Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 132




Nghe được tin tức này, Lâu Xuân Vũ tự giam mình trong phòng.

Kiếp trước cũng không có để bà ngoại đi làm kiểm tra, chỉ biết là sang năm không qua mấy tháng, khi đang làm việc nhà bà ngoại bỗng nhiên ngã xuống đất, thoáng cái liền bất tỉnh.

Lâu Xuân Vũ cũng cho rằng bà ngoại ra đi là bởi vì xuất huyết não. Nhưng mà không nghĩ tới đời này tình huống lại thay đổi, trước đi làm kiểm tra sức khoẻ, kiểm tra phát hiện ra mới biết được là mắc bệnh ung thư.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lâu Xuân Vũ nhận không rõ là tốt hay là xấu, đột ngột ra đi ngược lại lại càng dễ làm cho nàng tiếp nhận, nàng ý thức được trong một đoạn thời gian tiếp theo, người nhà cũng sẽ không dễ chịu.

Ở trong điện thoại Lâu mẹ còn nói, những năm qua lão nhân chính là quật cường, đau cũng không nói, cũng là bởi vì cữu cữu thờ ơ, bà ngoại vì tốt cho nhi tử, sợ tạo phiền phức cho nhi tử, khi phát tác chính là tiếp tục nén chịu.


Lâu mẹ gả xa, cũng chính là một năm trở về một lần, đón năm mới bà ngoại chỉ vội vàng nhóm lửa nấu cơm, không có nói tới tình huống thân thể của mình, lão nhân không chịu mở miệng, người không sống cùng một chỗ liền sẽ không phát hiện.

Thẳng đến lần này, Lâu Xuân Vọng đưa lão nhân đi làm kiểm tra toàn diện, mới biết được từ trước tới giờ, lão nhân luôn quật cường không chịu nói ra.

Lâu Xuân Vũ cũng không biết làm sao để mở miệng an ủi mẹ, điều nên nói bác sĩ đã nói, để lão nhân muốn ăn chút gì liền thỏa mãn bà.

Sau sự trầm mặc dài đằng đẵng, ngược lại là Lâu mẹ mở miệng an ủi Lâu Xuân Vũ: "Lão nhân lớn tuổi, tình huống như thế nào cũng có thể phát sinh, chính con cũng phải chú ý chăm sóc thân thể."

"Ân."

Trong lúc bất tri bất giác Lâu Xuân Vũ đi tới trong đình của hoa viên trong tiểu khu, ngồi ở trong đình ngẩn người.


Tống Tây Tử về nhà phát hiện cửa mở, trong nhà không có ai, gọi điện thoại cho nàng, nàng không có nghe máy, có loại dự cảm không ổn, bắt đầu luống cuống, cho rằng nàng xảy ra chuyện gì, liền gọi rất nhiều cuộc điện thoại, đều là đợi đến lúc bên kia điện thoại phát ra âm thanh trả lời tự động, đều không có người nghe máy.

Lâu Xuân Vũ còn đang đắm chìm trong thất lạc, thẳng đến khi có người nhắc nhở nàng điện thoại đang rung lên không ngừng, nàng mới chú ý tới điện thoại đặt ở trong tay đang nhấp nháy, đang làm một nỗ lực cuối cùng, hy vọng kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự chú ý của nàng.

Nàng nhận điện thoại, thời khắc đó khi nghe điện thoại, rõ ràng nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của Tống Tây Tử, "Ngươi đang ở đâu?"

"Ta...Ta như thế nào lại đi đến tiểu đình rồi." Lâu Xuân Vũ cũng bị hành động vô thức của bản thân làm cho sợ hãi.


Tống Tây Tử đóng cửa lại vội vàng xuống lầu, đến tiểu đình gặp Lâu Xuân Vũ.

"Thực xin lỗi, vừa rồi ta không phải cố ý không nhận điện thoại của ngươi, ta vừa rồi đang nghĩ chuyện, điện thoại để chế độ yên lặng." Một khắc này khi nhìn thấy Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ trước nói câu xin lỗi.

"Ngươi không sao chứ?" Ban đầu Tống Tây Tử cho rằng Lâu Xuân Vũ chỉ là quên xem điện thoại, tới gần mới phát hiện thần sắc Lâu Xuân Vũ rất không đúng.

Lâu Xuân Vũ sờ sờ lên mặt mình, nàng dễ bị nhìn xuyên thấu như vậy sao? "Kỳ thật có một tin xấu, bà ngoại của ta mắc bệnh ung thư."

Tống Tây Tử theo Lâu Xuân Vũ ngồi xuống, "Thân thể tão nhân thế nào rồi?"

"Bác sĩ nói nghỉ ngơi thật tốt, muốn ăn cái gì liền để cho bà ăn, không cần ngăn cản bà."

Ý kia chính là từ bỏ.
Tống Tây Tử nhẹ nhàng vỗ về bờ vai Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ cẩn thận mà lộ ra một mặt yếu ớt, ôm lấy eo Tống Tây Tử, "Ta cùng bà ngoại ta không thân cận, bà ngoại không thích mẹ ta, cũng không ưa thích ta, trong mắt bà chỉ có gia đình cữu cữu, quan hệ trong gia đình chúng ta tựa như một mũi tên đơn hướng, mẹ ta đem thứ tốt nhất trong nhà đều đưa cho bà ngoại, bà ngoại đem những thứ tốt nhất đưa cho cữu cữu, cữu cữu nhận những thứ tốt này, em đó như điều đương nhiên."

"Không kỳ quái, mỗi người đều có một cữu cữu như vậy." Tống Tây Tử nhẹ nhàng nói.

"Ta làm sao lại không biết?" Lâu Xuân Vũ căn bản chưa từng nghe Tống Tây Tử nsi qua chuyện này.

"Không kỳ quái a, bởi vì chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rất nhiều năm. Kiều nữ sĩ trước kia đối với đệ đệ của bà cũng rất tốt, tốt đến mức ba ba của ta đều tức giận rồi, bất quá Kiều nữ sĩ cũng là có điều kiện, không phải là tốt đến không có nguyên tắc, sau đó đệ đệ của bà bài bạc, thiếu một món nợ, lừa gạt Kiều nữ sĩ nói bị người khác lừa gạt, Kiều nữ sĩ liền rất gấp mà khắp nơi bôn tẩu vì hắn, sau khi biết rõ chân tướng chuyện này liền triệt để vượt qua điểm mấu chốt của Kiều nữ sĩ, Kiều nữ sĩ đem đệ đệ mắng đến máu chó đầy đầu, sau đó ta không có cữu cữu nữa."
"Ha ha, đúng là chuyện Kiều nữ sĩ có thể làm ra được."

"Đúng rồi, Kiều nữ sĩ sau này còn nói khi đó bà cho rằng đệ đệ của bà thật sự chính là bị hãm hại, nếu như không phải biết rõ chân tướng, có thể bà sẽ đem tiền mua phòng chuyển cho đệ đệ của mình rồi. Đến bây giờ bà cũng không thể tha thứ đệ đệ của bà, mỗi lần gia đình tụ hội, cũng là có bà không có người đó."

"Bà thật là lợi hại."

"Bà nói nếu như đệ đệ của bà là một người không có năng lực, thật sự kiếm không được tiền, bà cũng chấp nhận, chỉ riêng không thể chấp nhận chuyện bài bạc, cái này đã chạm vào điểm mấu chốt của Kiều nữ sĩ, mà khi sự tình phát sinh, cữu cữu cũng không ý thức được bản thân hắn sai ở đâu, còn cho rằng Kiều nữ sĩ vẫn sẽ giúp hắn. Nếu như đổi lại là đệ đệ của ngươi như vậy, ngươi sẽ giúp sao?"
"Ta sẽ chém đứt chân của hắn, thà rằng để hắn bại liệt trên giường, ta mời người đến chiếu cố hắn cả đời, cũng sẽ không để hắn đi bài bạc."

Lâu Xuân Vũ nói xong, Tống Tây Tử nhìn nàng vài lần, ý thức được Lâu Xuân Vũ có thể so với Kiều nữ sĩ còn muốn quyết tuyệt hơn một chút, ít nhất khi đó Kiều nữ sĩ không nghĩ tới sẽ chặt đứt tay chân của cữu cữu.

"Nếu như ngươi bận tâm, ngày mai chúng ta đi thăm bà ngoại của ngươi có được không?"

"Ngươi đi cùng ta?" Lâu Xuân Vũ hỏi lại.

Tống Tây Tử điểm điểm lên trán nàng, "Nếu ngươi không hy vọng ta cùng đi, ta có thể ở ngoài thôn chờ ngươi, ta là sợ ngươi một đường lái xe đi sẽ rất mệt a, ta chuẩn bị làm lái xe cho ngươi, ít nhất sẽ an toàn một chút."

"Ngươi cùng ta đi thăm bà ngoại a, dù sao ngươi cũng xem như là người nhà của bà." Bàn tay Lâu Xuân Vũ cùng bàn tay Tống Tây Tử chồng lên nhau.
Khi hai người ôm nhau, mấy cái tiểu hài tử bên cạnh tạm dừng vui đùa, tò mò vây quanh.

Đối mặt với ánh mắt thăm dò của tiểu hài tử, Tống Tây Tử đem Lâu Xuân Vũ ôm càng chặc hơn, nhìn cái gì a, chưa từng thấy đại nhân tú ân ái sao.

Bởi vì đây là một nút thắt chưa mở được trong lòng Lâu Xuân Vũ, ngày hôm sau hai người liền xin nghỉ nửa ngày, nói đi là đi, lái xe đến nhà bà ngoại Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ nhiều năm chưa trở về quê, cơ hội đến nhà bà ngoại càng ít, trong trí nhớ mơ hồ đại khái chính là lúc trước nghỉ hè đến nhà bà ngoại ở một hai tháng, thôn trên núi còn bảo lưu tư thái đoạn tuyệt với nhân thế, quầy bán quà vặt ở cửa thôn vẫn là bộ dáng xưa cũ, TV cũ kỹ đổi thành màn hình tinh thể lỏng 40 inch, vẫn như cũ có rất nhiều lão nhân vây quanh ở cửa ra vào tiểu điếm xem tivi.
Ký ức của Lâu Xuân Vũ đối với nhà bà ngoại, ngoại trừ những thứ này, còn có rạp chiếu bóng ngoài trời luôn trình chiếu phim điện ảnh mỗi mùa hè trong thôn, cùng với tiểu đoàn kịch hát.

Bà ngoại cũng từng đưa nàng xem điện ảnh, kể cho nàng nghe một vài câu chuyện kinh dị, ví dụ như hổ ăn thịt người, dưới sông có quỷ chết oan đang tìm kẻ chết thay.

Lâu Xuân Vũ quen thuộc đi đến nhà bà ngoại, vẫn là phòng ở cũ như trong trí nhớ, trong nhà không có ai, cửa lại mở rộng, hỏi láng giềng mới biết được Lâu mẹ đưa bà ngoại đi tản bộ rồi, chờ một lát, mẹ đã dìu bà ngoại trở về.

Bà ngoại lần đầu tiên không có nhận ra Lâu Xuân Vũ, còn cho rằng là người trong thôn phái tới, là Lâu mẹ nhắc nhở, đây là cháu gái của bà, tên là Lâu Xuân Vũ.

Lúc này bà ngoại mới nhớ ra, Xuân Vũ tên là Xuân Vũ, muốn Lâu mẹ đem trái cây đồ ăn vặt đều lấy ra.
Tống Tây Tử bên cạnh Lâu Xuân Vũ, cũng bị nhét vào tay một quả táo lớn.

Nhìn thấy Tống Tây Tử, thần sắc Lâu mẹ liền biến thành rất phức tạp, cố gắng đem nàng xem như người xa lạ.

Bà ngoại hỏi Lâu Xuân Vũ đã kết hôn chưa, Lâu mẹ nháy mắt, để Lâu Xuân Vũ lừa gạt bà ngoại.

Lâu Xuân Vũ làm ra vẻ không nhìn thấy hành động của mẹ, nói với bà ngoại: "Vội vàng chuyện công việc, còn chưa kết hôn."

"Vậy không kết hôn làm sao bây giờ, không cần để lỡ, đệ đệ của con đều đã kết hôn rồi." Bà ngoại không hiểu, vỗ mu bàn tay Lâu Xuân Vũ, "Con lúc trước thường đọc sách, bản lĩnh tìm đối tượng làm sao không học một chút."

Lâu Xuân Vũ cười cười, không có giải thích.

Lâu mẹ nói: "Con cũng hối thúc hối thúc nàng, phải kết hôn vẫn là phải kết hôn a."

"Mẹ." Lâu Xuân Vũ tỏ ý Lâu mẹ không cần nói nữa.
Lâu mẹ đem Lâu Xuân Vũ kéo ra ngoài, hai người biến mất ở ngoài cửa, không biết ở bên ngoài chuyện gì, Tống Tây Tử hai tay cầm lấy quả táo lớn, dưới sự dò xét của bà ngoại Lâu Xuân Vũ, không khỏi trở nên cẩn trọng.

Bà ngoại Lâu Xuân Vũ hỏi: "Ngươi là bằng hữu của Xuân Vũ a?"

Bởi vì là phương ngôn, Tống Tây Tử rất nỗ lực mới nghe ra lão nhân đang nói cái gì, nàng nhẹ gật đầu, nói: "Ân, là bằng hữu."

"Bằng hữu tốt, Xuân Vũ từ nhỏ không có cùng bằng hữu chơi đùa."

"Bằng hữu của nàng rất nhiều a."

"Nào có, nàng không thích cùng người khác vui chơi, thích ngồi ở cửa ra vào đọc sách, đọc sách cả một ngày."

Tống Tây Tử nghe được đại khái, theo phương hướng ngón tay của bà ngoại nhìn sang, ở cửa ra vào dưới mái hiên đặt một bộ ghế đá, tựa hồ có thân ảnh một tiểu cô nương đang nghiêm túc đọc sách.
"Nàng hiện tại có rất nhiều bằng hữu."

Bà ngoại cũng chỉ nghe được đại khái, nhưng nhìn Tống Tây Tử khoa tay múa chân cũng hiểu không sai biệt lắm, hai người chỉ có thể như vậy mà dùng cả tay chân để trao đổi, bà ngoại của Lâu Xuân Vũ lớn tuổi, lỗ tai không tốt, Tống Tây Tử phải kề sát lỗ tai bà nói chuyện.

Lâu Xuân Vũ ở phía trước, Lâu mẹ đi theo sau lưng nàng, thời khắc đó khi Lâu Xuân Vũ bước vào cửa, trên gương mặt liền giương lên dáng tươi cười, "Đang nói gì a, nói vui vẻ như vậy."

"Nói bằng hữu của con, nàng nói con có một rất lớn công ty."

"Không lớn, liền mấy nhân viên công tác."

Tống Tây Tử cầm trái quýt bóc ra, bóc sạch sẽ lại đặt vào trong tay bà ngoại Lâu Xuân Vũ.

Lâu mẹ ngồi ở bên giường, liền lời nói đều rất ít nói.

Nhìn bà ngoại mệt mỏi, Lâu Xuân Vũ sẽ không quấy rầy nữa, cùng Tống Tây Tử trở về. Thẳng đến khi rời khỏi, Lâu mẹ đều không có mở miệng.
Tống Tây Tử hỏi Lâu Xuân Vũ: "Ngươi nói với mẹ của ngươi rồi cái a, bà xem ra rất không cao hứng."

"Bà muốn ta nói những lời vô ích dỗ dành bà ngoại, ta nói không được. Bà liền luôn trầm mặt, bà muốn gạt bà ngoại, lúc ta không có ở đây, tùy tiện bà có thể làm sao lừa gạt, nhưng mà bà muốn ta tự mình mở miệng nói ta sau này sẽ kết hôn, ta không nói được."

Tống Tây Tử nói: "Kỳ thật ngươi dỗ dành bà ngoại ngươi, để lão nhân gia vui vẻ, cũng không có gì."

"Nhưng mà ngươi ở đó a, ta ở trước mặt ngươi nói ta sau này sẽ kết hôn, ngươi sẽ vui vẻ sao?" Lâu Xuân Vũ thở phì phì đem lời nói trong lòng liền một mạch nói ra, sau khi nói xong, dáng tươi cười của Tống Tây Tử có khuynh hướng càng thêm mở rộng.

Lâu Xuân Vũ liếc nhìn nàng một cái, "Vừa rồi là ai nói lời dỗ dành lão nhân gia cũng không có gì a."
"Nghe ngươi nói ngươi lo lắng đến ta như vậy, trong lòng cao hứng, không khống chế được." Tống Tây Tử vui vẻ không chỉ là vì những thứ này.

"Lúc ta không có ở đó, bà ngoại ta nói với ngươi cái gì."

"Ta liền nói với và ngươi làm việc gì, ta nói làm Taobao, bà ngoại ngươi thế nhưng cũng biết."

"Bà ngoại ta cũng xem tivi, đương nhiên là biết rõ." Lâu Xuân Vũ khởi động xe, lần này tới đây chính là vì thăm bà ngoại, nhiệm vụ hoàn thành liền trở về.

Trong lòng Lâu Xuân Vũ biết rõ, thời gian còn lại của bà ngoại không nhiều lắm, cùng lúc trước không giống nhau, lần này mẹ không cần phải quan tâm đệ đệ, có thể toàn tâm chiếu cố bà ngoại.

Nàng xuất tiền, để Lâu Xuân Vọng ra mặt phụ trách chiếu cố bà ngoại một ít chuyện, nàng từ Lâu Xuân Vọng nơi đó nghe nói, cũng bởi vì có đệ đệ cùng mẹ luôn chú ý chăm sóc bà ngoại, cữu cữu ngại ngôn luận, cũng không khỏi đi đến chỗ bà ngoại làm một chút hiếu tử.
Tuy rằng không có hữu dụng gì, nhưng mà trước mặt bà ngoại, ít nhất toàn gia giả vờ hòa hòa mỹ mỹ, để trong lòng bà ngoại thoái mái hơn rất nhiều.

30 tết, Tề Nhã Nhã là người cuối cùng rời công ty, vốn đã có kế hoạch sáng sớm liền trở về, kết quả đợi đến khi nàng đem sự tình công ty xử lý xong, đi ra khỏi văn phòng, bất tri bất giác đã đến giữa trưa.

Lái xe trong nhà phái tới ở dưới lầu công ty đợi nàng đã lâu, khi nàng xuống lầu đi ra, lái xe vội xuống xe, mở cửa xe cho nàng.

Nàng vốn chỉ tính toán về nhà vài ngày, tất cả vật phẩm tùy thân đều thu vào trong ba lô leo núi.

Túi xách ở một bên tay khác là mua lễ vật năm mới cho người nhà.

Ngồi trên xe, tâm tình nàng phức tạp không nói ra được, chiếc xe chậm rãi chuyển động, nàng nhìn thấy chiếc Mercedes của Dương Chiêu Đệ.
Nàng bảo tài xế dừng xe, đi về phía xe của Dương Chiêu Đệ.

Dương Chiêu Đệ ban đầu liền đã thấy nàng lên xe, cho nên khi Tề Nhã Nhã xuống xe, Dương Chiêu Đệ cũng biết là nàng, nhìn nàng đi về phía mình, chậm rãi dừng xe, đem cửa sổ xe hạ xuống, đợi nàng tới gần.

Tề Nhã Nhã một mạch chạy hơn 50m, chạy đến bên cạnh xe của Dương Chiêu Đệ, sau khi dừng bước liền chống vào xe thở hỗn hển.

Dương Chiêu Đệ hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ta vài ngày sau sẽ trở lại."

"Ngươi không trở lại cũng không sao." Dương Chiêu Đệ vừa dứt lời, Tề Nhã Nhã toát ra biểu lộ không dám tin, ánh mắt kia đang hỏi nàng, ngươi là muốn khai trừ ta sao?

Dương Chiêu Đệ rút ra một điểm kiên nhẫn để giải thích: "Ta cùng Lộ Lộ muốn xuất ngoại vui chơi một đoạn thời gian, khoảng thời gian này trong nhà không có ai."
"Các ngươi đi ra ngoài bao lâu?" Tề Nhã Nhã có loại ảo giác bị vứt bỏ.

Dương Chiêu Đệ muốn nở nụ cười, rõ ràng người phải trở về nhà là Tề Nhã Nhã, vì cái gì lại làm như hai mẹ con các nàng đem Tề Nhã Nhã vứt bỏ.

"Đặt vé máy bay đi, không có đặt vé máy bay trở về. Nhìn tâm tình Lộ Lộ, lại tính toán sau."

"Được rồi, các ngươi chơi vui vẻ, còn có, nếu như các ngươi trở về liền nói cho ta biết một tiếng, ta ở nhà chờ các ngươi. Đúng rồi, năm mới vui vẻ." Tề Nhã Nhã nói rất nhiều, chính là không chịu rời tay khỏi chiếc xe của Dương Chiêu Đệ, nàng suy nghĩ một chút, lấy ra hai cái hồng bao đã chuẩn bị trước, tiến vào trong xe của Dương Chiêu Đệ, "Hồng bao nhỏ là ta cho Lucy, hồng bao lớn chính là ta cho Dương lão bản ngươi, năm mới vui vẻ."

"Nhờ phúc của nữ nhi, ta thế nhưng còn có thể từ trong tay ngươi cầm được hồng bao." Dương Chiêu Đệ tiếp nhận hồng bao, nhìn độ dày này có thể là mấy nghìn a.
"Cám ơn Dương lão bản một năm này đã chiếu cố ta, từng chút một ta đều ghi tạc trong lòng. Ta kỳ thật rất muốn lưu lại cùng Dương lão bản và Lucy đón năm mới..."

Lúc nàng nói chuyện, cửa sổ xe của Dương lão bản từ từ nâng lên, "Tái kiến."

Đưa mắt nhìn Dương lão bản lái xe rời đi, chờ chiếc xe đã hòa vào dòng xe cộ không thấy bóng dáng, Tề Nhã Nhã mới ủ rũ mà quay lại xe của mình.

Trên xe, toàn bộ tinh thần của nàng giống như đều bị người ta rút đi rồi, triệt để uể oải.

Nàng dựa đầu vào cửa sổ xe, dùng đầu nhẹ đặt lên thủy tinh, trong lòng tràn đầy đều là bối rối.

Nếu như khi đó Dương Chiêu Đệ mở miệng nói ngươi ở lại đây đi, nói không chừng nàng liền thật sự lưu lại.

Nhưng mà Dương Chiêu Đệ không có mở miệng, hơn nữa không có nửa điểm ý tứ muốn nàng lưu lại, thoạt nhìn thậm chí là ước gì nàng nhanh chóng về nhà.
Tề Nhã Nhã hoài nghi mình ở trong mắt Dương Chiêu Đệ chính là một người không quan trọng.

Nàng rất ủy khuất, càng là khổ sở, nàng ở trên cửa sổ thủy tinh vẽ vòng tròn, từng vòng biến thành hình dạng trái tim, chính giữa nhốt chặt một chữ Dương.

Trong lúc Dương Chiêu Đệ đợi đèn đỏ, đem hồng bao của Tề Nhã Nhã liếc nhìn, trên hồng bao còn có vài chữ.

Tề Nhã Nhã viết cho Dương Lộ Lộ chính là học tập tốt, mỗi ngày cao lớn.

Viết cho mình chính là mọi chuyện thuận lợi, mong muốn thành sự thật.

Dương Chiêu Đệ đem hồng bao ném lại lên chỗ ngồi.

Dương Chiêu Đệ đi vào trong nhà đã mở sưởi ấm áp, thoát xuống áo khoác ngoài treo trên giá áo, Dương Lộ Lộ ngẩng đầu nhìn về phía nàng, mặc dù không có mở miệng, nhưng mà Dương Chiêu Đệ biết rõ Lộ Lộ muốn nói cái gì, nàng nói: "Nhã Nhã đi về nhà, sẽ không cùng chúng ta đón năm mới."
"Ân." Dương Lộ Lộ đã nghe được đáp án, không ngoài ý, nhưng mà vẫn là rất mất mát.

"Ngày mai con phải đi chúc tết ông nội bà nội nuôi. Có muốn xem quần áo mới mẹ mua cho con hay không."

Dương Lộ Lộ hào hứng đi theo Dương Chiêu Đệ lên lầu xem qua quần áo sẽ mặc trong mới năm.

Dương Chiêu Đệ nửa đêm nhận được điện thoại của Tề Nhã Nhã, nàng đang ngủ ngon giấc, đột nhiên bị đánh thức, hỏa liền bốc lên, nàng nhận điện thoại, nghe được thanh âm bên kia điện thoại, vài giây đồng hồ trước đó chỉ có tiếng hít thở, nàng thiếu chút nữa mắng Tề Nhã Nhã ngươi là biếи ŧɦái sao.

Một giây sau, thanh âm Tề Nhã Nhã mang theo một điểm run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở, nói: "Dương lão bản, ta thật thê thảm."

"Nói a."

"Mẹ của ta sinh cho ta một đệ đệ."

"..." Dương Chiêu Đệ từ trên giường mãnh liệt ngồi bật dậy, thiếu chút nữa đã đánh thức Dương Lộ Lộ đang ngủ bên cạnh nàng, nàng dùng gối đầu thay thế bản thân, cẩn thận mà leo xuống giường, lúc ra cửa nhẹ nhàng khép cửa lại, nàng một mình đi đến phòng vệ sinh, đóng cửa lại mới mở miệng nói chuyện, "Ý của ngươi là, cha mẹ ngươi sinh tiếp rồi?"
Dương Chiêu Đệ vừa nói xong, Tề Nhã Nhã ân một tiếng.

"Thân sinh?"

"Mẹ ta sinh năm trước, không có cho ta biết."

"Đó là bởi vì mấy năm trước ngươi đều ở bên ngoài."

"Đúng, ta ở bên ngoài, sau đó mẹ ta cùng ba ba của ta lại có hài tử, ba ba của ta thề với ta là ngoài ý muốn, ta cũng tin tưởng bọn họ. Ta chính là có một chút mất mát. Có một chút không biết nên làm sao bây giờ."

"Ta có thể lý giải." Dương Chiêu Đệ nghe thanh âm Tề Nhã Nhã trong điện thoại vô cùng uể oải, không tự chủ được mà thả mềm thanh âm, nàng chỉ sợ Tề Nhã Nhã nghĩ không thông.

Bất quá nghe ra Tề Nhã Nhã chỉ là có chút uể oải, còn chưa tới mức độ nghĩ không thông.

"Đệ đệ rất giống ba ba, mày rậm mắt to, còn có thể gọi ta là tỷ tỷ."

"Đã biết mở miệng nói chuyện rồi?" Đó là đã rất lớn rồi.
"Về đến nhà nhìn đến có thêm một nam hài tử, ta cho rằng là hài tử của họ hàng, ta thấy hắn có nét giống ta như vậy, ta còn nói đùa này không phải là ba ba của ta ở bên ngoài tạm bợ, cha mẹ ta lại nói ta mới biết được này là đệ đệ của ta, sau đó cha mẹ ta cùng ta cam đoan, những thứ cho ta sẽ không ít đi."

"Đây không phải là rất tốt sao?"

"Ta không phải là để ý đến tiền, ta có thể dựa vào bản thân nỗ lực kiếm tiền nhiều hơn, nhưng mà bộ dạng cha mẹ ta vội vàng giải thích, khiến cho ta rất khó xử."

"Ta hiểu ý tứ của ngươi, ngươi muốn nói ngươi không quan tâm đến tiền trong nhà, ngươi có thể dựa năng lực của mình sống sót, nhưng mà trong mắt cha mẹ ngươi, bọn họ nghĩ ngươi rất lo lắng phần gia sản này."

"Ân. Vẫn là Dương lão bản ngươi hiểu ta."

"... Ngươi có ngốc hay không."
"Vì cái gì bỗng nhiên nói ta ngốc?"

"Cha mẹ ngươi vội vã giải thích, kỳ thật là bởi vì để ý đến cảm thụ của ngươi, sợ ngươi nghĩ quá nhiều, nếu như ngươi thật sự không để ý, liền giải thích với bọn họ rõ ràng, ngươi cũng có thể không cần giải thích, chờ thời gian để chứng minh."

Tề Nhã Nhã ngồi xổm trong hoa viên, trên tay cũng không rảnh, trong lúc đang nghe điện thoại, nàng nhổ sạch cỏ dại trong bồn hoa, tuy rằng ban ngày mới gặp mặt qua, nhưng mà khoảng cách xa như vậy, nàng chỉ có thể nghe được thanh âm của Dương Chiêu Đệ, nghe thanh âm của người kia, nàng có một loại cảm giác đang yêu đương, lén lút mà nhìn sườn mặt của cô gái mình yêu thích, nghĩ đến lời người kia nói cùng mình, trong lòng không khỏi bắt đầu nóng lên.

Tề Nhã Nhã càng không ngừng gật đầu, lời nói của Dương Chiêu Đệ, giống như băng dán cá nhân, chữa trị tâm tình uể oải của nàng.
Nàng muốn Dương Chiêu Đệ lại nói thêm một chút, nói nhiều thêm một chút nữa, nàng muốn nghe thanh âm của Dương Chiêu Đệ.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Tề Nhã Nhã: Vì cái gì người xui xẻo luôn là ta.

Tác giả: Ta chỉ là để ngươi có thêm một đệ đệ. Nhưng mà câu chuyện tiếp theo của người sẽ thu hoạch được một phần tình yêu.

Tề Nhã Nhã: Ngươi... Ngươi! Ta đây lúc nào mới có thể có tình yêu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.