"Vậy là tốt rồi, giữa cho mây tan trăng tỏ, đáng chúc mừng." Tề Nhã Nhã nghe được tin tức tốt tinh thần liền tỉnh táo, vì vậy lập tức ngồi xuống, chủ động cầm chai bia của mình chạm vài ly của Dương Chiêu Đệ.
Dương Chiêu Đệ nói: "Tảng đá trong lòng rơi xuống đất, này phải cám ơn ngươi."
"Cám ơn ta cái gì?"
"Ngươi giúp ta làm cầu nối, để ta nhận thức Tống Tây Tử bọn họ, sau khi ta nói cùng Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ cũng thay ta tìm được biện pháp giải quyết, cho nên nói đến cùng, là từ sự tồn tại của ngươi, ta mới có khả năng gặp được ân nhân cứu mạng." Theo lời nói của Dương Chiêu Đệ, dáng tươi cười của Tề Nhã Nhã càng phát ra sáng lạn, đến cuối cùng, đã là thẹn thùng mà cúi đầu.
"Đáng tiếc ta không có gì hữu dụng."
"Ta cũng không trông chờ ngươi cái gì." Lời Dương Chiêu Đệ thốt ra, khiến Tề Nhã Nhã cong lên khóe miệng.
"Ngươi đối với bản thân yêu cầu quá cao, ban đầu ta liền không nghĩ tới muốn ngươi hỗ trợ."
"Nhưng là! Nhưng là ta muốn giúp ngươi a. Ta muốn bản thân có thể có chút hữu dụng, có thể có chút hữu dụng với ngươi, tốt xấu, ta vẫn là còn có hữu dụng không phải sao?"
Trong nhất thời Dương Chiêu Đệ có chút mất phương hướng trong ánh mắt thâm tình khẩn thiết của Tề Nhã Nhã, dường như là bước vào lăng kính vạn hoa, thấy được thế giới, thấy được ánh sáng.
Một giây sau, Dương Chiêu Đệ thu hồi ánh mắt, phi thường trấn định, cũng là tự nhiên mà di chuyển rời ra.
"Là ta tự cho là đúng. Ngươi liền quên những lời ta vừa nói a." Tề Nhã Nhã vì muốn che giấu sự lúng túng, nàng ôm lấy gối ôm, đem cả khuôn mặt chôn ở trong gối ôm.
Trong mắt Dương Chiêu Đệ, Tề Nhã Nhã lúc này chính là giống như bộ dạng của tiểu động vật run lên vì lạnh khi rơi xuống nước, "Được rồi, được rồi, là ta nói nặng lời."
"Là ta vô dụng." Tề Nhã Nhã dâng lên một cỗ quật cường.
"Ngươi đừng quá nghiêm túc."
"Liền là ta vô dụng, ta thật vô dụng, ta cái gì cũng làm không được, ta nói yêu đương cũng nói không tốt, ta tìm đối tượng cũng đều không thật tâm đối với ta, ta đối với bản thân cho tới bây giờ chưa từng nghiêm túc qua, ta thi đại học liền tùy tiện thi cử, ta cũng không biết mình phải làm gì, không có mục tiêu, chính là nước chảy bèo trôi, ra xã hội, ta cũng chưa từng nghĩ qua ta muốn tìm công tác dạng gì, phát triển theo phương hướng nào, lúc đó ai bao ta ăn cơm ta liền đi với người đó..."
"Ngươi làm rất tốt." Dương Chiêu Đệ bắt đầu tin tưởng Tề Nhã Nhã là uống say, uống say nhả ra chân ngôn.
Tề Nhã Nhã nắm lấy tay Dương Chiêu Đệ, nói: "Ta nói thật, ngươi đừng đánh ta. Ngươi cam đoan không đánh ta, ngươi đánh ta ta sẽ không nói."
"Ngươi nói." Sự kiên nhẫn của Dương Chiêu Đệ phi thường quý giá.
"Ta đau lòng ngươi."
Dương Chiêu Đệ sửng sốt một chút, Tề Nhã Nhã thấy Dương Chiêu Đệ vẫn bất động, liền chủ động cầm lấy tay của nàng, áp lên mặt mình.
"Thật xin lỗi ta không nên nói loại lời này, ngươi lợi hại như vậy, vốn không tới phiên ta đến đau lòng, nhưng mà ta chính là đau lòng ngươi, ngươi cái gì cũng tốt, cái gì đều lợi hại, nhưng mà ngươi lại không có cảm giác an toàn, đối với mọi người đều không tin tưởng, ta liền nghĩ, lão bản nàng như vậy, nhất định là phát sinh rất nhiều chuyện, mới khiến cho lão bản biến thành như vậy."
"Ngươi câm miệng." Lúc này Dương Chiêu Đệ liền hối hận đã để cho Tề Nhã Nhã nói tiếp, càng nói càng quá phận, làm cho nàng càng nghe càng tức giận.
"Ta sai rồi. Lão bản lợi hại như vậy, không gì làm không được, không tới phiên ta đến đau lòng lão bản."
"Hiện tại ta thật sự muốn đánh ngươi rồi."
"Ân." Tề Nhã Nhã nhắm mắt lại, đem bắp thịt kéo căng, một bộ tư thế anh dũng hy sinh.
Dương Chiêu Đệ vốn không có ý định đánh Tề Nhã Nhã, lại nhìn đến bộ dạng như vậy của Tề Nhã Nhã, rõ ràng chính là chờ đợi mình tới đánh.
Nàng bị chọc cho nở nụ cười.
Tề Nhã Nhã nín hơi chờ đợi, chỉ nghe được tiếng tim đập, còn có tiếng hô hấp của bản thân.
Gió mát thổi qua gương mặt của nàng, nàng dùng sức cắn môi dưới, lông mi rung rung, nhịp tim đập chậm rãi hơn.
Bóng đen ập đến, Tề Nhã Nhã cho rằng bàn tay sắp đánh tới rồi.
Ánh mắt của nàng hé ra một cái khe, kết quả chính là nhìn thấy gương mặt không ngừng phóng đại của Dương Chiêu Đệ.
Dương Chiêu Đệ không có nhận ra Tề Nhã Nhã hé mắt, nàng hôn lên trán Tề Nhã Nhã một cái, nói: "Được rồi."
Dương Chiêu Đệ chống bàn trà đứng lên, vuốt vuốt nếp uốn trên váy, cũng không quay đầu lại mà ném một câu nói: "Nghỉ sớm một chút."
Ba giây đồng hồ qua đi, Tề Nhã Nhã vẫn bất động, một phút đồng hồ qua đi, Tề Nhã Nhã vẫn là không nhúc nhích.
Cuối cùng không biết qua bao lâu, Tề Nhã Nhã lấy tay sờ lên trán, chỗ trên trán kia giống như bị phỏng một khối, luôn cảm thấy có dấu vết nóng hổi thật lâu không tiêu tan.
Tề Nhã Nhã sờ lên cái trán, trong lòng suy tư, đây là ý gì.
Giống như tỏ tình sao, không giống, giống động viên. Đại tỷ tỷ đối với tiểu bằng hữu động viên, lão sư nhà trẻ đối đệ tử động viên.
Gần đây Dương Chiêu Đệ mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, sự tình trong nhà xử lý tốt, nhìn tình thế người đó chắc là sẽ không một lần nữa gây cho nàng áp lực.
Lúc trước kiêu ngạo buông lời, nói ngươi có lựa chọn, chúng ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, trên thực tế vốn không cho cô nương yếu đuối như nàng bất luận cái gì đường sống, bọn họ nói bọn họ có biện pháp có thể khiến cho nàng sống không nổi ở chỗ này.
Nhưng thật ra Dương Chiêu Đệ rất muốn xem bọn họ có biện pháp nào, lúc còn trẻ nàng không học tốt cũng đã lợi hại như vậy, nếu cần đánh đổi tất cả mà phải rời đi, nàng cũng không sợ.
Nếu như Dương Chiêu Đệ một mình, nàng rất muốn thử một chút, cứng đối cứng, xem rốt cục là nàng giao thiệp rộng, hay là người bên kia miệng cứng rắn, nhưng mà Dương Chiêu Đệ có điều cố kỵ, Dương Lộ Lộ chính là cố kỵ của nàng, cho nên nàng bó tay bó chân, thiếu chút nữa đã phải chạy trốn đến nước ngoài, tránh đi mọi chuyện, để Dương Lộ Lộ hoàn toàn không hay biết mọi chuyện mà lớn lên, mà sau khi Dương Lộ Lộ trưởng thành, mọi người cũng đều đã quên chuyện này, khi đó sẽ nghĩ đến chuyện cho Lộ Lộ về nước.
Hiện tại, kế hoạch chạy trốn lúc trước của Dương Chiêu Đệ liền không còn công dụng, nàng cùng Lộ Lộ có thể ở lại trong nước, không cần vì chuyện nhỏ này mà ra ngoại quốc.
Để biểu đạt sự cảm tạ, Dương Chiêu Đệ không thiếu tiền đã gởi thật nhiều lễ vật đến chỗ của cặp đôi Tống Tây Tử, nhiệt tình đến mức khiến choTống Tây Tử cùng Lâu Xuân Vũ trực tiếp hô to không nhận nổi.
Hai người bọn họ thậm chí vì trốn Dương Chiêu Đệ, trực tiếp đi ra ngoài du lịch, trước cửa nhà lưu lại một phong thơ cho Dương Chiêu Đệ, thỉnh nàng không cần lại tiếp tục "Cảm tạ", bởi vì chuyện này đối với các nàng mà nói, thật sự chỉ là tiện tay mà thôi.
Dương Chiêu Đệ đọc được lời nhắn, dườn như thấy được bộ dáng Tống Tây Tử khổ não cau mày viết chữ, nàng nhận ra sự nhiệt tình của bản thân đã vượt qua phạm vi thừa nhận của đối phương, nàng đem thư phong nhét lại rồi trở về, lễ vật mang đến cũng không thể đặt ở cửa ra vào, chỉ có thể cầm về. Xem như lễ vật, phát cho các nhân viên trong công ty.
Mà chuyện Tống Tây Tử không biết chính là, những ngày nàng không có ở nhà, trùng hợp liền để Dương Chiêu Đệ gặp được Kiều nữ sĩ đến nhà nàng cho Meo Meo ăn.
Lại là trùng hợp như vậy, Dương Chiêu Đệ chủ động tiến đến hỏi Kiều nữ sĩ một câu liên quan tới Tống Tây Tử.
Trong khoảng thời gian cùng xuống thang máy, Dương Chiêu Đệ có thêm một vị mẹ nuôi. Kiều nữ sĩ có thể một đứa con gái nuôi.
Tống Tây Tử xin phép nghỉ đưa Lâu Xuân Vũ đi ra ngoài du lịch bụi, mấy ngày ngắn ngủi, trở về liền phát hiện mẫu thân của mình đã bị Dương Chiêu Đệ công hãm, đợi sau khi nàng biết rõ liền thật lâu không thể lên tiếng, cùng Lâu Xuân Vũ đối mặt hồi lâu, Lâu Xuân Vũ nói: "Dương lão bản là có năng lực a."
Kiều nữ sĩ đối với người con gái nuôi mới nhận này phi thường hài lòng, thỉnh thoảng cùng Tống Tây Tử nhắc đến một chút, mà Dương Chiêu Đệ đối với mẹ nuôi cũng không thể trực tiếp đưa tiền, tiền không phải là vạn năng, biết rõ Kiều nữ sĩ cũng là người không thể nhàn rỗi, thỉnh thoảng đưa vé du lịch, đem Kiều nữ sĩ dỗ dành đến đặc biệt vui vẻ, giá trị vé du lịch không lớn, nhuận vật tế vô thanh, cũng sẽ không khiến Kiều nữ sĩ cảm thấy trở ngại khi nhận, cho nên Kiều nữ sĩ cũng thoải mái nhận lấy, sẽ không theo bản năng mà hoài nghi nàng dụng tâm kín đáo.
Sau khi Tống Tây Tử cùng Kiều nữ sĩ liên hệ mới biết được một việc, nhóm tỷ muội của Kiều nữ sĩ không lâu trước đây thuê một địa điểm tư nhân mở một bữa tiệc sườn xám, địa điểm cũng là do Dương Chiêu Đệ giải quyết, Tống Tây Tử làm con gái ruột lại căn bản không biết chuyện này, có loại cảm giác mất mát, cảm thấy mình làm nữ nhi thật thất bại.
Mà hết thảy chuyện này Lâu Xuân Vũ đều nhìn thấy rõ ràng.
Lúc cùng Dương Chiêu Đệ ăn cơm, Lâu Xuân Vũ liền nói chuyện này cho Dương Chiêu Đệ nghe, nàng là hy vọng Dương Chiêu Đệ có thể không cần nhiệt tâm như vậy, miễn cho trong lòng Tống Tây Tử mất đi sự cân bằng.
Đặc biệt khi nghe Tống Tây Tử bởi vậy còn bắt đầu hoài nghi bản thân có phải hay không xem như là một nữ nhi không hiếu thuận, Dương Chiêu Đệ cười đến ngửa tới ngửa lui, khóe mắt thậm chí có lưu nước mắt.
Nàng dùng tay cẩn thận lau đi nước mắt ở khóe mắt, nói: "Nàng hoàn toàn là suy nghĩ quá nhiều a. Tuy rằng ban đầu, ta bởi vì Tống Tây Tử mà tiếp cận Kiều nữ sĩ, đúng là muốn mượn cơ hội này lấy lòng Kiều nữ sĩ, nhưng mà sau một thời gian ngắn tiếp xúc cùng Kiều nữ sĩ, ta là xuất phát từ nội tâm mà yêu thích Kiều nữ sĩ."
Lâu Xuân Vũ cẩn thận nuốt xuống nước trái cây, dùng ánh mắt khác thường đánh giá Dương Chiêu Đệ.
Dương Chiêu Đệ thoáng cái liền tiếp thu được lượng tin tức cực lớn ẩn chứa trong nhãn thần của nàng, "Ngừng ngừng ngừng, trong đầu ngươi đang suy nghĩ lung tung cái gì a. Kiều nữ sĩ phi thường thú vị, có kinh nghiệm nhân sinh phong phú, là người có đại trí tuệ, đôi khi nghe bà nói chuyện, có thể làm cho ta bình ổn tinh thần, sau đó cũng là cơ duyên xảo hợp, trong tay có chút tài nguyên, vé du lịch cũng là miễn phí, địa điểm là của bằng hữu, đối với ta mà nói, ta cũng không tốn tiền gì, ngươi nói quản lý Tống không cần để ý, nếu như nàng luôn để trong lòng những chuyện này, sẽ già nhanh a, tuổi còn trẻ liền ra tóc bạc."