Có lẽ là những lời nói ngày đó, đã khiến cho trong lòng Tề Nhã Nhã bận tâm.
Sáng hôm sau, Dương Chiêu Đệ đi vào văn phòng, trên mặt bàn đặt một xấp tiền mặt, đều là hoàn toàn mới, hẳn là mới lấy ra từ ngân hàng.
Phía dưới xấp tiền mặt, Tề Nhã Nhã còn lưu lại một trang giấy, viết vài câu, nhấn mạnh nàng là nghiêm túc, từng nét chữ đều là cứng cáp.
Tề Nhã Nhã nổi lên dũng khí đứng ở trước mặt Dương Chiêu Đệ: "Lão bản, giữa trưa ngươi có thời gian không? Ta mời ngươi theo ta ra ngoài một chuyến." Hôm nay, chuyện nàng có thể làm chính là để lão bản tận mắt gặp cha mẹ nàng, nàng không muốn bị tiếp tục hiểu lầm, vừa nghĩ tới ánh mắt Dương Chiêu Đệ nhìn nàng tối hôm qua, nàng liền tâm phiền đến vô pháp chìm vào giấc ngủ.
"Ngươi cho rằng ta rảnh rỗi giống như ngươi sao?" Dương Chiêu Đệ ném cho Tề Nhã Nhã một ánh mắt ngươi đang nói đùa a. Không nhìn thấy nàng có bao nhiêu bận rộn sao.
Dương Chiêu Đệ thả công tác trên tay xuống, mở ra cửa phòng làm việc, nói: "Ngươi đi ra ngoài. Ngươi bây giờ liền đi ra ngoài, giờ làm việc, nên hảo hảo làm việc không phải sao?"
Tề Nhã Nhã đặc biệt nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã là giờ làm việc, nàng ý thức được mình quả thật là chọn sai thời gian, đặc biệt là người công tư rõ ràng như Dương Chiêu Đệ, không cho phép loại tình huống này phát sinh, nàng cũng không nói thêm lời nào mà rời khỏi phòng làm việc của Dương Chiêu Đệ.
Dương Chiêu Đệ đi đến phía trước, Tề Nhã Nhã ở sau lưng cùng, "Lão bản, ta chỉ cầu ngươi cho ta một cơ hội tự chứng minh thanh bạch."
"Sao còn phải phiền phức mướn người tới giúp ngươi. Tiền ngươi cũng đã đưa lại cho ta, vấn đề này đã qua rồi được không?"
Tề Nhã Nhã không để ý hậu quả mà hét lớn: "Vấn đề này không qua được, sự trong sạch của ta làm sao bây giờ!"
Chờ thanh âm từ từ tiêu tán, liền phát hiện nàng rống không đúng chỗ, là trong phòng làm việc, trước mặt mọi người, hơn mười người trong văn phòng đều đang nhìn nàng.
Đặc biệt là Dương Chiêu Đệ, lúc này nàng thậm chí nghĩ muốn không khai trừ Tề Nhã Nhã.
Dương Chiêu Đệ cũng không quay đầu lại mà rời đi, phía sau nàng, cửa thủy tinh rung lên đong đưa.
Trong nháy mắt Tề Nhã Nhã liền hiện lên dáng tươi cười, nàng vui vẻ ngồi vào ghế phía sau, bờ mông vừa ngồi xuống, lại lập tức nhảy dựng lên, từ ghế sau xe chui ra, lượn một vòng đến vị trí ghế lái phụ, nàng nhớ rõ Dương Chiêu Đệ mới là lão bản, nàng là nhân viên, không có nhân viên nào lại để lão bản làm lái xe cho mình, bản thân lại ngồi ở ghế sau.
"Nhớ thật lâu a."
"Là lão bản dạy dỗ tốt."
"Tề Nhã Nhã, ta nói với ngươi một lần cuối cùng, ta hận nhất người khác lừa gạt ta, đặc biệt là gạt tiền của ta."
"Ta xin thề mỗi câu mỗi lời ta nói đều là sự thật, ta có thể đem hộ khẩu trong nhà lấy ra cho ngươi xem, ta cùng cha mẹ ta thật sự chính là người một nhà."
"Quan hệ máu mủ với người nhà của ngươi, ta không hoài nghi tới."
Xe vẫn là lượn một vòng, đi qua cửa hàng bán hoa Dương Chiêu Đệ thường đến, ở bên ngoài cửa hàng bán hoa dừng lại trong chốc lát.
Dương Chiêu Đệ hỏi qua Tề Nhã Nhã, "A di có dị ứng với sao?"
"Không có. Mẹ ta rất thích hoa."
Lúc này Dương Chiêu Đệ mới gọi điện thoại cho lão bản nương của cửa hàng bán hoa, dùng tốc độ nhanh nhất làm cho nàng một bó hoa, đại khí một chút, có thể đưa trưởng bối a.
Đến trước cửa hàng bán hoa, Dương Chiêu Đệ để Tề Nhã Nhã xuống xe lấy hoa.
Tề Nhã Nhã còn chưa kịp phản ứng, hỏi: "Cầm hoa đi làm gì?"
"Ngươi đi bệnh viện thăm bệnh nhân, ngươi cái gì cũng không mang, hai tay trống trơn?"
"Đúng a, rõ ràng, ta hiểu, là lão bản suy nghĩ chu đáo, ta thật chính là ngốc."
"Lại ngốc lại ngây ngô." Dương Chiêu Đệ cười nói.
Tề Nhã Nhã ôm lấy một bó hoa xinh đẹp lại đại khí đi ra, trở về ghế lái phụ.
Lúc lái xe Dương Chiêu Đệ hỏi nàng: "Mẹ ngươi chỉnh cái gì?"
"Cái mũi. Mẹ ta đối với mũi của mình rất không hài lòng."
"Mũi của ngươi thẳng tắp a, nhìn rất đẹp." Dương Chiêu Đệ nghĩ, mũi của Tề Nhã Nhã cũng rất dễ nhìn, có thể nói là điểm sáng trên gương mặt nàng, lộ ra khí khái hào hùng thập phần, ăn mặc như nam hài tử, nhưng mà không phải là bộ dạng T mà nàng hay gặp trong bar les, là bộ dạng tú khí làm người ta dễ chịu, mọi người thưởng thức tướng mạo xinh đẹp mà không chia giới tính, dù sao dễ nhìn là được rồi.
Nếu như trưởng thành như vậy, vốn không cần sửa sắc đẹp.
"Ta di truyền từ ba ba của ta, mũi của mẹ ta hơi xẹp, bà liền luôn không hài lòng, trước kia đã nói muốn đi sửa sắc đẹp, hẳn là bà thuyết phục ba ba của ta, đáp ứng để bà đi làm mũi."
"Ha, vậy tốn bao nhiêu tiền."
"Sáu, bảy vạn a, ba ba của ta có nhắc qua."
"Sáu, bảy vạn? Ngươi biết sáu, bảy vạn đối với gia đình bình thường mà nói có ý nghĩa như thế nào sao?"
"Ta biết a."
"..."
Lúc này Dương Chiêu Đệ nhìn Tề Nhã Nhã thêm một lần, nàng nhìn chính là ánh mắt Tề Nhã Nhã, thuần khiết giống một tở giấy trắng, thanh tịnh giống một chai nước khoáng, không phải loại là ánh mắt tàng ô nạp cấu.
Điều này làm cho Dương Chiêu Đệ nhiều hơn một phần suy nghĩ.
Đến bệnh viện, trên mặt Tề mẹ còn mang băng gạc, mặt sưng chưa có tiêu xuống, Tề Nhã Nhã đem vị trí thoải mái nhất để cho Dương Chiêu Đệ, chính mình đứng ở bên cạnh.
Nàng một đường ôm bó hoa đặt ở bên giường, nàng đã nhìn ra, mẹ nàng đối với bó hoa rất hài lòng.
Điều này làm cho trong lòng Tề Nhã Nhã có chút khó chịu, có chút chua xót.
Trước đây nàng từng lễ vật cho vài người bạn gái, từng mua hoa, nhưng mà chưa từng tặng hoa cho mẹ, nàng trước kia chưa từng nghĩ qua, cho rằng mẹ sẽ không thích, nhưng mà cho tới hôm nay, nàng mới ý thức tới, đưa một bó hoa cho mẹ, có thể làm cho mẹ vui vẻ một chút.
"Đây là lão bản của con, Đây là thân nương, thân sinh của ta a." Tề Nhã Nhã ở hai chữ thân sinh càng thêm đề cao thanh âm.
Ở trên mặt Dương Chiêu Đệ không nhìn thấy nửa điểm bởi vì hiểu lầm Tề Nhã Nhã mà sinh ra chột dạ, nàng cùng Tề mẹ tán gẫu một ít, tình cảnh coi như ấm áp.
Chờ người thăm bệnh đi rồi, Tề mẹ nói với lão công: "Ta liền chỉnh cái mũi, biến thành như bây giờ, nữ nhi còn mang theo lão bản tới đây thăm bệnh, cảm thấy là lạ a."
"Nhã Nhã hẳn là quan tâm ngươi. Đúng rồi, tuổi tác lão bản của nàng bao nhiêu? Ngươi nhìn ra được sao?" Ba ba của Tề Nhã Nhã càng quan tâm động cơ mà Tề Nhã Nhã đưa lão bản tới.
"Có lẽ chính là bảo dưỡng tốt a." Tề mẹ cẩn thận quan sát qua lão bản của nữ nhi, vẻ trẻ tuổi ngoài, nhưng mà thái độ làm người ổn trọng lão luyện, nói chuyện cẩn thận chặt chẽ, khách khí có phân tấc. Cái này nói bà làm sao đoán
Tề Nhã Nhã lúc này liền hùng hồn, "Lão bản, ngươi bây giờ tin tưởng sự trong sạch của ta rồi đi!"
Dương Chiêu Đệ không có trả lời, chỉ nhìn con đường trước mắt.
Ban đêm, Dương Chiêu Đệ phụ trách dỗ Dương Lộ Lộ đi ngủ.
Dương Lộ Lộ ở trong chăn chớp đôi mắt to, không ngừng hỏi vì cái gì.
Vì cái gì hôm nay công chúa bất lực không phản kháng, mà lựa chọn tiếp tục làm công chúa theo khuôn phép cũ?
Vì cái gì bộ dạng của mẹ thoạt nhìn là hữu khí vô lực, có phải mất hứng hay không.
Vì cái gì...
Dương Chiêu Đệ gập sách lại, nói: "Không muốn nghe đọc truyện thì đi ngủ đi."
"Ngủ không được. Mẹ, mẹ kể cho con nghe một chút về bà ngoại được không, tiểu bằng hữu cùng nhau chơi đùa đều có bà ngoại, vì cái gì con không có? Con đều chưa từng gặp qua bà ngoại, còn có ông ngoại, còn có cậu, còn có rất nhiều ca ca muội muội."
Dương Chiêu Đệ đem cái chăn bị Dương Lộ Lộ làm loạn kéo lên trên, kéo thẳng đến dưới cổ Dương Lộ Lộ, đem nàng bao lấy cực kỳ chặt chẽ.
"Bà ngoại con lớn tuổi, ở nơi cực xa a, con muốn gặp bà, phải ngồi mười mấy giờ xe lửa, ngồi thêm mười mấy giờ xe buýt, một đường lắc lư a cái mông của con đều muốn rã thành mấy mảnh, như vậy còn chưa đủ, còn phải leo núi cả buổi. Bà ngoại nói không muốn Tiểu Lộ lộ khổ cực như vậy, cho nên sẽ không cho con đi gặp bà."
"Mẹ, mẹ gạt người." Dương Lộ Lộ đem cái đầu chui vào chăn trong, chỉ lộ ra một đôi mắt to, "Trong nhà của chúng ta có xe, có thể lái xe đến nơi đó, cho nên con có phải là không có bà ngoại hay không?"
"Thật sự không lừa con, mẹ chính là từ trong núi đi ra, khi đó mẹ đi đường núi rất lâu rất lâu, đi tới trạm dừng xe buýt trên thị trấn, một ngày chỉ có một chuyến xe đến Hàng Châu, từ sáng sớm mẹ đã chờ ở trạm xe, đợi đến buổi tối, bởi vì không có thừa tiền, cơm đều không dám ăn."
"Mẹ thật đáng thương."
"Cho nên con phải thương mẹ nhiều hơn có biết không, tuy rằng hiện tại mẹ rất có tiền, nhưng mà con phải nhớ kỹ mẹ đã từng rất nghèo a. Còn đói bụng một ngày không có ăn cơm, cũng chỉ ăn một quả trứng luộc trong nước trà, một bánh ú, mẹ liền nhớ rõ bánh ú kia hảo hảo ăn, bên trong có hai cái trứng muối to to màu vàng."
"Bánh ú trứng muối nhân thịt?"
"Đúng a, đó là một lần duy nhất được ăn hai cái trứng muối, vận khí tốt a."
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon, thật sự vô cùng ngon."
"Khi đó mẹ mấy tuổi?"
"Mẹ tính tính toán toán a, năm trước, năm trước, năm kia..." Dương Chiêu Đệ vốn lấy ngón tay đếm ngày, không bao lâu, Dương Lộ Lộ liền muốn ngủ rồi, mí mắt nhất rơi thẳng xuống.
Dương Chiêu Đệ sờ sờ gương mặt Dương Lộ Lộ, "Xem con có bao nhiêu hạnh phúc a, mẹ cũng bắt đầu hâm mộ con rồi, nếu như mẹ giống như con vừa ra đời liền không thiếu tiền, bây giờ nói không chừng đã trở thành cái dạng gì rồi. Con còn kén ăn, cái này không muốn ăn kia không muốn ăn, liền nên để con đói hai ngày."
Dương Chiêu Đệ đem chân nhỏ lộ ở bên ngoài chăn nhét vào trong chăn, tắt đèn, ngồi bên giường Dương Lộ Lộ thật lâu, mới khe khẽ rời khỏi.
Buổi tối đầu tiên sau khi đi công việc trở về, Tề Nhã Nhã vốn đã chuẩn bị muốn ngủ, kết quả nhận được điện thoại trong nhà, hơn nữa nhìn bộ dáng này, là muốn cùng nàng nói rõ triệt để, nàng đi vào vườn hoa, ngồi xuống bậc thang, cùng ba ba của nàng nấu cháo điện thoại.
Từ sau lần gặp mặt ở bệnh viện, ba ba của nàng liền kiên định niềm tin muốn khuyên nàng về nhà, trong nhà có cái gì không tốt, Tề Nhã Nhã ở bên ngoài làm công cho người ta, trở về muốn làm lão bản liền đến công ty làm việc, không muốn đi làm liền ở nhà an bài những cương vị không quan trọng.
Những bằng hữu kia của Tề Nhã Nhã không phải đều là sống qua ngày như vậy sao? Tề ba ba lấy ví dụ cho Tề Nhã Nhã, biểu ca của con, đi làm ở cục đường sắt, một tháng nhận một ba nghìn đồng tiền lương, tháng này lương tới tay là 2700, hắn mời khách đi KTV đặt ghế lô liền xài hơn một vạn, những số tiền này làm sao có, đều là tiền trong nhà cấp a.
Tề Nhã Nhã nghe ba ba nàng dong dong dài dài nói hơn nửa canh giờ, nói nhiều như vậy thủy chung chính là không bỏ cuộc thuyết phục nàng trở về.
Tề Nhã Nhã đợi ba ba nàng nói mệt mỏi, mới mở miệng nói: "Con trở về, ba an bài công tác cho con, ba cũng nói là sắp xếp cho con việc không quan trọng, vậy con tùy thời trở về tùy thời có thể trải qua cuộc sống như vậy, hiện tại con đang còn muốn ở bên ngoài phấn đấu vài năm, ba trước hết đừng để ý đến con."
"Con nói cái gì là phấn đấu, con có thể phấn đấu ra cái gì a?" Tề ba ba cũng không phải không biết, trong công ty ông cũng có sinh viên, trả cho người ta 4000~5000 đồng, người ta mỗi ngày quy củ tới làm, ông chính là không muốn nữ nhi sống mệt mỏi như vậy.
"Con có cơ hội sẽ từ từ nói với ba a, ba có thể hỏi con học tập được cái gì rồi."
"Vậy con học tập được cái gì rồi?"
"Chính là đạo lý thái độ làm người, quy tắc đối nhân xử thế, còn có cách thức nói chuyện kinh doanh, làm sao cùng hộ khách giao tiếp..."
"Ba nếm qua muối còn nhiều hơn con ăn cơm." Tề ba ba dùng một câu vàng ngọc của trưởng bối để phản bác Tề Nhã Nhã.
Tề Nhã Nhã nở nụ cười, giải thích của nàng có thể là dư thừa, nhưng mà nàng vẫn không từ bỏ, dù sao bây giờ còn có thể giao tiếp một cách lý tính, ít nhất theo ý nàng, ba ba của nàng còn nguyện ý nghe nàng nói.
Mẹ nàng nhận lấy điện thoại, hỏi nàng ở bên ngoài trải qua như thế nào, cần đem quần áo trong nhà gửi qua cho nàng hay không.
Tề Nhã Nhã nói không cần, hiện tại cũng mặc không nổi, huống chi sau khi nàng đi làm cũng mua quần áo mới, quần áo trước kia có chút khó xử lý, phải đưa đến tiệm giặt quần áo, đến lúc đó không mặc được bao nhiêu ngày, còn đến lượt nàng phải hầu hạ quần áo.
Nghe nữ nhi nói không đành lòng đưa quần áo đến tiệm giặt quần áo, Tề mẹ liền không ngừng lẩm bẩm.
Chờ cúp điện thoại, Tề ba ba dùng WeChat gởi hồng bao năm nghìn đồng cho Tề Nhã Nhã, Tề Nhã Nhã gởi trả lại, nói: "Tiền lương của con đủ dùng."
"Cầm lấy, không đủ dùng lại hỏi ba mẹ lấy." Tề ba ba lại gởi qua một lần nữa.
Tề Nhã Nhã đem hồng bao gìn giữ nguyên dạng không hề động đến, đêm dần khuya, sau khi nhiệt độ hạ xuống tuy rằng không có muỗi, nhưng mà vẫn còn có một vài tiểu côn trùng đáng ghét.
Trên đầu tựa hồ có đồ vật gì đó đang di chuyển.
"Đừng nhúc nhích." Thanh âm của Dương Chiêu Đệ tựa hồ như có như không truyền đến, vang lên bên tai nàng.
Bóng lưng Tề Nhã Nhã biến thành cứng ngắc.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Tề Nhã Nhã: Ta có một người bạn, nàng lúc trước...(tỉnh lược 10 ngàn chữ) nàng sau đó (tỉnh lược 10 ngàn chữ)
Dương Chiêu Đệ: Không cần hỏi, người bạn này, chính là bản thân nàng.
Kính mắt:???