

"Lâu Xuân Vũ, ta cũng không phát hiện, ngươi lại có tiềm chất làm Bạch liên hoa a."

"Nói đùa, thật là biết nói đùa a." Lâu Xuân Vũ nghe giọng nói ở đối diện, bản thân hẳn là hơi quá, nàng vội phanh xe lại, nói: "Cha mẹ nàng thúc giục nàng nhanh chóng đem phòng ở xác định, bọn họ mua phòng ở tốt cho nàng, đoán chừng phòng ở tới tay cũng phải một năm hoặc lâu hơn, đến lúc đó có thể dời ra ngoài rồi, ngươi chịu đựng thêm vài ngày nữa, nàng có thể dọn đi rồi."
"Ta lúc nào dùng qua từ chịu đựng này? Là nàng nói với ngươi?" Dương Chiêu Đệ nghe được Tề Nhã Nhã muốn chuyển đi, phản ứng đầu tiên chính là sinh khí, sinh khí nàng tự chủ trương, càng sinh khí nàng lén lút làm những chuyện mờ ám này, giống như ở nhà mình làm khó xử nàng.

Lâu Xuân Vũ nhìn trái nhìn phải mà nói, "Dù sao cũng là trưởng thành, cần phải có không gian riêng của bản thân"

"Lâu Xuân Vũ, ngươi không cần cùng ta diễn xuất, ta lại nhìn không ra, ta chính là người mù rồi."

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà khóe miệng Dương Chiêu Đệ đã mím thành một đường thẳng.

Lâu Xuân Vũ phát hiện mình có thể là đùa đến phát hỏa rồi, âm thầm nhắn tin cho Tề Nhã Nhã -- thực xin lỗi.

Khi Tề Nhã Nhã nhận được tin nhắn vẻ mặt là khó hiểu, còn đang suy nghĩ tin nhắn này là chuyện gì xảy ra, nàng hồi âm thật nhiều dấu chấm hỏi (???).
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Tề Nhã Nhã: Dù sao loại người trải qua tình cảm phong phú, thân kinh bách chiến, lại hung hăng như nàng, nếu như biết rõ ta có ý tưởng này, nhất định sẽ có phương pháp xử lý thành thục đem ta xử lý sạch sẽ.

Dương Chiêu Đệ: Ta không có!!

Tề Nhã Nhã: Cái gì không có??


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.