Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 123




"Đừng nói là ngươi a, ta cũng có chút không thể tưởng tượng nổi. Bất quá ngươi không cần lo lắng, đó là chuyện của bọn họ. Có Kiều nữ sĩ ở đó, ta liền không lo lắng." Tống Tây Tử kéo lấy tay Lâu Xuân Vũ, cầm tay của nàng hướng lên, lòng bàn tay mở ra, mà ngón tay của Tống Tây Tử cọ một vòng dọc theo chỉ tay của Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ bị ý nhột trong lòng bàn tay làm cho muốn cười.

Tống Tây Tử nghiêm túc nói: "Thí chủ a, ngươi phải chú ý a. Ngươi xem chỉ tay của ngươi lại tạp lại loạn, nói rõ ngươi dễ lo lắng, như vậy không tốt, ngươi phải thả bớt buồn lo, trong lòng không cần mang quá nhiều tạp niệm, nếu không ngươi sẽ già đi thật nhanh a."

"Ta già rồi ngươi vẫn yêu ta sao?" Lâu Xuân Vũ nghiêng đầu, nàng vô số lần chăm chú mà nhìn Tống Tây Tử, muốn đem dung mạo của người kia khác ghi trong ký ức, lần lượt lặp lại, đến chết đều sẽ không quên.


"Ngươi già rồi ta cũng già a, không phải sao?" Tống Tây Tử vỗ nhẹ vào lòng bàn tay của Lâu Xuân Vũ, viết xuống tên của mình trong lòng bàn tay nàng, "Ta đem tên của ta viết ở đây. Cái này chính là vật sở hữu của ta rồi."

"Ha, quá phận, cái gì gọi là vật sở hữu của ngươi, lẽ nào ngươi liền không thuộc về ta sao?"

"Cái này liền có chút để tâm vào chuyện vụn vặt rồi đúng không. Vậy được a, ngươi cũng viết tên xuống lòng bàn tay của ta a."

"Không viết lên tay, viết lên tay không nhìn thấy."

"Vậy viết xuống chỗ nào?"

Lâu Xuân Vũ tìm đến nơi hài lòng nhất, đó chính là cần cổ, trước sau trên cổ đều để lại một vòng ấn ký, ngày hôm sau Tống Tây Tử đi làm chính là hiếm khi phải đeo khăn lụa.

Đồng sự hỏi tới, nàng nói cạo gió, không tiện gặp người.

Tề Nhã Nhã trong vòng bạn bè nhìn thấy một bức ảnh, một bàn tay rất nhỏ, trên cổ tay có hình xăm bằng số La Mã


Ban đầu nàng chỉ chú ý đến cánh tay này.

Ở cái nhìn thứ hai, khi nhìn thấy chủ nhân của tấm ảnh chụp này, nàng không dám tin mà điểm vào xem.

Nàng vạn vạn không nghĩ tới tấm hình này chính là Tống Tây Tử đăng lên, chính là bản nhân Tống Tây Tử.

Tống! Tây! Tử! Xăm! Hình!

Nàng nhìn thấy cái gì, đây là đại bát quái a! Tề Nhã Nhã trước tiên liền nghĩ đến tìm Lâu Xuân Vũ đang ở cùng Tống Tây Tử, nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Lâu Xuân Vũ, ngươi biết đối tượng của ngươi hình như đã xăm hình rồi sao, hình xăm đó là có ý gì a, ngươi...

Trong nháy mắt khi nàng điểm mở vòng bằng hữu của Lâu Xuân Vũ, tâm tình bát quái của nàng phù một tiếng bị dập tắt, nửa điểm hoả tinh cũng không còn.

Bởi vì cùng một thời gian Lâu Xuân Vũ cũng đăng hình ảnh tương tự, trên cổ tay cũng là hình xăm một loạt chữ số La Mã, nếu người khác làm chuyện này, Tề Nhã Nhã còn không kinh ngạc đến mức như vậy, nhưng mà mấu chốt là người làm chuyện này lại là Lâu Xuân Vũ.


Hảo hài tử Lâu Xuân Vũ đi xăm hình? Tề Nhã Nhã nhịn không được mà nhìn nhìn cánh tay của mình, kỳ thật nàng có chút hâm mộ, nàng cũng muốn đi xăm hình, nhưng mà sợ mẹ không đồng ý, trong mắt cha mẹ luôn có điểm ý tứ phản kinh ly đạo.

Nhưng mà... Nàng có một chút động lòng, nàng cũng từng nghĩ qua muốn xăm một bông hoa trên cánh tay... Chính là, xăm hình rất đau a.

Nàng tốm một khoảng thời gian rất lấu mới bỏ qua được ý nghĩ này.

Tống Tây Tử lại kéo ống tay áo nhìn nhìn cổ tay của mình, chuỗi chữ số La Mã kia là ngày tháng năm sinh của Lâu Xuân Vũ, mà ngày tháng năm sinh của nàng được xăm trên cánh tay của Lâu Xuân Vũ.

Sau khi nàng đăng lên vòng bằng hữu, thoáng cái liền nhảy ra hơn mười bình luận, rất nhiều người nói soái, hảo soái, có người quen nàng nói ngày tháng năm sinh trên cánh tay nàng không phải là của nàng, là của ai?
Ngay cả Kiều nữ sĩ cũng nhìn thấy, Kiều nữ sĩ cấp gởi tin nhắn giọng nói cho nàng.

Tống Tây Tử cho rằng Kiều nữ sĩ là muốn phê bình nàng, nhìn tin nhắn giọng nói Kiều nữ sĩ gởi tới, thật lâu không dám điểm mở, cuối cùng nổi lên dũng khí mà điểm mở, nghe được Kiều nữ sĩ nói chính là con lớn như vậy, con làm quyết định liền không cần hối hận.

Tống Tây Tử hồi đáp: Con sẽ không hối hận.

Kiều nữ sĩ: Vậy con đăng lên vòng bằng hữu, đồng sự của con sẽ nói cái gì? Chuyện bát quái liền phải cẩn thận a.

Tống Tây Tử: Mọi người đều là người tốt.

Kiều nữ sĩ: Ngây ngô. Con a, giống ba của con, ba của con cũng luôn cho là người bên cạnh ông ấu đều là người tốt, ai cũng là người tốt, chỉ có mẹ là người vợ xấu nhất.

Tiếp theo là những lời oán giận của Kiều nữ sĩ, bà nói: Nữ nhi a, ba ba của con vốn không thương con, ngay cả ngày sinh nhật của con cũng không nhớ, sau khi ông ấy nhìn đến hình con đăng còn hỏi mẹ, sinh nhật nữ nhi rốt cuộc là ngày nào? Mẹ sắp bị ông ấy làm tức chết rồi.
Mà Lâu Xuân Vũ bên kia, cũng là đem hình xăm đăng lên vòng bằng hữu, không có che giấu bất luận người nào, bao gồm cả đệ đệ cùng đệ tức phụ của nàng.

Thẳng nam đệ đệ bình luận hỏi: Tỷ tỷ, sinh nhật của ngươi có phải xăm sai rồi hay không.

Đợi lần sau đăng nhập vào, đệ đệ liền đem bình luận này xóa bỏ, đổi thành một bình luận mới: Soái.

Tháng sau Tống Tây Tử có một kỳ nghỉ phép 10 ngày, vì kỳ nghỉ này, nàng đã bức ép Trương Hâm vài ngày. Cuối cùng Trương Hâm chính là khổ không thể tả, bất đắc dĩ phê chuẩn kỳ nghỉ cho nàng, Tống Tây Tử mới có thể buông lỏng thở phào, lộ ra vẻ mỉm cười.

"Ngươi thỉnh kỳ nghỉ dài như vậy, không phải là... Muốn cầu hôn? Ai ai, ngươi nói cho ta một chút xem, chính là, ta có một bằng hữu, cùng đối tượng cùng một chỗ rất nhiều năm, sau đó thì sao, xảy ra một ít tình huống, ngươi cũng biết, không phải là không thể kết hôn sao, nếu hắn muốn cầu hôn thì nên dùng hình thức gì sẽ tốt? Ngươi giúp vị bằng hữu này của ta nghĩ biện pháp a."
"Bởi vì ta không biết vị bằng hữu kia của ngươi, cho nên ta không biết bằng hữu của ngươi là hạng người gì, cùng đối tượng của hắn có quan hệ gì, cho nên ta giúp không được ngươi, ta đây liền lấy ngươi làm ví dụ a, ngươi và Nhạc Thiên cùng một chỗ, ta nhớ không lầm, Nhạc Thiên là 1, ngươi là 0."

"..."

"Ngươi nói Nhạc Thiên yêu ngươi yêu càng sâu, nhưng mà vì cái gì ngươi sẽ nghĩ tới là ngươi cầu hôn hắn? Không phải là hắn sẽ cầu hôn ngươi?"

"..." Trương Hâm suy nghĩ một chút, "Ta nói là bằng hữu của ta, không phải là ta và Nhạc Thiên."

"Ai."

Tống Tây Tử đã cho đầy đủ ám chỉ rồi. Nhưng mà Trương Hâm vẫn là không nghe ra ý tứ của nàng. Nàng thậm chí bắt đầu tự kiểm điểm, là bản thân nói không đủ rõ ràng sao?

Ưng Nhạc Thiên có nói với nàng chuyện giữa bọn họ, trong lúc Ưng Nhạc Thiên trị liệu chứng trầm cảm, Trương Hâm cùng người trong nhà xuất quỹ rồi, cũng là triệt để đoạn tuyệt quan hệ, Ưng Nhạc Thiên cùng từng người trong nhà nói rõ tình huống, xác định quan hệ của hai người, tiếp theo, Ưng Nhạc Thiên tích cực chuẩn bị một kinh hỉ, nhưng mà Tống Tây Tử bắt đầu lo lắng, đến lúc đó hai người này đều muốn cho đối phương kinh hỉ, hai phần kinh hỉ này đụng vào nhau, trận kinh hỉ kia hẳn là có bao nhiêu nổ tung a.
Lâu Xuân Vũ nghe Tống Tây Tử nói trong tháng sau sẽ có một kỳ nghỉ dài ngày, có thể đưa nàng đi ra ngoài một chút, địa điểm Lâu Xuân Vũ thốt ra chính là Serbia.

Tống Tây Tử cũng không có dị nghị gì, định ra mục tiêu của các nàng chính là thành thị mà Lâu Xuân Vũ nói đến, nói: "Ta hiện tại đi xem xét một chút, buổi tối ta cho ngươi biết có đi được hay không."

"Hảo, ta thậm chí không biết cái thành phố kia ở đâu, ta chính là thấy người khác đăng, liền muốn đi, cho nên nếu như đi không được cũng không sao, không cần miễn cưỡng." Lâu Xuân Vũ không muốn Tống Tây Tử vì một câu đột ngột của mình mà lãng phí quá nhiều tinh lực, nàng càng hy vọng hai người đi du lịch là thoải mái, vui vẻ.

"Chờ tin tức của ta." Tống Tây Tử bắt đầu hành động.

Đến tối, trên cơ bản kế hoạch đã được thành lập, nàng thậm chí còn bỏ công làm PPT, gởi qua cho Lâu Xuân Vũ.
Tống Tây Tử gởi đến trong email của Lâu Xuân Vũ --- "Thỉnh lão bản đọc qua, nếu như không có vấn đề gì, ta liền đi đặt vé."

"Chờ một chút, ta xen qua một chút." Lâu Xuân Vũ vội mở email, một câu của nàng, Tống Tây Tử lại có thái độ nghiêm túc như vậy, PPT này làm phi thường kỹ càng, không có nửa điểm qua loa, thậm chí có thể cầm đến công ty du lịch làm giới thiệu cho người ta.

Mà Lâu Xuân Vũ trên cơ bản đối với kế hoạch lữ hành là hoàn toàn mờ mịt, xem xong PPT cũng liền có niềm tin.

"Chuẩn rồi." Mặc dù là chuyện của tháng sau, nhưng mà từ ngày hôm nay Lâu Xuân Vũ đã bắt đầu chờ mong chuyến lữ hành này.

Tề Nhã Nhã nhận được tin nhắn của ba ba, trong tin nhắn liền chỉ có mấy chữ ngắn gọn, mẹ của con hiện tại đang phẫu thuật ở Thượng Hải, con có qua thăm mẹ một chút không?
Tề Nhã Nhã nhìn thấy hai chữ phẫu thuật này, sợ đến mất lý trí, nàng gọi điện thoại qua, điện thoại bên kia Tề ba ba còn chưa mở miệng liền đã thở dài, tâm Tề Nhã Nhã lập tức treo trên không, "Ba ba, mẹ rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao mẹ phải phẫu thuật? Phẫu thuật cái gì, có nghiêm trọng hay không?" Gấp đến mức trong mắt còn có nước mắt đảo quanh.

Sau khi tốt nghiệp, Tề Nhã Nhã vứt lại ngoan thoại, nói không quay về dựa vào gia đình, liền thật sự chưa từng quay về nhà.

Mẹ của Tề Nhã Nhã, tính cách nhìn như yếu đuối, nhưng cũng là người ác liệt, Tề Nhã Nhã không cúi đầu, bà liền thật sự không chủ động liên hệ với nàng.

Những năm qua, Tề Nhã Nhã cũng chỉ có thể dựa vào ba ba cùng vài người cùng thế hệ trong gia đình, được biết tình huống trong nhà.

Lần này ba ba gởi tin nhắn tới, càng là chọt trúng điểm bất an trong lòng nàng, "Mẹ của con, ai, ba nói không nên lời, dù sao con đến một chuyến a, ba đem địa chỉ gởi cho con."
Tề Nhã Nhã nhận được địa chỉ, bệnh viện Nhân Dân số Chín ở Thượng Hải, nàng định vị nơi đó, đi tới cửa, lướt qua Dương Chiêu Đệ, Tề Nhã Nhã dừng bước, bởi vì nàng nghĩ đến mình còn chưa có báo với Dương Chiêu Đệ.

Tề Nhã Nhã nói sơ qua nguyên nhân, Dương Chiêu Đệ cũng không nói gì thêm, nhìn nàng gấp đến xuất mồ hôi, liền hỏi vài câu: "Tình huống nghiêm trọng sao?"

"Ta còn chưa biết, ba ba của ta không chịu nói, ông nói đến đó liền thở dài. Ta thật lo lắng mẹ ta sẽ xảy ra chuyện."

Khi Tề Nhã Nhã toát ra thần sắc yếu ớt bình thường khó gặp ở trước mặt Dương Chiêu Đệ, Dương Chiêu Đệ thậm chí không tự chủ được mà giảm thấp xuống thanh âm, dịu dàng trấn an tâm tình của nàng, "Ngươi đừng vội. Ngươi biết bây giờ đang nằm ở bệnh viện nào sao?"

"Bệnh viện số Chín."
"Muốn ta lái xe đưa ngươi tới sao?" Dương Chiêu Đệ luôn thấy mình có thể vì nàng làm được chút gì đó.

Tề Nhã Nhã không tiện chiếm dụng thời gian của Dương Chiêu Đệ, "Ta tự mình có thể đi qua đó, đây là việc tiêng của ta."

"Vậy ngươi cẩn thận chút, ngươi trước đừng suy nghĩ lung tung, hết thảy chờ gặp được a di lại nói."

"Ân." Tề Nhã Nhã bất đắc dĩ đáp lại Dương Chiêu Đệ, nhưng mà mẹ vẫn còn ở bệnh viện, nàng một phút đều không thể tiếp tục chờ được nữa, hận không thể lập tức bay qua.

Dương Chiêu Đệ nghĩ tới gì đó, "Nhã Nhã, ngươi trước khoan đi, ngươi ở đây chờ ta một chút, liền một chút."

Lại nghe tiếng bước chân dồn dập đi tới, Dương Chiêu Đệ nhét vào trong tay Tề Nhã Nhã một sấp gì đó, "Ngươi cầm trước đi, có tiền trả lại ta. Nếu không đủ ngươi nói với ta. Đừng tự mình gắng gượng, biết rõ sao?"
Tề Nhã Nhã cúi đầu nhìn thoáng qua thứ được nhét vào trong tay, một xấp nhân dân tệ phấn hồng, mới tinh, liền số

Tề Nhã Nhã vì cái gì biết rõ ràng như vậy, bởi vì nàng từng thấy quá tủ bảo hiểm của Dương Chiêu Đệ.

Dương Chiêu Đệ cực độ không đủ cảm giác an toàn, hơn nữa thích tiền mặt, nàng nói khi nàng kiếm được khoản tiền đầu tiên, chính là đến ngân hàng đem tiền đều rút hết ra, mấy trăm ngàn tiền mặt, đựng trong một cái túi ni lông, liền như vậy nghênh ngang từ ngân hàng trở về phòng thuê, sau đó nàng ôm tiền mặt mà ngủ.

Sau này Dương Chiêu Đệ kinh doanh càng lúc càng lớn, đã có công ty, vì chuyện kinh doanh, không có khả năng đều đem tiền đổi thành tiền mặt, nhưng mà trong tủ bảo hiểm của nàng nhất định luôn có số tiền mặt rất lớn. Ngay cả Dương Chiêu Đệ đều nói tiền mặt có thể cho nàng cảm giác an toàn.
Dương Chiêu Đệ thuận tay cầm lấy một xấp đưa cho Tề Nhã Nhã, cũng là lo lắng Tề Nhã Nhã đến bệnh viện, vạn nhất rất cần tiền lại không bỏ ra nổi vậy làm sao bây giờ.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Dương Chiêu Đệ: Tề Nhã Nhã rất đáng thương, bộ dạng nàng xem ra rất thiếu tiền.

Tề Nhã Nhã: Ta là rất thiếu tiền, nhưng mà ta có chỗ nào đáng thương a?

Dương Chiêu Đệ: Giống như một con mèo nhỏ cái vô cùng bẩn, hơn nữa còn là loại đất mèo không đáng giá, ném ở trên đường cũng sẽ không có người nhặt.

Tề Nhã Nhã: ?? Ta tối thiểu cũng nên là thú nhồi bông a.

Dương Chiêu Đệ: Vốn không muốn để ý đến nàng, nhưng khi nàng mở mắt ba ba nhìn ta,ta không thể bỏ mặt nàng

Tề Nhã Nhã: Hảo, ta là đất mèo, ta không có nhà để về, ta đáng thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.